Lộ Nam Hướng Bắc II

Chương 2



Buổi huấn luyện đã bắt đầu mà Thành Hướng Bắc vẫn chưa yên lòng nổi.

Thao trường rộng lớn được chia thành từng khu, mỗi khu có một đội ngũ đang luyện tập.

Đại đội của Thành Hướng Bắc gồm một trăm hai mươi người, chia thành ba hàng  để huấn luyện. Các đại đội phủ kín thao trường. Hắn lần đầu tiên ý thức được có nhiều sinh viên mới đến vậy, tất nhiên trong cả hàng nghìn người như vậy, việc tìm Lộ Nam quả thực giống mò kim đáy bể.

Thành Hướng Bắc vừa tập vừa tính toán. Nhưng mà phân tâm nhất định sẽ bị nghiêm phạt. Động tác xoay người không đúng cho nên hắn bị phạt ra ngoài đứng một mình. Khụ! Đứng một mình cũng tốt, một mình có thể tự do nghĩ ngợi về Lộ Nam.

Nắng càng lúc càng gay gắt, Thành Hướng Bắc cũng đã đứng một giờ liền, lúc này huấn luyện viên mới rộng lượng tha cho hắn.

“Lão đại, cậu nhìn gì mà thất thần thế?” Lý Duy Đức ngồi xổm dưới bóng cây, nịnh nọt đưa bình nước qua cho hắn.

Thành Hướng Bắc uống một ngụm, nhìn trái ngó phải liên tục.

La Minh thấy kì quái liền hỏi: “Lớp trưởng, cậu tìm gì vậy?”

Sân tập lớn lại còn nhiều người như vậy, đừng nói tìm người, đến chính đến chính đội viên đại đội mình còn chẳng nhận ra ấy chứ. Hắn đành thở dài bảo: “Không tìm gì hết.” đưa mắt nhìn ra xa xa đều một mảnh xanh xanh, đến mặt người còn nhìn không rõ huống chi là tìm!

“Tôi nói này Lão Đại, cậu đừng thất thần nữa.” Lý Duy Đức cười cười: “Huấn luyện viên đã lườm cậu từ lâu rồi, cả ngày đều nghĩ về đâu vậy? Như người mất hồn ấy!”

Thành Hướng Bắc cười khổ, đúng là linh hồn nhỏ bé đã lượn lờ trên sân tập rồi, nhưng tìm đi tìm lại, tìm hoài chẳng thấy. Đã mấy ngày trôi qua, hắn lại bị trói chân trong đội, làm cách nào cũng xác định được vị trí của Lộ Nam, trong hè hai người thân thiết với nhau như hai đứa trẻ sinh đôi giờ đột nhiên bị xa cách, hắn làm sao mà quen ngay được! Càng đừng nói đến phương diện kia, hai người đã nếm thử trái cấm, chuyện này với những thiếu niên nhiệt huyết mà nói, khuôn mặt ngượng ngùng của người yêu, da thịt ấm áp chính là điều khiến người ta nhớ nhung mơ mộng nhất!

Thời gian nghỉ giải lao đã kết thúc, Thành Hướng Bắc lúc này mới vực dậy được tinh thần bắt đầu luyện tập. Nhưng đột nhiên ánh mắt hắn bị hấp dẫn bởi mấy bóng dáng cởi mũ chạy ra từ WC. Lộ! Lộ Nam! Thành Hướng Bắc trợn trừng mắt nhìn Lộ Nam nhập vào hàng ngũ đi qua vuông góc với hắn, thế nhưng kỉ luật khiến hắn không thể lớn tiếng. Hắn nhìn theo Lộ Nam đến khi bóng dáng cậu khuất sau mấy hàng liễu, trái tim Thành Hướng Bắc đập thình thịch, cuối cùng cũng gặp được! Thật không dễ dàng!

“Tập trung tinh thần! Mắt nhìn về phía trước!” Giọng nói của huấn luyện viên vang lên sau lưng hắn, khiến Thành Hướng Bắc giật mình.

Thành Hướng Bắc đã biết được Lộ Nam ở đội ngũ bên cạnh cho nên trong lòng cũng thoải mái hơn.

Buổi huấn luyện hôm nay là võ thuật, nam sinh xếp lại đội ngũ, thành một nhóm lớn. Có thể học mấy chiêu để dọa người, đồng chí nào cũng hưng phấn, Thành Hướng Bắc cũng muốn thử nhìn qua xem quyền pháp có khác gì với trước kia hắn học, đứng học cũng nghiêm túc.

Mọi người cùng tập theo động tác của huấn luyện viên, tiếng hô “Hey! Ha!” vang lên hào hùng vang dội trên sân tập, nghe vậy huấn luyện viên càng gắng sức.

Đội ngũ bên cạnh cũng xôn xao, yêu cầu huấn luyện viên dạy võ thuật, thế nhưng nếu tản ra sẽ chiếm diện tích khá lớn nên bị bác bỏ.

Quyền thuật của Thành Hướng Bắc rất chuẩn lại có khí thế, huấn luyện viên đi qua nhìn hắn vài lượt, không ngừng gật đầu: “Đội trưởng đội một, khí thế rất tốt!”

Thành Hướng Bắc nhếch môi mỉm cười.

“Nghiêm túc một chút!”

Khóe miệng vội khép lại. Mẹ nó, đùa người

Học hết quyền pháp đám nam sinh cũng thấy mệt mỏi: “Huấn luyện viên! Nghỉ ngơi một chút đi!”

“Được! Nghỉ tại chỗ mười phút!” Rốt cuộc cũng được giải lao, mọi người lập tức giải tán. Nghỉ ngơi tại chỗ sao? Dẹp, nhanh chóng tản ra mới là đúng đắn!=

Huấn luyện viên lắc đầu, đi đến bên bàn, ngồi xuống ghế.

“Huấn luyện viên, thầy biết bài võ gì khác nữa không ạ? Như là để giao đấu ấy thầy!” Mọi người thấy huấn luyện viên ngồi xuống liền vây quanh nịnh nọt.

“Các cậu muốn học làm gì?” Huấn luyện viên cũng không khách khí nhận chai nước, uống hai ngụm: “Sinh viên ấy, nhiệm vụ học tập phải đặt hàng đầu…”

Mọi người đều ngoáy ngoáy tai, hôm nay trời thật trong xanh!

“Được rồi, đội trưởng đội 1 động tác rất tốt, đã học qua rồi đúng không?” Người mới tập lần đầu chắc chắn không thể có khí thế như thế được, mỗi chiêu thức đều có lực, cũng có tài năng.

Thành Hướng Bắc nhìn trái nhìn phải, tất cả mọi người đều đang mong chờ nhìn hắn. Hắn lắc đầu, đáp: “Trước đây em mới học qua vài chiêu thôi.”

“Đội trưởng! Cậu cùng huấn luyện viên so tài vài chiêu đi!” Có người giỡn.

Đúng vậy nha! Đúng vậy nha! Học loại quyền pháp này không biết có hữu dụng không, phải cho tụi em xem kinh nghiệm thực chiến đã!”

Thành Hướng Bắc vội vàng lắc đầu: “Huấn luyện viên ở trình độ nào chứ, định muốn tôi chịu chết sao.”

Nhưng mà đôi khi mọi việc xảy ra không theo suy nghĩ của hắn.

Lúc mọi người đang ồn áo, sự hiếu chiến của huấn luyện viên cũng khơi dậy. Vốn dĩ huấn luyện viên cũng chỉ hơn bọn họ mấy tuổi cho nên tỷ thí một chút cũng không thành vấn đề.

Thành Hướng Bắc từ chối không được, bất đắc dĩ dàn trận tỷ thí với huấn luyện viên.

Đám nam sinh được nghỉ vây quanh, ở giữa là hai người họ. Thành Hướng Bắc vội vàng nói với huấn luyện viên đây là giao hữu đơn thuần! Mong thầy hạ thủ lưu tình!

Huấn luyện viên cười tủm tỉm gật đầu, dù coi như Thành Hướng Bắc từng tập luyện, so với người tập tành chính quy sao có thể lợi hại hơn được?

Hô một tiếng, cả hai cùng ra tay. Hai dòng võ thuật khác nhau, một bên là võ thuật cổ, kết hợp cùng kinh nghiệm của vô số lần đánh nhau, bên kia là khắc địch để thắng, áp dụng thực tế, không mang chủ nghĩa hình thức. Hai người anh tới tôi lui, tung quyền quét chân, đánh nhau vô cùng phấn khích.

Cảm giác đươc sức mạnh của đối thủ, huấn luyện viên thu lại ý định đùa bỡn ban đầu. Thành Hướng Bắc xuất chiêu cũng rất cẩn thận, cố gắng đánh ngang tay. Đám sinh viên xung quanh lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, biểu hiện xuất sắc của Thành Hướng Bắc khiến họ cũng thấy tự hào. Cuộc sống dưới sự áp chế của huấn luyện viên, lần này rốt cục có cảm giác nở mày nở mặt.

Thành Hướng Bắc cẩn thận chống đỡ thế tấn công của đối phương, hắn đang tính toán làm sao để nhận thua mà không để lại dấu vết gì? Hay là đánh thắng luôn? Hiện tại giữ thế trận bất phân thắng bại quá khó, đòn tấn công của đối phương cũng ngày càng sắc bén. Đang trong thế khó xử, trong không gian truyền đến một giọng nói____ “Lão Hổ! Sao lại đánh nhau với người ta?!!!”

Thành Hướng Bắc sửng sốt, là giọng của Lộ Nam. Ngay lúc hắn ngẩn người, huấn luyện viên tung ra một cước_____ Rầm! Thành Hướng Bắc hứng một cước từ phía sau, vồ ếch một cái rõ mạnh.

Lộ Nam hồng hộc chạy đến trước mặt hắn, lo lắng ngồi xổm xuống: “Lão Hổ, cậu không sao chứ?”

Thành Hướng Bắc người đầy bụi đất ngẩng đầu ai oán nhìn Lộ Nam. Cho dù anh nhớ em muốn chết cũng không nên vào thời điểm mấu chốt làm anh phân tâm chứ, xấu hổ chết mất.

Nghe được mấy câu của Lộ Nam, toàn bộ mọi người đều biết nhũ danh của Thành Hướng Bắc là Lão Hổ, còn có một trúc mã thần kinh không ổn định.=

Nhân lúc nghỉ ngơi hai đại đội còn tranh thủ giao lưu với nhau bằng ca hát. Tuy rằng khi tỉ thí Thành Hướng Bắc bị thua thế nhưng trong đám nam sinh hắn đã nhận được rất nhiều tín nhiệm, các thầy giáo khi đi qua hắn sẽ vỗ vai bảo tên nhóc này không tệ! Quan hệ giữa người với người được mở ra, cuộc sống thuận lợi hơn nhiều.

Ví dụ như nhân lúc được nghỉ ngơi, chạy đến canteen cách đó mấy sân mua đồ đắt chết người. Cũng có người nhìn thấy Lộ Nam sẽ báo cho hắn một tiếng. Mà điều khiến Thành Hướng Bắc càng thêm vui vẻ chính là Lộ Nam ở khu bên cạnh, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời mà…

Có điều ông trời vẫn thiên vị đôi tình nhân trẻ. Khó có dịp khi hai đại đội được nghỉ ngơi, Lộ Nam đang đi WC liền hướng Thành Hướng Bắc vẫy vẫy tay. Hắn lập tức bỏ ngay cốc nước, hấp tấp chạy đến. Phía sau còn truyền đến tiếng cười của Lý Duy Đức: “Lão Đại, năm nay vẫn còn mốt dắt tay nhau đi vệ sinh hở!”=

“Đi chết đi!” Người đã chạy xa rồi.

Khoảng cách từ sân tập đến nhà vệ sinh rất dài, mỗi lần đi đều phải chạy. Thế nhưng hiện tại hắn vô cùng mong chờ con đường này dài thêm chút nữa, dài hơn nữa. Hai người sóng vai đi về phía trước, trên con đường gặp rất nhiều sinh viên, trong lòng sống chết muốn nắm tay đối phương, lại lo ngại tình hình.

Lộ Nam cười cười nhìn Thành Hướng Bắc, cười đến mức hắn thấy ngứa ngáy trong lòng. Một tuần chưa được tiếp xúc với cơ thể đối phương, đối với đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt mà nói thực sự là tra tấn. Thành Hướng Bắc hít sâu một hơi sau đó ôm chặt bả vai Lộ Nam chạy về phía trước. Lộ Nam cũng cười thành tiếng, theo bước chân hắn tiến về trước.

Nhưng thực ra là muốn ôm eo hắn, thế nhưng….Khụ! Nhẫn nại!

Đến tối, Thành Hướng Bắc không ngủ nổi.

Buổi sáng Lộ Nam nói tối sẽ phải đi trực đêm. Thành Hướng Bắc đắn đo suy nghĩ, liều mạng đổi ca với đội phó. Đội phó cũng chẳng biết ý định của hắn, chẳng qua nửa đêm về sáng chẳng ai muốn trực hết, đổi cũng được.

Đến hai giờ rưỡi đêm, Thành Hướng Bắc nằm không được nữa. Hắn mặc xong quần áo đi ra khỏi cửa. La Minh và Lưu Phỉ cùng lớp hắn đã mặc áo măng tô ngồi trước sân, thấy hắn đi ra kì quái hỏi: “Đội trưởng, còn nửa giờ nữa mới đến giờ đổi ca, thức dậy làm gì?”

Thành Hướng Bắc xoa xoa tay vào nhau, mẹ nó, nhiệt độ qua nửa đêm quả thực rất đáng sợ, hắn đã mặc áo len vào mà còn thấy lạnh. Ánh sao sáng lấp lánh đầy trời, tựa như kim cương lộng lẫy giát trên tấm thảm đen. Không khí giá lạnh vô cùng, mang theo vị trong trẻo đặc biệt.

“Đội trưởng, cậu vào trước đi.” Lưu Phỉ nhỏ giọng nói: “Nhiệt độ thấp, không có áo khoác làm sao chịu nổi.”

“Đúng vậy, khi nào đến giờ chúng tôi sẽ gọi.” Một tiếng hai người trực, cả ngày không chút gián đoạn.

Thành Hướng Bắc hắt xì hai cái, sau đó ỉu xìu vào trong nhà.

Đến 2h50 chờ không nổi nữa, hắn lay Lý Duy Đức dậy: “Đức Tử, dậy, đổi ca!”

Lý Duy Đức mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhắm chặt hai mắt từ từ mặc xong quần áo, lảo đảo theo sát hắn ra cửa. Vừa đi ra đến hành lang, không khí lạnh lập tức phả vào mặt, Lý Duy Đức run run, hoàn toàn tỉnh táo: “Mẹ nó, chỗ này lạnh quá!”

La Minh và Lưu Phi chờ hai người đi đến, cởi áo măng tô, giao lại đèn pin: “Khẩu lệnh đêm nay là “Trường Giang”.

Hai người gật đầu, nhìn đối phương hoan hỉ vào nhà ngủ.

“Lão Đại, lần đầu tiên tôi thấy nhiều sao trời đến vậy, đẹp quá!” Lý Duy Đức rúc vào trong áo măng tô, ngửa đầu nhìn lên bầu trời. Sao trời lóe lên trong nháy mắt, ánh sáng lấp lánh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong thành phố mà nói, cảnh này đẹp đến lay động lòng người!

“Ưm.” Thành Hướng Bắc cũng ngẩng đầu nhìn theo. Hắn không thể không công nhận trời đêm trên núi rất thuần khiết cũng rất đẹp, thế nhưng hiển nhiên tâm tư của hắn không đặt trên đó: “Đức Tử, tôi đi dạo xung quanh một chút.”

“Được, cậu cẩn thận đó!” Mặc dù canh gác buổi tối chỉ mang tính hình thức, nhưng nếu bị cấp trên bắt được cũng không tốt.

Thành Hướng Bắc lấy đèn pin ra. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có sao trời theo bước chân hắn. Thành Hướng Bắc không có di động, đường đi cũng bằng phẳng, Lộ Nam ở đại đội bên cạnh, có lẽ đêm nay là cơ hội duy nhất hai người gặp nhau.

“Lộ Nam! Lộ Nam!” Thánh Hướng Bắc gọi, Lộ Nam phải thay ca lúc 3 giờ đêm, hắn không thể nhớ nhầm.

“Ai?” Có người lên tiếng.

Bên kia thì thầm vài câu, một người chạy đến: “Lão Hổ?”

Thành Hướng Bắc thấp giọng đáp lại, cầm tay đối phương kéo về phía trước. Lộ Nam không hé răng, không biết từ lúc nào đã bị hắn lôi ra sau rặng liễu ven đường.

“Bảo bối, anh nhớ em muốn chết!” Thành Hướng Bắc ôm mặt Lộ Nam, thở dài. Hai người chăm chú nhìn nhau một lát, trong nháy mắt hai đôi môi nóng bỏng lập tức áp vào nhau. Rất nhớ, vô cùng nhớ, dù cho là thời điểm hay địa điểm cũng bất chấp hết.

Lộ Nam khoác măng tô quân phục, khó khăn ôm lấy eo Thành Hướng Bắc. Hai người dựa sát vào nhau, tham lam hít thở hương vị trên người đối phương.”Lão Hổ… ” tiếng gọi ngọt ngào nỉ non vang lên, trái tim Thành Hướng Bắc tan chảy.

Ôm ấp một lát, Thành Hướng Bắc lấy một thanh chocolate đưa cho Lộ Nam, nâng mặt đối phương hôn tới hôn lui. Mãi đến khi nghe giọng bạn Lộ Nam gọi từ xa, hai người mới rời khỏi nhau đầy lưu luyến.

Lý Duy Đức nhìn Thành Hướng Bắc từ xa tản bộ về, hắn không nhìn lầm chứ, bước chân Lão Đại như trên mây, còn cả nét mặt tươi cười. “Má ơi, hắn bay về hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.