Lộ Nam Hướng Bắc II

Chương 20



Rạng sáng hôm sau, Lộ Nam và Trầm Vân Thiều vừa rời giường chuông cửa đã vang lên.

“Ai vậy nhỉ?” Lộ Nam tò mò hỏi, ngoài người trong nhà thì không ai biết địa chỉ hang ổ nhỏ này, còn đang nghi ngờ thì Thành Hướng Bắc hai ba bước đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Trầm Vân Chiêu với vẻ mặt uể oải đứng ngoài cửa: “Cục cưng đâu?”

“Tiến vào đi đã.” Thành Hướng Bắc nghiêng người mời người vào, còn quay về hướng phòng tắm rống to: “Trầm Vân Thiều, anh cậu tới.”

“Hả? ” Trầm Vân Thiều miệng đầy bọt biển thò đầu ra, vừa thấy anh mình đã xoay người đóng cửa cái rầm.

“Cục cưng!” Trầm Vân Chiêu đi tới ngoài cửa phòng tắm, nhẹ giọng kêu: “Đừng vậy mà, mở cửa đi.”

Cửa không chút sứt mẻ, chỉ nghe tiếng nước chảy, Trầm Vân Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ cửa: “Cục cưng, là anh đây!”

“Anh tới làm gì?! ” tiếng nước ngừng, Trầm Vân Thiều đứng trong cửa hừ lạnh.

“Anh đến đón em về nhà.”

“Miễn, tôi không cần anh quan tâm!”

“Cục cưng, không nên cáu kỉnh nữa, ngoan nào! ” Trầm Vân Chiêu dựa vào ván cửa, thấp giọng dỗ dành.

“Tôi không cãi nhau với anh.” Trầm Vân Thiều mở cửa ra, vẻ mặt lạnh nhạt.”Tôi đi chơi với bạn bè, anh đến đây làm gì? Còn không quay về chơi với bạn gái anh đi?!”

“Tuyệt đối là cục cưng hiểu lầm rồi, anh không có bạn gái mà!” Trầm Vân Chiêu lẽo đẽo theo đuôi em trai, nhắm mắt theo đuôi.

“Tôi có mắt, tự nhìn được!” Nếu như chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau thì Trầm Vân Thiều đã không có cảm giác như vậy, thế mà anh trai đi gặp mặt người đàn bà kia đến ba lần, tần suất này không phải quá cao sao?

“Cô ta chỉ là đàn em khóa dưới của anh thôi mà, có chút vấn đề chuyên môn cần chỉ dạy thôi.” Trầm Vân Chiêu bất đắc dĩ nói.

“Vậy sao anh lừa tôi là họp chuyên môn?”

“Cục cưng, anh chỉ sợ em hiểu nhầm thôi.”

Trầm Vân Thiều nhún vai.”Tùy anh thôi, bây giờ tôi có gì cũng mất hết rồi.” Vừa quay đầu, nói với Lộ Nam: “Lộ Nam, chúng ta đi.”

Lộ Nam liếc mắt nhìn Thành Hướng Bắc, lập tức dẫn Trầm Vân Thiều ra cửa.

“Vân Thiều, cậu xác định là không phải cậu hiểu lầm?” Đêm qua hai người đã tâm sự với nhau, lúc đó Lộ Nam cũng bất bình vài câu, tuy nhiên khi nhìn Trầm Vân Chiêu xa xôi ngàn dặm tìm đến đây, tự nhiên lại cảm thấy mình có phải rất bất công không.

“Hiểu lầm thì sao? Tớ biết hắn không có khả năng có gì với người đàn bà kia.” Trầm Vân Thiều phiền muộn nói.”Tớ giận vì hắn lừa gạt tớ.”

“Ừm. ” Lộ Nam gật đầu.”Lừa dối tất nhiên không được.”

Hai người vào nhà hàng ăn điểm tâm.

Bánh bao hấp, dưa chua và cháo gạo ăn sáng, hai người gắp đồ ăn cho đối phương, ăn đến hài lòng.

Hai bên người họ là Thành Hướng Bắc và Trầm Vân Chiêu thối mặt nhìn Thẩm Lộ. Thành Hướng Bắc mua cơm, oán giận bên tai Lộ Nam: “Nam Nam, em không chờ anh.”

Lộ Nam cười nói: “Hôm nay phải đi học, bọn Đức Tử đã giữ chỗ cho rồi.”

“Tớ cũng muốn đi! ” Trầm Vân Thiều nhấc tay.

“Ừm, cho cậu một chỗ.” Lộ Nam đưa cho y một cái bánh: “Ăn nhanh lên, nguội sẽ không ngon đâu!”

Trầm Vân Thiều nhận được đồ từ đũa của cậu, đem bánh lên miệng ăn luôn. Trầm Vân Chiêu ngồi một bên có vẻ rất khó chịu, thừa dịp Trầm Vân Thiều cắn chưa hết, nhanh nhẹn cắn nửa còn lại, Trầm Vân Thiều sửng sốt, hỏi: “Còn gì nữa không!”

Trầm Vân Chiêu oán hận đem nửa lồng bánh bao nhét vào miệng, hờn giận nói: “Sao em có thể ăn bất cứ thứ gì nó đút cho em chứ!”

Lộ Nam bĩu môi, cúi đầu ăn. Chủ nhân bị kỳ thị, trung hổ lập tức ra tay, Thành Hướng Bắc hừ nói: “Để cho Nam Nam nhà tôi đút cho ăn thì sao? Đó là vinh hạnh của cậu ta đó!” Nói xong còn phủi phủi tay đi đến trước mặt Lộ Nam: “Nam Nam, hai ta ăn thôi, không cần để ý bọn họ!”

Lộ Nam và Trầm Vân Thiều liếc nhau, lắc đầu bật cười.

Ăn cơm xong, hai người tay nắm nhau đi vào giảng đường, Thành Hướng Bắc và Trầm Vân Chiêu nhắm mắt theo đuôi sát sau hai người, sắc mặt khó chịu.

“Đều là do thầy, gây ra chuyện tốt đẹp! Hai người giận dỗi thì không sao, em trai thầy còn quấn quýt lấy Lộ Nam nhà tôi làm gì?” Thành Hướng Bắc nhìn hai người cầm tay nhau đi phía trước, nhìn không nổi mà oán hận.

“Có đôi nào mà không từng giận dỗi!” Trầm Vân Chiêu không cho là đúng.”Kể ra thì phải là do cậu không trông coi Lộ Nam nhà mình cho tốt, phải để nó hiểu được phải giữ khoảng cách với bảo bối hiểu chưa?”

“Là em trai của thầy kéo Nam Nam nhà tôi đó!”

“Em ấy muốn nắm tay Lộ Nam cũng cho? Đây là giáo dục gì!”

Hai người đi theo Thẩm Lộ vào phòng học, sau đó, bọn họ phát hiện ra bi kịch thật lớn, một đống người ngồi quanh Thẩm Lộ, không còn dư đến một ghế. Mắt Thành Hướng Bắc xoay tròn, nhảy một phát vào vị trí bên cạnh Lộ Nam, đánh chết cũng không động. Trầm Vân Chiêu chậm một bước, đành thở dài, xoay người đi ra ngoài.

“Á, hắn đi đâu vậy?” Lộ Nam kinh ngạc hỏi.

Trầm Vân Thiều không nói chuyện, trong mắt có chút thất vọng.

Chưa đầy ba phút đồng hồ sau, Trầm Vân Chiêu đã quay lại, không về tay không mà còn xách thêm một cái ghế. Khóe miệng Thành Hướng Bắc nhếch lên, nói: “Tài sản công cộng không được tùy ý sử dụng.”

Trầm Vân Chiêu đặt cái ghế trên hành lang, gắt gao trông chừng Trầm Vân Thiều.

Lý Duy Đức vừa xem náo nhiệt vừa chọc chọc cánh tay Thành Hướng Bắc, thấp giọng nói: “Lão đại, đây là thần tiên phương nào vậy?”

“Là thầy giáo cao trung của Nam Nam.” Thành Hướng Bắc hạ giọng trả lời: “Bên cạnh là bạn cùng lớp cao trung với cậu ấy.”

“Tình cảm giữa Nam Nam và bạn cùng lớp thật là tốt.” Lý Duy Đức lơ đãng nói, mặt Thành Hướng Bắc đen như đáy nồi, tát một cái lên ót cậu: “Tình cảm của Nam Nam và tôi là tốt nhất!”

Lý Duy Đức sờ sờ cái đầu nổi u của mình, ấm ức nói: “Lão đại, cậu ngay cả bạn học cũng ăn giấm chua à?”

Đang nói giỡn, chuông vào học vang lên, giảng viên lên bục, nhìn khắp bốn phía, thấy chỗ của Trầm Vân Chiêu quá chói mắt.

“Vị bạn học này nhìn rất lạ mặt!” Giảng viên chỉ nói. Ánh mắt Trầm Vân Chiêu vẫn chăm chú trên người em trai bảo bối, đối với lời giảng viên mắt điếc tai ngơ. Thành Hướng Bắc thấy sắc mặt giảng viên trầm xuống, trong ngực xuất hiện dự cảm không tốt.

Quả nhiên, học được quá nửa, giảng viên chỉ vào Trầm Vân Chiêu nói: “Vị bạn học này có thể giải không?”

Trầm Vân Chiêu vẫn không ý thức được giảng viên trên bục đang nói mình, cho đến khi Trầm Vân Thiều đá hắn một cái mới lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

Giảng viên cười khinh bỉ, gõ hai tiếng lên bảng đen. Trầm Vân Chiêu nhìn công thức trên bảng đen một chút, hình như là môn hắn đang dạy trong trường đại học, không thành vấn đề. Hắn chậm rãi đứng lên, trước toàn thể ánh mắt của bạn cùng phòng mà đi lên bục giảng, hắn cầm lấy phấn viết như rồng bay phượng mua nửa đoạn công thức phía sau.

Hắn viết xong còn ngẫu hứng giảng thêm một đoạn, đại ý là giảnh viên đại nhân của các bạn giảng quá dài dòng, công thức như tôi viết có thể dễ dàng lấy ví dụ. Giảng viên nhìn hắn với ánh mắt không tin nổi, Trầm Vân Chiêu lại vô cùng hứng khởi, blo bla giảng giải. Ngôn ngữ của hắn có trật tự, mạch suy luận cũng rõ ràng, chương trình học nhàm chán bỗng chốc trở nên vô cùng thích vị. Sinh viên ngồi nghe hắn giảng, một lát thì trầm ngâm, một hồi thì cười to, cho đến khi chuông tan học vang lên vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

“Trời tôi ơi, thầy giáo trung học mà cũng biết cái này sao?” Lý Duy Đức kinh ngạc kêu lên.

Thành Hướng Bắc nhìn Lộ Nam, Lộ Nam nhìn Trầm Vân Thiều. Trầm Vân Thiều bị mọi người nhìn đến da đầu tê dại, yếu ớt nói: “Hắn..hắn bây giờ đã là giảng viên đại học rồi.”

Lộ Nam khóe miệng co quắp:”Giáo viên cao trung sao dễ dàng làm giảng viên đại học vậy được?”

“À, hắn vì tớ mới làm vậy. ” Quả là nhân tài không được trọng dụng.

Bỗng nhiên Thành Hướng Bắc xuất hiện một suy nghĩ, hắn giật nảy mình: “Cậu học cao trung hắn sẽ dạy cao trung, cậu học đạo học hắn sẽ dạy đại học, lẽ nào cậu làm nghiên cứu sinh hắn cũng có thể người hướng dẫn?!”

Trầm Vân Thiều cứng ngắc cười.”Nếu như hắn nhắc đến chắc cũng có thể.”

Quái vật! Tuyệt đối là quái vật!

Thành Hướng Bắc trơ mắt nhìn thầy giáo đang dỗ dành em trai nhà hắn, đầu óc nhất thời rối rắm.

“Con cọp, anh làm sao vậy?” Lộ Nam thấy chồng yêu đứng thẳng lưng bèn vỗ vỗ trấn an hắn.

“Anh chưa thấy thiên tài bao giờ, lần này được tận mắt chứng kiến rồi.”

Lộ Nam cười, nhìn về phía hai anh em đang tiếp tục giận dỗi kia: “Cũng không biết hai người họ bao giờ mới xử lý xong chuyện này.”

“Ừ. ” Thành Hướng Bắc mãnh liệt gật đầu, bây giờ là mười giờ rồi, thời gian tốt là vậy mà không thể ngủ cùng Lộ Nam, hắn phiền muộn rống to: “Này! Các người ầm ĩ xong chưa? Có muốn ngủ hay không?”

Trầm Vân Thiều vốn đang khó chịu bị hắn rống như vậy bèn trả lời: “Ngủ chứ! Tớ ngủ cùng Lộ Nam một phòng!”

“Không được!”

“Không được! ” Thành Hướng Bắc và Trầm Vân Chiêu song song cự tuyệt.

Sắc mặt Trầm Vân Thiều trầm xuống, hừ nói: “Ai dám nói tôi không được tôi khóc ngay cho mà xem!”

Trầm Vân Chiêu vừa nghe xong lòng mềm nhũn: “Cục cưng, có việc gì thì tiếp tục thương lượng, em khóc anh sẽ đau lòng.”

Thành Hướng Bắc vừa nhìn thấy dáng vẻ không có cốt khí của hắn, bèn kéo Lộ Nam nói: “Nam Nam, em không thể ngủ cùng một phòng với cậu ta!”

Lộ Nam chuyển mắt sang Trầm Vân Thiều, thấy ánh mắt cầu xin của đối phương: “Con cọp, anh và thầy giáo Trầm ngủ ở phòng nhỏ đi, vân thiều khó khăn lắm mới đến đây, đêm nay chúng em phải ngủ cùng nhau.”

“Nam Nam!” Thành Hướng Bắc cực kì phẫn nộ, vẻ mặt bị tổn thương.

Lộ Nam buông tay.”Lẽ nào anh cũng muốn em khóc à?”

Thành Hướng Bắc vội vàng lắc đầu.”Không không không! Em nói như thế nào thì chính là thế đó!”

“Tôi nói cho thầy biết! Ngày mai phải đưa em trai thầy về nhà!” Trong phòng ngủ, Thành Hướng Bắc kéo ghế sô pha vào, hợp thành một cái giường.

Trầm Vân Chiêu nằm trên giường gỗ, nóng nảy dán tai bên tường: “Phòng ngủ nhà cậu sao lại cách âm tốt như vậy?”

Thành Hướng Bắc tức giận hừ mạnh một cái, lường biếng nằm vật xuống cái giường vừa tạo xong: “Lúc trước mua không chú ý, ngại cách âm tốt thì thầy đến trước cửa phòng bọn họ mà canh!”

“Cậu nghĩ tôi không muốn chắc? ” Trầm Vân Chiêu nói nhanh: “Tôi ước gì có thể đá văng Lộ Nam ra ngoài cửa sổ!”

“Thầy nói cái gì?! ” Thành lão Hổ bùng nổ: “Thầy dám ném Nam Nam nhà tôi? Thầy có biết đây là địa bàn nhà tôi không! Có tin bây giờ tôi sút hai anh em nhà thầy ra khỏi đây không?”

“Có thể đá bọn tôi ra ngoài càng tốt! Tôi tình nguyện cùng cục cưng lưu lạc đầu đường cũng không muốn em ấy và Lộ Nam ngủ cùng một giường.”

Thành Hướng Bắc thở dài.”Đáng tiếc không động được!” Có Lộ Nam coi chừng, cả người hắn đầy sức lực cũng không có đất dụng võ.

“Ôi… ” Trầm Vân Chiêu cũng thở dài.”Khi còn bé cục cưng thật đáng yêu, càng lớn càng không nghe lời nữa.”

Thành Hướng Bắc nghe ngữ khí hoài niệm này cũng trở nên căng thẳng sợ hãi: “Rốt cuộc thầy là anh cậu ta hay là cah vậy?”

“Chuyện đó quan trọng không?”  Trầm Vân Chiêu ngồi dậy, thẳng thắn mà nói: “Dù sao tôi cũng đem em ấy thành tâm can bảo bối trong lòng.”

“Nhưng thầy là anh cậu ta, hai người đây là…” từ kia Thành Hướng Bắc thực sự không nói nên lời.

“Loạn – luân? ” Trầm Vân Chiêu cười lạnh một tiếng.”Cậu nghĩ rằng tôi không giãy dụa, không do dự ư? Nhưng mà rời xa cục cưng sẽ đau khổ như thế nào, tôi nghĩ cũng không muốn rồi, vừa nghĩ chúng tôi phải rời xa nhau thì so với rút gân gãy xương còn đau hơn.”

“Người không thể sống trong môi trường chân không, không có khả năng không có khó khăn.” Thành Hướng Bắc nhắc nhở.

Trầm Vân Chiêu cười, ánh mắt kiên nghị.”Chỉ cần một câu tin tưởng, không có gì có thể ngăn cản tôi.”

“Cho dù là cả thế giới chống lại?” Thành Hướng Bắc cảm động, hắn vẫn luôn cảm thấy tình cảm giữa mình và Lộ Nam rất kiên định, nhưng không ngờ Trầm Vân Chiêu lại có nghị lực lớn hơn nhiều.

“Tôi là đường, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.