Thành Hướng Bắc đang cầm khăn lau chăm chú lau tóc.
Mặt Thành Hướng Đông hơi đỏ, trong miệng còn mùi rượu. Thành Hướng Bắc đưa cho anh một chén trà đặc: “Còn uống rượu nữa?”
“Ăn uống với Hàn đại ca, làm sao có thể không uống được!” Thành Hướng Đông nhận cái chén, uống ào một hơi.
Trong phòng im ắng, Thành Hướng Đông nhìn hai bên một chút, hỏi: “Nam Nam ngủ rồi sao?”
“Ừm.” Thành Hướng Bắc gật đầu, đem khăn lau giặt sạch dưới nước: “Nước nóng rồi, anh nhanh đi tắm đi!”
“Biết rồi!” Thành Hướng Đông cười nói: “Hổ Tử, anh thấy cậu ngày càng có phong thái bảo mẫu đó?”
“Khụ!” Thành Hướng Bắc thẹn quá thành giận, đẩy vội anh hắn vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Thành Hướng Đông cảm thấy thân thể sáng khoái vô cùng, anh vừa lau tóc vừa ngồi vào ghế sô pha, thấy Thành Hướng Bắc đi từ bếp ra bèn hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
“Em làm lê hấp đường phèn cho Nam Nam, anh có muốn uống một chén không?”
Thành Hướng Đông cười nói: “Không cần, anh mày uống trà là được rồi.”
“Anh, lần này về có đi nữa không?” Thành Hướng Bắc ngồi xuống bên cạnh anh, rót thêm một chén trà nữa.
“Uh, cuối tuần này anh đi thực tập ở công ty, dù sao cũng phải có quy trình!” Thành Hướng Đông tựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Cậu thì sao? Có tính toán gì chưa?”
“Em sao? ” Thành Hướng Bắc cười nói: “Em dự định sau khi tốt nghiệp sẽ gây dựng sự nghiệp, Nam Nam định thi nghiên cứu sinh.”
“Gây dựng sự nghiệp? Lĩnh vực nào?”
“Có liên quan đến chuyên ngành, em làm thực tiễn, Nam Nam chuyên nghiên cứu kỹ thuật.”
Thành Hướng Đông gật đầu.”Biết, nhưng cậu không có ý định về công ty nhà mình nhậm chức à?”
“Anh… ” Thành Hướng Bắc buồn bã kêu một tiếng.”Em vừa nghĩ đến công ty của nhà mình là da đầu tê rần rồi! Nhiều chi nhánh là vậy, nhiều công nhân nữa, không thể mời giám đốc chuyên nghiệp tiếp quản sao?”
“Có thể được nhưng không phải bây giờ.” Thành Hướng Đông nghiêm túc nói: “Muốn hiện đại hóa công ty cần thời gian rất lâu, vội vàng thay đổi sẽ phát đinh nhiều vấn đề. Nhiều công nhân như vậy, sau họ còn có gia đình, muốn làm một người lãnh đạo được lòng người thì phải dũng cảm nhận trách nhiệm.”
“Trách nhiệm này quá nặng, em không thể đi theo con đường của mình à?” Thành Hướng Bắc đà điểu nói.
“Quên đi, không bắt buộc.” Thành Hướng Đông xoa đầu em trai, cười nói: “Đi làm chuyện cậu thích đi!”
Thành Hướng Bắc tựa trên vai anh trai, chậm rãi nhận ra tựa vào vai thế này nặng thế nào. Hắn nói chậm, gằn từng chữ một: “Anh, cảm ơn.”
Thành Hướng Đông dừng lại, sau một lúc lâu vỗ vỗ đầu hắn.”Nói gì ngốc vậy, anh là anh cậu mà.”
Sau khai giảng một tuần, Long Cửu Mạch đếm cửa tìm.
Thành Hướng Bắc hẹn gã ở tiệm thức ăn nhanh gần trường. Lộ Nam vừa nghe Long Cửu Mạch muốn đến, lập tức cao giọng: “Tại sao lại là gã?”.
Thành Hướng Bắc cười khổ: “Lúc nghỉ hè hắn đã đến nhà anh rồi mà.”
Lộ Nam nhíu mày, nói: “Anh có nói cho em đâu.”
“Lúc đó anh cho rằng không có việc gì mà!” Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến tiệm thức ăn nhanh.
Của kính sáng sủa sạch sẽ, một mình Long Cửu Mạch chiếm một cái bàn, gã thấy hai người đi đến thì phất tay với bọn họ. Lộ Nam đáng giá gã, không thể không thừa nhận người này càng ngày càng giống người mẫu.
“Lộ Nam, đã lâu không gặp. ” Long Cửu Mạch nói.
Lộ Nam không cam nguyện gật gật đầu, ngồi xuống kề bên Thành Hướng Bắc.
“Hai người ngồi đi, tôi đi mua đồ uống.” Thành Hướng Bắc cười nói: “Long Cửu, anh muốn cốc nữa không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Thành Hướng Bắc phải đứng xếp hàng, Long Cửu Mạch và Lộ Nam lúng ta lúng túng ngồi lại. Lộ Nam chẳng có chút thân thiện gì với người trước mặt, thế nhưng gã đã đến hải thành rồi, vừa lấy thân phận bạn học kiêm đồng hường, cũng không thể nói từ chối được.
“Vẫn biết hai người có tình cảm rất tốt, có điều…” Long Cửu Mạch dừng lại một chút, nói tiếp: “Lên đại học mà còn dính như vậy, thật là hiếm thấy.”
Trong lòng Lộ Nam tự nhủ tình cảm của chúng tôi tốt thì liên quan gì đến anh chứ?! Tuy nhiên tên này có vẻ vừa là bạn vừa là kẻ thù cho nên nói cái gì cũng không được, cho nên chỉ đành giả cười vài cái. Cho đến khi Thành Hướng Bắc bưng đồ uống trở về, hai người mới thở phào nhẹ nhõm được. Quả nhiên không khí không tốt, ngồi đối diện xấu hổ vô cùng!
“Nam Nam, chocolate nóng của em. ” Thành Hướng Bắc mở nắp hộp giấy giữ nhiệt cho cậu, cũng đưa cho Long Cửu Mạch một ly cà phê: “Này, uống thêm cốc nữa!”
Long Cửu Mạch cười với hắn.”Cảm ơn!”
Thành Hướng Bắc cũng ngồi xuống, chờ cà phê nguội bớt, mới đưa lên uống một ngụm: “Từ xa xôi chạy đến đây, có chuyện gì sao? Hay là muốn tôi mời anh ăn cơm.”
“Cậu muốn mời tôi ăn cơm đương nhiên là cầu còn không được.” Long Cửu Mạch nói: “Có điều quả thật là có chuyện.”
“Chuyện gì? ” Lộ Nam hỏi.
Long Cửu Mạch mỉm cười, nói: “Tôi đã đặt xe rồi, mai chúng ta cùng đi leo núi!”
“Leo núi?” Thành Lộ liếc mắt nhìn nhau, mặc dù thời tiết cuối thu quang đãng rất thích hợp để leo núi nhưng miễn cho vì chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, hơn nữa Long Cửu Mạch có ý định gì đây?”
“Chỉ ba người chúng ta sao?” Thành Hướng Bắc hỏi.
“Còn có hai người bạn của tôi nữa.” Long Cửu Mạch nói.
Tròng mắt Lộ Nam xoay xoay, khẩn trương hỏi: “Nam hay nữ?”
“Một nam một nữ.”
“Ồ… ” Lộ Nam gật đầu, xem ra là một đôi tình nhân, lo lắng cũng thoáng buông xuống.
Mấy người đang nói chuyện, tự nhiên có người gõ hai cái lên mặt bàn.
Lộ Nam ngẩng đầu lên thấy là Vu Mộ Phong, sắc mặt y rất khó chịu nhìn cậu.
“Tiểu Vu?” Lộ Nam kinh ngạc.”Đến, cùng nhau ngồi đi!”
Long Cửu Mạch yên lặng đưa menu, Vu Mộ Phong không chút khách khí ngồi xuống, hỏi: “Lộ Nam, sao cậu không ở ký túc xá?”
Lộ Nam nháy mắt mấy cái, mù mờ nhìn Thành Hướng Bắc, cậu có ở ký túc xá hay không liên quan gì đến Vu Mộ Phong? Thành Hướng Bắc cười, bóp nhẹ đùi cậu một cái, Lộ Nam lấy lại tinh thần, nói: “À, tôi và Lão Hổ chuyển ra ngoài rồi.”
“Chỗ trong kí túc xá vẫn giữ nguyên. ” Thành Hướng Bắc bổ sung.
“Mấy người bàn đi đâu à?” Vu Mộ Phong tiếp tục hỏi.
Thành Lộ lại liếc nhau, Lộ Nam mờ mịt, Thành Hướng Bắc cười cười, hỏi Long Cửu Mạch: “Ngày mai mấy giờ xuất phát? Tụ tập đến một chỗ rồi đón hay sao?”
“Xuất phát đi đâu?” Vu Mộ Phong không nhịn được xen vào, trọng tâm câu chuyện bị dời đi.
Long Cửu Mạch tỉ mỉ quan sát hành động của mấy người, gã nhếch môi cười cười, giải thích: “Chúng tôi muốn đi leo núi, bạn học này có muốn đi cùng không?”
“Có thể chứ? ” Vu Mộ Phong nhảy cẫng lên nói.
“Có thể chứ, xe có chín ghế, bây giờ mới có năm người.”
“Vậy quấy rầy rồi. ” Vu Mộ Phong gật đầu.
“Xuất phát xế chiều, tới đó ở lại một đêm, sáng hôm sau leo núi, chạng vạng thì về thành phố, thế nào?” Long Cửu Mạch dò hỏi.
Lộ Nam phiền muộn gật đầu, sắc mặt Vu Mộ Phong không che giấu vui vẻ nhìn chằm chằm Thành Hướng Bắc, còn hắn lại vẻ mặt như thường.
Đi ra khỏi cửa tiệm ăn nhanh, mỏ Lộ Nam lập tức vểnh lên.
“Tên Long Cửu Mạch kia muốn làm gì chứ? Rõ ràng cũng chẳng có quan hệ, cần gì phải tụ hội cùng nhau!”
Thành Hướng Bắc xoa xoa đầu cậu, cười nói: “Đừng tức giận nữa, có nhân tình tốt thì sau này gặp lại còn có thể biến thành kẻ thù không đội trời chung nữa sao?”
“Nhưng em ghét gã!” Lộ Nam lầu bầu.
“Anh cũng không thích gã mà!”
“Hừ! Em thấy anh đối xử với gã rất đặc biệt, đây không phải thích thì là gì?” Lộ Nam khó chịu.
” Nam Nam ngu ngốc, em nói anh thích ai? Thích nhất thích nhất nhất thích nhất ai? Hửm? ” Thành Hướng Bắc bỡn cợt Lộ Nam, khiến mặt cậu đỏ bừng lên.
“Gã đã từng làm những chuyện xấu với em, anh nhớ rất rõ.” Thành Hướng Bắc nắm vai cậu, nghiêm mặt nói: “Có thể trả thù khiến hắn mất đi tương lại, đương nhiên khá hòa đồng, một số chuyện không nên nhớ mãi không quên, quên dần đi thôi!”
“Gã có con mắt rất soi mói! Không thể tin gã được!”
“Đúng vậy, anh đã nhớ kỹ mà!” Thành Hướng Bắc giơ tay thề thốt.