Lộ Nam Hướng Bắc I

Chương 14



Thành Hướng Bắc bắt đầu thử Quan Nghi Giai.

Ban đầu hắn còn cho rằng Quan Nghi Giai thích Lộ Nam, đáng lo hơn, hắn sợ Lộ Nam cũng thích Quan Nghi Giai.

Lộ Nam suy nghĩ thế nào hắn hoàn toàn không thể biết được. Hơn nữa khi Quan Nghi Giai đối mặt với hắn thì luôn đỏ mặt cúi đầu, thái độ này hắn không thể không nghi ngờ được. Hắn tự mình suy ngẫm, tỉ mỉ quan sát khi Lộ Nam và Quan Nghi Giai ở chung, sau khi quan sát hắn rất hoảng hốt, Lộ Nam đối xử với Quan Nghi Giai có chút đặc biệt!

Thành Hướng Bắc không có cách nào khác chỉ đành tự mình ra tay, cố gắng cách ly hai người ra. Khi Quan Nghi Giai tìm Lộ Nam, Thành Hướng Bắc lập tức nở nụ cười, chặn mỹ nhân trước cửa, có chuyện gì hắn có thể truyền lại cho Lộ Nam, thỉnh thoảng còn nói bóng gió với mỹ nhân, lẽ nào bạn không cảm  thấy năng lực của Chủ tịch Hội học sinh mạnh hơn Lộ Đại Tiên à? Cho nên, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi? Hiểu không?

Quan tiểu mỹ nhân đỏ mặt gật đầu, xấu hổ chạy đi. Thành Hướng Bắc bất đắc dĩ nhìn bóng nhỏ chạy đi, trong lòng thầm nghĩ Lộ Nam ơi là Lộ Nam, cậu quen em gái kết nghĩa làm gì, rốt cuộc vì sao chứ?

Lộ Nam ngồi tại chỗ nhìn Thành Hướng Bắc nói chuyện với Quan Nghi Giai ở cửa, cách xa như vậy cậu cũng có thể nhìn thấy mặt Quan Nghi Giai đang đỏ lên. Nhưng vì sao cậu lại cảm thấy thật buồn phiền, rất giận dữ, vẻ mặt xấu hổ của con gái không phải rất khiến người khác yêu thích sao? Vậy sao khi cậu thấy Thành Hướng Bắc cao to đứng bên cạnh Quan Nghi Giai, còn cúi đầu xuống nói chuyện, lại cảm thấy phẫn nộ thế này!

Thỉnh thoảng Quan Nghi Giai sẽ chạy đến tìm Lộ Nam ăn cơm.

Thành Hướng Bắc rất không vui, nhưng bởi vì nhỏ là “em gái” Lộ Nam nên vẫn phải nhẫn nại.

Cũng bởi vì “em gái” cho nên Lộ đại ca còn thể hiện một chút phong độ anh trai, ví như sẽ gắp thức ăn cho “em gái”, Thành Hướng Bắc đen mặt nhìn Lộ Nam đem sườn xào chua ngọt mình mới mua gắp hết cho Quan Nghi Giai ngồi trước mặt. Này! Đó là món Lộ Nam thích ăn nhất có được hay không?

“Cái kia, như vậy không tốt lắm đâu? ” Quan Nghi Giai đẩy sườn lợn về.

“Cho em ăn.” Lộ Nam tắt cười, Lão Hổ cũng thật là, Quan Nghi Giai vừa đến hắn đã chạy đi mua thức ăn, quả nhiên là nịnh nọt cô gái này?

“Đúng vậy, ăn đi! ” Thành Hướng Bắc dùng sức giật nhẹ da mặt, đẩy khay thức ăn trên bàn qua.

Quan Nghi Giai đỏ mặt, cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ. Thành Hướng Bắc nhìn nhỏ ăn từng miếng sườn lợn nhỏ như mèo ăn, thầm nghĩ  con gái đều cẩn thận như vậy sao? Nhìn nhỏ ăn có cảm giác mệt chết đi được.

Một bữa cơm chậm rãi ăn xong, Lộ Nam ăn chậm như vậy mà còn nhanh hơn quan nghi iai. Thành Hướng Bắc ngồi một bên hết nhìn đông lại nhìn tây, chờ Quan Nghi Giai ăn xong, hắn có thói quen bắt đầu thu dọn bàn ăn của mình và Lộ Nam.

Quan Nghi Giai cũng vội vàng giúp một tay, Thành Hướng Bắc đang do dự có nên giúp tiểu mỹ nhân rửa sạch đồ dùng ăn uống luôn không, nhưng lại do dự, hắn chẳng muốn phục vụ ai ngoài Lộ Nam hết, rốt cuộc hắn vẫn chỉ cầm hai bàn ăn của mình và Lộ Nam đi rửa, Quan mỹ nhân đỏ mặt cầm bàn ăn của mình đi sau hắn. Trong căn tin không có nhiều người, mấy người liếc mắt nhìn Thành Hướng Bắc và Quan Nghi Giai, có người lắm miệng trêu chọc: “Òa! Rốt cuộc Chủ tịch Thành cũng có phấn hồng tri kỉ rồi à? Vị tiểu mỹ nhân này là người lớp nào vậy? Làm sao có thể chiếm được trái tim chủ tịch Thành được?”

Thành Hướng Bắc hung ác nhìn người nọ, mọi người lập tức giải tán. Tuy rằng mặt Quan Nghi Giai nóng bừng nhưng trong tim lại vui sướng không gì sánh được. Mặc rằng mấy người kia chỉ trêu đùa nhưng học trưởng cũng không phủ nhận mà! Nhỏ đứng bên cạnh, nhìn cánh tay thon dài của Thành Hướng Bắc nhanh chóng thu dọn bàn ăn, gương mặt hắn nhìn nghiêng vẫn thấy anh tuấn, nhỏ nhìn không rời mắt, cho đến khi Thành Hướng Bắc khó hiểu quay đầu lại thì nhỏ mới vội vàng cúi đầu.

Trời, tiếng nước ào ào không thể chặn được tiếng tim đập bang bang.

Lộ Nam hoang mang nhìn Quan Nghi Giai hưng phấn trên sân bóng.

Nhỏ không phải là “em gái kết nghĩa” của mình sao? Vì sao nhỏ lại thân thiết với Thành Hướng Bắc hơn?

Thành Hướng Bắc và Chu Phác đổ mồ hôi trên sân, đây là trận giao hữu với năm nhất, hai người được rất nhiều học sinh bên ngoài cổ vũ, nhưng sao Quan Nghi Giai lại cổ vũ mãnh liệt cho Thành Hướng Bắc như vậy? Tiếp đó chú ý hơn một chút, cậu phát hiện rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt làm cho cậu rất khó chịu để nhìn Thành Hướng Bắc, chuyện này cũng không ngạc nhiên, từ khi lên năm hai, nữ sinh dùng ánh mắt này nhìn chăm chăm Thành Hướng Bắc nhiều lên nhanh chóng.

Khiến Lộ Nam cảm thấy hoang mang nhất chính là không tính Quan Nghi Giai ngang nhiên “đối đầu” với đội bóng của lớp mình mà còn thể hiện rằng nhỏ có quan hệ rất tốt với Thành Hướng Bắc cho mọi người xem. Từ lúc nào, quan hệ giữa nhỏ và Lão Hổ tốt lên vậy? Lẽ nào cuối cùng Lão Hổ cũng thích con gái? Ánh mắt Lộ Nam xám xịt dần, thực ra, mình mới thực sự là người không thích con gái đúng không? Cậu ngơ ngác nhìn trận đấu, ánh mắt chẳng biết xuyên thấu nơi nào.

Lời Lộ Thiến vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu: “Tiểu Nam, nếu không biết mình thích con trai hay con gái thì có thể đi gặp gỡ một lần xem sao!”

Chị à, em đã thử ngồi chung với con gái nhưng chẳng vui cũng chẳng buồn, thế nhưng khi nhìn thấy Lão Hổ ở chung với cô bé kia, em lại rất khó chịu. Tầm nhìn quay lại, khi thấy Thành Hướng Bắc sánh vai chiến đấu cùng Chu Phác, trong mắt Lộ Nam hiện lên sự đau khổ. Thì ra, cho dù là Thành Hướng Bắc với con trai hay con gái thì cậu đều rất khổ sở.

Lộ Nam trở nên trầm mặc.

Thành Hướng Bắc không biết vì sao, đối với một thằng con trai mà nói, có một “em gái kết nghĩa” đáng yêu không phải là một chuyện thật vui sao? Thành Hướng Bắc không biết nên làm sao bây giờ, hắn chỉ có thể lặng lẽ làm bạn với Lộ Nam, thỏa mãn tất cả những gì cậu cần, vậy mà, yêu cầu của Lộ Nam với hắn ngày càng ít.

Hỏi Lộ Nam thì cậu chỉ nói học tập ngày càng bận rộn, cậu mệt. Thành Hướng Bắc gật đầu, càng tỉ mỉ quan tâ, đến đến chuyện ăn uống hằng ngày của Lộ Nam, đương nhiên hắn cũng phải xử lý một vài vấn đề với Quan tiểu mỹ nhân, vì hắn muốn ngăn cản Lộ Nam gặp mặt với nhỏ cho nên Quan tiểu mỹ nhân có chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng tìm đến nhờ hắn giải quyết làm hắn dở khóc dở cười, phải nói là Quan tiểu mỹ nhân không ngại ngần, thậm chí còn thật vui vẻ đi tìm hắn. Tóm lại, “em gái” này là của ai vậy?

Lộ Nam ngày càng chăm chỉ, Thành Hướng Bắc phải khuyên nhủ cậu bớt lao lực thôi. Thậm chí còn nói đùa chỉ là lên nhất trung thôi mà, chỉ cần duy trì thành tích bình thường là được rồi, lẽ nào cậu muốn thi vào tỉnh trung* hay sao? Lộ Nam nghe xong nhíu mày lại, lắc đầu. Thành Hướng Bắc xoa đầu cậu, cười nói: không phải chúng ta đã nói học cùng trường với nhau sao?

Chú thích: tỉnh trung giống kiểu trường chuyên của tỉnh, còn nhất trung là trường thành phố (toai đoán vậy)

Lộ Nam đột nhiên mất hết sức lực, cậu chậm rãi tựa vào vai Thành Hướng Bắc, hắn nhìn cậu lâu lắm rồi chưa làm nũng với mình, tâm trạng đột nhiên vui vẻ, đôi tay vững vàng ôm lấy vai Lộ Nam: “Nam nam, làm sao vậy? Cậu mệt à?” Hắn nhẹ nhàng đong đưa thân thể, dỗ dành Lộ Nam.

Lộ Nam ghé lên đôi vài ngày càng dài rộng của thảnh hướng bắc, nhẹ giọng hỏi: “Lão Hổ, cậu nói chúng ta vẫn có thể ở bên nhau được không?”

“Đương nhiên có thể rồi!” Thành Hướng Bắc chắc như đinh đóng cột nói.

“Nhưng…chúng ta rồi đều sẽ lớn lên…” Cậu sẽ kết hôn, sinh con, cũng sẽ quên đi một người đã từng lớn lên cùng mình, người đó tên là Lộ Nam.

“Không nhưng nhị gì cả, tớ vẫn mãi ở bên cậu!” Cho dù cậu kết hôn cũng không sao, dù chỉ là bạn bè, Thành Hướng Bắc cũng sẽ ở bên Lộ Nam.

Thế nhưng lời hắn nói không thể thực hiện được, khoảng cách giữa hắn và Lộ Nam ngày càng xa.

Trong kì nghỉ đông, trận tuyết đầu mùa bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.

Đã lâu lắm rồi Lộ Nam chưa gặp lại Quan Nghi Giai, à thì ra cũng không tính là lâu, trong khi người nào đó vẫn cố gắng ngăn cản cậu gặp nhỏ thì Quan Nghi Giai lại cố gắng tiếp cận hắn hơn, cho nên đã hơn tháng hai người chưa gặp nhau, quan hệ “anh em” cũng chỉ trên danh nghĩa

Thành Hướng Bắc chán ghét sự bao vây của Quan Nghi Giai, lúc trước hắn chỉ muốn tìm cách ngăn cản nhỏ gặp Lộ Nam, nhưng hiện tại, chỉ cần người có mắt cũng nhìn ra nhỏ thích hắn. Lộ Nam ngày càng trầm lặng, mỗi lần cậu thấy hắn nói chuyện với Quan Nghi Giai thì đều quay đầu đi, nửa ngày không thèm để ý đến hắn. Trong lòng Thành Hướng Bắc khổ sở, rốt cuộc mình đang cướp cô gái của anh em sao? Nhưng không cướp thì có thể làm gì hơn? Muốn hắn trừng mắt nhìn bọn họ nắm tay nhau vui cười dưới ánh hoàng hôn à? Không thể! Phàm là con gái thì dù cách Lộ Nam ba mét hắn cũng phải giải quyết hết! Tuy rằng ánh mắt Lộ Nam rất oán hận, nhưng Quan Nghi Giai đáng ghét hơn, cho nên Thành Hướng Bắc xốc lại tinh thần để đối phó với nhỏ.

Cho đến kì nghỉ đông, Quan Nghi Giai bỏ mặc gió tuyết đến gần nhà tìm hắn.

Thành Hướng Bắc không muốn đi ra ngoài, đại khái hắn đã đoán được Quan Nghi Giai muốn làm gì, nhưng…hắn ra ngoài thì có ích gì chứ?

Mười phút sau, là điện thoại của Quan Nghi Giai. Thành Hướng Bắc nhìn hoa tuyết bay ngoài cửa sổ, rốt cuộc vẫn phải cam chịu chạy ra ngoài.

Mùa đông trời tối sớm, đèn đường đã lên. Dưới một góc đường, Quan Nghi Giai mặc một chiếc áo phao màu trắng, phía dưới là một chiếc váy dễ thương, cả người toát lên vẻ trong sáng thanh tú. Thế nhưng, Thành Hướng Bắc chẳng có cảm xúc gì, đối với một người đã có người trong lòng, không có ai có thể dễ thương hơn người đó được.

Đèn đường mờ vàng, thiếu nữ trong sáng, thiếu niên anh tuấn, còn có hoa tuyết trắng lãng mạn rơi từ bầu trời, thế nào cũng là cơ hội trời ban. Quan Nghi Giai khẩn trương đi qua đi lại, trời rất lạnh, chân nhỏ cũng lạnh phát run, nhưng mặt nhỏ lại chảy mồ hôi.Nhỏ quá khẩn trương, tim khẩn cầu Thành học trưởng hãy đi ra gặp nhỏ.

Cho đến khi Thành Hướng Bắc đứng trước mặt thì con tim như đánh trống của nhỏ mới bình tĩnh lại được, nhỏ run run đến gần Thành Hướng Bắc, ngập ngừng nói: “Thành, Thành học trưởng…”

Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu khiến Thành Hướng Bắc nhíu mày.”Có việc gì?”

“Em..em..”

Thành Hướng Bắc không muốn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương đến gần ngất của nhỏ, chỉ xoay người nói: “Không có gì thì tôi về đây.”

“Đừng!” Chẳng biết nhỏ lấy dũng khí từ đâu, xông lên ôm chặt eo Thành Hướng Bắc: “Em thích anh! Học trưởng, em thích anh!”

Thành Hướng Bắc cúi đầu nhìn cảnh tay đang ôm chặt eo mình, hững hờ nói: “Tôi không thích cô.”

“Thành Hướng Bắc! Em thực sự rất thích anh!” Quan  Nghi Giai nghe xong lời hắn không khỏi rơi lệ, lớn tiếng hét lên.

Thành Hướng Bắc nhìn đôi tay đang hết sức dùng lực kia, không biết có nên cứng rắn hơn không. Hắn đã sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng thái độ của Lộ Nam với cô bé này khiến hắn phải cẩn thận đối phó. Chỉ có điều bây giờ, nghe cô gái này tỏ tình, hắn lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn yêu cầu nhỏ thả tay ra, nói: “Để tiếp cận tôi cho nên mới lợi dụng Lộ Nam?

“Em…” Quan Nghi Giai co rúm lại, nhỏ biết lợi dụng Lộ học trưởng là không đúng, nhưng nhỏ thực sự thích Thành Hướng Bắc!

Thành Hướng Bắc đẩy tay nhỏ ra, xoay người lại đối diện nhỏ: “Cô biết tôi không cho phép bất kì ai được làm chuyện có hại với Lộ Nam.”

Nước mắt Quan Nghi Giai rơi xuống, nhỏ khóc ròng: “Xin lỗi, xin lỗi, thế nhưng em…”

“Không có thể nhưng nhị gì cả.” Thành Hướng Bắc lẳng lặng nhìn nhỏ: “Không được qua lại cùng Lộ Nam nữa.”

Quan Nghi Giai gật đầu, liều lĩnh nhào vào ngực hắn: “Em đồng ý,huhuhu…” Khoảng khắc cuối cùng, xin hãy cho nhỏ được ôm  một chút có được không? Chỉ cần vài giây đồng hồ cũng được rồi.

Lộ Nam đứng giữa ngã tư, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau nơi góc đường.

Tuyết rơi, cậu tìm đến nhà Thành Hướng Bắc chơi, không ngờ mới đi đến góc đường đã gặp phải một cảnh tượng chấn động như thế này.

Chàng trai cao to đẹp trai, tiểu nữ sinh dễ thương xinh xắn, dưới ánh đèn lờ mờ, khắp trời hoa tuyết bay, có hai người ôm nhau, khoảng khắc lãng mạn như vậy….sao khiến trai tim cậu đau đến mức muốn khuỵu xuống đất.

“Không được qua lại cùng Lộ Nam nữa.” Đó là giọng Thành Hướng Bắc, cậu đã nghe chất giọng ấy từ nhỏ đến lớn thì làm sao  nhận sai được, người bạn tốt nhất, người đã nói vẫn muốn chơi với mình thực ra đã sớm có người yêu. Xem hai người thắm thiết ôm nhau! Quả nhiên con trai phải cùng con gái mới là một đôi trời sinh!

Lộ Nam chậm rãi dựa vào một thân cây ven đường, gió hòa với tuyết thổi vào mặt cậu, hoa tuyết lạnh lẽo gặp nhiệt độ ấm áp của con người chậm rãi hóa thành nước, hòa cùng dòng nước mắt của Lộ Nam, một giọt một giọt, dần dần thành một dòng nước. Trước mắt dần dần không rõ, Lộ Nam nhẹ nhàng xoa mắt, rốt cục hai người ôm nhau cũng đã tách xa nhau, một trước một sau biến mất trong gió tuyết…

Rốt cuộc Lộ Nam cũng không chống đỡ nổi, chậm rãi quỳ xuống, trái tim đau buốt, nước mắt trào ra không cách nào ngăn lại được. Lộ Nam dùng tay ôm ngực, một tay xoa mắt, ngày càng nhiều hoa tuyết bay vào mắt cậu, hòa thành một dòng sông chảy từ hốc mắt ra. Lộ Nam nhắm chặt mắt, tay đặt trước trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người vẫn luôn nằm trong đó, đã đem cái ôm ấm áp dành cho một người khác.

Là mình không có cách nào tranh được với con gái.

Lão Hổ, trái tim của tớ rất đau!

Thực sự, thực sự rất đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.