Lộ Nam Hướng Bắc I

Chương 4



Ngày hôm sau phải sắp chỗ ngồi, bầu cán bộ lớp.

Lộ Nam đến chết không rời Thành Hướng Bắc, dưới ánh mắt soi mói của giáo viên đã tranh được quyền lợi ngồi cùng bàn với hắn. Giáo viên ngay lập tức nhận ra phong thái chín chắn của Thành Hướng Bắc, thẳng tay bổ nhiệm hắn vào chức vụ lớp trưởng. Chọn tới chọn lui một hồi, Chu Phác nhận chức vụ lớp phó thể dục.

Thành Hướng Bắc là một người nghiêm túc, đối xử với các thành viên đều bình đẳng, công bằng, à…ngoại trừ chuyện liên quan đến Lộ Nam. Chỉ có điều mặc dù Lộ Nam đối với bạn cùng lớp hơi lơ ngơ tí, nhưng cũng không chủ động gây sự với ai bao giờ, cả ngày chỉ cười tủm tỉm, đám bạn học rất thích cậu. Thành Hướng Bắc lớn lên từ nhỏ cùng cậu, bao che khuyết điểm là chuyện bình thường, nữ sinh đều ao ước được Thành Hướng Bắc che chở như Lộ Nam, đó là chuyện cực kì hạnh phúc.

Thành Hướng Bắc rất có phong thái lãnh đạo, địa vị càng ngày càng vững chắc. Chu Phác làm việc cũng không tồi, đang gầy công xây dựng một đội bóng rổ. Khổ người Thành Hướng Bắc rắn chắc, lại là lãnh đạo, được Chu Phác xếp vào danh sách chính thức, mỗi ngày tan học xong phải đến sân bóng rổ luyện tập.

Hồi nghỉ hè, Lộ Nam có đọc qua « Slam Dunk »*, trong ngực ngứa ngáy, cũng chạy đến sân bóng rổ góp vui. Vốn khi chọn thành viên, Lộ Nam cũng được đề bạt trong danh sách, dù sao ban đầu mọi người cũng không biết nhiều về nhau lắm. Kết quả Thành Hướng Bắc vừa nhìn danh sách, lập tức gạch tên Lộ Nam luôn, Chu Phác tỏ vẻ khó hiểu, Thành Hướng Bắc cười nói: “Tên kia trời sinh không phù hợp.”

Chú thích: Slam Dunk là truyện, phim cao thủ bóng rổ.

Chu Phác không tin lắm, hơn nữa Lộ Nam cũng nóng lòng muốn thử sức, còn lựa một tiết thể dục để thử sức, cả lớp vây quanh sân bóng rổ, nhìn các nam sinh sắp hàng thể hiện kỹ thuật đánh bóng. Thành Hướng Bắc kéo Lộ Nam lại, nhắc cậu nên từ bỏ đi thôi, cậu lườm hắn một cái, sải bước đi vào trong. Lộ Nam lấy trái bóng từ tay Chu Phác, khiêu khích nhìn về phía Thành Hướng Bắc, hắn che mặt lại, không đành lòng nhìn cậu bị mất mặt.

Lộ Nam thấy Thành Hướng Bắc không tin mình thì tức giận vô cùng, vỗ vỗ trái bóng, hít sâu một hơi, cất bước chạy về phía trước, kết quả chạy quá nhanh, không những bóng không vào được rổ mà còn do giữ thăng bằng không tốt, chân trái ngoắc chân phải____Rầm! Ôm bóng nằm dưới đất.

“Ha ha ha ha ha… ” Một trận cười lớn vang lên, tứ chi Lộ Nam tiếp xúc với đất, quả bóng còn bị bụng cậu đè lên, thật sự gây chú ý. Mọi người chỉ vào cậu, cười đến chết đi sống lại, Thành Hướng Bắc cũng cười, vội vàng chạy đến kiểm tra xem Lộ Nam ngã có bị thương không.

“Nam Nam?” Lộ Nam nằm bất động dưới đất, hiển nhiên đang cảm thấy thật là mất mặt. Thành Hướng Bắc nhịn cười, kéo cánh tay Lộ Nam lên, hỏi han: “Có đau không?”

Lộ Nam lắc đầu.

Hắn kéo chân lên, hỏi tiếp: “Có đau không?”

Lộ Nam lắc đầu.

Khi không nghe tiếng cười nữa, Chu Phác mới đi tới, mang theo tiếu ý nhìn về phía Thành Hướng Bắc___ý là___thì ra còn có người thực sự không hợp đến mức này!

Thành Hướng Bắc đỡ Lộ Nam ngồi xuống, ném quả bóng rổ lại cho Chu Phác, nói: “Tiếp đi.” Sau đó đem Lộ Nam bị tổn thương lòng tự trọng ra bên ngoài sân, vén ống quần cậu lên xem có chỗ nào bị thương không. Lộ Nam cúi đầu, quẹt miệng nói: “Lão Hổ, tớ thực sự kém cỏi vậy à?”.

Thành Hướng Bắc lắc đầu nói: “Sao lại vậy được! Con người luôn luôn không hiểu chuyện mà!”. Quả nhiên trên đầu gối xanh một mảng, Thành Hướng Bắc cẩn thận đè lên, hỏi: “Có đau không?”

Lộ Nam lắc đầu, nói: “Tớ cũng không phải búp bê, sao yếu ớt như vậy được!”

Thành Hướng Bắc thoải mái hơn, kéo ống quần cậu xuống, cười nói: “Thêm vài lần nữa thì cái quần này phải vứt đi rồi!”

Hai người nói chuyện một lát thì tiết thể dục cũng kết thúc, đội bóng rổ đã tuyển được thành viên chủ lực. Chuông tan học vang lên, tốp năm tốp ba học sinh quay về, mỗi người nhìn qua Lộ Nam đều cười hỉ hả, khiến Lộ Nam lâm vào tình cảnh lúng túng. Cậu ngồi yên tại chỗ, chờ bọn họ đi được quãng xa rồi mới kéo Thành Hướng Bắc về phòng học.

Tuy rằng khả năng đánh bóng của Lộ Nam rất tệ nhưng lại nhận được danh hiệu bạn học đáng yêu nhất trong lớp.

Cả ngày Lộ Nam đều xui xẻo, thỉnh thoảng lại mang đến trận cười cho người khác, hết lần này đến lần khác đương sự là người cuối cùng phản ứng, làm sao không khiến người ta cười rụng răng được. Lâm Tiểu Thiên giả vờ thâm trầm nói với Thành Hướng Bắc: “Lão đại, rốt cuộc tôi cũng lý giải được sự tồn tại của cậu rồi, cậu thật sự rất quan trọng với Lộ Nam thế nào!”

Lộ Đại Tiên là biệt danh mới của Lộ Nam, nguyên nhân gây ra là do Thành Hướng Bắc được giáo viên nhờ đến phòng làm việc nên đi trước, Lộ Nam ăn sáng xong mới đi học. Kết quả Lộ Nam chạy quanh tòa nhà mấy lần vẫn không tìm được phòng học, cuối cùng mơ mơ màng màng chạy nhầm vào phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, sau khi nói rõ nguyên nhân, giáo viên phải tự mình mang tiên nhân cấp cao này về, từ đó về sao Lộ Đại Tiên đánh một lần mà thành danh.

Tuy rằng Lộ Đại Tiên không được chọn, nhưng tình yêu nồng thắm với bóng rổ không thể nào giảm bớt. Cậu được làm nhân viên ngoài biên chế, cả ngày giúp đỡ các thành viên trong đội bóng, kiểm tra bóng, nhớ ghi điểm, mặc dù thời gian nhớ không lâu lắm.

Hầu hết các lớp đều có đội bóng cho nên sân bóng của trường luôn luôn thiếu, xảy ra chuyện chiếm trước địa bàn. Có sân thì mọi người luyện tập, không có sân thì ôn luyện kiến trước, hoặc là chạy quanh bãi tập.Chạy bộ luyện thể lực, bình an vô sự.

Kiến thức cơ bản Lộ Nam không phải ôn, chạy cũng không thể nào, tiết thể dục mỗi sáng đều khiến cậu hận đến nghiến răng, tuyệt đối không cho mình phải vận động thêm. Cho nên khi các thành viên đi chạy, Lộ Nam đều ngồi xổm bên ngoài sân, hoặc trà trộn vào đám đông xem người ta thi đấu.

Ngày hôm đó, các thành viên đang đi chạy, Lộ Nam nhàn rỗi không có việc gì làm thế là tự mình chơi, thời tiết chuyển lạnh nên không có nhiều người trên bãi tập, sát sân bóng đang có người muốn đánh giao hữu, Lộ Nam kiếm được một khoảng trống luyện bóng.

Hai người đánh qua đánh lại không quật được nhau, Lộ Nam rất vui vẻ, đánh bóng càng thêm mạnh mẽ! Âm thành va chạm vang lên khiến Lộ Nam rất hưng phần, bước chân cũng nhanh hơn, luyện được ¾ trận, Lộ Nam giơ tay lên, bóng bay…ra ngoài!

“Úi!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lộ Nam lung lay vài cái mới đứng vững được người, nhìn lại tay mình không có bóng, dưới rổ cũng không có. Chậm ba giây đồng hồ mới phát hiện có việc không hay rồi.

Đang muốn bỏ chạy thì nghĩ quả bóng là tài sản của lớp, làm mất thật không tốt, đang do dự thì có người chạy đến, vẻ mặt người này ngập tràn giận dữ, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt chăm chăm nhìn vào Lộ Nam đang đờ hai tay ra.

“Này! Quả bóng kia là do mày đánh à?” Lộ Nam gật đầu, ngẫm lại thấy không đúng lại vội vàng lắc đầu. Người nọ thấy dáng vể chột dạ làm điều xấu của cậu, trong lòng không thể không nghi ngờ, kéo áo Lộ Nam lại, giận giữ nói: “Lâm Thông có thù hằn gì với mày à! Sợ lớp bọn tao nên phải ra dùng trò nham hiểm à?”

Lộ Nam trốn tránh ngang dọc, thực sự sợ hãi trước một người vô cùng cao to, trong mắt đầy lửa giận muốn thiêu cháy cậu: “Lâm, Lâm Thông…là ai?” Thực sự cậu không có thù mà! Người nọ cho là cậu muốn gây sự với mình, lửa giận bùng phát, nắm tay giơ lên: “Thằng nhãi, còn dám làm vẻ à!”, rồi đấm một cái khiến Lộ Nam ngã lăn quay.

Sau khi Lộ Nam ngã xuống đất, lửa giận của người nọ vẫn không lắng lại, còn đang muốn kéo cậu lên thì chợt nghe phía sau có người nói: “Chu Mục, quên đi!” Người nọ đứng đầu, đi bên cạnh còn có mấy người bạn cùng lớp.

Lúc này trời vẫn còn đen, cậu gần như không thể thấy được dung mạo đối phương. Lộ Nam sợ hãi giãy dụa, nghe được tiếng bước chân đâu đó, tim đột nhiên nghĩ đến một chỗ dựa, hô to lên: “Lão Hổ! Cứu mạng!!!”

Bởi vì sợ hãi, trong giọng cậu còn chất chứa run run, nhưng giọng nói này Thành Hướng Bắc không đời nào nhận sai được. Hắn vừa nghe cậu gào, lập tức đổi hướng chạy đến, vội kêu lên: “Nam Nam, cậu làm sao vậy?”

Lúc này Lộ Nam gần như bị Chu Mục đè dưới đấy, sắp khóc đến nơi, vội reo lên: “Hắn đánh tớ!!!!

Chu Mục nhìn bộ dạng của cậu, khinh thường nói: “Tao đánh mày đấy, thì sao nào? Mẹ nó phải đàn ông không?”

Thành Hướng Bắc nghe Lộ Nam nói bị đánh thì vô cùng căng thẳng, lại nghe một giọng nói xa lạ châm chọc, lửa giận phủi đất bốc lên. Bước nhanh như bay, một đấm lên người Chu Mục chào hỏi. Chu Mục tự cao tự đại không để Thành Hướng Bắc vào mắt, thế nhưng dù sao hắn cũng xuất thân nhà võ, thời thiếu niên có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến, rốt cục rèn ra một thân kỹ năng đầy mình. Đám bạn Chu Mục mắt thấy Thành Hướng Bắc sắp đánh gục Chu Mục rồi cũng vì bạn nhảy vào cuộc chiến.

Cùng một nhà thân nhau, bên kia Chu Phác cũng mang đội bóng chạy đến, hai bên không nhiều lời vô ích, thẳng thừng ra tay. Người càng nhiều, đánh càng loạn, cho đến khi Chu Mục lớn tiếng, giận giữ thét lên:”Mẹ mày, các người ỷ đông đánh ít thì có bản lĩnh gì!”

“Là chúng mày lấy nhiều hiếp ít trước, đờ mờ!” Thành Hướng Bắc cũng không cam chịu tỏ vẻ yếu kém, cãi lại.

Mắt thấy lửa giận đối phương sắp thăng cấp, Chu Phác đột nhiên hô to: “Đều dừng lại cho tôi.”

“Dừng lại!!”

Vẫn có người không nghe được, cục diện thực sự rối loạn, Chu Mục nghe được âm thanh quen tai, trong lúc hỗn loạn hô to: “Tiểu Phác?!”

“Là em đây!” Chu Phác kêu to: “Đừng đánh nữa! Đều là người trong nhà cả!! “

Vì vậy hai bên lập tức ngừng chiến. Chu Phác theo giọng nói tìm được Chu Mục, nói: “Anh, mấy người đang làm gì vậy?”

Chu Mục cũng sửng sốt, xoay người tìm kẻ gây họa, có điều trời tối quá không tìm được, chỉ đành tập hợp đại đội đến căng tin nói chuyện

Phân thành hai bên.

Tới căn tin rồi, mọi người khá đông đủ, nhân mã hai bên chiếm một vị trí lớn.

Ngồi vào chỗ của mình xong, hai bên giới thiệu lẫn nhau, Chu Mục xoa xoa cái ót bị đánh sưng u của Lâm Thông, tức giận không tan. Thành Hướng Bắc kéo cậu lại hỏi chỗ nào bị đánh, có đau không. Lộ Nam thấy áy náy lắm, dù sao cũng là do mình đánh bóng lỡ tay.

Đập trúng đối phương, tuy rằng không phải cố ý nhưng vẫn có liên quan đến trận đánh hội đồng này. Lộ Nam cười cười với Thành Hướng Bắc, khóe miệng sắp rách da rồi, Thành Hướng Bắc siêu cấp bao che khuyết điểm lập tức trở nên hung ác, vẻ mặt tạo áp lực cho đối phương.

“Tôi thực sự không phải cố ý, vị đại ca kia thực xin lỗi.” Lộ Nam xin lỗi Lâm Thông, nhìn đám học sinh hai bên đánh nhau đến đói bụng, mặt càng thêm nóng: “Vậy, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm!” Nói xong, kéo tay áo Thành Hướng Bắc, nói: “Lão Hổ, thẻ cơm của tớ có đủ tiền không?”

Mặt mọi người hắc tuyến, Chu Phác ở bên cạnh phì cười, bản thân đang vui nhưng thấy anh trai mặt đen như đáy nồi cũng phải vội vàng giải thích rằng Lộ Nam tuyệt đối không phải cố ý, cậu quả thật là một vị tiên, mà còn là đại tiên cơ! Lộ Nam thấy mọi người trò chuyện vui vẻ, kéo Thành Hướng Bắc đi mua cơm, mặc dù hắn rất không muốn  nhưng bị ánh mắt đáng thương của Lộ Nam nhìn nhìn, tức giận gì cũng phải nhịn xuống. Hai người vào căn tin mua thức ăn.

Đánh cũng đánh rồi, Lộ Nam dùng thẻ cơm mua nhiều đồ, cho một đám nam nhi nhiệt huyết ăn no luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.