Nếu được xưng là đệ nhất, khẳng định y có chỗ hơn người. Nếu Kim mập đã an bài y ở trong này, hiển nhiên tin rằng tay sát thủ này có thể khiến hắn phải lao đao, thậm chí so với gã tự thân xuất mã còn hữu dụng hơn.
Hắn bất động, ta chủ động.
Lộ Tinh Thiên bằng vào tốc độ như sấm sét, tiêu diệt gọn ba gã thủ hạ của Tứ Phương Lâu, sau đó lập tức hướng lên xà ngang bắn ra một đám phi châm bằng lá thông.
Cho dù không thể đả thương người, tối thiểu cũng có thể đem người bức ra.
Người đi ra, liệu sẽ nương theo phương hướng ra đòn mà xông tới, hay là... Dưới hương án!
Thập Lục?
Mắt thấy thân thể bay thẳng tới trước mặt, đón lấy, hay là không đón lấy?
Có gì đó ở trong đầu Lộ Tinh Thiên nổ tung!
Hắn thế nhưng tự tay đem Thập Lục đưa lên tử lộ!
So với ý nghĩ của hắn, tay hắn đã nhanh hơn tự động vươn ra, nghênh đón thân thể không rõ sống chết kia. Ngón tay vừa mới đụng tới Thập Lục, bụng đau nhói, có cái gì đó bén nhọn nhân cơ hội chui vào thân thể hắn.
Bàn tay từ đón lấy chuyển thành đẩy. một tay dùng xảo kình đem Thập Lục hướng về phía bồ đoàn, một tay xuất chí cương chí dương công lực nhắm ngay phía sau Thập Lục đột nhiên đánh xuống!
...
Khi lão đạo cùng đồ đệ Thanh Tâm nghe được động tĩnh từ phía sau lò dò đi ra, đánh nhau đã chấm dứt.
Nhìn trong đại điện có thêm bốn thi thể, lão đạo sợ tới mức ngã ngồi lên đất.
Thanh Tâm lại đưa ánh mắt hướng về phía tuấn lãng nam tử vốn phải ở dưới hương án, giờ lại hiện ra trên bồ đoàn.
Lộ Tinh Thiên liếc mắt một cái, lãnh nghiêm mặt nhảy lên trên xà đại điện, một cước đá xuống dưới một tên đã bị điểm huyệt cứng đơ.
Đây là đáp án cho điều làm hắn cảm thấy mê hoặc. Một tên hảo thủ của Tứ Phương Lâu đã bị điểm trúng huyệt đạo, bị người đặt lên trên xà nhà.
Nếu chỉ là một người thường, hắn đã sớm từ hô hấp của đối phương mà phát giác ra điều gì đó không đúng.
Tứ Phương Lâu đủ ác độc, hoặc là nói tên thích khách kia đủ giảo hoạt! Hắn khinh thường thân thủ của thích khách, thế nhưng lại đem chỗ nguy hiểm nhất coi là chỗ an toàn nhất.
Hắn sơ suất quá, trước khi đem Thập Lục vào dưới hương án, hắn hẳn phải thăm dò trước một chút.
Chính là hắn quá tự tin vào thính lực cùng cảm giác của mình lại quên mất rằng hắn của lúc này không còn là hắn của lúc đầy đủ mười thành công lực. Công lực của hắn lúc này còn chưa đến một nửa, điều đó cũng có nghĩa thính lực của hắn đã giảm xuống rất nhiều.
Nếu hắn không tự đại như vậy, nếu hắn không phải quá tin tưởng năng lực của mình, Thập Lục cũng...
Lộ Tinh Thiên ra sức gõ vào đầu mình, bắt đầu từ lúc hắn ý thức được hắn hại chết Thập Lục, đầu của hắn liền đau đến giống như muốn vỡ ra!
"Ân..."
Một tiếng rên rỉ cực kỳ suy yếu rơi vào trong tai Lộ Tinh Thiên.
Ánh mắt Thanh Tâm sáng lên, chân gã còn chưa kịp động đã nhìn thấy tà mị nam tử vừa giết năm người kia vọt tới bên cạnh vị đại ca tuấn mỹ.
"Thập Lục?" Lộ Tinh Thiên thân thủ kiểm tra hơi thở của Thập Lục.
Còn sống! Y thế nhưng thật sự còn sống! Thích khách thế nhưng không có giết y!
Hắn nên cảm tạ Thập Lục đã có khuôn mặt tuấn tú đến ngay cả lãnh huyết vô tình thích khách cũng không nhẫn tâm xuống tay sao? Ha ha ha!
Thập Lục xác định bản thân còn thấy được khuôn mặt tươi cười ấy, khuôn mặt tươi cười cùng trước kia dường như có điểm bất đồng.
"Thí chủ, những thi thể này... Này đó..." Lão đạo nói năng lộn xộn, chỉ vào thi thể nằm rải rác khắp đại điện mà phát run.
Thanh Tâm căn bản không dám nhìn tới, chỉ nhìn chằm chằm Thập Lục.
Lộ Tinh Thiên quét mắt một cái nhìn đại điện, tựa hồ cũng hiểu được những thi thể đó chướng mắt, đứng dậy nhấc lên thi thể, từng cái từng cái toàn bộ ném ra ngoài cửa lớn.
"Ngài... Bị thương." Thập Lục tinh mắt, liếc nhìn một cái liền thấy trên y phục lão gia nhà mình ướt đẫm máu. Máu là từ trong chảy ra, hiện tại vẫn không ngừng lan rộng.
Lộ Tinh Thiên cúi đầu, tùy tay tự mình điểm huyệt cầm máu, đi đến bên Thập Lục ngồi xuống, lấy ra thuốc trị thương tự mình chữa thương."Lần này chính là mệt lớn."
Thập Lục nhếch miệng cười.
"Cười cái gì cười? Nhìn lão gia ta chịu thiệt tốt cười lắm sao?" Lộ Tinh Thiên trừng hắn.
Thập Lục mắt cười loan, ngoài miệng còn tại nói: "Tiểu nhân... nào dám?"
"Ngươi còn có cái gì không dám!" Nói ra rồi mới phát hiện những lời này có điểm quen thuộc, nhớ tới nội dung bọn họ nói chuyện lần trước, Lộ Tinh Thiên lại trừng mắt nhìn Thập Lục một cái.
Thập Lục đột nhiên hô to một tiếng. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng thanh âm khàn khàn lại khiến mọi người giật nảy mình. Lộ Tinh Thiên thậm chí không hề nghĩ ngợi đem ngón tay đặt lên mạch môn của y. (Ảnh tưởng vợ khó ở trong người ý mừ)
Không riêng gì Lộ Tinh Thiên, mà ngay cả già trẻ hai người cũng nghĩ rằng Thập Lục bị cái gì ám thương vừa mới phát tác.
Ai có thể nghĩ đến, ai có thể biết, thanh âm khàn khàn kêu la không hợp lúc kia của Thập Lục, kỳ thật là y như thế nào cũng nhịn không được sung sướng mà hô?
Trong nháy mắt đó, Thập Lục cảm thấy bản thân chưa từng sống tốt đến như vậy quá!
Y nhưng lại cảm thấy được người trừng y - lão gia- thoạt nhìn mà như vậy như vậy khiến người rung động!
Lão gia trừng mắt nhìn y, giống trừng một tình nhân mà trừng y!
Y có thể không hoan hô sao?
Y có thể nhịn được sao?
Có phải y có thể can đảm hy vọng về sau?
Lộ Tinh Thiên thở phào một cái, tuy rằng mạch đập của Thập Lục khá nhanh, nhưng cơ bản vẫn ở trong phạm vi bình thường. Nội thương tuy có, nhưng hiện tại không phải là lúc tốt nhất để trị liệu.
Nói cách khác, hiện tại Thập Lục chỉ cần thoát khỏi tình trạng kiệt sức, nói không chừng y so với hắn còn khỏe mạnh hơn.
"Vô Lượng Thiên Tôn! Chúc mừng nhị vị thí chủ thoát khỏi hiểm cảnh, cũng làm cho hai thày trò bần đạo có thể kéo dài tính mạng. Thanh Tâm, còn không đi hậu viện châm lại trà, nấu cơm khoản đãi ân nhân!" Lão đạo nhìn sắc mặt lộ Tinh Thiên, đoán ra manh mối gì đó, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thanh Tâm lại lén nhìn Thập Lục một cái, nghe lời chạy về hậu điện.
"Nhị vị thí chủ thong thả hảo hảo nghỉ ngơi, bần đạo cũng đi xem tiểu đồ, đứa bé kia còn nhỏ, trải qua việc này..." Lão đạo lo lắng đồ đệ.
"Xin đạo trưởng tự nhiên." Lộ Tinh Thiên gật đầu thi lễ.
...
"Ta làm hộ pháp cho ngươi, ngươi trước vận công điều tức, tranh thủ sớm một chút khôi phục thể lực." Lộ Tinh Thiên nâng Thập Lục dậy.
Thập Lục cũng biết bây giờ không phải thời điểm có thể xả hơi, dưới chân núi còn có đại bang cừu nhân đang chờ bọn họ.
"Để cho... chúng ta có thể hỏi... nhị vị đạo trưởng kia có đường nhỏ nào khác có thể vòng qua đám người kia hay không."
"Câm miệng! Nhanh lên điều tức."
Thập Lục cười nhắm mắt lại không thèm nói lại. Y chú ý tới trên người y mặc chính là ngoại bào của lão gia nhà mình, mà những mảnh vải băng bó trên người nhìn cũng quen mắt.
Chờ Thập Lục thu công, hai đạo sĩ một già một trẻ cũng bưng bữa sáng lần thứ hai đi ra.
Đồ ăn cùng nước trà đều là những thứ bọn y đang cần, Lộ Tinh Thiên cũng không khách khí, nói lời cảm tạ rồi tiếp nhận khay đồ ăn.
Thập Lục theo thói quen tính chờ đối phương động đũa trước, nhìn hắn uống ngay một hơi cháo loãng lúc này mới bưng bát chuẩn bị dùng ăn.
Có lẽ là trời sinh tính cảnh giác, có lẽ là có một tia dị thường, khiến cho Tinh Thiên chưa kịp tự hỏi đã thân thủ gạt đổ bát cháo trong tay Thập Lục.
Biến cố trong nháy mắt phát sinh!
Ngay tại lúc Lộ Tinh Thiên thân thủ gạt đổ bát cháo trong tay Thập Lục, hai đạo sĩ đồng thời cũng tung chưởng đánh đến sau lưng hắn.
Một ngụm máu tươi ttừ trong miệng Lộ Tinh Thiên phun ra!
Thập Lục cơ hồ ở thời điểm bát cháo bị gạt đổ liền đứng dậy, hướng về phía lão đạo ở gần mình nhất đánh tới.
Tốc độ của y không thể nói là không nhanh, thế nhưng so với người đã sớm chuẩn bị tốt thế công vẫn chậm một bước.
Tứ chưởng chuẩn xác đánh lên người lão gia, mà hắn chậm một bước chỉ kịp đem lão đạo đẩy lui từng bước.
Một kích không trúng, Thập Lục lập tức lui về bên Lộ Tinh Thiên phòng thủ.
"Sao ngươi biết?" Lão đạo đã không hề còn dáng vẻ lụ khụ, trong mắt cũng toát tinh quang.
Lộ Tinh Thiên nâng tay lau máu tràn ra bên môi, cười nhạo nói: "Điểm ấy ngươi hẳn là nên hỏi đồ đệ ngươi, hỏi hắn vì sao đang nhìn chằm chằm vào Thập Lục, ở một khắc kia khi ta uống cháo lại đưa ánh mắt hướng về phía ta."
Lão đạo thầm mắng một tiếng!
Tiểu đạo sĩ Thanh Tâm hiển nhiên đã nghe được Lộ Tinh Thiên nói gì đó, chính là trên mặt hắn chẳng những không có ngượng ngùng, ngược lại hì hì cười nói: "Quả nhân có tật, quả nhân háo sắc. Nhân chi thiên tính cũng*! Ngươi nói đúng không, sư phụ?" (* háo sắc âu cũng là bản tính của con người)
"Huyền Thiên đại điện, Thực Võ Yêu Đạo. Đáng tiếc đến hiện tại ta mới nghĩ đến!" Lộ Tinh Thiên tự giễu mà cười.
"Nhờ phúc Thiên Tôn, nếu để cho Đại bảo chủ nghĩ tới, hiện giờ thầy trò chúng ta đây chẳng phải cũng có kết cục giống như mấy bộ thi thể ngoài kia? Người ta nói Lộ Tinh Thiên truy mệnh hơn hẳn Diêm Vương, lời này thật sao một chút cũng không sai!"
"Đồ đệ ngươi tâm cơ cũng không tồi, vì lấy được lòng tin của ta, không tiếc hướng ta mật báo trước đó. Sát thủ của Tứ Phương Lâu đại khái đến chết cũng không biết các ngươi kỳ thật là đồng bọn của chúng đi?"
"Đa tạ Lộ bảo chủ khích lệ. Nếu biết, bọn họ cũng sẽ không động thủ giết chúng ta, bất quá tiểu đạo sĩ ta cùng sư phụ cũng tin tưởng Lộ bảo chủ chắc là không để cho người ta ở trước mắt ngươi lạm sát kẻ vô tội."
Thanh Tâm cười đến rất đắc ý, "Tiểu đạo sĩ ta chỉ biết trò xiếc của những người đó chắc chắn không thể gạt được một người kinh nghiệm giang hồ phong phú, lại là một trong Thiên hạ tứ đại tài tử - Lộ đại bảo chủ ngài đây, liền cùng sư phụ thương lượng tìm cách lấy được tín nhiệm của Lộ bảo chủ, ngay từ đầu sư phụ còn không đồng ý!"
Lộ Tinh Thiên ha ha cười, "Ngươi nói thẳng ngươi so với ta thông minh, so với sư phụ ngươi lợi hại là được, chẳng phải sao?"
"Không dám không dám. A!" Thanh Tâm đột nhiên che mặt nói không ra lời.
Lộ Tinh Thiên nhìn nhìn đôi bàn tay khác hẳn so với người thường của mình thản nhiên nói: " Mặc dù ngươi thông minh, lại khiếm khuyết một chút giáo huấn."
Một bạt tai đã khiến Thực Võ lão đang rục rịch ở yên lại.
Điện ngoài cửa có tiếng xôn xao.
Trên mặt lão đạo xuất hiện vẻ vui mừng.
Cho dù hiện tại Lộ Tinh Thiên bị trọng thương còn trúng độc, nhưng bọn chúng không dám nắm chắc có thể bắt người này.
Danh đầu của Lộ Tinh Thiên quá lớn, tối hôm qua hắn một đường đuổi giết đi lên có biết bao nhiêu danh thủ đã chết trong tay hắn?
Huống hồ ai biết hiện tại hắn có phải thật trúng độc, bị trọng thương hay không?
Lão đạo cũng bất quá là hảo thủ một thời, lão tham tài muốn kiếm chác chút tiền bạc thôi, cũng không muốn vì một tấm bản đồ kho báu chưa tìm thấy mà không tiếc mạng già.
"Lộ Tinh Thiên, ngươi hẳn sẽ không nghĩ tới có ngày hôm nay ngươi rơi xuống tình huống này đi! Ha ha ha!"
Cửa điện bị đá văng, hiện ra khuôn mặt mập mạp ở trước cửa điện.
"Họ Lộ, hôm nay cho dù ngươi có chắp cánh cũng không thể bay! Ta thật muốn nhìn ngươi bằng cách nào có thể thoát khỏi thế vây công của hơn năm mươi hảo thủ? Hơn nữa trong đó có ít nhất ba vị công lực không dưới lão phu!"
Lộ Tinh Thiên quét mắt một vòng, trong lòng đại khái đã có tính toán.
Vũ đường đường chủ Công Tôn Huấn, Thực Võ Yêu Đạo, cùng với Kim mập phải là tam đại ma đầu khó đối phó nhất hôm nay.
Còn lại, phần lớn là chút nhị lưu hảo thủ, những nhất lưu hảo thủ bọn họ mời đến tối hôm qua đã bị hắn làm thịt không ít.
Đã như vậy, chỉ bằng vào tam đại ma đầu liên thủ, ngày thường hắn toàn lực ứng phó còn không hẳn có thể toàn thân trở ra. Hiện tại...
Thập Lục nắm thật chặt ngoại bào.
Lúc này hắn mới cảm thấy được cách ăn mặc của y lúc này từ trong ra ngoài đều có vấn đề!
Lão gia, tối thiểu ngài cũng phải cho ta mặc cái quần, mà không phải dùng một tấm vải trải giường quấn quấn cho xong việc!
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên rơi xuống mặt đất, hắn phát hiện đôi chân Thập Lục còn ở trần.
Hắn biết có không ít người đều đang nhìn Thập Lục, hiện tại Thập Lục... hẳn là thực mê người đi? (lúc này mà anh còn nghĩ mí chiện đó được sao=.=?)
Bỗng nhiên ánh mắt Thập Lục lộ ra vẻ vui mừng, nhìn về phía sau đám người cười vui nói: "Sao tới giờ các ngươi mới đến?"
_____________
Spoil
Yêu là gì? Thích là gì?
Y không phải là người ưa vọng tưởng, cho tới bây giờ y vẫn đều rất rõ mình là ai, cho nênđiều y muốn cũng rất đơn giản. Y hy vọng những người có tình trong thiên hạ, dù thích, hay yêu ai đó, bọn họ đều có thể hạnh phúc.
Hiện tại, ta đem tất cả hạnh phúc của ta đều cho ngươi, xin ngươi tiếp tục tùy tâm sở dục khoái khoái lạc lạc mà sống đi! Của ta... Tinh Thiên.
"Lão gia, ước chừng khoảng hai mươi trượng, ta muốn đưa ngài đến tán cây cối phía dưới Huyền Nhai kia. Nếu rơi xuống đó nội thương của ngài có thể sẽ nặng thêm, nhưng... Ta biết ngài nhất định có thể sống sót!"
Ôn nhu cười, dùng hết toàn bộ công lực còn sót lại của mình, hai tay nâng người trong lòng lên, tung ra.