Lộ Nhân

Chương 9-3



      "Nê cô nương, thật có lỗi tại hạ đến chậm, trên đường có chút việc trì hoãn...Nê cô nương?"

Chưởng quầy cúi lưng, lại đón tiếp ba vị khách nhân ân cần vô cùng. Hướng về phía Nê Oa nói chuyện chính là vị công tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong đi đầu, đi theo phía sau hắn hẳn là người hầu.

Ánh mắt Thập Lục ngưng đọng lại. Người này..?

Vị công tử kia trong mặc một thân lụa là màu trắng, ngoài khoác áo lông chồn lửa  đầu buộc dây tơ tằm màu trắng khảm một khối hắc ngọc. Xem cách ăn mặc, đã biết người tới bất phàm, lại nhìn này dung mạo, tuấn tú thanh nhã, không phải là tươi đẹp tuấn mỹ chấn động lòng người mà là ôn hòa lịch sự tao nhã như ngọc.

Vị công tử này làm cho người ta liên tưởng tới mây trắng trên trời, tuyết liên trên đỉnh tuyết phủ ngàn năm, nhưng lại không có cái vẻ lạnh lẽo của mây cùng tuyết liên, tương phản, người này vừa thấy đã khiến người khác muốn thân cận.

Vị này không phải là bạch y kỵ sĩ bọn họ đã thấy thoáng qua trên đường còn có thể là ai!

Thập Lục không thể không thừa nhận, đây là một vị công tử so với lão gia nhà mình không có chút nào thua kém.

Lộ Tinh Thiên cũng không cầm lòng được nhìn về phía vị công tử này nhiều hơn một cái. Hắn cũng đã nhận ra, đây là vị bạch y kỵ sĩ chỉ một thoáng lướt qua đã đủ để lại trong lòng hắn ấn tượng sâu sắc. 

Hắn biết Nê Oa?

Vị công tử kia hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ, đối với ánh mắt của Lộ Tinh Thiên chỉ mỉm cười gật đầu.

Lộ Tinh Thiên cũng lễ phép cười đáp lại.

Sau đó vị bạch y công tử nhìn về phía bên cạnh Lộ Tinh Thiên - Thập Lục. Ánh mắt tựa hồ ở trong phút chốc đã đọng lại.

Thập Lục cũng đã nhìn chăm chú bạch y công tử.

Không biết qua bao lâu, có lẽ một lát, có lẽ rất lâu. (Ài, hai anh à, một anh hữu ý, một anh nhạy cảm...)

Bạch y công tử rời mắt khỏi Thập Lục, vỗ vỗ Nê Oa lúc này tinh thần đang ảm đạm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thiên một thoáng thật sâu, lập tức mang theo Nê Oa cùng thân cận rời đi.

Cái nhìn kia khiến Tinh Thiên có cảm giác phi thường kỳ quái, tâm can giống như bị cắn xé đến nhói đau. Không phải đặc biệt đau, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ. (TT^TT  TT^TT  TT^TT...)

Lộ Tinh Thiên lại quay đầu nhìn về phía Thập Lục, cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Kết quả ấy không phải là kết quả ta muốn hay sao, chẳng lẽ ta lại không đành để Nê Oa thương tâm?

Thập Lục yên lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

...

Theo Điểu Khách lâu đi ra, hai người hướng về phía địa điểm bí mật của Lộ gia bảo.

Lộ Nhị mang theo Vân đệ hẳn là rất nhanh sẽ tới thôi.

"Tinh Thiên, làm sao ngươi biết phân đà Đà chủ của Hỏa Thần giáo tại nơi này chính là thiếu nữ hát rong?"

Vừa rồi tại Điểu Khách lâu bọn họ gặp ám toán. Đầu tiên là hai khách nhân ngồi gần đó, sau đó là một gã nhà giàu đùa giỡn cô gái hát rong cùng thủ hạ của hắn, cuối cùng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi cô gái hát rong vẫn nằm sấp trên mặt đất đột nhiên hướng về phía Tinh Thiên công kích.

Có điều Lộ Tinh Thiên dường như đã sớm có chuẩn bị, chẳng những dễ dàng tránh được đòn đánh lén của cô gái hát rong, còn vạch trần thân phận của cô ta, rồi thật thích thú cười nhạo châm chọc một phen, khiến cho vị Đà chủ giả dạng thiếu nữ hát rong kia tức giận không có chỗ phát tác.

Cuối cùng Lộ Tinh Thiên phế đi công lực của nữ đà chủ, còn đem tóc nàng cắt đến loạn thất bát tao*. Còn đem tửu lâu chưởng quầy cùng vài cái tiểu nhị trói thành một bó, những gì liên quan đến nữ đà chủ toàn bộ đều ném tới mặt tuyết.(*đại loại là lởm chởm lại rối tung rối mù)

Lộ Tinh Thiên tâm tình tựa hồ rất tốt, cố ý chậm bước cùng y sóng vai đồng hành.

"Không phải ngươi đã nói,  hai năm trước khi ngươi đi qua nơi này đã thấy cô gái hát rong này sao. Ngươi có thấy ở đâu một thiếu nữ trẻ trung, làm nghề hát rong, lại ở lại trong một tửu lâu hát đến hai, ba năm?  Hơn nữa nàng lại có nhan sắc như vậy?"

"Chỉ vì vậy?"

"Đương nhiên không. Tuy rằng nàng che dấu không tồi, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, trời cho nàng  bản tính của một nữ tử. Một cô gái nghèo khổ dựa vào hát rong mà sống, làm sao có tiền mua được hương phẩm mùi hoa lan quý giá nhất của Tôn gia? Cũng vậy, giầy thêu trên chân nàng cũng không phải là bản thân nàng thêu. Còn có cây tỳ bà kia, sơ hở lớn nhất của nàng ngay tại cây tỳ bà."

"Ngọc tỳ bà Tần Tú Lan. Hình Ý Môn quả phụ đại đệ tử."

Lộ Tinh Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ y đoán không sai.

"Đó là một người đáng thương." Thập Lục bỗng nhiên cảm thán nói.

Lộ Tinh Thiên kỳ quái liếc hắn một cái.

"Nghe nói Ngọc tỳ bà mới mười tám tuổi liền thủ tiết, sau nhìn trúng một hàng y lang trung muốn tái giá lại bị toàn bộ người của Hình Ý Môn phản đối, còn bị vũ nhục là không tuân thủ nữ tắc, không biết thẹn, càng lấy môn quy ra đối xử với nàng. Sau lại nghe nói nàng nhảy sông..."

"Nga, còn có như vậy một đoạn, sớm biết sẽ không cắt trụi tóc nàng." (Anh mấy tuổi rồi a¬)Lộ Tinh Thiên nói như vậy cũng không phải thương hương tiếc ngọc gì, mà là thể hiện tán thưởng của hắn đối với nữ tử có dũng khí.

"Nếu ta chết, ngươi sẽ thay ta thủ tiết sao?"

"Khụ khụ khụ!" Đáng thương Thập Lục thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết."Sao đột nhiên nói điềm xấu đến như vậy?"

Lộ Tinh Thiên buông tay, "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến nếu ta có một người vợ, yêu đến nỗi chính ta cũng phải luyến tiếc rời đi nàng... Nếu có một ngày ta rời đi trần thế, sẽ hy vọng nàng tiếp tục theo đuổi hạnh phúc mới, hay là hy vọng nàng có thể vì mình thủ trinh cả đời. Sau đó phát hiện vấn đề này rất khó. Ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Ta?" Thập Lục gãi gãi đầu.

Lộ Tinh Thiên lúc này thật sâu sắc cảm nhận được, tuyệt sắc mỹ nhân mặc kệ làm cái gì bất nhã  đều có thể thấy một phen ý nhị. (Anh khen? Hay chê người ta a?)

"Ta cũng không biết." Ánh mắt Thập Lục mê man, "Điều kiện tiên quyết là nếu ta có thể thực sự có được hắn, nếu hắn thuộc về ta, ta thuộc về hắn, như vậy khi ta rời đi, có lẽ ta sẽ dẫn hắn cùng nhau rời đi." Bởi vì ta không không thể nhẫn tâm nhìn hắn đau lòng.

"Nga, nhìn đoán không ra ngươi còn là một người có độc chiếm dục rất mạnh."

Thập Lục cười khổ, "Nếu hắn không thuộc về ta, như vậy tự nhiên ta sẽ không cưỡng cầu, còn chúc phúc cho hắn sớm ngày đạt đến chân chính hạnh phúc cùng sở yêu. Nếu hắn đối với ta thật sự có tâm, cho dù ta rời đi cũng sẽ ở mãi trong lòng hắn, điều này với ta mà nói đã muốn đủ. Nếu hắn vốn đối với ta không có lòng dạ nào, ta làm sao phải khổ tâm lôi kéo người khác để bị người oán hận."

"Ngươi thực bi quan." Lộ Tinh Thiên không khách khí bình luận.

Thập Lục cười ra tiếng, "Ngươi là người thứ nhất nói ta bi quan. Rất nhiều người đều nói ta bằng lòng với số mệnh, dễ dàng thỏa mãn."

"Ngươi thật sự dễ dàng như vậy thỏa mãn?"

Một bàn tay cầm tay y.

"Ngươi có từng nghe qua một chuyện xưa, một vị thần tiên ban cho một cái tên khất cái một điều ước. Tên khất cái nói hắn muốn mỗi ngày đều ăn được ăn no, thần tiên thỏa mãn hắn. Qua một thời gian ngắn, tên khất cái lại nhìn thấy thần tiên, cầu xin thần tiên lại cho hắn hứa một điều ước, thần tiên đồng ý. Tên khất cái nói hắn nghĩ muốn có một căn nhà có thể che gió che mưa..."

"Ta biết chuyện xưa này, " biểu tình Thập Lục của rất lạnh tĩnh, "Được đến phòng ở sau, tên khất cái lại muốn có thê nhi, có thê nhi sau lại muốn làm đại quan, làm đại quan sau lại muốn có rất nhiều tiền, có rất nhiều tiền sau lại muốn làm hoàng đế, cuối cùng hắn thậm chí muốn làm thần tiên phép thuật vô biên. Sau đó thần tiên đem những gì từng cho hắn đều đoạt lại, hắn lại biến thành một gã vô danh, nằm ven đường ăn không đủ no mặc không đủ ấm, một tên khất cái cơ khổ...Lão gia, ta nói rồi, ta là người biết đúng mực. Ngài cho ta bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu. Khi ngài muốn thu hồi , chỉ cần nói cho ta một tiếng là được."

Lộ Tinh Thiên ngừng cước bộ một chút, lập tức nói một câu: "Tới rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.