Lỡ Nhau Một Đời

Chương 18: Đoản 18



" Ba không cần vội, chỉ cần đừng để mẹ con biết ba đang giả vờ là được, con thấy mẹ rất vui khi ba nhớ lại cho nên mẹ mà biết sẽ rất buồn! " Cẩn Thiên gật đầu, ánh mắt lướt qua tia thất vọng.

Triết Cẩn Phong gật đầu, bàn tay khẽ xoa đầu con trai:" Được! "

Ở bên phía tửu trang, khi Khương Doãn Nguyệt đang kiểm tra rượu thì chiếc điện thoại trong túi vang lên, cô đi ra chổ khuất người, sau đó nhắc máy:" Alo Lăng Hi! "

Bên kia Lăng Hi mặt mày tối đen, giọng nói có chút không vui:" Em và... Triết Cẩn Phong đã ở chung sao? Anh vừa mới nghe tin này từ anh trai em! "

Lúc sáng anh ta điện hỏi thăm tình hình của Khương Doãn Thiên, ai ngờ lại nghe được Triết Cẩn Phong đã lấy lại trí nhớ mà còn ở chung với cô!

Khương Doãn Nguyệt có hơi bất ngờ, cô biết sẽ không giấu được Lăng Hi nhưng không ngờ anh sẽ biết nhanh đến thế nên bối rối nói:" Đúng vậy! "

Thấy câu trả lời của cô, Lăng Hi vô cùng tức giận nhưng cố kiềm chế cảm xúc:" Nguyệt Nguyệt, có phải em quên năm xưa anh ta đã đối xử với em thế nào rồi chứ?? Vậy mà em còn tha thứ cho anh ta, anh lo lắng cho em lại bị anh ta làm em tổn thương! "

Ở bên cô năm năm, thậm chí có thể gọi là thanh mai trúc mã với cô vậy à không bằng một câu xin lỗi của Triết Cẩn Phong!!

Khương Doãn Nguyệt nhỏ giọng nói, ánh mắt đầy áy náy:" Lăng Hi à, chuyện đó đã là quá khứ, hiện tại anh ấy rất tốt,vã lại anh ấy rất yêu thương Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt, em tin anh ấy sẽ không làm em tổn thương! "

Đúng vậy, cô tin chắc anh sẽ không làm cô tổn thương!

Nghe được cô nói, ánh mắt Lăng Hi trở nên lạnh lẽo, giọng nói vô cùng lạnh nhạt:" Thì ra trong mắt em, anh không bằng anh ta! "

Nói xong, không đợi cô trả lời Lăng Hi cúp máy, anh ta tức giận bàn tay nắm chặt lại đấm vào bức tường một cái, dòng máu tươi chảy ra vô cùng chói mắt. Từ xa Bạch Hạ Yên thấy vậy thì hốt hoảng chạy lại, cất giọng lo lắng:" Hi tại sao anh lại làm khổ mình chứ, mau vào đây em băng vết thương lại cho! "

Bạch Hạ Yên nhanh chóng lấy dụng cụ ra, rửa vết thương xong nhanh chóng băng lại .

Đột nhiên Lăng Hi mở miệng nói, ánh mắt tựa như đang có mưu đồ gì đó :" Yên Yên em đi làm chuyện này cho anh, anh phải khiến hai người đó một lần nữa phải chịu đau khổ!! "

Nguyệt Nguyệt là em ép tôi đi tới bước đường này, sau này đừng trách anh!

Bạch Hạ Yên gật đầu, ánh mắt dịu dàng:" Được! "

Lăng Hi hài lòng gật đầu, sự tức giận ban nãy đã dịu đi đôi chút, anh ta ôm Bạch Hạ Yên vào lòng, ánh mắt như vực sâu không đáy tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

[…]

Khương Doãn Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, cô vô lực dựa vào tường, cô biết Lăng Hi đã thật sự tổn thương, cô cảm thấy rất có lỗi với anh năm năm trước cũng vì cô mà ba mẹ anh phải sống cuộc sống thực vật đến cuối đời cũng vì cô mà Lăng thị phá sản vậy mà cô lại phụ lòng anh, phụ tình cảm của anh dành chô cô nhưng làm sao mà cô biết được cô lại yêu Triết Cẩn Phong đến tận cốt tủy, yêu đến khắc cốt ghi tâm…

Khương Doãn Nguyệt thất thần một hồi lâu, lúc sau mới đứng dậy cố kiềm nén cảm xúc mà bước ra ngoài tiếp tục công việc.

Khi cô về đến nhà cũng gần xế chiều, mặt trời đang dần lặn xuống thu lại hết ánh sáng và mặt trăng đang dần nhô cao, không gian vừa yên tĩnh vừa dễ chịu.

Cô mở cửa bước vào nhà, khom người xuống để thay giầy thì mùi thức ăn trong bếp truyền tới, mùi thức ăn thơm lừng khiến bụng cô réo không ngừng.

Khoan...trong nhà chỉ có hai người đàn ông và hai đứa trẻ lấy đâu ra đồ ăn??

Cô nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhưng nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Trên bàn ăn bây giờ đang bầy mấy món ăn vô cùng thịnh soạn, có sườn xào chua ngọt, có thịt bò xào cùng bắp cải, có canh cải nấu cua, có món tôm rang me, còn có bí ngô xào trông vô cùng hấp dẫn, từng dĩa đang bốc mùi thơm phức. Triết Cẩn Phong cùng Khương Doãn Thiên ngồi ngây ngắn một bên, còn Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt ngồi một bên.

Thấy cô về nhà, Cẩn Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống chạy về phía cô cất giọng lanh lảnh:" Mẹ, mẹ mọi người chờ mẹ lâu lắm rồi đó! "

Triết Cẩn Phong cũng đứng dậy, tiến lên kéo ghế ra cho cô, ánh mắt đầy dịu dàng chu đáo:" Em ngồi đi! "

Cô ngây ngốc ngồi xuống, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trên bàn ăn:" Chuyện gì đang xảy ra vậy? "

Khương Doãn Thiên tốt bụng nhắc nhở một câu:" Em không nhớ nay là ngày gì hay sao?? "

Cô lắc đầu, nghi hoặc hỏi:" Hôm nay là ngày gì?? "

Cẩn Thiên ngồi một bên, bây giờ mới lên tiếng:" Nay là sinh nhật của mẹ, hai đứa con và ba đã chuẩn bị mọi thứ để làm mẹ bất ngờ, không ngờ mẹ hoàn toàn không nhớ!! "

Khương Doãn Thiên nghe xong lập tức đen mặt, lên tiếng phản bác:" Này, đồ ăn cũng là chú nấu, sao con chỉ kể có ba con và hai đứa vậy?? "

Trong lòng Khương Doãn Thiên đang gào thét, hai đứa cháu này chắc còn đang giận anh vụ lúc sáng đây mà!!! Đồ ăn trên bàn là anh chuẩn bị, mọi thứ đều là anh làm đó nha sao vài miệng hai đứa nhóc lại chỉ có công của chúng vậy!.

Khương Doãn Nguyệt bây giờ mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, vì hôm nay quá bận rộn mà quên mất, mọi năm đều là do Lăng Hi nhắc cô, mà nay lại xảy ra chuyện nên chắc anh không nhớ.

Cô cảm động nhìn mọi thứ, lát sau mới nói:" Cảm ơn hai đứa, cảm ơn anh Doãn Thiên. " Nói xong cô quay lại nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe:" Cảm ơn anh! "

Triết Cẩn Phong cười nhẹ, cất giọng:" Cảm ơn gì chứ, em là vợ anh, anh chuẩn bị một bữa cơm thì có làm sao! "

Khương Doãn Thiên câm nín luôn với cái nhà này, đúng là cha nào con nấy mà!!

Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt chạy vào bên trong, khi hai đứa bé đi ra thì trên tay đang bưng một chiếc bánh kem, bên trên có một hình hoa oải hương trông vô cùng đẹp mắt.

" Mẹ, mẹ mau thổi bánh rồi cắt đi rồi chúng ta ăn thôi! " Cẩn Nguyệt lên tiếng, ánh mắt lấp lánh.

Cô gật đầu, chờ Khương Doãn Thiên đốt nến xong, đèn trong nhà chợt tắt chỉ còn ngọn đèn trên chiếc bánh kem, cô chấp hai tay lại cầu nguyện.

Sau đó cô cúi xuống thỏi nến, đèn trong phòng liền sáng lên, mọi người trong phòng ai cũng nở nụ cười vui vẻ, nhanh chóng ăn tối, cô cười tươi như hoa nở, ước gì họ sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy…

🍁 Author: Hạ Vy 🍁

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.