Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu khắp nơi trong thành phố, ánh mặt trời xuyên qua nhánh lá hất lên khuôn mặt ửng hồng tràn đầy hạnh phúc của Khương Doãn Nguyệt, cô vẫn còn ngủ rèm mi dày rủ xuống bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên hoàn toàn không chút mộng mị nào!
Triết Cẩn Phong đứng bên đầu giường ánh mắt nhìn thẳng vào cô, lúc tối qua khi cùng nhau ăn uống tới khuya cô lại lấy lí do để tránh ngủ chung với anh, anh cũng không ép cô nhưng lúc anh đi uống nước lại thấy cô ngủ quên trên sofa, anh hết cách đành bế cô về phòng tự tay thay váy ngủ cho cô, quả thật lúc đó rất gian nan khi cơ thể cô lộ ra trước mắt anh, anh hoàn toàn không ngờ mình lại có phản ứng với cô, việc đó hại anh tắm nước lạnh vào một giờ sáng!!!
Để tránh tình trạng anh mất kiềm chế mà muốn cô anh đành đi ra sofa ngủ...
Anh cúi xuống, bàn tay vén những sợi tóc đang che khuất mặt cô để lộ làn da trắng mịn màng như da trẻ sơ sinh, do nằm quay ra ánh nắng nên gương mặt cô càng quyến rũ và đẹp hơn.
Gương mặt này, ánh mắt này, bờ môi này, mái tóc này...đang dần hiện lên trong đầu anh, càng ngày càng rõ nét thậm chí trong đầu anh hiện giờ đang vang lên vô số lời nói.
" Phong em yêu anh! "
" Cẩn Phong, anh có tin em không?? "
Vô số lời nói cứ lập đi lập lại trong đầu anh, anh biết đó chính là giọng của cô.
" Anh nghĩ gì vậy?? " Đột nhiên một giọng nói mềm mại vang lên kéo anh thoát khỏi dòng hồi tường.
" À...không có gì, anh đánh thức em à? " Triết Cẩn Phong hít sau một hơi trả lời, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh không thể nói mình đang cố nhớ lại được!
Khương Doãn Nguyệt nhìn anh có chút nghi ngờ, anh đang... nói dối cô, tại sao anh lại nói dối cô nếu lúc nãy cô không nhìn lầm thì hình như anh đang đau đầu!!
Đột nhiên trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, dù chỉ trong ít giây nhưng nó cũng khiến cô sợ hãi, cô cố kiềm chế sự sợ hãi của mình cô lên tiếng:" Phong! Anh còn nhớ năm năm trước cái lúc mà chúng ta đi dạo ở bờ biển không, lúc đó anh nói với em một câu khiến cho em cả đời không quên được, tự nhiên nay em lại rất muốn nghe chính miệng anh nói lại một lần nữa cho em nghe! "
Tim anh bất giác đập mạnh, lúc đó Cẩn Thiên vẫn chưa được sinh ra thì làm sao mà biết, cho nên cậu không hề nói cho anh biết, nhưng tại sao cô lại hỏi nhứ vậy, chẳng lẽ cô đã nghi ngờ anh??
" Tại sao em lại muốn nghe chứ, hiện tại anh có lại trí nhớ nhưng cũng chưa có thể nhớ rõ hết được! " Triết Cẩn Phong cố làm ra vẻ bình tĩnh , anh biết cô nhất định sẽ không tin.
Đúng như anh đoán, cô hoàn toàn không tin, ánh mắt cô lướt qua tia thất vọng nhưng nỗi sợ trong lòng cô càng tăng thêm:" Anh không nhớ hay là anh không hề nhớ ra bất cứ chuyện gì?? "
Cô cầu mong , anh là nhất thời không nhớ chứ đừng không nhớ gì...
" Không phải, là anh nhất thời không nhớ chứ làm sao có chuyện anh không nhớ được! " Anh ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt vuốt tóc cô, anh nói thêm:" Để sau anh ráng nhớ lại, anh sẽ nói cho em nghe được không? "
Khương Doãn Nguyệt cũng không hỏi tiếp nữa, nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân, nhưng khi cô vừa đứng dậy đã chợt nhớ ra điều gì, khoan...rõ ràng hôm qua cô mặc bộ váy chưa hề thay ra, còn nữa tối hôm qua cô ngủ ở trên sofa cơ mà sao bây giờ lại biến thành ngủ ở trong phòng rồi còn bộ váy ngủ này nữa.
Cô quay lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô thấy cô nhìn mình như vậy trán xuất hiện mồ hôi lo lắng không phải cô nhớ ra điều gì rồi chứ?
" Có chuyện gì sao? "
Khương Doãn Nguyệt chỉ chỉ vào bộ váy trên người mình, sau đó chỉ xuống giường, tỏ ý: Cái này là anh làm sao??
Trái tim đang lơ lửng của anh cúi cùng cũng rớt xuống, anh cười gian xảo một cái sau đó đung giọng điệu mờ ám nói:" Đúng là anh làm thì sao nào?? Không phải trên người em cái gì anh cũng đã nhìn thấy sao, ngại gì chứ! "
Khương Doãn Nguyệt nhận ra giọng nói trâm chọc của anh, gương mặt ửng hồng, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vung lên đánh vào ngực anh:" Đáng ghét! Em không nói chuyện với anh nữa, anh toàn chọc em! "
Nói xong cô định xoay người chạy đi, ai ngờ anh nhanh tay bắt cô lại cô bị mất trớn liền ngã nhào xuống giường theo quán tính cô nắm lấy bả vai anh, anh cùng ngã xuống nằn đè lên cô tư thế hai người cực kì ám muội, không khí trong phòng cũng lên đến cực điểm.
" Là em đang quyến rũ anh đúng không? " Triết Cẩn Phong không chịu ngồi dậy, bàn tay không an phận lướt trên người cô.
Khương Doãn Nguyệt vừa giận vừa thẹn, gương mặt ửng đỏ hất bàn tay anh ra :" Này em không quyến rũ anh nhé, anh không được làm càng đâu đấy! "
Triết Cẩn Phong không hề quan tâm sự tức giận của cô, ngược lại ánh mắt càng tối hơn, giọng nói trầm đục:" Tối qua anh đã tha cho em, nhưng bây giờ thì không được! "
Khương Doãn Nguyệt định lên tiếng phản bác chợt cửa phòng bị vóc dáng nhỏ bé của Cẩn Thiên đẩy ra:" Ba mẹ.... "
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cậu không trốn ra ngoài như mấy đứa trẻ khác mà ngược lại còn đứng dựa vào cửa, khoanh hai tay vào nhau trông giống một ông cụ non, cất giọng lười nhác:" Ba à, tinh lực của ba quả là mạnh mẽ đi hả?? Một giờ khuya còn đi tắm nước lạnh vậy mà bây giờ còn ở đây định làm chuyện người lớn sao, vậy mà còn không đóng cửa phòng nữa chứ! "
Thiện tai!!! Cậu không biết gì đâu nha, chỉ là vô tình thôi...
Câu nói của Cẩn Thiên làm cho hai người trong phòng đỏ mặt, cô vội đẩy anh ra, chỉnh sửa lại đồ xong vội hỏi con trai:" Con...con còn nhỏ thì biết gì chứ, ăn nói xàm bậy! "
Triết Cẩn Phong cũng hắng giọng, chuyện anh đi xả nước lạnh làm sao con trai mình lại biết còn nữa dám phá hỏng chuyện tốt của anh, anh cất giọng bực bội:" Con thì biết gì chứ! Mà con vào đây làm gì? Sao không ở ngoài chơi cùng em con và chú con? "
Cẩn Thiên nhún nhún vai, làm mặt vô tội:" Con cũng không muốn vào đây phá chuyện tốt của ba mẹ làm gì, chỉ là có một cô gái rất xinh đẹp tìm ba kìa!!! "