Cẩn Thiên đang ngồi ở sofa, ánh mắt cậu lúc nào cũng nhìn về phía cửa, thật ra là từ tối hôm qua cho đến bây giờ anh đã không về nhà rồi khiến cậu vô cùng lo lắng.
Cánh cửa cũng được mở ra, đập vào mắt cậu là bộ dạng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ của anh, ánh mắt anh khi nhìn cậu có chút phức tạp.
" Ba đi đâu vậy, từ tối hôm qua đến giờ mới về sao?? " Cẩn Thiên nghi hoặc hỏi, mà khoan đã lúc tối qua ba đi thì mặc áo sơmi màu đen tại sao bây giờ lại đổi thành màu trắng rồi??
Triết Cẩn Phong sợ cậu biết được nên đành tỏ vẻ mệt mỏi:" Hiện tại ba rất mệt, có gì ba sẽ nói sao, ba đi nghĩ cái đã! "
Nói xong, anh đi nhanh về phòng bỏ lại Cẩn Thiên đang một bụng đầy nghi hoặc đứng đó.
Vào đến phòng, anh dựa lưng vào đầu giường, anh cũng không biết mình nên giải thích như thế nào với Cẩn Thiên và Cẩn Nguyệt còn có cô, lúc nãy trên đường lái xe về đây anh đã ghé vào cửa tiệm mua một bộ quần áo khác nếu không với bộ quần áo nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ anh có muốn giấu cũng không được.
Lơ đãng anh liếc mắt qua ngăn tủ, bên trên đặt một tấm ảnh là ảnh của anh và cô. Trong bức ảnh, anh vô cùng nhu hòa ôm lấy cô còn cô ở trong lòng anh miệng nở nụ cười như hoa nở khiến lòng anh dâng lên sự áy náy, anh đã phản bội cô, anh đã phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác vậy mà còn khiến cô đau lòng như vậy!!
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, khi nhìn cái tên hiển thị trên đó ánh mắt anh lập biến thành một ánh mắt sắc bén, sự lạnh lẽo phát ra từ người anh như Diêm La.
" Phong! Anh bực tức như vậy làm gì, không phải tối hôm qua chúng ta rất vui vẻ hay sao?? " Bạch Hạ Yên dịu dàng nói, lời nói như muốn nhắc nhở anh.
" Cô im miệng ngay cho tôi! " Triết Cẩn Phong quát, cơ hồ muốn giết chết người phụ nữ này.
Bạch Hạ Yên đối với sự tức giận của anh không hề sợ hãi, khóe môi còn nhếch lên nụ cười khó đoán:" Tối qua chúng ta rất vui vẻ, mà nếu như chuyện này đến tai của Khương Doãn Nguyệt thì làm thế nào đây?? "
Triết Cẩn Phong cất giọng lạnh lùng, đương nhiên là anh nghe ra trong lời nói của Bạch Hạ Yên có đầy sự đe dọa:" Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng. Tôi không hề thích vòng vo. "
Bên kia Bạch Hạ Yên khẽ cười:" Ý em là...nếu như em đem chuyện chúng ta phát sinh quan hệ nói cho Khương Doãn Nguyệt biết thì không biết phản ứng của cô ta sẽ như thế nào nhỉ?? "
Sắc mặt anh khẽ tối lại, anh cất giọng cảnh cáo:" Nếu như cô dám đen chuyện đó nói ra, dù là bất cứ ai tôi thề nhất định sẽ không tha cho cô! "
" Thôi được rồi em sẽ không nói ra, nhưng em có món quà này tặng anh! " Bạch Hạ Yên khẽ nói, không đợi anh trả lời liền ngắt máy.
Sau đó anh định để điện thoại xuống thì nó lại rung lên, là tin nhắn do Bạch Hạ Yên gữi cho anh.
Anh mở ra khi nhìn thấy nội dung bên trong anh hoàn toàn ngây ngốc, anh tức giận quăng điện thoại vào gốc tường chiếc điện thoại nhanh chóng nát vụn.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, một dòng chữ và hai bức ảnh.
Dòng chữ đó là * Anh cứ từ từ mà xem, bên em còn rất nhiều. Yêu anh!!! *
Còn hai bức ảnh đó đều là cảnh lúc trên giường, một bức là anh đang ôm Bạch Hạ Yên vào lòng còn bức còn lại là lúc anh trên người cô ta luận động, có thể là hình ảnh cắt ra từ clip nào đó nên hình ảnh khá mờ.
Bạch Hạ Yên cô to gan lắm, dám dùng thứ đó uy hiếp anh!
Cẩn Thiên bên ngoài nghe tiếng động nên chạy vào, cậu lướt ánh mắt qua mảnh vở điện thoại trên sàn nhà:" Ba có chuyện gì sao? Sao lại tức giận đến như vậy? "
Hôm nay ba cậu cứ kì lạ sao đấy, đi từ tối đến sáng hôm sau mới về rồi còn thây áo khác rồi tính tình lại nóng nảy như vậy. Lúc nãy khi cậu đẩy cửa đi vào rõ ràng cậu nhìn thấy được sự lạnh lùng và phẫn nộ trong mắt của ba cậu thật sự chưa bao giờ nhìn thấy ba mình như vậy.
Triết Cẩn Phong điều chỉnh lại cảm xúc, hít sâu một hơi điềm tĩnh nói:" Không có gì, chỉ là chút công việc thôi! "
" Ba nói dối! " Cẩn Thiên không tin, cậu cố gắng nhìn vào tâm tư của anh nhưng đáng tiếc cậu không thể hơn anh vì anh rất giỏi giấu cảm xúc.
Triết Cẩn Phong không trả lời bèn chuyển đề tài:" Mẹ con đâu rồi?? Con đã khuyên mẹ không nên kết hôn với người khác hay chưa? "
Nhắc tới chuyện này ánh mắt Cẩn Thiên có phần đau buồn, cậu lí nhí nói:" Mẹ vẫn không nói chuyện với con cả Cẩn Nguyệt cũng bị mẹ làm lơ khiến em ấy rất buồn. "
Hôm qua cậu và Cẩn Nguyệt cố gắng nói chuyện với mẹ nhưng bị cô làm lơ, Cẩn Nguyệt buồn đến nỗi khóc sụt sịt cả đêm đến gần sáng mới thiếp đi đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Trong lòng bây giờ đang vô cùng rối bời, nhiều chuyện ập đến khiến anh không tài nào thở nổi, anh vò tóc cất giọng bất lực:" Hay là cứ để mẹ con kết hôn với người khác? Ba thật sự không biết phải làm sao hết, có lúc ba nên tôn trọng mẹ con! "
Anh rất muốn từ bỏ, anh sợ khi chuyện của anh bị lộ cô khó lòng chấp nhận anh thà là anh từ bỏ trước.
Cẩn Thiên khá bất ngờ trước quyết định của ba, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lại:" Ba nói gì vậy? Sao ba có thể nói như vậy chứ, nếu kể mẹ kết hôn với tên Lăng Hi đó chẳng khác nào đưa mẹ vào chổ chết! "
Triết Cẩn Phong nhanh nhạy bất được lời nói của cậu, anh gấp gáp hỏi:" Con nói như vậy là sao? Tại sao Lăng Hi lại hại mẹ con?? "
Cẩn Thiên biết mình không giấu được nữa đành nói:" Thật ra lúc đầu con vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Lăng Hi và ai đó nên con biết được ba chính là ba của con và nếu như con không lầm thì rất cả mọi chuyện đều do Lăng Hi đó làm! "
Thì ra là vậy, nhưng tại sao Lăng Hi lại muốn hãm hại anh, năm năm trước vụ tai nạn đó là có người sắp xếp hay tự nhiên??
" Ba mong mình có thể lấy lại trí nhớ càng nhanh càng tốt! " Triết Cẩn Phong nói, gần đây mỗi khi ngủ kí ức càng xuất hiện rõ hơn và nhiều hơn nhưng nhanh chóng biến mất.
Cẩn Thiên không đáp lời chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt vô hồn. Triết Cẩn Phong cũng không để ý im lặng dựa người vào giường nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại thì hai bức ảnh đó cứ xuất hiện trong đầu anh...
[…]
Khi Khương Doãn Nguyệt vừa kiểm tra rượu xong thì một người phụ vụ bên ngoài chạy vào.
" Coi Khương, Lăng tiên sinh đến tìm cô! "
Khương Doãn Nguyệt ngẩng đầu lên, đã thấy bóng dáng của Lăng Hi, hôm nay anh nặc chiếc áo sơmi màu trắng trông vô cùng gọn gàng khiến các nhân viên nữ đỏ mặt nhìn.
" Nguyệt Nguyệt! " Lăng Hi dịu dàng gọi, thân hình cao lớn đứng trước mặt cô.
" Hôm nay anh đến đây có gì sao? " Khương Doãn Nguyệt mỉm cười nụ cười trông vô cùng khó coi .
" Được rồi xem em kìa, không lẽ không có chuyện gì là anh không được tìm em à? " Nói xong anh ta nắm tay cô kéo qua chiếc ghế gần đó:" Mau ngồi đi, trông em không được khỏe à? "
Khương Doãn Nguyệt cũng ngồi xuống, cuối đầu cố gắng thu giấu ánh mắt đau buồn xong cố gắng nở nụ cười một cái lắc đầu nói:" Em không sao! "
Lăng Hi đương nhiên nhìn ra nhưng không nói gì, bàn tay to lớn hết sức tự nhiên mà nắm tay cô:" Hôm nay anh đến đây là vì đám cưới của chúng ta ! Hôm qua nhận được tin nhắn của em anh rất vui, em có biết không anh chờ câu nói này đã rất lâu rồi! "
Ánh mắt Lăng Hi tràn ngập ý cười, cô nhìn vào mà không nỡ dập tắt nó nên chỉ nhẹ giọng nói:" Em xin lỗi, em... "
" Không sao, anh biết em muốn nói gì mà. Anh biết người em yêu là Triết Cẩn Phong chứ không phải anh, anh không cần biết tại sao em lại lấy anh nhưng anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc! " Lăng Hi nhìn cô ánh mắt có phần kiên định, thật ra trong lòng anh ta đang tràn ngập sự đắc ý.
" Tại sao anh lại nhất quyết phải hi sinh vì em như vậy? " Khương Doãn Nguyệt để mặc anh ta nắm tay mình, nghẹn ngào nói tiếp:" Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái khác vậy tại sao lại chọn em, tại sao anh lại yêu em chứ! "
Lăng Hi cười nhẹ bàn tay khẽ vuốt tóc cô:" Anh cũng không biết, nhưng anh biết mình yêu em và không muốn mất em! "
Hốc mắt cô đỏ ửng, những lời nói ấy cứ như dao cứa vào tim cô:" Lăng Hi... "
Lúc đó cô không biết tại sao lại nhắn cho Lăng Hi dòng chữ đó bây giờ cô cũng không biết phải đối mặt như thế nào. Nhớ tới Triết Cẩn Phong thì lòng cô đau đớn vô cùng giá như anh không nói dối cô, giá như anh chịu nói sự thật cho cô biết thì cô cũng đâu đến nỗi giận luôn cả hai đứa con cuả mình.
" Em yên tâm, em không cần làm gì hết chỉ ở yên đó mà làm cô dâu thật sinh đẹp của anh, mọi chuyện trong hôn lễ cứ để anh lo lụi là được!! "