Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 24



Hạ Tuyên buông lỏng tay ra, lực tay của hắn rất lớn, cổ tay của Hướng Biên Đình đều bị nắm đỏ.

“Đứng đây có thấy rõ không?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi cậu.

Hướng Biên Đình theo phản xạ có điều kiện nhìn lên sân khấu, sau đó gật gật đầu. Cậu nhìn vào trong đám người, không biết Thẩm Trạch đã bị dòng người đẩy đến đâu rồi. May mà Hạ Tuyên cao lớn, độ nhận diện của gương mặt hắn cũng cao, Thẩm Trạch thoáng thấy thân hình của hắn mới chú ý tới bọn họ đang ở đâu.

Cậu ta chen ra khỏi đám người, nhìn Hướng Biên Đình nói: “Sao mày ra nhanh thế, tao vừa mới suýt nữa bị người ta đẩy lên khán đài rồi, nghỉ Quốc Khánh nên người thật đúng là……”

Có những đề tài một khi bị cắt ngang sẽ rất khó tiếp tục, ví dụ như cuộc đối thoại vừa rồi, nhắc lại sẽ rất đường đột. Thẩm Trạch và Hướng Biên Đình cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Hạ Tuyên càng không cần phải nói, hắn không phải tuýp người thích giao lưu, nếu người khác không mở miệng, hắn căn bản sẽ không chủ động ngẩng đầu lên nói chuyện, cũng chỉ tiêu chuẩn kép với mỗi Hướng Biên Đình.

Thi đấu được chia theo tổ, trao giải cũng vậy, buổi sáng đã thi đấu được mấy vòng, khán giả không nhiều như buổi trưa. Bên dưới sân khấu không có ghế, mọi người chỉ có thể đứng xem. Bên ban giám khảo ngồi một loạt giám khảo, người chủ trì đang nói chuyện, một hàng người mẫu thì đứng bên cạnh chờ.

Mỗi tổ thi đấu đều không tốn quá nhiều thời gian, Bạch Khâm lên sân khấu sớm, cũng nhanh chóng thi xong, không ngoài ý muốn giành được quán quân tổ thủy mặc. Thẩm Trạch xoay qua gật đầu với Hướng Biên Đình, nói: “Trâu bò.”

Trên sân khấu có ban giám khảo và những thợ xăm đến dự thi, cơ bản là trên cơ thể mỗi người, nơi lộ da đều có thể nhìn thấy đủ loại hình xăm từ lớn đến bé, bao gồm cả Bạch Khâm, hắn xăm mình ở nơi khá ẩn nấp, ở phía sau cổ, hình xăm cũng không lớn. Hướng Biên Đình bỗng nhiên nhận ra, cậu hình như không thấy hình xăm trên người Hạ Tuyên, ít nhất là, nơi có thể nhìn đến đều là sạch sẽ.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Tuyên, vừa mới đưa mắt nhìn qua, Hạ Tuyên đã quay đầu lại, tầm mắt đối diện nhau, hẳn là nên nói gì đó.

“Lát nữa hình như còn thi tổng kết phải không?” Cậu muốn hỏi Hạ Tuyên trên người hắn có hình xăm không, nhưng không biết sao lời thốt ra lại thay đổi.

“Ngày mai.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình gật đầu.

Còn lại mấy tổ thi đấu bọn họ không xem, Bạch Khâm xuống sân khấu rồi, bọn họ liền đi theo hắn quay lại gian hàng, Thẩm Trạch chúc mừng: “Chúc mừng anh.”

“Cảm ơn cậu.” Bạch Khâm nhướng mày với cậu ta.

Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch không ở lại buổi triển lãm lâu lắm, tham quan bên này xong, đợi lát nữa còn có hoạt động khác. Bạch Khâm đặc biệt nhạy bén, hai cậu bạn nhỏ vừa đi, hắn lập tức nhìn sang Hạ Tuyên: “Em vừa mới bỏ lỡ chuyện gì à?”

Hạ Tuyên liếc hắn một cái, không trả lời.

“Không thích hợp.” Bạch Khâm híp mắt: “Chắc chắn có chuyện.”

Rất rõ ràng, trạng thái lúc ba người đứng chung vừa rồi không giống như lúc hai cậu ấy vừa mới tới, ánh mắt của cậu bạn đi theo Hướng Biên Đình lúc nhìn Hạ Tuyên cũng có chút thay đổi.

Hôm nay Bạch Khâm dọn quán sớm, từ sáng hôm qua đến bây giờ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, lấy giải thưởng xong liền dọn dẹp quay lại khách sạn, trên đường có hỏi Hạ Tuyên là hai cậu bạn nhỏ kia làm sao vậy, có phải lúc dạo triển lãm gặp phải chuyện gì không.

Bọn họ thuê một chiếc xe thương vụ, Hạ Tuyên ngồi ở hàng sau cùng, Bạch Khâm quay đầu nhìn hắn.

Hạ Tuyên nói: “Bị giật mình.”

“Anh làm gì?” Bạch Khâm nở nụ cười, vẻ mặt hứng thú.

“Kể chuyện lúc trước ngồi tù.”

Nụ cười của Bạch Khâm lập tức đọng lại, vẻ mặt hắn khó có thể tin: “…… Anh nói giỡn hả?”

Hạ Tuyên nhìn hắn: “Cậu có gì để nói giỡn.”

“Tự nhiên anh nhắc tới chuyện đó làm gì?” Bạch Khâm xoay cả người lại, vừa rồi vẫn còn tâm thái xem cuộc vui, lúc này lại thay Hạ Tuyên nhọc lòng: “Kể trước mặt tiểu Hướng?”

“Ừ.”

“Hạ tổng? Ông chủ Hạ? Đầu anh bị gì à?” Bạch Khâm giật mình đến nỗi phải lặp lại câu nói mới rồi:“Tự nhiên anh nhắc tới chuyện đó làm gì?”

Hạ Tuyên không nhắc tới chuyện Lý Lệ Minh, chỉ nói: “Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết.”

Hắn đã sớm nghĩ đến mọi tình huống có khả năng sẽ xảy ra, tình huống tệ nhất cũng có nghĩ đến.

Tuy hắn nói vậy, nhưng Bạch Khâm vẫn cảm thấy Hạ Tuyên điên không nhẹ, bát tự còn chưa kịp nhìn, hắn đã khai báo sạch sẽ, cũng không sợ dọa người ta chạy mất.

Hắn chỉ chỉ Hạ Tuyên: “Đồ điên.” Sau đó lại hỏi: “Tiểu Hướng phản ứng thế nào?”

Hạ Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có phản ứng gì.”

“Không có phản ứng?” Bạch Khâm hơi ngoài ý muốn: “Không phải nói giật mình sao?”

“Anh là nói bạn của cậu ấy.” Hạ Tuyên tạm dừng một lát, lại nói: “Nếu dễ dàng sợ hãi như vậy cậu ấy đã không phải Hướng Biên Đình.”

Bạch Khâm nghe vậy liền cười, thầm nghĩ, thật đúng là kiểu người Hạ Tuyên sẽ thích. Nói cho cùng, Hạ Tuyên bị Hướng Biên Đình hấp dẫn, cũng là vì hai người hợp từ trường, hợp đến nỗi người ngoài như bọn họ đều không chen vào được.

“Nếu người ta chạy thật, vậy anh tìm chỗ nào mà khóc đi.” Bạch Khâm nói.

Hạ Tuyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bạch Khâm lại vỗ lên đầu gối hắn: “Còn anh nữa, sao không biết đưa cho tiểu Hướng hai tấm vé, cơ hội gặp mặt tốt như vậy, khó lắm mới tới Bắc thành, cũng không tìm cơ hội gặp mặt cậu ấy.”

Hạ Tuyên mở mắt: “Muốn gặp cậu ấy cũng không phải ở nơi thế này, buổi triển lãm nhiều người như vậy, anh không thích người khác nhìn cậu ấy.”

Cho dù hắn muốn gặp mặt Hướng Biên Đình, cũng sẽ không chọn nơi như buổi triển lãm xăm mình, đâu đâu cũng là người, chẳng có ý tứ gì, ai cũng ăn mặc mát mẻ như vậy. Hơn nữa, Hướng Biên Đình chưa chắc sẽ cảm thấy hứng thú.

Bạch Khâm quay đầu nhìn Tiêu Dịch Dương: “Anh xem ảnh đi, đúng là chưa từng thấy mà.”

Tiêu Dịch Dương cười híp mắt.

“Anh dứt khoát không cho người ta đi học luôn đi, Hạ tổng.” Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên nói: “Khóa ở trong nhà cho rồi.”

Đùa giỡn vậy thôi, chứ thật ra Hạ Tuyên cho tới bây giờ cũng chưa có làm chuyện gì khác người, đừng nói khác người, Bạch Khâm cảm giác hắn thật sự chính là sói đội lốt hiệp sĩ.

Rốt cuộc Hạ Tuyên vẫn có chút cố kỵ, Bạch Khâm có thể cảm giác được, tính tình của hắn đã đỡ hơn mười năm trước nhiều lắm, mà hắn cũng hay thật, sợ nói thẳng ra làm người ta bỏ chạy, nhưng kể ra chuyện bản thân từng ngồi tù lại không sợ làm người ta chạy mất.

Có điều, chuyện này đúng là không vội vàng được, thật sự đặt ở trong lòng nên mới cẩn thận hơn.

Bạch Khâm giơ ngón tay cái lên, cũng không biết có phải đang nói móc nói mỉa không, dù sao dùng từ ngữ mạng rất là thuận miệng: “Hạ tổng uy vũ, hơn ba mươi vẫn là vị chiến sĩ thuần ái.”

Hạ Tuyên nhìn hắn: “Bớt vòng vèo âm dương anh đi.”

Bạch Khâm cười hai tiếng: “Xem ra cũng không thiếu lên mạng lướt sóng nha.”

Cơm chiều, Hướng Biên Đình đi ăn với Thẩm Trạch, ăn xong hai người xuống đại sảnh dưới lầu chơi game, đánh được một nửa Thẩm Trạch nhận cuộc điện thoại, cúp máy rồi liền nói với Hướng Biên Đình: “Trần Diệp rủ tụi mình đi quán bar chơi.”

“Đi sàn hay đi pub?” Hướng Biên Đình nhìn màn hình TV hỏi một câu.

“Đi sàn……” Thẩm Trạch cầm lấy di động: “Để tao hỏi lại.”

“Sàn.” Thẩm Trạch ngẩng đầu lên nói: “Sàn nhảy.”

“Không đi.” Hướng Biên Đình từ chối thẳng thừng.

Sàn nhảy là kiểu cậu ghét nhất đi, ồn ào điếc cả tai, vào đó nửa tiếng xong đều bị ù tai.

Thẩm Trạch giơ điện thoại lên cho Hướng Biên Đình xem lịch sử trò chuyện: “Nó thịnh tình mời, nói nếu chúng ta không tới liền giết đến nhà luôn.”

Hướng Biên Đình buông điều khiển đứng lên: “Tao về nhà.”

“Ê ê——” Thẩm Trạch giữ chặt lấy cậu: “Nghỉ lễ mà, đừng mất hứng vậy chớ, quán bar này là chú út nó mở, coi như mình đi cổ động, dù sao cũng là nó khao.”

Hướng Biên Đình vô cảm nhìn cậu ta.

Thẩm Trạch chậc một tiếng: “Toàn là bạn học cũ, đều gọi mày đó.”

Hướng Biên Đình thở dài: “Không đổi chỗ khác tụ họp được sao.”

Thẩm Trạch hơi điệu đà, trước khi ra cửa còn thay một bộ quần áo khác, lúc đến cửa sau quán bar, nhân viên an ninh còn muốn kiểm tra thẻ chứng minh của bọn họ, ngày đầu tiên khai trương, công tác kiểm tra đối chiếu làm rất kỹ.

Muốn xem thẻ chứng minh cũng có nghĩa là nhìn mặt non, còn nhìn lớn thì trực tiếp cho vào, Thẩm Trạch cong khóe miệng đi vào bên trong: “Xem ra tao vẫn thanh xuân không giảm.”

Hướng Biên Đình nói: “Thanh xuân của mày mới qua được một năm.”

Hướng Biên Đình đi vào liền nhíu mày, lỗ tai cậu đã bắt đầu không thoải mái.

Thẩm Trạch đang đi tới thì đột nhiên ngừng lại, giương mắt nhìn dãy ghế dài bên kia: “Sao nó còn gọi Tả Thấm tới? Nó đâu có nói cho tao biết.”

Cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Giờ sao, nếu không mày về trước?”

“Về cái gì?” Hướng Biên Đình hơi khó hiểu.

“Tả Thấm đó, mày không sợ xấu hổ à?”

Tả Thấm là bạn học cấp ba của hai người họ, hồi tiểu học với cấp hai cũng cùng bọn họ một trường, chuyện giữa cô ấy và Hướng Biên Đình cũng rất đơn giản, từ nhỏ đã thích Hướng Biên Đình, còn là vị ‘tuyển thủ đá thẳng cầu’, cả cấp hai và cấp ba đã từng tỏ tình với Hướng Biên Đình, nhưng đều bị từ chối. Ba mẹ cô ấy quen biết với ba mẹ Hướng Biên Đình, cho nên thân phận của cô ấy không giống với các bạn học nữ thích Hướng Biên Đình khác.

“Xấu hổ cái gì?”

“Bây giờ nhỏ còn thích mày đó.” Thẩm Trạch lé mắt nhìn cậu.

“Nhiều người thích tao lắm.”

Thẩm Trạch vui vẻ: “Ê, bây giờ nhỏ có còn liên lạc với mày không?”

“Không có.”

“WeChat cũng không tìm mày?”

“Không tìm.”

Thẩm Trạch nhìn phía trước, tự đáy lòng nói: “Thật ra người ta cũng tốt, lớn lên xinh đẹp lại còn là học bá, còn si tình với mày như vậy.”

Hướng Biên Đình liếc xéo cậu ta: “Dùng từ nghe gớm quá.”

Thẩm Trạch cười: “Mày thật sự không có chút cảm giác gì với nhỏ sao? Từ cấp hai đến bây giờ, trước giờ chưa từng thích à?”

“Không có.” Hướng Biên Đình nói: “Cậu ấy không phải kiểu tao thích.”

“Tao thấy mày kiểu nào cũng không thích.” Thẩm Trạch nhịn cười, vỗ vỗ ngực Hướng Biên Đình, miệng rất là thiếu đòn: “Coi chừng tối nay người ta lại tỏ tình với mày đó.”

Cái miệng thúi kia của Thẩm Trạch, một ngữ thành sấm.

Hướng Biên Đình chào hỏi bạn học cũ xong liền ngồi ở một góc chơi di động, trong tất cả các chỗ vui chơi, cậu không thích nhất chính là sàn nhảy, cả tai với mũi đều bị tội.

“Hướng Biên Đình.” Tả Thấm giòn giã gọi một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.

“Thấy tớ liền cái ánh mắt cũng không cho sao.”

Hướng Biên Đình căn bản không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì, cậu cũng lười gân cổ lên nói chuyện, mở điện thoại ra đánh chữ cho cô ấy xem.

[ không nghe thấy cậu nói chuyện. ]

Tả Thấm cũng lấy điện thoại ra đánh chữ.

[ tớ nói cậu thấy tớ một cái ánh mắt cũng không cho. ]

Hướng Biên Đình giương mắt nhìn cô ấy, đánh chữ: [ cho. ]

Tả Thấm bị cậu chọc cười, cũng không có lời mở đầu, trực tiếp hỏi: [ có bạn gái chưa? ]

Hướng Biên Đình lắc đầu.

Tả Thấm lại hỏi: [ chừng nào có thể suy xét đến tớ? ]

Hướng Biên Đình trả lời: [ không suy xét. ]

Tả Thấm: [ ý của cậu là vĩnh viễn sẽ không suy xét? ]

Hướng Biên Đình: [ ừ. ]

Tả Thấm: [ lý do? ]

Hướng Biên Đình cầm điện thoại hồi lâu không nhúc nhích.

Lại là cảm giác thôi thúc ấy.

Trước kia căn bản không có.

Hướng Biên Đình đánh mấy chữ, đưa điện thoại cho Tả Thấm.

[ tớ thích nam. ]

Tả Thấm nhìn màn hình ngơ ngẩn.

Hướng Biên Đình thu điện thoại về, nhìn thấy WeChat bắn ra tin nhắn mới, là Hạ Tuyên gửi tới.

Hạ Tuyên: Ngủ chưa?

Hướng Biên Đình một tay nắm di động, nhìn tin nhắn trên màn hình, ngón cái nhẹ nhàng cọ viền điện thoại một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.