Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 93



Hướng Biên Đình ngây ngẩn cả người, qua vài giây cũng chưa hoàn hồn, cậu cứ nghĩ bản thân nhìn lầm rồi. 

Hạ Tuyên đội mũ ngư dân màu đen, vành mũ duyên hơi khuất đôi mắt. Hắn hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi dừng lại trên người Hướng Biên Đình. Hai người bốn mắt giao nhau, đối diện với ánh mắt Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình mới lấy lại tinh thần, bỗng chốc đứng lên. 

Trong đầu cậu vô cùng hỗn loạn, không suy nghĩ được gì.

Hạ Tuyên.

Thật là Hạ Tuyên.

Đột nhiên tiến vào hai người, mọi người sôi nổi nhìn về phía cửa. Trần Diệp vẫn đang đánh giá Hạ Tuyên, cảm thấy người này trông hơi quen mắt, giống như gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ nãy giờ không ra. 

Theo lý thì hôm nay đến dự sinh nhật đều là người cậu ta quen biết, nhưng người này lại khá lạ mặt, còn đi theo Giang Lâm đến đây, trông cũng xấp xỉ tuổi của Giang Lâm. Đang hoang mang, Trần Diệp bỗng nhiên nhớ tới tính hướng của Giang Lâm. Cậu ta tức thì há to miệng, ngạc nhiên thấp giọng lẩm bẩm: “Người này chắc không phải là bạn trai của Lâm ca đấy chứ……” 

Hướng Biên Đình hoảng hốt bần thần, yên lặng nhìn Hạ Tuyên, cũng chưa để ý Trần Diệp nói gì đó. 

Bên kia, Giang Lâm quay đầu lại nhìn Hạ Tuyên, hắn đã nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên ấy của Hướng Biên Đình, xem ra chuyện Hạ Tuyên đến đây, Hướng Biên Đình cũng không biết. 

Hạ Tuyên và Giang Lâm cùng nhau đi về phía này, Hướng Biên Đình dõi theo Hạ Tuyên toàn bộ hành trình, không chỉ có cậu mà mọi người đều đang nhìn Hạ Tuyên, bởi vì vóc người hắn cao, cao đến mức mang lại cảm giác áp bách, khí thế không lấn át được. 

Thẩm Trạch cũng ngồi chỗ đó nhìn, tay cầm miếng pizza đang gặm, nghĩ thầm người này đúng là bắt mắt thật, dù ăn vận không mấy thu hút nhưng cũng không ngăn được khí thế trên người, vừa tiến vào ai cũng đưa mắt nhìn về phía hắn. 

Thẩm Trạch biết Hạ Tuyên sẽ đến, nhưng không nói cho Hướng Biên Đình biết. Lúc nhận được điện thoại của Hạ Tuyên, cậu ta liền lựa chọn đứng ngoài cuộc, không muốn xen vào giữa hai người. Cậu ta cũng rất thưởng thức tính cách ít nói, dứt khoát ấy của Hạ Tuyên, hắn không chỉ có vẻ ngoài loá mắt, mà nội tâm cũng cất giấu hào quang, cho nên Hướng Biên Đình mới bị hắn hấp dẫn. 

Hạ Tuyên lập tức đi về phía Hướng Biên Đình. 

Hướng Biên Đình ngơ ngác nhìn hắn. Hạ Tuyên vừa đi tới trước mặt, Hướng Biên Đình mới chú ý đến vết xước trên mặt hắn, là do hôm đó bị đập bình rượu lên đầu quẹt phải mảnh vỡ thủy tinh. Hướng Biên Đình còn nhìn thấy băng gạc bị che lại dưới vành nón. 

“Anh……” Cậu nhìn Hạ Tuyên, không nói nên lời. Cậu muốn nói anh điên rồi sao, còn mang theo vết thương chạy đến đây. 

“Sinh nhật vui vẻ.” Hạ Tuyên nói với cậu.

Hướng Biên Đình cảm giác cổ họng như nghèn nghẹn, không thốt được một câu. Hạ Tuyên bỗng nhiên xuất hiện không những đánh tan cảm xúc chồng chất trong cậu hai hôm nay, mà còn làm lòng cậu rối bời. 

Giang Lâm chỉ là tiện đường đến tặng bánh kem, tặng xong rồi đi, hắn còn có việc, không định ở lại đây. Hắn vừa thấy ánh mắt Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên liền biết này hai người chắc chắn có chuyện. Hắn đặt bánh kem lên bàn dài, nói với Hướng Biên Đình: “Bánh kem để đây cho cậu, látnữa nhớ bảo quản gia cầm đi cắt. Anh đi trước.” 

Thật ra, bạn học của Hướng Biên Đình có mấy người cũng đặt bánh kem, nhưng hôm nay đông người, bánh kem thêm mấy cái cũng không ngại nhiều. 

Hướng Biên Đình nhìn Giang Lâm, gật đầu đáp vâng, mặt thì vẫn ngây ra. 

“Giờ anh đi luôn à, Lâm ca?” Trần Diệp hỏi.

“Anh còn có việc.” Giang Lâm cười: “Mấy đứa chơi đi.”

Giang Lâm để lại bánh kem liền đi rồi, hắn thật sự có việc, một giây cũng không ở lâu. Lúc này, mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên người Hạ Tuyên. Trần Diệp nhìn Hạ Tuyên vài lần, rốt cuộc cũng nhận ra hắn là ai. Hôm Quốc Khánh, ở quán bar của chú út, cậu ta đã gặp Hạ Tuyên rồi. Lần đó, cậu ta đang tán tỉnh một em gái Tây nhưng người ta vừa nhìn thấy Hạ Tuyên liền quay đi không để ý đến cậu ta nữa, lúc đó cậu ta còn lải nhải với Thẩm Trạch. 

“Không phải anh vẫn chưa xuất viện sao, anh……” Hướng Biên Đình đè thấp giọng hỏi, tiếng nói cũng hơi run: “Anh điên rồi sao, chạy đến đây thế này.” 

“Anh đã nói không sao rồi.” Hạ Tuyên nói: “Anh sẽ không lừa em.”

“Buổi chiều chụp CT rồi, kết quả kiểm tra cũng ra, không có vấn đề gì.” 

Trần Diệp đứng bên cạnh nhìn hai người, vẫn chưa hiểu ra sao. 

Trong vườn toàn là người, nơi này không hợp để nói chuyện. Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Đi chỗ nào yên tĩnh chút, anh muốn nói chuyện với em.” 

“…… Uhm.”

“Đi thôi.” Hạ Tuyên xoay người muốn đi, hình như là muốn ra ngoài.

Hướng Biên Đình kéo nhẹ cánh tay hắn, nói: “Trên lầu có phòng, đi lên đó.”

Trần Diệp nhìn tay Hướng Biên Đình đang bắt lấy cánh tay Hạ Tuyên, nghệch mặt ra. 

Hạ Tuyên quay đầu lại, cũng rũ mắt nhìn tay Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình không có ý muốn buông hắn ra, gọi một tiếng: “Tuyên ca.” 

Hạ Tuyên đáp ‘ừ’, sau đó hai người ở trong tầm mắt mọi người, bước vào nhà. Lúc hai người đứng ở ngoài thì bị một đám đứng nhìn, đi vào nhà gỗ rồi cũng bị cả đám dõi theo một hồi.

Lớp trưởng nhịn không được hỏi Trần Diệp: “Người đội mũ kia là ai vậy?” 

“Chắc là bạn.” Chính Trần Diệp cũng không chắc lắm, lần trước Hướng Biên Đình nói với cậu ta như vậy. 

Thẩm Trạch còn đứng bên kia ăn pizza, ăn rất ngon miệng là đằng khác. Trần Diệp đi qua, cũng cầm miếng pizza trên bàn, nhìn về phía nhà gỗ, nói với Thẩm Trạch: “Tao nói sao người nọ nhìnquen ghê, thì ra là gặp rồi. Mới nãy bước vào tao còn tưởng là bạn trai của Lâm ca chứ.” 

Thẩm Trạch suýt thì mắc nghẹn miếng pizza chưa kịp nuốt: “Đầu của ngài cấu tạo bằng gì ấy, cái gì cũng dám nghĩ, Đình nhi ăn sinh nhật thì mắc gì Lâm ca dẫn bạn trai hắn tới.” 

Cậu ta lại nghĩ, may mà Hướng Biên Đình không nghe được câu này, nếu không cậu ta sợ là với trạng thái hôm nay của Hướng Biên Đình, chưa biết chừng lại trực tiếp come out trước mặt mọi người luôn ấy. 

“Mày quen hắn à?” Trần Diệp hỏi Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch giả ngu: “Không quen.”

Dọc theo đường đi luôn có người nhìn về phía Hướng Biên Đình, còn có người chào hỏi cậu. Bọn họ thấy có người đi bên cạnh cậu, đều theo bản năng đưa mắt đánh giá. Hôm nay, người tới phần nhiều là bạn học cũ của Hướng Biên Đình, cùng một vòng tròn nên mọi người cơ bản đều quen biết nhau. Nhưng Hạ Tuyên là gương mặt mới, ở chỗ này ngoại trừ Thẩm Trạch ra, không ai biết hắn nữa cả. Thân hình hắn quá cao, cao hơn Hướng Biên Đình hơn nửa cái đầu, trông rất bắt mắt, không ai là không chú ý đến hắn. 

Lúc đi lên lầu, Hướng Biên Đình dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy, hỏi một câu: “Hôm nay anh muốn em mấy phút?” 

Hỏi xong, cậu quay đầu lại nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên chợt dừng bước chân, nhìn cậu, đáp: “Tạm thời.” 

Hai người lên lầu hai, vào phòng nghỉ, Hạ Tuyên trở tay đóng cửa lại. Hướng Biên Đình không nghe thấy tiếng khóa cửa, cậu xoay người, vòng tay ra sau hắn muốn khóa cửa lại, động tác như vậy, cậu và Hạ Tuyên gần như dán sát bên nhau. 

Cậu hơi ngẩng mặt nhìn Hạ Tuyên, tay đáp trên then cửa không nhúc nhích.

Hạ Tuyên từ trong mắt cậu nhìn thấy quá nhiều cảm xúc, đưa tay ra sau bắt lấy tay cậu. Hướng Biên Đình buông ra then cửa, bàn tay bị Hạ Tuyên nhẹ nhàng nắm lấy. Tiết trời vẫn còn lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại đổ mồ hôi. 

“Anh nói rồi, sẽ không làm em không bắt được anh.” Hạ Tuyên nắm tay cậu: “Sao em có thể không bắt được anh chứ, Hướng Biên Đình.” 

Hạ Tuyên ôm cậu vào lòng, đặt tay lên gáy cậu, nghiêng đầu nói bên tai cậu: “Không xem em là trẻ con, không nói cho em biết là sợ em lo lắng, anh không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của em.” 

“Nhưng anh vẫn ảnh hưởng rồi.” Hướng Biên Đình vùi mặt vào hõm vai hắn, thấp giọng nói: “Lại còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng nữa.” 

Hạ Tuyên xoa xoa sau gáy cậu, ‘ừ’ một tiếng: “Là anh tự cho là đúng, em nên giận anh. Xin lỗi em.” 

So với lần trước cố ý lảng tránh, lần này cậu trực tiếp nói hết ra, đây mới là Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình nên như vậy.

Cậu là một người có ý thức tự chủ rất mạnh, chuyện này làm cậu có phản ứng lớn như vậy, thật ra cũng chẳng kỳ quái. 

“Ngày đó, em nói anh chuyện gì cũng làm quyết định thay em. Đôi khi, anh đúng là sẽ theo bản năng làm vậy. Nhưng không phải vì anh xem em là trẻ con, mà vì bản thân anh chính là người như vậy.” Hạ Tuyên thấp giọng nói, dùng môi chạm nhẹ lên vành tai Hướng Biên Đình, gần như dùng khí âm nói chuyện với cậu: “Lần trước anh có nói tính cách của anh có khuyết tật, cũng không chỉ nói một lần, nhưng lần này vẫn muốn nói, anh rất tự cho là đúng, ngay cả chuyện kiểm soát em cũng là theo bản năng…… Bởi vì em là của anh.” 

“Chuyện này không thay đổi được.” Hạ Tuyên nói thật với cậu: “Nghe rất không có đạo lý, nhưng anh chính là người như vậy.” 

Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn: “Em biết.” 

Hạ Tuyên nhấn mạnh một lần nữa: “Em là của anh.” 

“Em biết.” Hướng Biên Đình hôn lên cằm hắn: “Anh cũng là của em, cho nên anh phải cần em, đừng để em cảm thấy anh không cần em, Tuyên ca.” 

“Không cần em?” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Câu này cũng không đúng.”

Hướng Biên Đình chớp chớp mắt: “Cũng? Tại sao là ‘cũng’?”

“Em nói em không nắm bắt được anh, câu này đã rất không đúng rồi.”

“Đó là tại anh không biết hôm đó em hoảng đến mức nào đâu.” 

“Anh biết.” Hạ Tuyên ôm lấy eo cậu, cùng cậu bảo đảm: “Về sau có việc gì sẽ không gạt em nữa.” 

Có những lời này của hắn là đủ rồi, Hướng Biên Đình cũng chỉ chấp nhất chuyện Hạ Tuyên gạt cậu,đây cũng là ngọn nguồn gây ra mâu thuẫn giữa hai người. Người yêu với nhau nên thẳng thắn, chân thành đối đãi, dù là lời nói dối thiện ý hay giấu giếm cũng không nên xuất hiện. 

Hướng Biên Đình cũng ôm lấy hắn: “Thật ra anh không biết, em cũng là người có chút tự cho là đúng, em đôi khi cũng có ý muốn kiểm soát dữ lắm.” 

Hạ Tuyên nói: “Anh biết.”

Hướng Biên Đình cười: “Anh biết à.”

“Có thể cảm giác được.”

Hướng Biên Đình đặt cằm lên vai hắn, đầu khẽ nâng, hai mắt cười cong cong. Nói rõ ra rồi, cảm xúc tiêu cực rốt cuộc cũng tán đi, trong lòng liền thoải mái. 

“Hai hôm nay em khó chịu lắm, khó chịu muốn chết luôn.” Hướng Biên Đình nói.

“Anh biết.”

“Anh biết là anh không để ý tới em không, chưa từng thấy anh như vậy.” 

“Có chuyện anh muốn gặp mặt nói với em.”

“Có chuyện gì cứ trực tiếp nói với em, đừng mặc kệ em, em không đoán được anh đang nghĩ gì, lòng em thấy rất khó chịu.” 

“Không phải mặc kệ em.” Hạ Tuyên dừng một chút, khe khẽ thở dài: “Về sau không như vậy nữa.” 

Hướng Biên Đình biết hành sự tác phong của Hạ Tuyên là vậy, ít nói làm nhiều, rất chín chắn, nhưng nếu tiếp tục xảy ra tình huống ấy nữa, tim cậu thật sự chịu không nổi. Cậu dùng ngón trỏ chạm chạm lên môi Hạ Tuyên: “Miệng này dùng để làm gì đây.” 

“Em nói xem.” Hạ Tuyên rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm môi cậu. 

“Em không nói.” Hướng Biên Đình cố ý nói: “Em không biết miệng anh dùng để làm gì.”

Hạ Tuyên cúi đầu hôn lên môi cậu. 

“Bây giờ biết chưa?”

Hướng Biên Đình rũ mắt cười cười: “Trừ cái này ra, mặt khác cũng phải theo kịp, nếu anh có chuyện muốn nói, dù em không ở trước mặt anh thì anh cũng phải nói ngay cho em biết, anh không nói gì em cứ có cảm giác không bắt lấy anh được.” 

Hạ Tuyên nói: “Được.”

“Để em nhìn xem vết thương của anh.” Hướng Biên Đình giơ tay muốn tháo mũ của Hạ Tuyên xuống, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ‘cùm cụp’, cùng với giọng nói của vị bạn học nào đó: “Ủa, sao cửa này lại khóa rồi?” 

“không phải có chìa khóa ở trên sao.” 

Hướng Biên Đình sửng sốt, hoá ra ổ khoá bên ngoài vẫn còn treo chìa khóa sao? 

Người ngoài cửa còn đang nói chuyện, giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi. 

“Từ từ, bên trong có người phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.