Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 94



“Chắc là có người.” 

“Đi đi đi, qua phòng bên kia.”

Bên ngoài không còn động tĩnh, Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn Hạ Tuyên, thấy hơi buồn cười: “Cửa này khóa…… không bằng không khóa.” 

“Không khóa bọn họ sẽ trực tiếp bước vào.” 

“Cũng đúng.” Hướng Biên Đình cười: “Vẫn còn tác dụng cảnh báo.” 

“Tuyên ca, cho em xem vết thương của anh.”

“Bao băng gạc rồi thì nhìn được cái gì.”

“Vậy em cũng muốn nhìn.”

Hạ Tuyên hơi cúi đầu, Hướng Biên Đình tháo mũ của hắn xuống, thấy mái đầu đinh của hắn tức thì sửng sốt: “Sao lại cạo hết tóc rồi?” 

“Không gội đầu được, để tóc dài phiền lắm.”

Hướng Biên Đình sờ mái đầu đinh của hắn cách một tầng băng gạc, hỏi: “Khâu năm mũi phải không?” 

“Ừ.”

Hướng Biên Đình nhẹ nhàng sờ chỗ băng gạc trên miệng vết thương: “Trừ cái này ra, còn chỗ nào bị thương nữa không?” 

“Không có.”

“Bạch Khâm ca nói hai hôm nay anh vẫn bị chóng mặt, giờ thế nào rồi? Còn bị không?”

Hạ Tuyên lắc đầu.

Hướng Biên Đình khẽ nhíu mày: “Chuyện này xử lý thế nào?” 

“Còn đang xử lý.”

“Hắn phải chịu trách nhiệm hình sự không?”

“Không đủ trình độ. Nhiều nhất là câu lưu mấy ngày.”

“Tại sao hôm đó anh đến tìm hắn?”

“Có thứ muốn trả cho hắn.”

“Thứ gì?”

“Đồng hồ của Ninh Viễn.”

Hướng Biên Đình mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Hạ Tuyên kể rõ ngọn nguồn sự tình cho cậu, Hướng Biên Đình nghe xong im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Hắn giống như luôn đưa ra lựa chọn sai lầm.”

Hạ Tuyên đội mũ lên, nói: “Tỉnh lại là được.” 

Nếu nói, trước kia Tiết Dương luôn sống trong giấc mơ chính hắn dệt nên, vậy thì lúc này, hắn thật sự nên tỉnh lại—— lần này là Ninh Viễn đánh thức hắn. 

Người, chỉ có tỉnh táo mới thấy rõ hiện thực, thấy rõ chấp niệm để buông bỏ, từ đây mọi thứ cũng được rõ ràng, không còn liên lụy đến nhau. 

Hạ Tuyên dùng tay bóp lấy quai hàm Hướng Biên Đình, xoa nắn mặt cậu, nói: “Đi ra ngoài thôi, anh phải đi rồi.” 

Hướng Biên Đình bắt lấy cổ tay hắn: “Anh đi bây giờ sao?” 

“Có chuyến bay 9 giờ, anh phải ra sân bay.”

Kế hoạch của Hạ Tuyên là đi và về trong ngày, không tính ở lại đây. Hôm nay, hắn đến đây cũng không phải tham dự tiệc sinh nhật, hắn chỉ muốn gặp mặt Hướng Biên Đình để giải thích, cũng muốn giáp mặt nói với cậu rằng “sinh nhật vui vẻ”. 

Nơi này đều là bạn học của Hướng Biên Đình, hắn không thể tuyên dương quan hệ giữa hắn và Hướng Biên Đình được. Nếu hắn muốn tuyên dương thì hôm nay đã không im ắng đến đây như vậy, nói chuyện còn phải mang cậu ra ngoài. 

“Phải đi hôm nay sao?” Hướng Biên Đình là thật sự không nghĩ tới Hạ Tuyên sẽ đi và về trong ngày: “Hôm nay anh tới rồi lại đi, mệt nhọc lắm, hay nghỉ lại một đêm rồi đi.” 

“Không mệt, chỉ bay hai giờ là đến.” 

Hướng Biên Đình khẽ nhíu mày, thật ra thì về sớm một chút cũng tốt, Hạ Tuyên còn bị thương, ở nhà tĩnh dưỡng tốt hơn ở lại bên này. 

Hạ Tuyên ấn nhẹ lên giữa mày cậu: “Hôm nay lại đây là muốn nói cho em một chuyện, dù là lúc nào, dù anh ở đâu, em cũng sẽ không không nắm bắt được anh.” 

Hướng Biên Đình nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng: “Em biết rồi, Tuyên ca.” 

Hạ Tuyên tháo chiếc nhẫn trên ngón út tay trái xuống, bỏ vào lòng bàn tay Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên. 

“Giúp anh bảo quản nó.” 

Đây là vật quan trọng nhất trên người Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình nắm chặt chiếc nhẫn ấy, hỏi hắn: “Bảo quản tới khi nào? Có thời hạn sao?” 

“Không có thời hạn. Trừ khi, chính em buông tay.” 

Hai người ra khỏi phòng, lúc xuống lầu lại nhận lễ chú mục từ đám bạn học trong đại sảnh, Hướng Biên Đình nghiêng đầu hỏi Hạ Tuyên: “Đúng rồi, Tuyên ca, sao anh biết em ở đây?”

“Gọi điện thoại cho em nhưng không thấy bắc máy, nên anh gọi cho Thẩm Trạch.” 

“Sao anh có số của cậu ấy?”

“Anh tìm Lâm Vũ Hách xin.”

“Lúc anh gọi thì em ngủ rồi, uống chút rượu.”

“Tăng tửu lượng nhỉ.” Hạ Tuyên đột nhiên nói.

Hướng Biên Đình nhíu mày: “Nghĩa là sao?”

“Hôm nay không gọi chú Hạ.”

Hướng Biên Đình “Phụt” một tiếng, bật cười: “Đó là em tỉnh ngủ rồi, nếu anh tới sớm một chút chắc là nghe được đấy.” 

“Tuyên ca, anh ở lại ăn chút gì rồi đi, có phải anh chưa ăn tối đúng không?” 

“Anh ăn trên máy bay rồi.” Hạ Tuyên nói: “Ở lại nữa là không đuổi kịp máy bay.”

Lúc hai người họ từ trong nhà đi ra, Thẩm Trạch cầm ly nước trái cây bỗng nhiên thoắt hiện ở bên cạnh, tầm mắt qua lại giữa hai người, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cũng chịu ra ngoài, tôi còn tưởng hai người tính qua đêm ở trong đó chứ.” 

“Ai lại qua đêm ở chỗ này.” Hướng Biên Đình nói. 

Thẩm Trạch ‘chậc’ một tiếng: “Thế nào, mày còn định tìm chỗ khác để qua đêm à.” 

Đề tài này quá không phù hợp với trẻ em, Hướng Biên Đình mặc kệ cậu ta. 

Thẩm Trạch nhìn Hạ Tuyên, gọi hắn: “Cái kia, Hạ ca.” 

Hạ Tuyên quay đầu nhìn hắn.

“Anh tìm số điện thoại của tôi ở đâu ra vậy?” Thẩm Trạch nhìn Hướng Biên Đình, hỏi cậu: “Mày cho hắn?” 

“Tôi tìm Lâm Vũ Hách xin số.” Hạ Tuyên nói.

“……Thì ra là tiểu tử kia.”

Thấy Hướng Biên Đình và Hạ Tuyên đi về phía cổng, Thẩm Trạch hơi khó hiểu: “Đây là muốn đi sao?”

“Ừ.” Hướng Biên Đình gật gật đầu. 

“Nhanh vậy đã đi rồi à.”

“Anh ấy phải bắt chuyến bay.”

“…… A?”

Hạ Tuyên đã gọi xe rồi, ra cửa trực tiếp lên xe đi luôn, ra sân bay. Lúc Hướng Biên Đình quay vào, Thẩm Trạch vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Không phải…… Hắn tới đây làm gì? Chỉ tới đây để nhìn mặt mày thôi à?” 

“Ờ, nhân tiện nói một câu.” Hướng Biên Đình đi đến trước bàn dài cầm bánh tart trứng, có cảm giác muốn ăn, cảm xúc cũng cao, so với lúc nãy như hai người khác nhau vậy. 

Thẩm Trạch trêu cậu: “Trông sắc mặt sáng rỡ chưa kìa, miệng hết đau rồi chứ gì.” 

Trần Diệp đi tới nói: “Ê, sao anh bạn kia của cậu đi nhanh vậy?”

Hướng Biên Đình nói: “Anh ấy có việc.”

“Có phải hắn là lần trước ở quán bar của chú út tớ gặp phải không?”

Hướng Biên Đình cắn miếng bánh tart trứng, nói: “Ừ. Còn nhớ à.”

“Sao không nhớ, em gái Tây cũng bị hắn xua đi mất.”

Hướng Biên Đình cười nói: “Còn bày đặt em gái Tây cái gì.”

Bàn đối diện, một bạn học nữ cười nói: “Hướng Biên Đình, người bạn kia của cậu trông soái thật đó.” 

Thẩm Trạch cười nhạo một tiếng: “Mũ che hết mặt rồi mà cậu nhìn ra được hắn soái à.”

“Làm ơn đi, với chiều cao ấy cũng thắng rồi, được không.” Bạn học nữ nhướng mày: “Với lại tớ cũng nhìn thấy mặt rồi, là soái, mũi cao lắm, tuyệt đối là soái ca.” 

Trần Diệp đã gặp Hạ Tuyên hai lần, vừa nãy cũng đứng gần nhìn đối phương, cậu ta gật đầu, cho một câu khách quan: “Đúng là đại soái ca, giống người lai, hình như vậy.” Nói xong, cậu ta quay đầu nhìn Hướng Biên Đình: “Có phải người lai không, anh bạn kia í?” 

Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Diệp mọi mặt đều trái ngược với Trần Dục. Tuy Trần Dục tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư lại rất mẫn cảm, gặp được Hạ Tuyên hai lần liền nhận ra quan hệ giữa hắn và Hướng Biên Đình không giống bình thường. Trần Diệp thì lại không, cậu ta hơi trì độn, vừa rồi Hướng Biên Đình đưa tay bắt lấy cánh tay Hạ Tuyên, vậy mà cậu ta lại chẳng nghĩ nhiều gì cả. 

Cậu ta không nghĩ nhiều, không đại biểu những người khác ở trong vườn nhìn thấy cảnh ấy lại không nghĩ nhiều. Có mấy bạn học nữ mẫn cảm, cảm thấy bầu không khí giữa Hướng Biên Đình với người đàn ông đội mũ đen ấy không đúng lắm. 

Ví dụ như bạn học nữ khen Hạ Tuyên soái chẳng hạn, cô ấy có giác quan rất nhanh nhạy, cảm giác Hướng Biên Đình với anh bạn ấy của cậu có quan hệ không bình thường. Nhưng chuyện này, dù có tò mò cũng không thể hỏi thẳng ra được, vậy quá lỗ mãng rồi. 

Đang trò chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có người bước vào, đứng ở cổng nói câu: “Quấy rầy một chút.” Là một chàng trai trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, trong tay ôm bó hoa, anh ta nhìn thoáng vào trong, hỏi: “Xin hỏi vị nào là Hướng Biên Đình tiên sinh?” 

Trần Diệp vỗ vỗ bả vai Hướng Biên Đình: “Chỗ này. Hướng Biên Đình tiên sinh.”

Chàng trai nọ bước vào, cầm bó hoa cát tường màu trắng trong tay đưa cho Hướng Biên Đình: “Hướng tiên sinh, hoa của ngài.” 

Hướng Biên Đình ngẩn người nhận lấy. 

Trần Diệp lập tức hỏi chàng trai: “Là ai tặng hoa vậy?”

Chàng trai cười cười: “Tôi chỉ đưa hoa thôi, cái khác thì không rõ lắm.”

Chàng trai đưa hoa cho Hướng Biên Đình xong liền đi rồi, Hướng Biên Đình cầm bó hoa trong tay, không biết người tặng hoa là ai, đám bạn xung quanh lại bắt đầu ồn ào. 

Trên bó hoa không có tấm card, căn bản không biết là ai tặng. 

“Bạn gái tặng chứ gì.” Trần Diệp kéo kéo dải lụa cột bó hoa: “Còn thần bí nữa chứ, biết chơi lãng mạn ghê.” 

Thẩm Trạch ở bên cạnh buồn bã nói: “Chưa chắc.”

Bạn gái tặng là không có khả năng, chứ bạn trai tặng thì có khả năng lắm.

Hướng Biên Đình cầm bó hoa nghe bọn họ ồn ào chốc lát, quản gia đi tới hỏi cậu có cần cắt bánh kem không, cậu gật đầu nói được. 

Quản gia nhìn bó hoa trong tay cậu, lại hỏi: “Hoa này có cần giúp ngài cắm vào bình không?”

Hướng Biên Đình nói: “Không cần đâu ạ, lát nữa tôi sẽ tự xử lý.”

“Tốt.”

Trần Diệp lại một tiếng “Ai da”: “Thích chết Hướng thiếu gia rồi.”

Hướng Biên Đình cười mắng: “Mày câm miệng lại được không.”

Cậu cầm hoa vào nhà, vừa đi đến phòng nghỉ, vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên: Tuyên ca, anh tặng hoa? 

Hạ Tuyên: Ừ.

Hướng Biên Đình: Đẹp lắm.

Hạ Tuyên: Thích là được.

Hôm nay, Hạ Tuyên đúng là đủ lặng lẽ, tới được một lát liền đi rồi, chẳng xoát chút cảm giác tồn tại gì cả, ngay cả hoa cũng là đặt trước ở cửa hàng bán hoa nhờ người đưa tới. 

Hướng Biên Đình đặt hoa lên sô pha trong phòng nghỉ lầu một, tiếp tục gõ chữ trả lời tin nhắn: Lênmáy bay rồi nhớ báo cho emmột tiếng. 

Hạ Tuyên: Được.

Hướng Biên Đình: Về đến nhà cũng nói em biết một tiếng.

Hạ Tuyên: Được.

Cả nhóm chơi đến hơn 11 giờ tối mới tan, Hướng Biên Đình về nhà tắm rửa xong, nằm xuống giường thì đã gần 12 giờ, Hạ Tuyên rốt cuộc nhắn tin tới, nói hắn đã về đến nhà.

Hướng Biên Đình gọi điện thoại qua. 

“Tuyên ca, anh đang ở nhà hay ở bệnh viện?” 

“Về nhà.”

“Ngày mai còn về bệnh viện không?”

“Không về.” Hạ Tuyên cởi áo khoác treo lên giá áo: “Em về nhà chưa?”

“Về nhà rồi, nằm xuống giường rồi. Anh mới về đến nhà sao?”

“Ừ.”

“Ăn cơm tối chưa?”

“Giờ này còn chưa ăn chắc anh thành tiên.”

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại bật cười, lúc mở mắt ra, trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Anh gầy đi nhiều lắm, biết không.”

Hạ Tuyên cầm quần áo đi vào phòng tắm, nói: “Hai ngày trước không có cảm giác muốn ăn, nên không ăn gì nhiều.” 

Hướng Biên Đình cầm chiếc nhẫn của Hạ Tuyên giơ lên trước mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, an tĩnh vài giây không nói chuyện. 

“Tuyên ca.”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.

“Anh nghỉ sớm một chút đi.”

“Ừ, em cũng đi ngủ sớm một chút.”

Mấy hôm nay, Hướng Biên Đình đều ở nhà ba mẹ, sáng sớm đi nhà ăn ăn sáng, ba mẹ cậu cũng có mặt.

“Ba, mẹ.” Hướng Biên Đình ngồi xuống trước bàn ăn: “Lát nữa hai người có thời gian không ạ?”

Hai vợ chồng ngước mắt nhìn cậu, mẹ cậu hỏi: “Sao thế?” 

“Nếu có thời gian, ăn sáng xong, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Biên Du nhìn Hướng Hành, mềm giọng hỏi Hướng Biên Đình: “Có chuyện gì không nói bây giờ được sao?” 

“Chuyện này khá quan trọng, con muốn chờ hai người ăn sáng xong đã.” 

Hướng Hành hơi đổi sắc mặt, buông đũa xuống, giọng nói hãy còn bình tĩnh: “Nói bây giờ đi.”

“Vẫn là chờ ba mẹ ăn sáng xong trước ——”

“Nói bây giờ.”

Hướng Biên Đình sửng sốt, trầm mặc một lát, nói: “Con đang yêu ạ.”

Hướng Hành và Biên Du không nói gì, tiếp tục chờ cậu nói hết.

Hướng Biên Đình nghi hoặc với phản ứng của ba mẹ, thái độ của ba cậu hôm nay cũng có chút khác thường, không giống dáng vẻ ngày thường. 

Hướng Biên Đình khẽ nhấp môi, có chút chần chờ: “Ba, mẹ, hai người ——”

“Tiếp tục nói chuyện con muốn nói.” Hướng Hành lại lần nữa cắt ngang lời cậu, trên mặt không nhìn ra cảm xúc. Đến lúc này, Hướng Biên Đình cơ bản đã xác định phỏng đoán của mình, cậu không trì độn đến vậy. 

Cậu cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bình tĩnh lại thản nhiên: “Người yêu của con là một người đàn ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.