Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 5: Ngày thứ hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Bách cũng không ở nhà Trình Lưu quá lâu, sau khi bôi thuốc cho sếp, anh bị chấn động bởi sự vô tâm của cô dành cho bạn trai nên chỉ đùa giỡn vài câu rồi ra về. Riêng Trình Lưu giờ đã sâu sắc thấu hiểu được dáng vẻ lạnh lẽo hững hờ của bạn trai đến từ đâu.

Cô sai rồi.

Nhưng vừa ngẫm lại xong, Trình Lưu lại đi vào phòng làm việc, in ra báo cáo tổng kết quý, cố gắng đọc xong rồi mới lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy và tới công ty. Công nghệ Thần Ẩn là một công ty công nghệ chuyên về trí tuệ nhân tạo, được sáng lập bởi Trình Lưu.

Với những thành quả tốt đẹp đạt được nhờ trí tuệ nhân tạo của Thần Ẩn và sự kết hợp với nhiều lĩnh vực khác nhau trong những năm gần đây, giá trị của Trình Lưu đã tăng lên vượt bậc. Bắt đầu từ năm nay, Công nghệ Thần Ẩn đang chuẩn bị bước vào lĩnh vực ô tô tự lái. Sáng hôm qua, Trình Lưu đã đến nhà máy thử nghiệm của một hãng xe ở thành phố G, nơi chuyên cung cấp để nghiên cứu công nghệ tự lái. Hiệu quả của nó không tốt lắm.

Hiện nay ngành công nghiệp ô tô đang tiến hành nghiên cứu về lái xe tự hành, một số hãng xe ô tô đang hợp tác với các công ty công nghệ trí tuệ nhân tạo như Thần Ẩn để áp dụng các hệ thống do các công ty công nghệ phát triển. Một số hãng xe nhiều tiền hống hách thì săn trộm người ở khắp mọi nơi và tự phát triển hệ thống của riêng họ.

Tuy nhiên cho đến nay, dù mọi hãng xe đều mong đợi nhưng chưa có công ty nào phát triển được công nghệ lái xe tự hành cấp độ L4. Để đạt được tự động hóa hoàn toàn, vẫn còn một chặng đường phải đi.

Trình Lưu đứng trong phòng nghiên cứu phát triển của Thần Ẩn, nhìn những chiếc máy thử nghiệm, công ty của họ đã nhanh chóng giải quyết được các rào cản then chốt về kỹ thuật.

“Hãng ô tô ở thành phố G đã gửi email.” Hạ Bách đứng bên cạnh Trình Lưu, đưa máy tính bảng tới, “Hợp đồng sẽ hết hạn vào tháng sau, họ sẽ không tiếp tục hợp tác nữa.”

Trình Lưu cầm lấy máy tính bảng, đầu ngón tay lật lên, đọc nhanh nội dung email, trên mặt không có nhiều cảm xúc: “Bọn họ không đủ khả năng.”

Sau lần thất bại trong bài kiểm tra thử nghiệm cuối cùng vào sáng hôm qua, ngoại trừ cô, vẻ mặt của những người có mặt đều vô cùng khó coi. Đoán chừng rằng ban điều hành của hãng xe đã tổ chức một cuộc họp sau khi Trình Lưu rời đi, cuối cùng họ đã đi đến quyết định tạm dừng việc nghiên cứu phát triển dự án lái xe tự hành.

Trình Lưu đã nhìn thấy khuôn mặt của những người đó tại hiện trường ngày hôm qua, trong lòng cô đã có linh tính nên không ngạc nhiên mấy.

“Ở thành phố G còn có hai công ty ô tô khác, có quy mô tương đương với hãng xe kia, thậm chí một trong số họ có bộ phận nghiên cứu còn tốt hơn.” Hạ Bách giơ tay đẩy chiếc mắt kính không gọng*: “Sếp có muốn tôi liên hệ với họ?”



*kính không gọng hay còn gọi là kính gọng khoan, là loại kính không có viền, các thấu kính được gắn trực tiếp vào cầu hoặc thái dương. Kính không gọng có sự liên kết với gọng kính nhờ những chiếc ốc được đặt ở các lỗ khoan ngay trên mặt kính. Với thiết kế đơn giản, gọn nhẹ nên khi mang sẽ tạo nên diện mạo thanh thoát cho khuôn mặt hơn hẳn những mẫu kính gọng thông thường.

Trình Lưu trả máy tính bảng cho Hạ Bách: “Không vội, trước hết chúng ta hãy đợi pháo đài công nghệ đột phá hoàn toàn rồi hãy quyết định nên hợp tác với hãng xe nào.”

Cô quay ra nhìn Hạ Bách, tầm mắt dừng trên cặp kính của anh thêm vài giây: “Hơn nữa không chỉ thành phố G mới có công ty ô tô, tôi nhớ ở thành phố S cũng có những hãng xe lớn.”

“Được, vậy trước hết tôi sẽ nói chuyện với họ về chuyện chấm dứt hợp đồng.” Sau đó Hạ Bách nhíu mày, hỏi một câu không liên quan: “Sao hôm nay Trình tổng lại nhìn tôi như vậy?”

“Cậu đổi kính mắt rồi.” Trình Lưu khẳng định.

Hôm nay không chỉ đổi kính mắt mà anh còn mặc một bộ vest đen được cắt may cực kỳ tỉ mỉ, thắt cà vạt hoa văn màu đỏ sẫm, càng làm cho bờ vai thêm nổi bật, trông vừa nhã nhặn lại đẹp trai. Ngọn đèn trong phòng nghiên cứu từ trên cao chiếu xuống Hạ Bách, anh đứng đây giống như một nam người mẫu vừa bước ra từ sàn catwalk, trời sinh đã là giá treo quần áo.

Không chỉ hôm nay, nếu Trình Lưu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra người trợ lý của cô chưa bao giờ mặc một bộ đồ hai lần, càng chưa kể tới cặp mắt kính.

“Hiếm thấy, Trình tổng có thể để ý tới việc tôi đổi mắt kính.” Hạ Bách cười nói, “Xem ra tôi đeo cặp kính này lên rất đẹp.”

Trình Lưu quay lại, nhìn Hạ Bách một cách kỳ lạ: “Là do gọng kính của cậu tối qua quá lòe loẹt, thoạt nhìn như hai cái bóng đèn lớn vậy.”

Độ cong nơi khóe môi của Hạ Bách đông cứng lại: “… Tại sao tối qua tôi không thấy sếp nhắc đến chuyện này?”

“Tôi thấy cậu có vẻ thích đeo nó nên không nhắc tới.” Trình Lưu bước chậm lại, đưa tay lên vỗ vai trợ lý, an ủi anh: “Ánh đèn flash của cánh nhà báo, tôi còn có thể chịu đựng được, huống chi chỉ là một cặp mắt kính.”

“…”

Khụ, khụ, một cặp mắt kính! Từng chữ như đâm thẳng vào tim gan.

Trợ lý Hạ Bách vịn lấy lan can, dùng sức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Xin cảm ơn sếp.”

Khi anh mở mắt ra lần nữa, Trình Lưu đã đi khỏi đó.

* * * * *

Một người cuồng công việc như Trình Lưu, cho dù không có việc gì ở công ty, cô cũng sẽ không về sớm, có thể ở lại công ty 24/24. Nhưng hôm nay hơi khác mọi khi, bởi vì Trình Lưu nhận được tin nhắn từ bạn trai lúc mười giờ.

Bạn trai: [Đến đón anh lúc mười một giờ.]

Khi nhận được tin nhắn, Trình Lưu đang nghe giám đốc của một bộ phận báo cáo tiến độ.

Cô ngồi trước bàn làm việc, một tay cầm cây bút mực nước màu đen, thỉnh thoảng ngòi bút cọ lên ống tay áo nhưng Trình Lưu cũng chẳng quan tâm, tay còn lại thản nhiên lật xem báo cáo tiến độ, ánh mắt tùy ý liếc qua màn hình điện thoại, thấy nó sáng lên là lập tức ngồi thẳng dậy.

Bạn trai chủ động tìm mình! Lần này tuyệt đối không được bỏ qua, mình nhất định phải đáp ứng mọi yêu cầu của bạn trai!

Giám đốc bộ phận đang nói không ngừng nghỉ, nhìn hành động đột ngột của Trình Lưu, anh ta nghĩ rằng mình vừa nói đến điểm mấu chốt, giọng nói càng lớn hơn vài độ.

Trình Lưu nhìn thời gian, giơ tay ra hiệu cho anh ta dừng lại: “Tôi hiểu rồi, anh về trước đi, lần sau bàn lại.”

“Dạ?” Giám đốc bộ phận ngơ ngác đẩy cửa rời đi, mình còn chưa nói xong mà.

Trình Lưu ngồi trong văn phòng, cúi đầu xem tin nhắn Wechat, nghĩ đến bạn trai trong phòng riêng của nhà hàng nhỏ tối hôm qua, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch.

Cô ngồi thẳng dậy, lập tức trả lời bạn trai: [Được!]

Để thể hiện sự kiên định của mình, cô còn gửi đi một icon động tác chào.

Sau đó Trình Lưu đứng dậy, chuẩn bị về sớm. Công ty công nghệ Thần Ẩn hơi xa khu tập thể Văn Hưng, vì bản thân đã quyết tâm trở thành một người bạn gái ba tốt, cô tuyệt đối không thể tới muộn.

Bên ngoài phòng làm việc của Trình Lưu còn có một văn phòng, là nơi trợ lý Hạ Bách đang ngồi, ngước mắt thấy cô đang đeo balo đựng laptop, anh vô thức hỏi: “Chị đi đâu?”

Lịch trình của Trình Lưu đều do Hạ Bách sắp xếp, cô không có kế hoạch gì vào thời điểm này.

“Hôm nay không còn việc gì nữa.” Trình Lưu bước nhanh ra ngoài, “Tôi đi tìm bạn trai đây.”

Hạ Bách sửng sốt, đến khi Trình Lưu biến mất khỏi văn phòng, anh mới từ từ phản ứng lại những gì cô vừa nói. Chẳng phải trước đó vẫn không để tâ m đến bạn trai sao? Điều gì đã xảy ra trong lần trở về này?

* * * * *

Trình Lưu không biết trợ lý của mình đang suy nghĩ gì. Cô lái xe đến khu tập thể Văn Hưng với tinh thần phấn chấn, sau đó dừng lại dưới khu nhà, nhắn tin cho bạn trai.

Số 6: [Em tới rồi!]

Trên tầng.

Khi điện thoại rung lên, Quý Triều Chu đang cụp mắt ngồi trước bàn, những ngón tay mảnh khảnh và sạch sẽ cuộn lấy băng giấy, quấn từng vòng quanh gốc hoa linh lan.

Tối hôm qua, sau khi gạt bỏ ý định để Quý Mộ Sơn nhận lại vệ sĩ, Quý Triều Chu cuối cùng quyết định nhận lời sử dụng người vệ sĩ này. Vì vậy anh đã gửi một tin nhắn cho cô vào buổi sáng.

Anh muốn đi thăm dì Vân.

* * * * *

Trình Lưu ngồi trong xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cổng khu tập thể, đang nghĩ không biết khi nào bạn trai sẽ xuống.

Sau khoảng mười phút chờ đợi, Trình Lưu cuối cùng cũng nhìn thấy bạn trai bước ra, nhưng nhìn thấy anh rồi, cô lại choáng váng mụ mị hết cả.

Bạn trai cô hôm nay mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, tất cả đều được cài nút gọn gàng, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, đường viền cổ lá sen dựng thẳng ôm lấy chiếc cổ thanh mảnh của anh, dưới chiếc quần tây đen là một đôi giày màu trắng, trên tay anh còn có bó hoa linh lan trắng quen thuộc.   

Từ trong bóng tối, bạn trai chậm rãi đi về phía ánh sáng mặt trời, khoảnh khắc đó anh giống như một thanh niên quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ*.*thời Trung Cổ chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu Âu.    Rõ ràng toàn thân đã được quấn kín mít, chỉ lộ ra nửa cái cổ mảnh khảnh và một phần cổ tay nhỏ bé trắng nõn như lốp xe mỏng. Nhưng Trình Lưu trong xe đã nhìn đến váng đầu hoa mắt, bạn trai cô… gợi cảm chết người.(Lynn: ai đời lại đi so sánh tay bạn trai với cái lốp xe không trời:v)

Cô hoàn hồn, lập tức đi ra mở cửa xe cho bạn trai. Thế rồi việc cách sắc đẹp ở cự ly gần khiến Trình Lưu cảm thấy sống mũi nóng ran, cô vô thức đưa tay ra lau, tất cả đều là máu. (Lynn: chảy máu mũi rồi các bác, hahahahahahahahahaha)

Quý Triều Chu thấy vệ sĩ lại mở cửa ghế lái phụ, đang định nói mình ngồi ở phía sau thì phát hiện vệ sĩ chảy máu mũi, anh nhíu mày: “Cô… sao vậy?”

Trình Lưu che máu mũi, nói với giọng ồm ồm: “Em không sao, anh ngồi vào trước đi.”

Ngay khi Quý Triều Chu bước lên xe, Trình Lưu từ bên kia ngồi vào, cô mở chiếc hộp ở chỗ tay vịn, liên tiếp rút ra một sấp khăn giấy lau sạch máu mũi. Cũng may là không còn chảy nữa, cô thở phào.

Trình Lưu lại quay sang tìm khăn ướt, lau sạch các ngón tay của mình. Thấy bạn trai ngồi bên cứ nhìn mình chằm chằm, cô vô thức biện hộ: “Tối qua em thức khuya quá.”

Tuyệt đối không phải chảy máu mũi vì nhìn thấy bạn trai. Mình chỉ là vì thức khuya làm việc, nhất định là vậy.

Quý Triều Chu không nhìn nữa. Cô vệ sĩ này còn rất trẻ, chắc là đứa con còn quá nhỏ, vậy nên thường xuyên phải thức đêm chăm sóc cho nó.

“Không rảnh thì không cần đến.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói. Gọi đối phương đến một chuyến, cũng chỉ để cô có cái bàn giao cho Quý Mộ Sơn.

Nghe vậy, Trình Lưu lập tức trịnh trọng nói: “Bất cứ lúc nào em cũng rảnh, anh có việc gì cứ tìm em là được.”

Quý Triều Chu không trả lời cô mà chỉ báo địa chỉ, sau đó ôm lấy bó linh lan, nhắm mắt tựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Trình Lưu nhìn lướt qua bạn trai, sau đó không dám nhìn thêm nữa, cô sợ mình sẽ lại chảy máu mũi nếu tâm tình bị kích động.

Mất mặt quá!

* * * * *

Nơi họ đến có hơi xa, nhưng hoàn cảnh rất tuyệt vời, cuối cùng Trình Lưu dừng xe trước một căn biệt thự. Cô chưa kịp mở cửa cho bạn trai thì anh đã đi ra ngoài trước. Trình Lưu đành phải vội vàng đuổi theo. Bạn trai dường như đã quen thuộc với nơi này, anh đi thẳng qua biệt thự rồi đi đến khu vườn. Trình Lưu đi theo sau anh, khi thấy bước chân của bạn trai dần chậm lại, cô ngước mắt nhìn về phía trước.

Một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt đang ngồi trên xe lăn, trên vai khoác một chiếc khăn choàng màu đỏ sậm, bà đang cúi xuống tưới hoa. Mái tóc của bà được búi lại cẩn thận và cài một chiếc kẹp tóc bằng ngọc, trên d ái tai còn đeo một chiếc khuyên tai bằng ngọc trai, tuy rằng dung mạo gầy yếu nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp hồi trẻ. Bên cạnh có một người đứng chăm sóc bà.

“Dì Vân.”

Nghe tiếng gọi, người phụ nữ ngồi trên xe lăn quay đầu lại. Mặc dù bị bệnh nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, khi nhìn thấy Quý Triều Chu, bà cười hiền: “Sao hôm nay lại tới đây?”

“Chẳng phải dì nói muốn có hoa linh lan do con trồng sao?” Quý Triều Chu bước tới, đưa cho người phụ nữ một nắm hoa linh lan.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn cười rồi nhận lấy, sau đó cúi đầu ngửi thử: “Dì chỉ tùy tiện nhắc tới, Vân Phỉ lại đi quấy rầy con?”

Khuôn mặt luôn cao quý và lãnh đạm của Quý Triều Chu thoáng dịu lại: “Chuyện của dì thì không phiền chút nào.”

Trình Lưu ở phía sau nhìn khuôn mặt có phần giống nhau của hai người và chìm sâu vào suy nghĩ: hình như bạn trai đang đưa mình đến gặp cha mẹ anh, nhưng mình lại không mang theo quà. 

Lúc này, người phụ nữ ngồi trên xe lăn cũng phát hiện ra Trình Lưu, nghiêng đầu hỏi Quý Triều Chu: “Đây là ai?”

“Vệ sĩ.” Quý Triều Chu đi đến đằng sau lưng dì Vân, đẩy xe lăn cho bà.

Dì Vân thoáng sửng sốt, nhưng cũng không có hứng thú với người vệ sĩ này. Bà muốn nói chuyện riêng với Quý Triều Chu nên bảo với hộ lý: “Cô đưa người này ra phòng khách ngồi.”

Tất nhiên Trình Lưu đã nghe thấy bạn trai nói mình là vệ sĩ một cách rõ ràng, nhưng cô không phản ứng gì, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây, một số đối tác làm ăn đã nói rằng khi bà xã tức giận, thỉnh thoảng họ sẽ đặt cho chồng mình những cái tên đặc biệt và giả vờ làm người xa lạ.

Đây là tình thú! (Lynn: hahahahahahahahahahaha)

Chưa kể lần này cô tới đây cũng không mang theo quà biếu. ‘Vệ sĩ’, nghe cũng không tệ.
HẾT CHƯƠNG 5

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Lưu: Bạn trai đang chơi trò tình thú với tôi ở nơi công cộng đó :D

Lynn cũng có lời muốn nói:

Trình tổng với Trình Lưu khác nhau một trời một vực luôn á, ai bảo tôi đây là hai người, tôi cũng tin luôn =)))))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.