Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 55



Tất cả các bên đang chú ý đến buổi họp báo của Công nghệ Thần Ẩn, và vô số cặp mắt đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.

Minh Đài cũng không ngoại lệ, toàn bộ ban điều hành công ty đều ngồi trong phòng họp để xem trực tiếp họp báo, nhưng sắc mặt của họ ngay từ đầu đã không được tốt lắm.

Bọn họ cho rằng tai nạn ngẫu nhiên lần này xảy ra đúng lúc Minh Đài đưa thông báo lên, sau đó họ lại ở đằng sau đổ thêm dầu vào lửa hướng mũi dùi dư luận về phía Công nghệ Thần Ẩn, vậy là Minh Đài sẽ có thể thoát thân an toàn và bị mọi người lãng quên. Nhưng không ngờ rằng Trình Lưu đã hành động, cô ta đã ghi âm lại ngay từ đầu.

Trong đoạn ghi âm không để lộ một kẽ hở của cô ta, ngoài việc chỉ rõ chuyện Minh Đài vi phạm hợp đồng đánh cắp công nghệ, nó còn cho thấy điều mà cô ta quan tâm nhất là sự an toàn của người dùng.

Kể từ khi đoạn ghi âm được phát hành, công chúng lại để mắt tới Minh Đài, nguyên nhân của vụ tai nạn gia đình ba người cũng quay về chỗ Minh Đài.

Rốt cuộc trong đoạn ghi âm, có thể thấy rõ ràng rằng sau khi Trình Lưu biết được vụ rò rỉ công nghệ, điều đầu tiên cô quan tâm là sự an toàn về tính mạng của người dùng.

Trên mạng có rất nhiều lời mắng nhiếc Minh Đài, nói rằng họ không chỉ ăn cắp công nghệ mà còn không màng đến sự an toàn của người dùng, thậm chí biết có lỗ hổng nhưng vẫn đưa lên thị trường.

Buổi sáng, Minh Đài ‘đột nhiên’ lên hot search, tin tức tiêu cực trong quá khứ cũng bị đào lên, hoàn toàn bị Thần Ẩn kéo xuống nước.

Cảm giác này giống như Minh Đài rơi xuống nước nhân tiện kéo Thần Ẩn xuống cùng, bản thân lặng lẽ lên bờ còn dẫm lên đầu Thần Ẩn, tưởng rằng người ta sẽ chết đuối. Kết quả là Thần Ẩn đã chuẩn bị từ sớm, túm lấy chân Minh Đài, khiến cả hai công ty đều dính phải những tin tức tiêu cực.

“Tôi muốn xem Thần Ẩn có thể nói gì trong cuộc họp báo.” Chủ tịch điều hành cười khẩy, ông ta đang ngồi ở vị trí trung tâm phòng họp.

Dù sao thì hiện tại mọi người cũng đã nghe đoạn ghi âm trên mạng rồi, cùng lắm thì về sau Minh Đài gửi lời xin lỗi và đền bù chút tiền, chuyện này cứ vậy mà kết thúc. Thần Ẩn thì khác, có bao nhiêu người cản đường, những lúc như vậy, ai mà không muốn giẫm Thần Ẩn một phát?

Minh Đài chưa kịp ém nhẹm hot search thì nó đã tự động rút lui. Đến trưa nay, dư luận trên mạng hoàn toàn nghiêng về hướng khác, họ chỉ bàn tán về Công nghệ Thần Ẩn mà quên mất Minh Đài.

Minh Đài không làm được điều này, rõ ràng là có nhiều thế lực đứng sau liên thủ với nhau.

“Tôi nghĩ Thần Ẩn tổ chức họp báo là điều không cần thiết. Việc giải thích những gì công chúng đã biết là vô nghĩa.” Trong phòng họp, một vị lãnh đạo cấp cao lên tiếng.

Hơn nữa, Minh Đài đã cử người đến thành phố H để chia buồn với người thân của gia đình bị nạn, chuẩn bị tiền bồi thường và đưa theo cả truyền thông. Nhưng phía Thần Ẩn không có động tĩnh gì, đến nay họ vẫn chưa tìm tới người thân của gia đình kia.

“Định kéo Minh Đài xuống cùng nhưng không nhìn xem hiện tại còn ai quan tâ m đến Minh Đài chúng ta.” Một quản lý cấp cao khác bĩu môi, “Thanh niên ít trải sự đời nên không biết đối thủ thực sự của mình là ai.”

Buổi họp báo trực tiếp bắt đầu, quả thực diễn ra theo dự đoán của mọi người, cánh truyền thông được chuẩn bị sẵn từng bước đặt câu hỏi, cho đến khi một phóng viên đứng lên chất vấn, phá vỡ nhịp điệu đó.

Chủ tịch Minh Đài không thể không thay đổi tư thế của mình, phần thân trên dựa vào lưng ghế, vắt chân lên bắt chéo, một tay giữ tay vịn, tay kia sờ vào cằm chặn lại nét cười trên nỗi đau của người khác.

Giờ đây trận chiến này chẳng liên quan gì đến họ.

Kết quả là Trình Lưu không hề lo lắng, thậm chí còn tung ra một loạt video.

“Cái gì thế này?” Nhìn thấy một loạt đội giám định tai nạn trong video, chủ tịch Minh Đài lập tức biến sắc, vô thức thả đôi chân đang vắt chéo của mình xuống.

Những người khác không nhìn ra, nhưng các công ty xe hơi như họ hiểu rõ khía cạnh này. Chỉ trong một đêm, Thần Ẩn đã thực sự mời được các đội giám định tai nạn từ khắp nơi bay đến thành phố H, không chỉ tư nhân, thậm chí còn có một số đội giám định hàng đầu cả nước.

Trình Lưu lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến vậy?

Cuối cùng khi nghe Trình Lưu nói rằng chiếc xe vẫn chưa cập nhật hệ thống mới, cả phòng họp Minh Đài chìm trong im lặng.

Lần này, vấn đề của Thần Ẩn đã hoàn toàn bị loại bỏ, tất cả là lỗi tại Minh Đài.

Chủ tịch điều hành thở phì phò, chỉ vào người quản lý cao nhất phụ trách bộ phận tuyên truyền: “Ngay bây giờ, hãy tìm người khuếch trương dư luận rằng Công nghệ Thần Ẩn có khiếm khuyết về kỹ thuật, sau đó tiếp tục hướng họ nói Thần Ẩn rút khỏi lĩnh vực lái xe tự động.”

Vừa dứt lời, tay phóng viên trong buổi phát sóng trực tiếp thật sự nói theo hướng chỉ đạo của ông ta.

Chủ tịch Minh Đài thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Thần Ẩn cũng không chiếm được lợi ích gì khiến ông ta rất vui.

Tuy nhiên, ông ta nào có ngờ rằng Trình Lưu lại dám trực tiếp công khai mã nguồn mở* cho toàn xã hội.*mã nguồn mở (Open Source) được hiểu đơn giản là các phần mềm mà code của chúng được công khai để mọi người đều có thể tải xuống để sử dụng, chỉnh sửa và tùy biến. Sau đó có thể đóng góp thêm vào nội dung của mã nguồn nhằm cung cấp những lợi ích và tính năng vượt trội hơn cho cộng đồng.“Cô ta điên rồi?!” Chủ tịch Minh Đài đập bàn, đứng lên đi qua đi lại với vẻ sốt ruột, “Thần Ẩn điên rồi sao? Dám làm ra chuyện này… Đây mới là mục đích cô ta mở cuộc họp báo!”

Buổi phát sóng trực tiếp họp báo kết thúc, đêm nay đã định sẵn có kẻ sẽ phải mất ngủ.

Việc Trình Lưu công bố trực tiếp mã nguồn mở khiến ngành công nghệ trong nước ngạc nhiên đến không kịp trở tay. Một mặt, mọi người ghét cô, mặt khác, họ háo hức chờ đợi Thần Ẩn công bố nó.

Trên mạng càng sôi sục, không ai có thể nghĩ rằng gia đình ba người lại không cập nhật hệ thống trên xe, chứ đừng nói đến việc Trình Lưu – founder Thần Ẩn sẽ trực tiếp công khai mã nguồn mở cho toàn xã hội.

Từ lúc buổi họp báo kết thúc, bộ phận tuyên truyền của Công nghệ Thần Ẩn đã bắt đầu dẫn đường cho cư dân mạng phát biểu ý kiến, để cho tất cả mọi người đều để mắt tới đối thủ của Công nghệ Thần Ẩn không phải trong nước mà là nước ngoài.

Kể từ thời điểm này, những phát ngôn giương cao ngọn cờ suốt cả ngày hôm nay, bắt Thần Ẩn rút khỏi lĩnh vực lái xe tự hành đã trở thành một âm mưu. Càng có nhiều người phóng đại mức độ nghiêm trọng của vụ việc này với công nghệ Thần Ẩn, họ càng bị coi là có động cơ thầm kín.

Một số phương tiện truyền thông chính thống lâu nay không lên tiếng cuối cùng cũng có động thái, họ đăng những bài báo dài với chủ đề trung tâm là trẻ hóa đất nước bằng khoa học và công nghệ, không nêu tên cụ thể nhưng đến thời điểm này, người được khen là ai thì những người có não đều biết.

Lúc này buổi họp báo mới kết thúc được mười phút, văn bản với nội dung dài dòng này nhất định đã được chuẩn bị từ trước. Điều đó cũng có nghĩa là Trình Lưu đã có mối liên hệ với họ.

Giờ thì tất cả các thế lực cố gắng đuổi Thần Ẩn ra khỏi lĩnh vực lái xe tự hành đã hoàn toàn tắt tiếng, cũng không dám tiếp tục điều hướng dư luận.

Trận sóng thần do tai nạn xe hơi cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng điều mà mọi người không ngờ là cuộc thảo luận trên mạng lại bắt đầu đi theo một hướng kỳ lạ.

Một giờ sau khi kết thúc buổi họp báo, nóng nhất vẫn là tin tức Công nghệ Thần Ẩn công bố mã nguồn mở. Nhưng thời gian trôi qua, ngày càng nhiều cư dân mạng đổ dồn sự chú ý vào Trình Lưu.

Công nghệ Thần Ẩn đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây. Chỉ riêng chuyện người sáng lập ở độ tuổi này, lại còn bắt đầu từ con số không, vì vậy nó rất đáng để k1ch thích phần lớn cư dân mạng xoay qua xoay lại.

Chưa kể Trình Lưu có ngoại hình khá đẹp, mới xuất hiện trên hot search cách đây ít lâu, độ nổi tiếng cũng không hề thấp.

Ai mà không thích người đẹp, Trình Lưu ăn diện một chút thì chẳng thua các ngôi sao trong làng giải trí, chưa kể kinh nghiệm của cô đáng xem hơn cả làng giải trí.

– Nụ cười phút cuối của Trình tổng nhà mình hơi bị phách lối nhé, em thích!

– Cô ấy không hề lo lắng về việc các công ty khác sẽ đi trước Thần Ẩn.

– Nghiêm túc mà nói, nếu các công ty khác có khả năng thì đã không để Thần Ẩn độc tôn. Cuối cùng chắc chắn Thần Ẩn vẫn là người kiểm soát thôi. Hơn nữa, sau mã nguồn mở, ít nhất là ở lĩnh vực lái xe tự hành trong nước, tất cả các khuôn khổ đều bị giới hạn trong các quy tắc của Thần Ẩn.

– Mặc dù hôm nay Trình tổng trông rất ổn, nhưng tui muốn biết liệu chị ấy chỉ có mỗi bộ đồ này thôi sao? Lần trước đi show chị ấy cũng mặc bộ này, thậm chí không thay giày luôn.

– Nghe bạn bè trong ngành nói Trình tổng tương đối đơn giản.

– Đâu ra, hôm nay Trình tổng còn đeo đồng hồ mà? Trông có vẻ đắt tiền.

– Chiếc đồng hồ này… trông giống đồng hồ nam?

Cư dân mạng đôi khi có sự nhạy bén lạ thường. Theo chủ đề này, ngày càng có nhiều người chú ý đến chiếc đồng hồ trên tay Trình Lưu.

– Đúng là đồng hồ nam, vì khi đeo lên tay cô ấy trông nó hơi rộng.

– Chẳng lẽ Trình tổng đi mượn?

– Không thể nào, người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn còn phải đi mượn đồng hồ?

– Thực ra cũng có khả năng, vì đây là lần đầu tiên Trình tổng đeo đồng hồ ở nơi công cộng. Ngoài ra nói nhỏ nghe nè, trợ lý Hạ sau lưng cổ thích sưu tầm đồng hồ.

– Nói vậy, chiếc đồng hồ trên tay Trình tổng là của trợ lý Hạ?

So với Trình Lưu, Hạ Bách thường xuyên xuất hiện trước công chúng hơn, ngoài vai trò là trợ lý tổng giám đốc của Thần Ẩn, anh ta còn tham gia vào các hoạt động của gia tộc họ Hạ, có thể tìm thấy dấu vết từ những bức ảnh do người khác chụp tại các bữa tiệc xã giao.

Đúng là Hạ Bách có rất nhiều đồng hồ.

Trình Lưu đeo một chiếc đồng hồ nam trên tay, Hạ Bách là trợ lý riêng của cô lại rất thích đồng hồ, thật khó để người ta không liên tưởng.

– Trình Lưu chưa bao giờ bác bỏ tin đồn, cô ấy đã thích ai chưa?

– Đeo có cái đồng hồ cũng đâu thể hiện là hai người họ quan hệ không rõ ràng, chắc chỉ mượn thôi.

Khi sự việc dần lắng xuống, sự tò mò của cư dân mạng lại bùng lên, chủ đề nóng đã được thay thế bằng chiếc đồng hồ của sếp Trình.

Nhiều người đã tin chắc rằng chiếc đồng hồ trong tay Trình Lưu là của Hạ Bách, ship đến chết đi sống lại. Cho đến khi một tín đồ yêu thích đồng hồ bình luận:

– Tôi đã xem kỹ các ảnh chụp màn hình và xác nhận kiểu dáng của đồng hồ. Chất liệu của mặt số này rất đặc biệt nên năm đó nó chỉ được sản xuất hạn chế trên thế giới. Số lượng không nhiều và chỉ có một chiếc duy nhất ở Trung Quốc. Tôi có thể xác nhận với các bác rằng chiếc đồng hồ này không phải do Hạ Bách mua.

– Sao bác biết Hạ Bách không mua?

– Tin tức nội bộ.

– Ai đã mua thế bác ơi? Em rất muốn biết người cho Trình tổng mượn đồng hồ là ai!

– Điều này không thể tiết lộ được.

Vì chủ nhân của chiếc đồng hồ trên tay Trình Lưu mà cư dân mạng nháo nhào. Trong khi đó Trình Lưu hoàn toàn không biết tình hình trên mạng.

Ngay sau khi cuộc họp báo kết thúc, cô đã đi tới cuộc hẹn.

Hạ Bách đi theo cô, sau khi Trình Lưu tuyên bố trên sóng trực tiếp, anh đã mơ hồ đoán được, nhưng khi đẩy cửa bước vào, Hạ Bách vẫn không khỏi sửng sốt.

Có một vài người đang ngồi bên trong. Anh biết một trong số họ, đó là một quan chức cấp cao ở thành phố S. Bố anh đã từng ăn tối với ông ấy. Nhưng người này không ngồi ở ghế chủ tọa.

Trong khi Hạ Bách đang suy nghĩ, Trình Lưu đã bước vào và bắt tay từng người một.

Lúc này anh mới biết ai đang ngồi ghế chủ tọa: Thứ trưởng Bộ Giao thông vận tải.

“Ngồi đi.” Người kia kêu Trình Lưu ngồi xuống, có vẻ rất hiền hòa, “Tôi chỉ là tình cờ bay ngang qua, nghĩ đến người trẻ tuổi như cháu nên muốn gặp xem sao.”

Trình Lưu ngồi xuống, cô không có gánh nặng, bình tĩnh nói: “Đây là việc chúng cháu nên làm.”

Lần này để có thể nhanh chóng nhận được báo cáo giám định sơ bộ từ thành phố H và sự hỗ trợ của các đội giám định nhà nước, tất cả đều là do phía trên giúp đỡ.

Tất nhiên, cái giá phải trả là công khai mã nguồn ra ngoài.

Không phải Thứ trưởng không nhìn ra được tính toán của Trình Lưu, nhưng việc trao đổi rất hào phóng, đôi bên cùng có lợi nên không việc gì phải từ chối.

“Về lái xe tự hành, các bạn am hiểu công nghệ.” Thứ trưởng rót hai tách trà và đưa cho Trình Lưu, “Chúng tôi chịu trách nhiệm xây dựng luật đường bộ, thúc đẩy và cải thiện các tiêu chuẩn và quy định, chúng ta phải đi đầu thế giới và nắm bắt cơ hội.”

Trung Quốc đi đầu trong việc xây dựng các quy tắc, và trong tương lai, các công ty nước ngoài muốn chia sẻ thị trường phải tuân theo các quy tắc của họ.

Đây mới là những gì phía trên muốn xem.

Nói là ăn cơm nhưng Trình Lưu không động đũa mấy, sau khi nói chuyện với cô vài câu, Thứ trưởng Bộ Giao thông đã ra sân bay để di chuyển đến địa điểm kế tiếp. Bên cạnh đó, các quan chức cấp cao của thành phố S cũng đi cùng ông ấy.

Trình Lưu tự rót cho mình một tách trà, ngồi đó uống xong, cô đang chuẩn bị ra về thì bị chặn lại ngay khi vừa bước ra khỏi cửa.

“Tiểu Trình tổng hôm nay ra tay được lắm.”

Trình Lưu và Hạ Bách cùng ngoái lại nhìn, đó là Phùng Thời cũng là ông chủ của một công ty. Thực chất anh ta vẫn còn rất trẻ, khoảng ba mươi tuổi, cũng coi như đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng tiếc thay danh tiếng đã bị Trình Lưu chiếm hết mấy năm gần đây.

“Sếp Phùng nói gì vậy, tôi cũng đang đóng góp cho đất nước.” Trình Lưu nói mà mặt không đổi sắc.

“Tiểu Trình tổng nghĩa khí quá.” Phùng Thời đi tới, “Tôi vừa đặt một phòng riêng, kiểu gì thì hôm nay tôi cũng phải mời Tiểu Trình tổng đây một ly.”

Đối phương hiển nhiên đã đợi sẵn, ánh mắt sắp bốc lửa đến nơi, ước chừng phải khiêu chiến Trình Lưu một ván mới thôi.

Trình Lưu chặn Hạ Bách đang định tiến lên để từ chối, cô cười nói: “Đúng lúc tôi còn chưa ăn no.”

Một ván mới lại được khởi động. Lần này là rượu vang.

“Sếp Phùng, anh chưa nghe danh Trình Lưu tôi ngàn chén không say sao?” Trình Lưu đêm nay tâm tình rất tốt, còn cố ý dùng tay trái để uống rượu, nhìn đi nhìn lại chiếc đồng hồ trên cổ tay vẫn cảm thấy nó đẹp quá xá đẹp.

“Thật trùng hợp, tôi cũng ngàn chén không say, hôm nay ta hãy đọ một ván xem.”

Hạ Bách ngồi ở bên cạnh nhìn hai người anh tới tôi đi, thậm chí còn pha rượu vào uống: “…”

Không hiểu sao anh lại cảm thấy Trình Lưu hôm nay hưng phấn hơi quá.

Cũng phải.

Ngay khi buổi họp báo kết thúc vào tối nay, dư luận về Công nghệ Thần Ẩn đều đã đảo chiều, cô cũng đang đứng trên cùng của đạo lý, phấn khích là chuyện bình thường.

Hạ Bách ngơ ngẩn nhìn Trình Lưu, cô còn mạnh hơn mọi người mong đợi.

Thực tế hồi xưa, gia đình anh đã rất tức giận khi anh muốn đi theo Trình Lưu, cả nhà đều cho rằng anh đã làm không đúng công việc của mình. Hạ Bách bước vào năm thứ nhất, chuyên ngành tài chính, con đường tương lai của anh đã được định sẵn là tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Hạ.

Kết quả là anh đã chọn đi theo Trình Lưu, lúc ấy cha đã nói anh là công việc kinh doanh của gia tộc thì không làm lại đi làm vú em cho người ta. Hạ Bách chưa bao giờ nghĩ như vậy, đi theo Trình Lưu trong những năm qua, anh đã học được rất nhiều điều.

Nghĩ rằng mình đã hiểu thấu mọi thói quen và hành vi của Trình Lưu, nhưng bây giờ mới thấy đó chỉ là phần nổi của tảng băng.

Hạ Bách cúi xuống nhìn WeChat trên điện thoại, nhấp vào nhóm chat gia đình, gia đình anh đang thảo luận về Trình Lưu, không ngoài dự đoán, có khâm phục cô nhưng cũng có sự nghi ngờ.

Chị gái anh hỏi liệu Thần Ẩn có thực sự tự tin để tiếp tục tiến về phía trước hay không, nếu không sau này công ty vượt qua được Thần Ẩn sẽ chiếm lợi thế.

Hạ Bách cầm điện thoại, suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Nếu cô ấy dám làm thì cô ấy phải có tự tin.]

Cũng như năm đó Trình Lưu nhất quyết thành lập Công nghệ Thần Ẩn.

“Tôi mới là người ngàn chén không say.” Sếp Phùng uống rượu đến run tay, anh ta đã mất hết thần trí: “Trình Lưu, đừng nghĩ mình tuyệt vời lắm… Còn trẻ thì sao? Tôi cũng đâu có già!”

“Nhưng tôi trẻ hơn anh.” Trình Lưu cười vẻ đắc ý, chỉ một câu đã đâm thủng lòng tự trọng của đối phương.

“Mẹ kiếp! Cô được lắm!” Sếp Phùng chừng ba mươi tuổi rớt nước mắt cầm lấy một chai rượu và đổ vào miệng mình.

Trình Lưu có vẻ cũng ngà ngà say, bắt đầu giở tính trẻ trâu, cạy rượu rồi hà hơi vào chai.

Hạ Bách vừa bước tới muốn ngăn cản thì bị hai người ngăn lại: “Đứng yên đó!”

“…” Anh đành ngồi im một bên, nhìn hai người càng uống càng hăng.

Trình Lưu giơ tay trái lên, cố ý để lộ đồng hồ đeo tay khiến Phùng Thời có thể nhìn thấy, cô ra vẻ khoe khoang: “Đồng hồ của tôi đẹp hơn đồng hồ trên tay anh.”

Phùng Thời cắt ngang: “Đồng hồ của tôi đắt tiền hơn.”

“Đồng hồ của tôi chắc chắn đắt hơn của anh!” Trình Lưu nghĩ thầm, đây là chiếc đồng hồ do crush tặng, quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Phùng Thời giật mãi mới tháo được đồng hồ ra, ném vào trong ly rượu bên cạnh, nhìn Trình Lưu với vẻ khiêu khích: “Cô dám không?”

“Tôi không dám.” Mặc dù Trình Lưu say nhưng cô vẫn biết chiếc đồng hồ này quan trọng với mình đến nhường nào.

Hạ Bách ngồi bên theo dõi: “…”

“Đù mé!” Phùng Thời túm lấy tay Trình Lưu, “Mã nguồn mở là thật sao? Vậy cho tôi xem trước đi.”

“Sẽ sớm công bố, anh tự đi mà xem.” Trình Lưu lạnh lùng rút tay ra.

Phùng Thời bắt đầu say khướt, đắc ý chỉ vào Hạ Bách: “Trình Lưu! Đừng tưởng rằng bây giờ cô ghê gớm lắm, sau mã nguồn mở, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi kịp cô cho xem!”

Hạ Bách: “…”

Trình Lưu đang cầm chai rượu, tự dưng chửi thề: “Đội thi công rác rưởi!”

“Cải tạo nhà cho cô?” Phùng Thời đối diện đã say đến nói lắp, “Sửa nhà hay bị hố lắm. Chuyện này tôi, tôi có kinh nghiệm, dù bỏ ra bao nhiêu tiền thì những đội cải tạo nhà cũng sẽ không làm ăn đàng hoàng.”

Trình Lưu nhướng mi, lạnh lùng trừng mắt với Phùng Thời: “Tôi chỉ thích những người không làm ăn đàng hoàng!”

Hai người uống nhiều đến mức trong phòng riêng nồng nặc mùi rượu, mãi đến khi Phùng Thời hoàn toàn gục rồi, Trình Lưu mới lắc lư đứng dậy: “Gọi trợ lý của anh ta vào, đưa người về đi.”

“Vâng, tiền bối để tôi đưa chị về.” Hạ Bách duỗi tay đỡ Trình Lưu.

Trình Lưu gật đầu: “Về thôi.”

Hiếm khi cô mới uống rượu nhiều như thế, nhưng bước đi khá ổn định. Cô ngồi vào ghế lái phụ, nhanh chóng thắt dây an toàn rồi nằm xuống, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng trơn tru, Hạ Bách muốn giúp cũng không tìm được cơ hội.

Anh lái xe đến biệt thự số 6. Trên đường đi, Trình Lưu có tỉnh dậy một lần.

Hạ Bách ra vẻ vô tình hỏi Trình Lưu đang ngồi ở ghế lái phụ: “Tiền bối, chiếc đồng hồ trên tay chị ở đâu ra vậy? Hôm nay lúc ra ngoài tôi chưa thấy nó.”

Trình Lưu mở to mắt nhìn nóc xe, đưa tay sờ đồng hồ, chợt mỉm cười, nó là do crush tặng cho cô!

“Cậu muốn à?” Đầu óc của Trình Lưu choáng váng, nghĩ rằng Hạ Bách đã chấm cái đồng hồ của mình, “Không cho.”

Hạ Bách: “Tôi không muốn, chỉ hỏi thăm thôi.”

Tiểu Trình tổng luôn cảm thấy trước mắt chếnh choáng, nghĩ là trách nhiệm của Hạ Bách ngồi bên, vì vậy dặn dò: “Lái xe cho cẩn thận đi.”

Hạ Bách: “…”

Anh đang lái xe ô tô của chính mình. Khi đến ngoài biệt thự, cổng chính không thể nhận ra biển số, vì vậy Hạ Bách đành xuống xe mở cổng.

Hạ Bách bước tới biệt thự số 6 nhập mật khẩu, Trình Lưu cũng xuống xe, đứng bên xe mà đầu óc choáng váng, cô phải lắc đầu cố gắng tỉnh táo lại.

* * * * * *

Sau khi Quý Triều Chu trở về từ cuộc họp báo, anh đã theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp. Trình Lưu trên màn hình hay Trình Lưu trong trạng thái làm việc rất khác với những gì anh thường thấy. Cô luôn bình tĩnh, như thể đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.

Anh chụp ảnh màn hình khoảnh khắc cuối cùng khi Trình Lưu nhướng mi và cười, lặng lẽ nhìn hình ảnh trên điện thoại, anh không nhịn được vươn đầu ngón tay ra chạm vào mặt cô, nhưng nhanh chóng kiềm chế rụt tay về.

Quý Triều Chu thoát ra khỏi album và lên Weibo theo dõi tình hình, nhưng thấy một lượng lớn cư dân mạng nói rằng chiếc đồng hồ trên tay Trình Lưu là do Hạ Bách tặng, trong lòng anh lại nảy sinh chút bực bội khó nhận ra.

Anh chỉ nghĩ đó là tức ngực.

Quý Triều Chu nghĩ rằng Trình Lưu sẽ trở lại sau buổi họp báo, nhưng anh đã ngồi trong phòng khách rất lâu mà cô vẫn chưa quay về.

Mãi đến mười một giờ tối, bên ngoài mới có động tĩnh. Quý Triều Chu hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đi ra ngoài, đã đến lúc cô nên trả lại đồng hồ cho anh.

* * * * * *

Sau khi mở cửa, Hạ Bách quay đầu lại thì thấy Trình Lưu đã xuống xe nên không lái xe vào, đưa tay ra đỡ cô.

Trình Lưu còn chưa phản ứng kịp thì biệt thự bên cạnh đã mở cửa, Quý Triều Châu từ bên trong đi ra, nhìn thẳng hai người đang đứng rất gần xe, ánh mắt dừng trên tay bọn họ.

Khi nhìn thấy Quý Triều Chu, tâm trí Trình Lưu lập tức như pháo hoa được đốt cháy, cô vô thức muốn bước tới nhưng ngửi thấy mùi rượu trên người, ngẫm nghĩ mãi cô quyết định thu chân lại, mỉm cười với anh từ xa: “Hàng xóm, buổi tối tốt lành nhé.”

Hạ Bách một tay nắm lấy cánh tay của Trình Lưu, vui mừng khôn tả khi nghe cô khách sáo gọi Quý Triều Chu bằng hai chữ ‘hàng xóm’, có vẻ như họ không thân thiết với nhau lắm.

Trình Lưu cũng bị hù bởi mùi rượu trên người mình nên không muốn nó ám đến Quý Triều Chu. Cô vừa đi về biệt thự số 6 vừa vẫy tay với anh: “Anh ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”

Hạ Bách cũng lịch sự gật đầu với Quý Triều Chu, sau đó đỡ Trình Lưu đi theo vào biệt thự.

Quý Triều Chu nhìn chằm chằm vào tay Hạ Bách một lúc lâu, bỗng mở miệng trước khi hai người tiến vào trong: “Trình Lưu.”

Trình Lưu vô thức dừng bước: “Ơi.”

“Áo khoác của cô vẫn ở chỗ tôi.” Quý Triều Chu chậm rãi nói.

Hạ Bách cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt.

Trình Lưu đầu óc choáng váng, lúc này cô chỉ muốn tránh xa Quý Triều Chu, sớm biết thế này thì cô đã không uống rượu: “Để tạm ở chỗ anh không được à?”

“Tiền bối, tôi sang lấy hộ chị.” Hạ Bách ngẩng đầu lên cười, “Anh Quý, anh thấy thế có được không?”

Trình Lưu đang định từ chối thì Quý Triều Chu đã quay lưng lại và nói với giọng lạnh lùng, “Ngày mai để cô ấy tự tới lấy về.”
HẾT CHƯƠNG 55

Lynn: Chương mới thêm nhân vật mới, liệu Phùng Thời có phải vật cản trên con đường sự nghiệp của Trình Lưu, hay chỉ đơn thuần là một nhân tố gây cười mới của truyện???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.