Cuối cùng Nguyên Nhị vẫn nhận được quà giống như ý nguyện. Mục Nghiên Chi đáp ứng vào hai ngày cuối tuần sẽ dẫn cô đi hẹn hò.
Nguyên Nhị biết anh rất bận, có thể đáp ứng cũng đã rất tốt. Cô cũng không đưa ra yêu cầu gì quá mức mà chỉ giống như những ngày thường, ăn một bữa cơm rồi đi dạo phố với nhau vậy là tốt rồi.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao lại có nhiều người nói làm quân tẩu rất khó, muốn trở thành quân tẩu phải có tố chất tâm lý rất mạnh.
Hả? Quân tẩu?
Nguyên Nhị, mày thật đúng là không e lệ.
Nguyên Nhị ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu chạy tới phòng học. Vừa ngồi vào chỗ thì trực tiếp dúi đầu vào giữa hai tay, âm thầm cười trộm.
Đột nhiên cánh tay bị chọc vài cái, Nguyên Nhị nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
“A…”
“A…”
Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên. Nguyên Nhị che ngực bày ra vẻ mặt hoảng sợ. Cô nhìn Phương Tiểu Viên không biết đã tới từ lúc nào, trong tay cô ấy đang cầm một cái mặt nạ cương thi dị thường khủng bố. Cô ấy đứng ở vị trí của mình nhìn vào cô rồi cười đến mức thở hổn hển, hiển nhiên là trò đùa dai thành công, đắc ý dào dạt.
Nguyên Nhị không khách khí nhấc chân đạp cô ấy một cái. “Phương Tiểu Viên, cậu muốn hù chết tớ hả!”
Phương Tiểu Viên lập tức dừng lại nụ cười khoa trương của mình. Cô ấy đưa tay che lại nơi bị đá, để phòng ngừa bị đá tiếp cô ấy mang theo ghế dịch ra xa một chút.
Rời xa hết thảy mối nguy hiểm.
“Haha!”
Cô ấy chỉ vào Nguyên Nhị. “Cậu xem cậu sợ tới mức nào rồi kìa.”
Nói xong lại đeo mặt nạ lên mặt. “Đáng sợ như vậy sao?”
“Ghê tởm.”
Nguyên Nhị duỗi tay đoạt lấy chiếc mặt nạ. “Cậu lấy cái này ở đâu ra vậy?”
Phương Tiểu Viên dịch trở về, cởi cặp sách treo vào bên cạnh. “Anh trai tớ mua. Lúc anh ấy đi thi đấu có đi qua một cửa hàng chuyên bán loại đồ vật này vì thế đã mua riêng cho tớ một cái.”
“Anh cậu đã về rồi?” Nguyên Nhị kinh hô.
Phương Tiểu Viên. “Ừ."
“Anh trai học bá của tớ đã trở lại, sau này tớ sẽ không có ngày lành.”
Anh trai Phương Tiểu Viên tên là Phương Tuấn Ngạn. Hai người này là thai long phượng, chỉ là cậu ta ra đời sớm hơn Tiểu Viên hai phút, nhưng so với tính tùy tiện của Phương Tiểu Viên thì cậu ta thành thục ổn trọng hơn nhiều. Phương Tuấn Ngạn là học sinh ban nhất của trường trung học số 1, là chủ tịch hội học sinh, cũng là giáo thảo ở trường học. Cậu ta còn là một học bá có giá trị nhan sắc cao.
Trong trường học mọi người đều biết Phương Tuấn Ngạn làm người tao nhã có lễ, nhưng đối với em gái nhà mình thì yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, chỉ có điều cho dù cậu ta có nghiêm khắc như thế nào đi nữa thì cũng không thể kéo cô em gái vô tâm dốc lòng cầu học vào hàng ngũ học bá, cuối cùng chỉ có thể yêu cầu cô ấy ở trường học tuân thủ quy củ, thành tích không cần xếp cuối là tốt rồi. Nhưng mà yêu thương em gái cũng là thật.
Muốn nói Phương Tiểu Viên vì sao gần đây lại tiêu dao tự tại như vậy thì đó chính là Phương Tuấn Ngạn xuất ngoại tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật, vừa đi thì hơn một tháng.
Đột nhiên Nguyên Nhị lộ ra một nụ cười gian trá, dùng sức vỗ tay. “Chúc mừng cậu một lần nữa trở về hàng ngũ bị giám sát.”
Tươi cười trên mặt Phương Tiểu Viên nháy mắt cứng đờ, sau đó thì khó chịu đoạt lấy mặt nạ trên tay Nguyên Nhị, một phen nhét vào ngăn kéo. Chỉ là giây tiếp theo lại đột nhiên toát ra một nụ cười xấu xa, đối với Nguyên Nhị nói: “Cũng thế, cũng thế thôi. Cho dù anh tớ nghiêm khắc thì cũng không nghiêm khắc như lãnh đạo nhà cậu nha.”
“…”
Nguyên Nhị bĩu môi. “Con thuyền tình bạn chính thức lật.”
Phương Tiểu Viên ôm bụng cười to.
Con thuyền tình bạn sao có thể nói lật là lật được. Tiết học cuối cùng kết thúc vào giữa trưa, hai người lại tay trong tay đi tới nhà ăn. Đi được nửa đường thì không biết Phương Tuấn Ngạn từ nơi nào nhảy ra đi theo phía sau hai người, bộ đồng phục xanh trắng mặc ở trên dáng người cao lớn như cậu ta trông giống như nhãn hiệu nổi tiếng.
Nguyên Nhị nhìn cậu ta lên tiếng chào hỏi, trong lòng còn mang theo tán thưởng đồng thời cũng nghĩ cậu ta vẫn không đẹp trai bằng anh Nghiên Chi của cô.
Cái bộ dáng khoe khoang kia Phương Tiểu Viên liếc mắt một cái là nhìn thấu.“Hừ! Lại nhớ lãnh đạo nhà cậu?”
Từ biết khi biết cô và Mục Nghiên Chi ở bên nhau Phương Tiểu Viên thường thường sẽ trêu chọc cô. Đặc biệt là những lúc Mục Nghiên Chi đi làm nhiệm vụ thì mỗi ngày cô đều bị cô ấy trêu chọc, nói cô sắp thành hòn vọng phu rồi.
Nguyên Nhị trừng mắt, giật giật khóe miệng. “Lăn…”
Ở nhà ăn, ba người gọi xong cơm thì tìm chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống Nguyên Nhị đã bị Phương Tiểu Viên dùng khuỷu tay huých một cái. Cô ngẩn người, quay đầu hỏi. “Làm sao vậy?”
Phương Tiểu Viên nâng cằm sang phải ý bảo cô nhìn qua. Cô nhìn theo hướng cô ấy chỉ thì nhìn thấy Tống Chiêu cùng mấy anh em của cậu ta đang ăn cơm bên kia, cả đám đang cười hi hi ha ha. Có lẽ là đã nhận ra có người đang nhìn mình cậu ta đưa mắt nhìn về phía Nguyên Nhị, nhưng khi thấy cô nụ cười nơi khóe miệng cậu ta dần dần thu liễm, giây tiếp theo thì vội vàng dời tầm mắt.
Nguyên Nhị quay đầu lại, nhún nhún bả vai. “Nước sông không phạm nước giếng, khá tốt.”
Phương Tiểu Viên gật đầu. “Cũng phải.”
Tuy rằng Phương Tuấn Ngạn vừa mới trở về trường nhưng vẫn chú ý tới chuyện của Tống Chiêu ở trên diễn đàn. Cậu ta nhìn Nguyên Nhị, hỏi: “Có liên quan tới cậu?”
Không chờ Nguyên Nhị trả lời Phương Tiểu Viên đã cười hì hì, nhỏ giọng nói ra nguyên do. Phương Tuấn Ngạn nghe xong cũng gật gật đầu. “Xứng đáng.”
Phương Tiểu Viên nói. “Anh, từ khi nào thì anh lại có cái tính vui vẻ khi người gặp họa như vậy?”
“Đây là vui vẻ khi người gặp họa sao?”
Phương Tuấn Ngạn nghiêm túc nói. “Ác nhân sẽ có ác nhân trị, không đúng sao?”
“Uy…”
Phương Tiểu Viên lại dùng khuỷu tay huých Nguyên Nhị một cái. “Nói lãnh đạo nhà cậu là ác nhân đấy!”
“…” Phương Tuấn Ngạn.
Nguyên Nhị bĩu môi. “Hừ! Anh Nghiên Chi nhà tớ là anh quân nhân trung can nghĩa đảm.”
Phương Tiểu Viên nhìn Phương Tuấn Ngạn rồi che miệng cười.
Phương Tuấn Ngạn cong môi, rũ xuống con ngươi hiện lên sáp ý khó có thể phát hiện. “Được, là tớ nói sai rồi.”
Ăn xong cơm trưa bọn họ trở về phòng học nghỉ ngơi một lát, sau đó thì đến thời gian học buổi chiều.
Cả ngày nay Nguyên Nhị đều ngóng trông thời gian nhanh qua đi. Thật vất vả mới kết thúc tiết tự học buổi tối, cô không chờ Phương Tiểu Viên mà vội vàng mang cặp sách, nói xong lời tạm biệt thì hừng hực chạy ra cổng trường.
Ngoài cửa, chiếc xe việt dã sớm đã dừng ở ven đường. Cửa sổ ở ghế lái được kéo xuống, cánh tay của người đàn ông chống ở trên cửa, đầu gối lên phía trên, bộ dáng vô cùng lười biếng. Chỉ là khi anh vừa thấy cô gái của mình từ trong trong trường chạy tới thì lập tức lên tinh thần, biểu tình lười biếng trên mặt được thay thế bằng một nụ cười.
Mục Nghiên Chi mở cửa bước xuống xe. Anh giơ tay nghênh đón cô gái nhỏ đang chạy tới, vì đang ở cổng trường cho nên anh cũng không làm ra động tác thân mật nào, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi để người lên xe.
Nguyên Nhị ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn. Cô quay đầu nhìn người ở ghế lái, tầm mắt dừng trên cánh tay của anh. Cô duỗi tay xắn ống tay áo lên, nhìn miếng băng vải vốn mang theo vết máu nay đã thay sạch sẽ.
Mục Nghiên Chi nhìn cô một cái, cười nói: “Buổi sáng anh đã thay thuốc. Em đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Nguyên Nhị ừ một tiếng, đem tay áo kéo xuống. “Bây giờ chúng ta đi về nhà sao?”
“Muốn ăn khuya không?” Mục Nghiên Chi vừa hỏi vừa khởi động xe.
Nguyên Nhị sờ sờ bụng, nhớ tới bụng nhỏ của mình giống như có thể nặn ra thịt mỡ. Cô làm bộ không thèm để ý nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Không đói bụng, nhưng mà…nếu anh muốn đi ăn thì em sẽ miễn cưỡng đi cùng anh.”
Mục Nghiên Chi cười khẽ, không chọc thủng tâm tư của cô. “Ừm, anh đúng là đang muốn đi ăn. Em đi cùng anh nhé.”
Chiếc xe việt dã màu đen rất nhanh đã biến mất khỏi cổng trường.
Từ khi Mục Nghiên Chi đáp ứng cuối tuần hẹn hò thì mỗi ngày Nguyên Nhị đều ngóng trông đến cuối tuần thật sớm, cuối cùng mong ước cũng đã đạt được. Sáng sớm ngày cuối tuần, sau khi rửa mặt xong Nguyên Nhị lập tức lấy một ít quần áo trong ngăn tủ đặt ở trên giường.
Bây giờ là giữa tháng 12, đã bước vào mùa đông, thời tiết cũng bắt đầu lạnh. Cô lấy ra một ít áo len, quần dài gì đó, đương nhiên còn có một vài chiếc váy xinh đẹp mặc vào mùa đông. Cô cầm lấy một bộ rồi một bộ đứng ở trước gương soi nửa ngày, cuối cùng chọn một chiếc áo len màu trắng có hoạ tiết phim hoạt hình, một chân váy ngắn cộng thêm tất dài, bên ngoài là chiếc áo khoác màu trắng, kèm theo cái túi màu đỏ, tóc dài cuốn tròn lại, hai bên thái dương rũ xuống mấy sợi tóc hơi xoăn, trông rất đáng yêu. Tóc trên đỉnh đầu còn được cô cố ý làm cho đánh phồng lên, là kiểu tóc thịnh hành của giới trẻ lúc bây giờ.
Cuối cùng, Nguyên Nhị tô thêm chút son môi màu cam, nghênh ngang xuống lầu.
Dì Phương đang dọn dẹp ở dưới lầu, âm thanh máy hút bụi có chút lớn vì thế đã che dấu bước chân của Nguyên Nhị lúc xuống lầu.
Cô cười tủm tỉm đi về phía dì Phương rồi vỗ vỗ bả vai bà.
Bà ấy bị cô dọa sợ, che ngực quay đầu lại. “Tiểu thư, cô muốn hù chết tôi đấy à.”
Nguyên Nhị cười hề hề, ôm cánh tay của bà làm nũng. “Dì Phương, chào buổi sáng.”
Bà đã nhìn đứa nhỏ này từ bé tới lớn, làm sao có thể thật sự tức giận với cô. Bà gỡ cánh tay của Nguyên Nhị, ra vẻ ghét bỏ. “Tránh ra! Cô nhanh giải quyết xong bữa sáng rồi biến mất khỏi mắt bà già này nhanh một chút đi.”
Nguyên Nhị cười khanh khách đi tới phòng bếp, phía sau lại truyền đến giọng nói của dì Phương. “Đúng rồi! Cậu Nghiên Chi bảo cô tới nhà chính tìm cậu ấy đấy. Sáng nay cậu ấy đã tới nhà chính ăn sáng với lão tiên sinh rồi.”
“Cháu biết rồi.”
Nguyên Nhị cầm lấy hai cái bánh bao, cầm thêm một hộp sữa chua trong tủ lạnh rồi nhảy nhót ra bên ngoài.
“Cô cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.” Dì Phương ở phía sau dặn dò.
Nguyên Nhị cũng không quay đầu lại, phất phất tay. “Cháu biết rồi.”
Dì Phương nhìn bóng dáng cô, trong ánh mắt nhiều thêm một tia sủng nịch. “Đứa nhỏ này thật là lỗ mãng.”
Vì sợ làm trôi mất son môi Nguyên Nhị đã ăn bánh bao vô cùng cẩn thận, ăn xong bánh bao thì uống sữa chua rồi đi tới nhà chính. Cô vừa định đi vào thì nhìn thấy Mục Nghiên Chi từ bên trong đi ra, trên người anh không phải quân phục cũng không phải trang phục huấn luyện mà thay vào đó là một một chiếc áo sơmi kết hợp với quần tây, cộng thêm một chiếc áo khoác màu đen. Áo sơmi màu trắng cắt may vừa vặn, vải dệt chặt chẽ dán lên cơ thể của anh, phảng phất có thể nhìn thấy cơ bắp săn chắc dưới lớp áo ấy. Nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, nhìn không khoa trương chút nào. Đôi chân dài phía dưới được bao lấy bởi chiếc quần màu đen chín phần, mắt cá chân lộ ra, dưới chân là một đôi dày da màu đen thời thượng.
Nếu không phải đã biết anh là một quân nhân thì cô còn cho rằng anh là một tinh anh trong xã hội thượng lưu.
Nhưng mà anh Nghiên Chi của cô được coi là một tinh anh cũng không sai.
Nguyên Nhị nghiêng đầu, vẻ mặt hoa si nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, nhịn không được nói: “Anh Nghiên Chi, anh cũng quá đẹp trai rồi.”
Mục Nghiên Chi dừng lại, vui vẻ xoa đầu cô. “Lỗ tai nhỏ của anh cũng thật xinh đẹp.”
Xinh đẹp đến mức làm tâm thần anh nhộn nhạo.
Dưới ánh mặt trời hai mắt Nguyên Nhị mắt cong cong, trên làn da trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt tự nhiên. Dáng người tinh tế, dưới chiếc váy ngắn là đôi chân vừa thon vừa dài, nếu không phải đang mặc tất thì khẳng định trắng đến tỏa sáng.
Là thật sự xinh đẹp.
Giống như, trong lúc lơ đãng cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành, đã là một cô gái duyên dáng yêu kiều.
Nhưng mà…
Anh cúi đầu nhìn váy ngắn, không rên một tiếng.
Nguyên Nhị nhếch miệng, duỗi tay lôi kéo làn váy, không đợi Mục Nghiên nói lời nào cô đã kiên quyết nói: “Không thay! Em nhất định phải mặc cái này.”
Mục Nghiên Chi trầm mặc, đột nhiên cười. “Ừ! Không thay.”
“A? Anh nói cái gì?”
“Anh nói là không thay.”
Dừng lại một chút anh lại bổ sung thêm: “Nhưng mà em chỉ có thể mặc như vậy lúc đi cùng anh.”
Nguyên Nhị dẩu miệng. “Thật bá đạo.”
Qua một lúc cô đột nhiên cười. “Nhưng mà em thích.”
Đẹp trai, tài giỏi.