“Anh Nghiên Chi.” Giọng nói mềm mại từ sau lưng truyền đến, động tác đeo cà vạt của Mục Nghiên Chi dừng lại. Anh xoay người, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Khi nụ hoa quỳnh còn chưa nở liếc mắt một cái bạn sẽ cảm thấy nó rất bình thường, nhưng trong nháy khi hoa nở lại mang cho chúng ta điều bất ngờ lớn.
Mục Nghiên Chi dừng lại một lát, động tác đầu ngón tay càng nhanh hơn. Anh nhanh chóng thắt cà vạt, sau đó bước nhanh mấy bước tới trước mặt cô gái nhỏ, bàn tay giơ lên rồi dừng ở giữa không trung sau đó lại thả xuống.
Thấy anh như vậy sự hồi hộp trong lòng Nguyên Nhị đột nhiên giảm bớt không ít.
“Anh làm sao vậy?”
Cô cười hì hì nhìn khuôn mặt của Mục Nghiên Chi, ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia trêu chọc. “Mục đại thiếu gia…đang khẩn trương sao?”
Hai chữ khẩn trương còn được cô đặc biệt đề cao âm lượng.
Trong lòng cô nghĩ thầm. "Thật khó có dịp được nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của người đàn ông này."
“Đúng không?”
Nguyên Nhị cười tủm tỉm, xác nhận lần nữa. “Anh khẩn trương, nhất định là khẩn trương.”
“Khụ khụ.”
Mục Nghiên Chi ho hai tiếng, không được tự nhiên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói. “Nhiều người như vậy em cho anh chút mặt mũi đi.”
Nguyên Nhị chớp chớp mắt, nhỏ giọng đáp ứng: “Được.”
Giây tiếp theo, đột nhiên cô duỗi tay ôm lấy khuôn mặt Mục Nghiên Chi. “Ôi chao! Dáng vẻ khẩn trương của anh Nghiên Chi thật đáng yêu.”
“…” Mục Nghiên Chi.
Thật muốn đánh cô, làm sao bây giờ?
Hai người đấu võ mồm liên tục, nhưng khi tới thời khắc quan trọng thì ngay lập tức bày ra bộ dáng đứng đắn. Đầu tiên là Nguyên Nhị khẩn trương, sau đó đến Mục Nghiên Chi khẩn trương, mà ngay lúc này đây cả hai người đều khẩn trương, đôi tay nắm nhau kia đang đổ mồ hôi giữa ngày đông lạnh giá.
Mục Nghiên Chi nhìn bộ lễ phục trên người Nguyên Nhị, lo lắng hỏi. “Thật không sợ cảm lạnh à? Em có muốn mặc thêm một chiếc áo khoác không?”
Nghe vậy Nguyên Nhị mới nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ. “Anh thật ngốc.”
Nguyên Nhị rất muốn đánh anh. "Ai lại mặc áo khoác trong trường hợp này. Em đã dán miếng giữ ấm, hơn nữa mặt trời bên ngoài vẫn còn ở đó, nhiệt độ cũng không lạnh như vậy.”
“Được rồi.” Mục Nghiên Chi thỏa hiệp.
Bên ngoài, các vị tân khách đều đã đến đông đủ, buổi lễ đính hôn lấy sự ấm áp làm chủ đạo, những người được mời tới đều là những người thân nhất với Mục gia, cùng với những người anh em của Mục Nghiên Chi. Phía Nguyên Nhị vốn dĩ không có họ hàng, mà cô cũng không muốn phô trương vì thế chỉ mời hai anh em Phương Tiểu Viên và Phương Tuấn Ngạn, hai người cũng coi như là người nhà mẹ đẻ của cô.
Đã đến giờ bắt đầu buổi lễ, chờ các vị khách khứa ngồi vào chỗ Minh Du lập tức bảo người làm đi báo với hai người đang chờ ở nhà chính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Mục Nghiên Chi nhìn Nguyên Nhị. “Chúng ta đi thôi.”
Trong khu vườn nhỏ được trang trí vô cùng ấm áp lại lãng mạn vang lên giai điệu một bài hát tiếng Anh. Các vị tân khách đều đã ngồi vào vị trí của mình, trên sân khấu nhỏ là Mục Quốc Phong cùng hai vợ chồng Mục Diệc Thâm. Ba người đều mặc một thân lễ phục sang trọng, đứng ở chỗ đó, trên gương mặt hiền từ lộ ra nụ cười vui vẻ.
Các tân khách châu đầu ghé tai, một hồi sau đột nhiên yên tĩnh, sau đó tất cả đồng thời quay đầu lại. Phía sau, hai người mặc lễ phục màu trắng đứng ở nơi đó, liếc mắt một cái đều là tuấn nam mỹ nữ, duyên trời tác hợp. Hai người dựa sát vào nhau, bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Mục Nghiên Chi, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Người đàn ông bên cạnh cúi đầu nhìn cô gái của mình, khoé miệng hiện lên một đạo ý cười nhợt nhạt, mang theo sủng nịch.
Mục Nghiên Chi nhấc chân cất bước đi phía trước, Nguyên Nhị gắt gao đi theo sau. Hai người sánh vai nhau bước lên sân khấu trong tiếng nhạc lãng mạn cùng ánh mắt chúc phúc của các vị khách, sau đó thì xoay người đối mặt với những người ở phía dưới.
Không biết vì sao, một khắc kia khi bước lên sân khấu Nguyên Nhị bỗng cảm giác nhẹ nhõm, đối mặt với những ánh mắt đầy thiện ý ở phía dưới cô cảm giác những điều tốt đẹp đang vây quanh mình, những đau khổ đã từng xuất hiện nay lại biến mất không còn tăm hơi.
Giọng nói của Mục lão gia tử vang lên bên tai. “…Chờ đợi lâu như vậy cuối cùng những đứa trẻ này cũng đã lớn lên thành người. Chúng tôi vốn định tìm cho Nhĩ Đóa một người chồng tốt không nghĩ tới lại bị tên tiểu tử thối này lừa vào tay…”
Đều là người trong nhà Mục Quốc Phong cũng đã không còn bộ dáng nghiêm túc của ngày xưa, lúc này ông chẳng qua cũng chỉ là một người đang cảm thấy hạnh phúc bởi vì đứa trẻ mà mình nhìn lớn lên từng ngày nay đã tìm được hạnh phúc.
“…Tôi cũng già rồi, hiện tại chỉ mong hai đứa nhỏ sống với nhau thật tốt, lâu lâu dài dài, bạch đầu giai lão. Tôi đây…cũng đã rất vui mừng.”
Bên cạnh, Nguyên Nhị mím môi, đôi mắt hồng hồng, cảm động đến sắp khóc. Cô duỗi tay phải ôm Mục Nghiên Chi cầu an ủi.
Mục Nghiên Chi bật cười, anh đưa mắt nhìn khách khứa đang che miệng cười vì một màn này. Anh bất đắc dĩ ôm cô gái nhỏ, thấp giọng an ủi: “Được rồi, cũng đã là người trưởng thành như thế nào lại thích khóc như vậy? Với lại hôm nay chính là một ngày vui vì vậy em đừng khóc, còn khóc thì xấu lắm.”
“?”
Cảm động gì đó lập tức không còn nữa. Nguyên Nhị trợn tròn đôi mắt nhìn anh. “Anh mới xấu, toàn thế giới anh là người xấu nhất.”
“Được...được...được! Xấu nhất là anh.”
“Vốn dĩ chính là vậy.”
“Ừ! Là vậy.”
Buổi lễ đính hôn tiến hành rất thuận lợi, hai người trao nhẫn xong thì có một chiếc bánh kem lớn từ bên cạnh đây tới, ánh mắt của Nguyên Nhị sáng lên. “Oa! Bánh kem thật đẹp.”
Mục Nghiên Chi nhìn đôi giày cao gót trên chân cô, nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy eo. “Cẩn thận một chút, tất cả đều là của em.”
“Vâng.” Nguyên Nhị.
“Mèo nhỏ tham ăn.” Mục Nghiên Chi sủng nịch nói.
Cuối cùng, Nguyên Nhị ăn một miếng bánh lớn còn dặn dò dì Phương để dành cho cô một ít buổi tối còn ăn.
“Nhĩ Đóa…”
Một giọng nói thanh thúy, lảnh lót vang lên ở sau lưng. Bàn tay đang cầm nước trái cây của Nguyên Nhị cứng đờ, cô quay đầu nhìn với vẻ mặt không dám tin tưởng. Cô thuận tay đem nước trái cây nhét vào trong tay Mục Nghiên Chi, đột nhiên chạy về phía phát ra giọng nói, trong miệng lớn tiếng ồn ào: “Yên Yên.”
Hai cô gái ôm nhau nhảy nhót tại chỗ, trong miệng phát ra tiếng cười sang sảng.
“Yên Yên, cuối cùng cậu cũng trở lại.”
Nguyên Nhị vui vẻ đánh giá người bạn tốt đã lâu không gặp ở trước mắt. “Để tớ xem cậu gầy hay béo nào.”
“Béo béo.”
Hạ Yên nhéo nhéo khuôn mặt của mình. “Cậu xem, khuôn mặt tớ toàn là thịt nè.”
“Béo tốt, béo thành heo cũng xinh đẹp.” Nguyên Nhị nói giỡn.
“Lăn.”
Hạ Yên mắt trợn trắng. “Cậu mới là heo đấy.”
Nói xong còn cho nhau một ánh mắt, vui vẻ cười.
Nguyên Nhị kìm nén không được sự hưng phấn, nhanh chóng giới thiệu Hạ Yên với Phương Tiểu Viên, Phương Tuấn Ngạn. Tính cách của Phương Tiểu Viên và Hạ Yên rất giống nhau, ngồi với nhau một lát thì đã trở thành bạn bè, ngược lại thì Phương Tuấn Ngạn sau khi cùng Hạ Yên chào hỏi thì bình tĩnh ngồi nhìn mấy cô gái, cũng không chen vào nói.
Sau khi tiễn khách khứa ra về Mục Nghiên Chi nắm tay Nguyên Nhị từng bước trở lại tòa nhà phía Bắc, đi được nửa đường Nguyên Nhị đột nhiên dừng lại.
Mục Nghiên Chi dừng chân, quay đầu nhìn cô. “Làm sao vậy?”
“Anh Nghiên Chi, em không nghĩ thím hai…thím ấy sẽ đến.”
Cô thật sự không nghĩ tới Trình Diêu đã lâu không xuất hiện kể cả vào dịp tết Âm Lịch thế nhưng lại xuất hiện vào buổi lễ đính hôn của cô, hơn nữa còn nói lời xin lỗi vì chuyện năm đó. Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Kỳ thật cô cảm thấy Trình Diêu căn bản không cần xin lỗi, nhiều năm như vậy cô đã sớm không còn để chuyện đó trong lòng. Cô biết rõ bà ấy rất đau lòng, bởi vì hiểu rõ điều đó cho nên cô không hề có ý muốn trách cứ bà. Lúc Trình Diêu nói ra ba chữ kia cô thấy bộ dáng của bà giống như trút được gánh nặng. Lúc ấy cô đã không nhịn được liền ôm lấy bà, cái ôm kia rất ấm áp.
Nguyên Nhị lúc ấy đã nghĩ, nếu không phải mất đi người mình yêu thương thì có lẽ bà ấy đang sống rất hạnh phúc.
Mục Nghiên Chi im lặng nhìn cô hồi lâu, đột nhiên kéo cô ôm vào trong lòng, tay ở phía sau lưng vỗ nhẹ. Cảm xúc của Nguyên Nhị cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, cô úp mặt vào lồng ngực của anh khóc đến tê tâm phế liệt.
Cảm xúc bi thương tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Nguyên Nhị khóc một hồi rồi cũng dừng lại. Cô nhẹ nhàng đẩy Mục Nghiên Chi ra, vốn định nói lời xin lỗi nhưng nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh chỗ đỏ chỗ đen thì lập tức bật cười.
Không cần nghĩ cô cũng biết bộ dáng của mình bây giờ có bao nhiêu xấu xí.
Cô cúi đầu không dám nhìn Mục Nghiên Chi. “Anh đừng nhìn, hiện tại em thật xấu.”
Mục Nghiên Chi làm theo ý của cô. “Được, anh không nhìn.”
Anh sửa lại áo khoác trên người Nguyên Nhị, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. “Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
“Anh Nghiên Chi.”
“Hả?”
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đối tốt với em.”
Giống như là nghe được một chuyện cười, Mục Nghiên Chi bật cười một tiếng. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng. “Bởi vì đó là em.”
Cho nên anh mới có thể đối tốt với em như vậy.
Bởi vì em là Nguyên Nhị, bởi vì em là người trong lòng anh.
……
Sau lễ đính hôn một tuần, học sinh lớp 12 sẽ phải đi học. Hạ Yên quyết định sẽ ở lại trong nước học tập cho nên bây giờ đang phiền não vì vấn đề tìm trường học, dù sao thì cũng chỉ còn mấy tháng nữa là thi đại học. Cô ấy cũng tính toán sẽ tham gia thi đại học trong nước, vì vậy chuyện tìm trường học thật là có điểm khó. Sau những lần thương lượng thì cuối cùng cô ấy quyết định tới trường trung học số 1 của thủ đô.
Bởi vì có Mục gia ra mặt cho nên phía trường học đặc biệt coi trọng. Bọn họ còn tổ chức cho Hạ Yên một buổi thi riêng trước khi nhập học, sau khi có kết quả thì phân lớp.
Quen biết Hạ Yên đã lâu nhưng Nguyên Nhị thật đúng là không biết cô ấy lại thông minh như vậy, chỉ dùng một tuần đã nắm rõ nội dung cơ bản của cao trung trong nước.
Nguyên Nhị nhìn phiếu thành tích trong tay, sợ ngây người. “Yên Yên, cậu cũng quá lợi hại rồi.”
Hạ Yên lật tạp chí trong tay, cười khẽ. "Đây cũng chỉ là một bài thi nho nhỏ, so với những đề bài tớ hay xem ngày thường thì đơn giản hơn nhiều.”
Nguyên Nhị dựng thẳng ngón tay cái. “Trâu.”
Cuối cùng, Hạ Yên được phân tới lớp của Phương Tuấn Ngạn, còn trở thành bạn cùng bàn với cậu ta.
……
Sau khi trường học chính thức khai giảng, học sinh lớp 12 chính thức bước vào giai đoạn khẩn trương, thấy người chung quanh đều nghiêm túc học tập Nguyên Nhị cũng không dám lơi lỏng. Buổi sáng mỗi ngày cô sẽ đọc sách một lát rồi mới đến trường học, từ trường trở về sau tiết tự học cô lại tiếp tục học tập đến đêm khuya.
Trong khoảng thời gian này Mục Nghiên Chi phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mà lúc có thời gian anh vẫn sẽ gọi điện thoại về hỏi thăm tình hình của cô. Nhiệm vụ lần này là bí mật, cô cũng biết anh rất bận, bởi vì mỗi lần trò chuyện hai người chỉ nói vài câu thì đã phải cúp điện thoại.
Mỗi ngày vẫn luôn trôi qua như vậy cho đến đêm trước thi đại học. Nguyên Nhị gửi tin nhắn trong sự hi vọng cuối cùng, cũng mặc kệ Mục Nghiên Chi có khả năng không thể nhận được nhưng cô vẫn gửi tin nhắn WeChat cho anh.
Chỉ là, lần này WeChat vẫn không có hồi âm. Chờ tới nửa đêm Nguyên Nhị mới thất vọng buông di động, kiểm tra xong đồ dùng đi thi rồi uể oải nằm lên giường.
Có phải cô vốn dĩ không nên hy vọng như vậy hay không.