Mục Nghiên Chi đặt cái muỗng trong tay xuống, đang định đẩy bát qua cho Nguyên Nhị nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng thất thần, hốc mắt còn có chút ửng đỏ của cô. Anh có chút sửng sốt, duỗi tay xoa xoa mái tóc của cô, nhẹ giọng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Nguyên Nhị hoàn hồn, vội quay đầu qua một bên chớp chớp mắt sau đó lại quay đầu lại, lúc này trên mặt đã hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Không có gì." Ngữ khí nhẹ nhàng.
"Em..."
Mục Nghiên Chi đương nhiên là không tin, vừa định nói gì đó thì Nguyên Nhị đã cường ngạnh đánh gãy lời của anh. "Không phải là muốn dạy em học bổ túc sao? Để em ăn nhanh rồi còn bắt đầu học."
Nói xong cô lấy bát trong tay anh bắt đầu ăn cháo đậu phộng hạnh nhân, ăn xong một bát vẫn không đủ cô lại đi lấy thêm một bát, hai bát xuống bụng cô mới thỏa mãn duỗi eo. "No quá."
Mục Nghiên Chi nhìn cô nửa ngày như có điều suy tư, cuối cùng cũng chưa nói điều gì. Anh đứng lên cầm lấy bát đi tới vòi nước, vừa đi vừa nói: "Lên lầu đem sách giáo khoa cùng vở bài tập đều lấy ra đi."
"Được."
Giây tiếp theo anh nghe thấy âm thanh dời ghế, người kia đã không thấy bóng dáng, tiếng bước chân vang lên ở chỗ thang lầu. Vài phút sau lại có tiếng bước chân, Nguyên Nhị ôm một chồng sách thật dày cùng với bài thi, trong tay cầm một cái hộp đựng bút.
Cô mới vừa đi đến dưới lầu thì Mục Nghiên Chi cũng vừa lúc từ phòng bếp đi ra.
"Qua bên kia đi." Anh nâng cằm chỉ về phòng khách.
Nguyên Nhị ồ lên một tiếng rồi đi đến bàn trà đem sách đặt trên bàn, người ngồi lên tấm thảm dì Phương vừa đặt vào lúc sáng. Cô ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đang thong thả đi tới.
"Sao anh lại chậm như vậy hả." Ngữ khí mang theo ghét bỏ.
Mục Nghiên Chi nhìn cô, cười mà không nói.
Anh cởi dép lê, chân dẫm lên tấm thảm màu xám nhạt rồi vòng qua bàn trà ngồi dựa lưng vào ghế sofa cạnh cô gái nhỏ.
"Tối hôm qua chẳng phải em còn không muốn học hay sao. Hôm nay sao lại tích cực như vậy?" Anh cố ý trêu chọc cô.
Nguyên Nhị mím môi, mắt trợn trắng. Cô duỗi tay dùng sức đem quyển sách trên bàn mở ra.
Đột nhiên trên đầu một trận đau đớn. Cô duỗi tay che lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang có ý cười nơi khoé miệng kia.
Mục Nghiên Chi không chút để ý, anh duỗi tay cầm lấy một bài thi, mới vừa mở ra thì khóe mắt liền nhìn thấy một bàn tay đang đưa tới bài thi trên tay anh.
"Không cho anh xem."
Mục Nghiên Chi vội vàng đem bài thi giơ cao rồi cúi đầu, nhướn lông mày nhìn cô gái nhỏ. "Vì sao không cho xem?"
Tay Nguyên Nhị cứng đờ giữa không trung một lúc mới rút trở về, cô xoay người cúi đầu nói thầm: "Này không phải biết rõ rồi còn cố hỏi hả."
"A! Còn biết chính mình ngốc."
"???"
Nguyên Nhị mở to hai mắt nhìn, em nơi nào thì ngốc hả.
Nhưng tưởng tượng đến điểm trên bài thi cô lập tức lúng túng, làm sao còn dám phản bác.
Haiz, cô chính là ngốc mà.
Nghẹn một bụng khí, cô mở hộp đựng bút lấy ra một chiếc bút chì sau đó cầm lấy sách tiếng Anh, tay cầm bút dùng sức hướng quyển sách chọc chọc một lúc thì lõm xuống một cái lỗ nhỏ.
Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo, giây tiếp theo chiếc bút trong tay bị người kia lấy đi.
"Này." Nguyên Nhị nổi giận đùng đùng quay đầu lại, trong nháy mắt quanh mũi đều bị mùi hương bạc hà trên người đàn ông bao quanh. Cô ngước mắt lên liền lọt vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
"Nghiên...anh Nghiên Chi... anh..."
"Nguyên Nhị..."
"Hả?"
"Học bổ túc."
Mục Nghiên Chi trầm giọng nói, giây tiếp theo bàn tay anh bắt lấy đỉnh đầu Nguyên Nhị rồi xoay đầu cô nhìn về phía sách vở. "Ngoan ngoãn nghe cho anh."
Nhìn cái ót của cô đôi mắt thâm thúy của Mục Nghiên Chi hiện lên một tia hoảng loạn. Nhấp nhấp môi dưới, anh đem bài thi đặt ở mặt bàn, làm như không có việc gì cầm lấy một tờ giấy nháp từ bên cạnh bắt đầu đem những câu bị sai trên bài thi viết lên giấy nháp, vừa viết vừa giảng giải cho người kia nghe.
Nói xong hai đề anh quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang dùng một tay chống quai hàm ở bên cạnh hỏi: "Nghe hiểu không?"
Hỏi xong anh lập tức cảm thấy mình hỏi như vậy là dư thừa, xem bộ dạng ngốc nghếch của cô thì biết không hiểu rồi.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, anh duỗi tay nhéo nhéo cái mũi của cô, rõ ràng là vô cùng kiên nhẫn thế nhưng lại ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Anh lặp lại lần nữa mà em vẫn nghe không hiểu thì anh liền ném em ra ngoài đường."
"Ồ."
Nguyên Nhị bĩu bĩu môi. "Anh Nghiên Chi, anh không thể làm như vậy, làm như vậy là không đúng."
Mục Nghiên Chi nhìn bộ dáng nói lời chính đáng của cô nhịn không được cũng phải bật cười.
Anh chọc chọc cái trán của cô. "Em đó."
Nói xong anh lại cầm một tờ giấy, đem đề vừa rồi tính toán lại một lần, còn đặc biệt đem những bước không cần thiết đơn giản hoá.
Nguyên Nhị đương nhiên không có đem lời uy hiếp vừa rồi để ở trong lòng, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn học bài, nghiêm túc nhìn anh làm bài, nghe anh giảng giải. Thật kỳ diệu, lúc này cô nghe một lát thì lập tức hiểu, những đề tiếp theo cũng vậy. Cô giống như đã thông suốt, vừa nghe liền hiểu.
Nói xong những đề sai trên bài thi cô nhìn Mục Nghiên Chi, giơ đôi tay dùng sức vỗ vỗ.
"Anh Nghiên Chi thật tài giỏi, quả nhiên là cuồng nhân nhảy lớp, so với lời nói của thầy giáo bọn em thì khá hơn nhiều, vừa đơn giản lại rõ ràng..."
Cô cố ý tỏ ra thần bí cười cười, mới tiếp tục nói: "Lớn lên lại đẹp trai, nói chuyện so với thầy giáo lại dễ nghe hơn nhiều."
Mục Nghiên Chi nâng tay dùng bút gõ đầu cô một chút, cười khổ nói: "Em nha! Hoá ra em học tập còn muốn xem giá trị nhan sắc của giáo viên cao hay thấp, nói chuyện có dễ nghe hay không."
Tuy rằng nghe cô nói như vậy anh rất cao hứng nhưng anh một chút cũng không tán đồng.
"Anh nói cho em biết, em đi học thì phải lắng nghe lời giáo viên nói. Về sau, buổi tối mỗi ngày anh sẽ kiểm tra xem em học được cái gì trong ngày, nắm bắt kiến thức như thế nào."
Cái gì? Không phải đâu.
Nguyên Nhị nhăn khuôn mặt, nhưng mà cô cũng biết chính mình nói như thế nào cũng vô dụng, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện mà phối hợp. "Được rồi."
Cuối cùng Mục Nghiên Chi giải thích cho cô nghe về toán học cùng hóa học. Sau khi giải thích xong anh nhìn thời gian mới phát hiện sớm đã qua thời gian cơm trưa.
"Đói không?" Anh hỏi.
Nghe vậy Nguyên Nhị mới quay đầu nhìn anh rồi bẹp miệng một cái. Hai tay rũ xuống, đầu gối lên trên bàn trà, tròng mắt lấp lánh ánh nước, ướt dầm dề, nỗ lực xây dựng ra một bộ dáng uỷ khuất. "Em còn tưởng rằng anh chuẩn bị muốn để em chết đói đấy."
Để cô đói chết? Anh làm sao nỡ.
Anh duỗi tay đem những sợi tóc ở trên mặt vén ra sau tai, lại nhẹ nhàng xoa đầu cô. "Được rồi. Thực xin lỗi, là anh đã quên thời gian."
Nguyên Nhị ừ một tiếng thật to, tay chỉ vào anh. "Là anh không đúng."
"Đúng vậy! Là anh không đúng."
Mục Nghiên Chi cười tủm tỉm nhân tiện kéo cô lên, còn duỗi tay sửa quần áo giúp cô. "Đi thôi, mang em đi ăn ngon."
"Thật sao?"
Mục Nghiên Chi thấy hai mắt của cô tỏa sáng khi nhắc tới ăn thì ý cười bên miệng lại gia tăng vài phần, anh thoáng cúi đầu cùng cô đối diện.
"Muốn ăn cái gì?" Anh hỏi.
Nguyên Nhị suy nghĩ một chút, nói: "Bò bít tết, điểm tâm ngọt, kem."
"Điểm tâm ngọt có thể, kem không được."
"A."
Nguyên Nhị bẹp miệng. "Vì sao?"
"Không biết...Là ai vào mùa đông lần trước trộm ăn kem, kết quả đêm hôm khuya khoắt khóc lóc gọi điện thoại bảo anh đưa đi bệnh viện."
"Ách..."
Nguyên Nhị xấu hổ cười cười, "Đó không phải là do đang mùa đông sao?"
"Mùa hè cũng không được." Mục Nghiên Chi rũ mắt nhìn cặp đùi bóng loáng của cô, vừa dài vừa thẳng.
"Em đi thay cái quần khác rồi chúng ta đi ra ngoài ăn cơm."
Nguyên Nhị cúi đầu nhìn quần đùi. "Có vấn đề gì sao?"
Có vấn đề gì hả? Vấn đề lớn đó có biết không.
Mục Nghiên Chi lười cùng cô giải thích, duỗi tay đem cô đẩy đi về phía trước. "Lập tức đi thay quần."
"Em biết rồi."
Cô bày ra bộ dáng ủ rũ, cụp đuôi.
Mục Nghiên Chi nhìn bóng dáng của cô thì tâm tình bỗng vui vẻ.
Lúc thay xong quần xuống thì dưới lầu đã không ai. Nguyên Nhị chạy nhanh tới huyền quan đổi giày rồi đi ra ngoài.
Mục Nghiên Chi đã chờ ở hoa viên nhỏ.
Anh đưa lưng về phía cô, lúc này anh đang nghe điện thoại, khi nhìn thấy cô đi ra mới vẫy vẫy tay.
Nguyên Nhị cười tủm tỉm, tung ta tung tăng chạy tới, còn thân thiết ôm lấy cánh tay người đàn ông.
Cô lắng nghe anh nói chuyện, nghe một lúc thì biết anh đang nói chuyện quân sự. Vì không muốn để người bên kia điện thoại nghe được giọng nói của mình Nguyên Nhị liền đè thấp thanh âm. "Đi thôi."
Mục Nghiên Chi gật đầu, vừa nghe điện thoại vừa dẫn cô đi đến gara.
Đại viện tổng cộng có 4 ngôi nhà, một toà nhà chính, ba toà nhà nhỏ. Toà nhà chính là ngôi biệt thự đơn lập bốn tầng, mấy ngôi nhà nhỏ là biệt thự hai tầng, có thêm hoa viên nhỏ. Mục Quốc Phong cùng vợ chồng Mục Diệc Thâm ở tại toà nhà chính, Mục Nghiên Chi thích thanh tĩnh, một người sống ở ngôi nhà nhỏ phía đông, Nguyên Nhị ở tại phía bắc.
Hai người mới vừa đi đến cửa chính viện liền thấy Mục Quốc Phong từ nhà chính đi ra, phía sau ông là thư ký. Trong ấn tượng nhiều năm của Nguyên Nhị thì Mục Quốc Phong ngoại trừ mặc quân trang thì đều mặc đường trang, mà trợ lý của ông là Viên Thư thì một năm 365 ngày ngoại trừ quân trang thì chính là tây trang. Một vị đại thúc 50 tuổi nhưng thường xuyên rèn luyện cho nên dáng người đĩnh bạt, mang theo một tia uy nghiêm.
Nhưng mà Nguyên Nhị là ai, là đứa trẻ Mục gia sủng ái, đến Mục Quốc Phong cô đều không sợ thì làm sao có thể sợ Viên Thư.
Mục Nghiên Chi kết thúc cuộc điện thoại liền mang theo Nguyên Nhị đi tới chỗ Mục Quốc Phong, kính cẩn nói: "Ông nội, chú Viên."
Mục Quốc Phong nghiêm túc ừ một tiếng, nhưng khi nhìn về phía Nguyên Nhị khuôn mặt nghiêm túc nháy mắt liền mềm xuống, thậm chí còn lộ ra sự ôn nhu. "Nhĩ Đóa."
Nguyên Nhị buông tay Mục Nghiên Chi rồi chạy tới bên cạnh Mục Quốc Phong, không lớn không nhỏ ôm lấy cánh tay ông, ngọt ngào mà hô: "Ông nội."
"Ừ, Nhĩ Đóa thật ngoan."
Nguyên Nhị cười cười rồi quay đầu nhìn về phía Viên Thư. "Chào chú Viên."
"Chào Tiểu thư." Viên Thư nói.
Mục Quốc Phong quay đầu nhìn cô rồi hỏi: "Đây là chuẩn bị đi nơi nào?"
Nguyên Nhị nhìn về phía Mục Nghiên Chi rồi nói: "Anh Nghiên Chi nói muốn mang cháu đi ăn ngon."
"Như vậy à." Mục Quốc Phong nhìn về phía Mục Nghiên Chi, chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu nhìn Nguyên Nhị, ánh mắt hiền từ. Ông giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô rồi nói: "Vậy hai đứa nhanh đi đi. Không nên để mình bị đói."
"Vâng."
Nguyên Nhị lập tức buông tay Mục Quốc Phong rồi chạy về phía Mục Nghiên Chi. "Anh Nghiên Chi, chúng ta đi thôi."
Mục Nghiên Chi duỗi tay nắm lấy tay cô. "Ừ, đi thôi."
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu xuống, người đàn ông một thân áo len màu đen mỏng cùng chiếc quần màu đen, dáng người cao lớn. Mà bên cạnh anh là một cô gái nhỏ mặc một thân áo hoodie hồng nhạt, chiếc quần màu trắng, thân hình nhỏ xinh đáng yêu, một cương một nhu kết hợp lại với nhau tạo nên một hình ảnh vô cùng hài hòa.
Mục Quốc Phong xoay chiếc vòng làm bằng gỗ đàn hương trên cổ tay, không tự chủ được mà cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt."
Viên Thư tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Mục Quốc Phong. "Lão gia, có phải ông đang nghĩ..."
Mục Quốc Phong giơ tay lên Viên Thư lập tức câm miệng.
"Đúng vậy."
Mục Quốc Phong gật gật đầu, "Nếu được như thế thì đó là tốt nhất."