Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 138: Ngọt ngào



Một năm tiếp đó Ôn Từ cũng đã hiểu những lời Phương Tâm Từ nói là gì.

Ông nội Phó ra tay chèn ép mọi đường phát triển của Phó Tư Bạch, gần như mỗi một con đường của anh… đều bị ép đến chết.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Thậm chí các buổi biểu diễn thương mại của ban nhạc Đóm lửa cũng không có bên chủ đầu tư nào muốn tiếp nhận nữa, livehouse  cũng đóng chặt cửa với bọn họ.

Thành tích mỗi năm của Phó Tư Bạch đều có thể lấy được học bổng nhưng học bổng năm ba này của anh lại trượt khỏi tay mình.

Sau lưng đương nhiên cũng là Phó lão phật gia âm thầm ra tay.

Giống như Phương Tâm Từ nói ông nội không thể buông tha cho anh, anh là người thừa kế hoàn hảo nhất mà ông đã bỏ công sức ra để nuôi dưỡng nên người nhiều năm, ông không thể nào để Ôn Từ cướp người đi được.

Ông sẽ ép chết anh vào đường cùng, chèn ép anh, thách thức anh, thậm chí…. Làm nhục anh.

Đặc biệt là đến học kì sau của năm ba là lúc các sinh viên xung quanh đều thi lên nghiên cứu sinh, hoặc tìm công việc. Phó Tư Bạch chọn thi hai chuyên ngành song song, các bạn học khác của khoa âm nhạc hoặc là đã thi để trở thành giáo viên âm nhạc, cũng có không ít người tiến vào làng giải trí để phát triển, còn các sinh viên bên khoa kinh doanh phần lớn đã đến các doanh nghiệp làm.

Nhưng lại không có bất cứ một công ty nào dám tuyển Phó Tư Bạch dù chỉ là thực tập sinh.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ở trước mặt Ôn Từ, Phó Tư Bạch vẫn thể hiện ra mình rất ung dung, bình tĩnh, không hề có một chút cảm xúc tiêu cực nào.

Bởi vì đoàn nghệ thuật Lan Ninh đi diễn rất nhiều nên Ôn Từ và anh cũng không thường gặp nhau.

Nhưng Phó Tư Bạch có một điểm đặc biệt tốt đó là anh chưa bao giờ giấu diếm gì với cô.

Dù là anh làm thêm ở cửa hàng tiện lợi hay làm một anh shipper, thậm chí làm phục vụ ở cửa hàng ăn nhanh… những thứ này anh không hề giấu mà nói hết cho Ôn Từ nghe.

Mấy công việc làm thêm này Ôn Từ đều đã làm trước kia, việc cô có thể làm Phó Tư Bạch đương nhiên cũng có thể làm, không hề có bất kì trở ngại tâm lí nào.

Biết làm thì anh sẽ nghiêm túc làm, không biết anh sẽ khiêm tốn học hỏi.

Nhưng dù là làm những công việc làm thêm đơn giản như vậy thì Phó Tư Bạch cũng không thể làm lâu dài, cửa hàng tiện lợi hay tiệm đồ ăn nhanh đều đuổi việc anh một cách vô cơ.

Chỉ có công việc giao hàng là Phó lão gia gần như không có quá nhiều can dự vào được.

Có lẽ là ông muốn để Phó Tư Bạch người đã chăn ấm nệm êm từ nhỏ nếm trải qua những công việc nặng nhọc, khổ cực nhất, để anh nếm trải được gian khổ dưới đáy xã hội thực sự là như thế nào.

Cũng muốn để anh hiểu rằng nếu anh không thỏa hiệp thì có lẽ cả đời anh chỉ có thể làm những công việc cực khổ thế này.

Phó Tư Bạch không giấu diếm Ôn Từ những điều này, cũng không hề oán trách than khổ trước mặt cô, chỉ cần anh còn có thể cắn răng nhịn xuống thì ở trước mặt cô anh có thể mãi mãi cười tươi.

Trời dần buông xuống Ôn Từ mới đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật của Lan Ninh, cô nhận được tin nhắn của Phó Tư Bạch nói anh tiện đường đi ngang qua rước cô cùng về.

Ôn Từ đi nhanh bước chân hơn để xuống cầu thang, cô đi đến lối vào của một con hẻm, và có một chiếc xe máy đậu ở lối vào của con hẻm, và một người giao hàng mặc áo màu vàng đặc biệt đẹp trai đang dựa vào thành xe.

Dù cho anh có mặc đồ của nhân viên giao hàng cũng không làm che đi được thân hình cao ráo của Phó Tư Bạch. Mặt trời lặn lấp ló ánh sáng dịu dàng trên khuôn mặt anh, rất rõ ràng da của anh không còn là màu trắng lạnh như trước nữa, và bây giờ nó có màu vàng nhạt hơn.

Sự thay đổi trên người anh không chỉ có thể mà thậm chí ánh mắt cũng càng sắc bén hơn.

Cái loại sắc bén này… đến từ việc trau dồi và đúc kết những kinh nghiệm.

Ôn Từ đi đến phía sau anh, đưa tay véo hai cái tai bơm hơi dễ thương trên mũ của anh.

“Phó Tư Bạch, đẹp trai như vậy còn dễ thương nữa, quá phạm quy rồi nha!”

Phó Tư Bạch cởi mũ bảo hiểm có hai cái bờm màu vàng xuống rồi đội lên đàng hoàng cho cô: “Lên xe, soái cả dẫn em đi hóng gió.”    

Ôn Từ lại kéo anh nói: “Lần sau anh đừng đứng đây đợi em nữa, đợi em ở cửa lớn đi, em không muốn đi một đường vòng xa như vậy đâu.”

“Chị gái ơi đi qua cái ngã tư có mấy bước là đến rồi, còn không tới 50 mét nữa mà tính là đường vòng hả?”

“Anh đứng ở trước cửa đón em thì có làm sao hả.”

Phó Tư Bạch cầm góc áo màu vàng trên người mình lên: “Em chắc chắn muốn để em đứng ở cửa lớn đón em.”

Ôn Từ biết Phó Tư Bạch là sợ cô mất mặt.

Vậy nên mỗi lần tan làm đến đón cô anh đều sẽ đứng ở con hẻm ít người để tránh bạn nhảy cùng cô nhìn thấy.

“Có gì đâu hả, anh không để ý chuyện nói cho em biết anh đi giao hàng thì mắc gì phải để tâm bạn học em biết chứ.”

“Bởi vì giữa chúng ta không cần phải giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì, nhưng môi trường xung quanh sẽ không thể hiện sự thiện chí giống như chúng ta, ngoài mặt họ sẽ không nói gì nhưng sau lưng sẽ nói này nói kia về em.”

“Nói đi, chả sao cả, em không tin một Phó Tư Bạch người có xu hướng xa cách với vạn vật lại sẽ để ý chuyện này.”

“Anh để ý.”

Phó Tư Bạch nhìn cô, ánh mắt anh có sự nghiêm túc hiếm thấy: “Anh để ý chuyện để bọn họ biết, cũng sẽ để ý chuyện bọn họ nói này nói kia về em sau lưng.”

Câu trả lời của anh ngoài dự liệu của cô, Ôn Từ đột nhiên khàn giọng, cô hối hận không nên nói đến chủ đề này với anh.

Cô kéo kéo góc áo màu vàng của anh: “Có bạn trai giao hàng đẹp trai như vậy là em được lời đấy chứ.”

Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên: “Lên xe, dắt em đi ăn cái gì đó ngon chút.”

Ôn Từ vui vẻ ngồi sau anh, ôm lấy eo anh, cái cằm cô đặt trên vai anh: “Ăn cái gì thế ạ?”

“Lúc đi giao hàng anh nhìn thế một tiệm thịt thỏ nướng, đơn đặt hàng nhiều, trước cửa còn phải xếp hàng nên chắc không tồi.”

“Hả?”

“Sao vậy.”

“Sao có thể ăn thỏ!”

Phó Tư Bạch: “…..”

“Em không ăn.”

“Được, vậy em nhìn anh ăn.”

Trong quán ăn thịt thỏ nướng nhộn nhịp, người người đông đúc, Ôn Từ và Phó Tư Bạch ngồi ở một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ.

Trước mặt Ôn Từ là một đống xương, khóe miệng còn dính dầu: “Thật là thơm nha!”

Phó Tư Bạch: “….”

Cô nhìn miếng chân thỏ trong đĩa của Phó Tư Bạch vẫn không động: “Tư Bạch, cái chân này còn ăn không?”

“Còn.”

“Thế anh mau ăn đi.”

“Anh nghỉ một chút.”

“Em thấy anh đã ăn no rồi đó!” Ôn Từ duỗi đôi tay đang đeo bao tay ra với tốc độ nhanh như gió: “Để bạn gái giúp em giải quyết cho!”

May mà Phó Tư Bạch nhanh tay lẹ mắt, anh cầm đĩa lên: “Không có chuyện đó, em ăn xong rồi còn dòm ngó của anh nữa.”

“Anh ăn không nổi nữa mà.”

“Vì sự nghiệp múa của bạn gái anh vẫn có thể ráng thêm tí.”

“Bạn gái vì giảm cân mà đã mấy ngày không ăn thịt rồi.”

Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, cuối cùng anh bật cười rồi đưa cái chân thỏ qua cho cô: “Chỉ có thể cho em cắn một cái thôi.”

“Được thôi.”

Ôn Từ cắn xuống một cái đã cưỡm đi một miếng thịt lớn.

Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ này của cô khiến anh bật cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: “Không đủ thì lại gọi thêm một phần nữa là được rồi, còn cướp của anh.”

“Không được, em không ăn nỗi nữa.” Ôn Từ suy nghĩ, “Nhưng có thể gọi một phần mang về.

“Không phải không ăn thỏ à?”

“Ừm…. này là ngoại lệ.”

Phó Tư Bạch bật cười, anh đi đến quầy trước tiệm ăn để tính tiền, sẵn tiện gọi một phần đem về cho cô ăn đêm.

Trên đường về nhà Ôn Từ tựa cằm lên lưng Phó Tư Bạch, cúi đầu xem đánh giá trong app giao đồ trên điện thoại anh, đọc cho anh nghe---

“Có một chị gái nói: Oa, quá phấn khích luôn! Lúc mở cửa còn tưởng là đại minh tinh đến thăm nhà đó chứ, tiểu ca giao hàng quá đẹp trai rồi!”

“Tiểu ca ca  có thể thêm wechat không ạ?”

“Lần sao có thể tiếp tục nhờ anh chàng soái ca tóc trắng bạch kim này giao hàng cho em không, hi hi hi.”

“Thức ăn khó ăn, cho 5 điểm, 4.999 điểm còn lại là cho cái anh giao hàng đấy.”

“Tôi là con trai mà tôi cũng muốn được thêm wechat của anh chàng giao hàng nữa.”

……

Ôn Từ buông điện thoại xuống, mất hết kiên nhẫn nói: “Vậy nên lúc anh đi giao hàng thật sự không có chị gái nào mời anh vào nhà uống nước hết hả?”

“Anh phải giao đơn cho nhanh, làm gì có thể vào nhà.”

Ôn Từ nhạy cảm bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của anh: “Vậy nên là có hở?!”

Phó Tư Bạch hơi khựng lại, vẫn nói thật: “Có.”

“….”

Thấy cô mãi không lên tiếng, Phó Tư Bạch hơi nghiêng đầu: “Em đang muốn tức giận sao.”

“Tra nam.”

“Anh không có vào nhà!”

“Ghét nhất là kiểu đẹp trai.”

“……”

Phó Tư Bạch cũng bực một lúc rồi lại tự an ủi mình: “Được rồi, tức giận cũng là vì để ý, tha thứ cho em.”

Ôn Từ không phục nói: “Anh cũng khá biết giải vây cho em nhờ.”

“Nếu không thì sao, tức giận vô cớ với em?”

“Em rất vô cớ, kì quái hả?”

“Nói thật thì em là cô gái hay dỗi anh nhất mà anh từng gặp.”        

Ôn Từ giận dữ đánh vào lưng anh, cô hừ nhẹ một tiếng rồi cuối đầu tiếp tục đọc đánh giá.

Đánh giá giao hàng của Phó Tư Bạch rất cao, đánh giá tốt là 100%, ngoài việc có 99% đánh giá liên quan đến nhan sắc của anh ra thì đại khái cũng có những bình luận về hiệu suất và thao tác nhanh nhẹn của anh.

Ôn Từ cười nói: “Vậy nên trong 360 hàng này đâu đâu cũng có thể thấy thám hoa nhờ, dù đi giao hàng thì bạn trai của chúng ta cũng có thể làm tốt hơn người khác nữa.”

“Vậy nên cuối cùng em biết mình nhặt được bảo vật rồi đó.”

“Phải phải phải, nhặt được bảo vật lớn rồi!”

Ôn Từ nhìn thấy bên đường có chiếc xe đẩy bán kem nên cô vội vàng gọi Phó Tư Bạch, xuống xe mua một cây kem vị dâu tây.

“Bạn gái, em thật sự không sợ mập sao.”

“Anh thấy bạn gái anh có bao giờ mập không.”

Ôn Từ thuộc tạng người ăn thế nào cũng không mập nổi, vậy nên dù luyện tập để giữ dáng cô cũng không có đặc biệt cố gắng ăn kiêng, nhưng lại khá thích ăn rau vì thế mà cơ thể luôn được giữ rất đẹp.

Phó Tư Bạch quẹt mã thay cô: “Gần đây thật sự em có mập lên chút đấy.”

“Mập một chút mà anh có thể nhìn ra, anh là hỏa nhãn kim tinh à?”

“Không cần hỏa nhãn kim tinh, anh sờ là biết.”

“…….”

Ôn Từ nhìn thấy thấy ánh mắt của người đàn ông rơi vào trong ngực mình đầy ác ý, bĩu môi, xoay người đi: “Không thèm để ý anh nữa.”

“Bạn gái ơi cho anh ăn một miếng nào.”

Ôn Từ đưa cây kem đang cầm trong tay đến gần môi Phó Tư Bạch, Phó Tư Bạch lại kề sát rồi hôn lên môi cô, liếm láp vị ngọt vươn lại trên môi cô, “Anh muốn ăn của em.”

Ôn Từ không muốn cứ dây dưa với anh, nếu không cô không biết khi nào mới có thể kết thúc, cô đưa cây kem đến trước mặt anh, “Em ăn không nổi nữa.”

Phó Tư Bạch cầm lấy cây kem, cắn một miếng: “Vị cũng rất ngon.”

“Đúng rồi.”

“Ngày mai tan làm anh vẫn sẽ đến đón em, dẫn em đi ăn chỗ khác ngon ngon.”

“Được thôi.”

Ôn Từ ngồi lên xe lại, Phó Tư Bạch lại cắn một miếng kem, anh rút khăn giấy ra lau miệng cho cô, rồi bước lên xe máy để đi hướng về nhà.

Ôn Từ dựa vào bờ vai vững chắc, rắn rỏi của anh, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn, phim phàm của anh mà thấy tràn đầy hạnh phúc.

Phó Tư Bạch đặc biệt đi đường vòng, anh đi đường ven bờ sông để có thể nhìn thấy khung cảnh mặt trời lặn.

Ôn Từ hít thở làn gió đêm ấm áp, cô vươn hai tay ra rồi hét lớn vào trong không khí: “Bạn trai của em tên là Phó Tư Bạch!”

Phó Tư Bạch bật cười, cũng hét lên: “Bạn gái của anh tên là củ cải nhỏ, là một đại mỹ nữ, anh và cô ấy đến bạch đầu giai lão!”

“Bạn trai của em là… một tên tra nam! Tốt nghiệp rồi em sẽ đá anh ấy luôn!”

“…”

Về đến dưới lầu căn nhà thuê, Phó Tư Bạch đậu chiếc xe máy ở chỗ đậu xe rồi ôm Ôn Từ cùng lên lầu.

Lúc vào cửa anh cảm thấy cả người cô hơi sững lại.

Phó Tư Bạch ngạc nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người Thư Mạn Thanh và Ôn Diệp Lương đang đứng ở sảnh ra vào của tòa nhà, có vẻ như đã đợi rất lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.