Nhiều năm sau bồi hồi nhớ lại, Edwin cảm thấy cách Giang Miểu ngủ-xong-dông quả là mượt làm sao.
Sân bay Marco Polo không quá lớn, gửi hành lý xong xuôi, lần đầu tiên Giang Miểu căn dặn Edwin bằng giọng điệu bề trên: “Đừng đọc sách trên xe.”
“Trên thuyền cũng không được.” Cô chêm thêm.
Dễ dàng nhận ra Edwin đang mất mát, cậu tự an ủi rằng hai tháng sau sẽ tái ngộ, thậm chí bọn họ đã hẹn cùng đi xem vở nhạc kịch mới.
Giang Miểu sờ đầu cậu, cuối cùng không thốt nên câu “Hay mình mua ly cà phê?”
Cô vờ nhìn đồng hồ, than dòng người xếp hàng sao mà dài thế. Edwin hối cô mau đi đi, cô ôm cậu một cái, nói: “Tạm biệt.”
Edwin ôm ghì lấy cô một lúc mới buông ra.
Cậu bảo: “See you soon.”
Cô không đáp, chỉ vẫy tay chào cậu lần cuối trước khi vào khu vực kiểm an.
Hai tiếng sau khi chia tay, Edwin xác định sẽ không có phép màu nào xảy ra như trời đổ giông bão tố bất ngờ. Yên vị trên xe buýt sông, cậu nhủ bụng, kì nghỉ hè này cũng được coi như là một vở kịch gây cấn tuổi 18.
Một tiếng kể từ khi Giang Miểu nhắn tin báo đã lên máy bay, Edwin nhắn cho bạn mình một câu: “Hình như tớ thất tình”.
Sáng sớm hôm đầu tiên kể từ khi Giang Miểu rời Venice, Edwin nhìn trân trân vào màn hình có tin nhắn mới nhất mà Giang Miểu gửi: “Tới nơi rồi. Đừng qua Tây Ban Nha, chỗ này là cái lò nướng.” Cậu thấy mình tiêu tùng rồi.
“……
Tôi đã không còn ở bên em
Không thể chịu được việc mất em.
Dẫu vô tội, nhưng tôi là nô lệ của em……”
Đêm thứ tư sau khi tiễn Giang Miểu, Edwin bấm thoát khỏi tấm hình chụp bữa tiệc do bạn gửi đến, tắt màn hình điện thoại, ngồi ngay ngắn và lấy bút chép bài thơ《Bao giờ tình yêu cũng nên lao tận trời cao》suốt đêm thâu.
Có thể làm được gì trong một tháng?
Nó đủ để đôi nam nữ xa lạ nếm thử tình yêu cuồng nhiệt phiên bản rút gọn, cũng đủ để họ nhận rõ liệu niềm đắm say khi ấy là do xúc động bất chợt hay vì nhàm chán. Tình yêu sét đánh ư? Chờ cảm xúc nguội lạnh thì chẳng còn gì đáng tin cả.
Chí ít đối với Giang Miểu là vậy.
Giang Miểu không hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Edwin. Trên thực tế, cô hết sức vừa ý với mỗi một hiểu hiện của cậu, thậm chí khi tán gẫu cùng bạn bè cô hay dùng giọng điệu khó đoán rằng: “Có vài khoảnh khắc mình đã bằng lòng kết hôn với cậu ấy.” Đã nghe qua vô số lời tương tự, cô bạn thân khịt mũi cười nhạo, rót đầy rượu cho cô: “Lời bà nói tui tin được chắc?” Giang Miểu rúc trên sô pha, cười khó ngờ.
Cùng lúc đó, Edwin ngồi trước máy tính soạn email, hầu hết đã bị xóa, cậu gắng sức để bức mail trông thật chừng mực —— kiềm chế tình cảm, tránh cảm giác áp chế, chừa lại một chút tôn nghiêm.
Cuối cùng, dưới sự cười cợt quá đáng của đám bạn, cậu quyết định không nối gót theo cô mà ở lại Thành Phố Nổi dựa trên kế hoạch cũ, tu luyện như nhà sư khổ hạnh. Hòng chuyển hướng sự chú ý và dẹp đi những suy nghĩ rối bời, cậu buộc mình phải dốc lòng vào việc học, và quả thực đã có những đột phá trong học tập. Ngày nọ, sau khi ngấm rốt ráo một bộ lý thuyết mới, cậu dành ra cả buổi chiều đơn độc chèo thuyền đôi để tự thưởng. Ra mồ hôi thực sự cải thiện tâm trạng, đến khúc ngoặt quen thuộc, cậu thở hắt ra, cảm thấy trái tim mình hoá thành đụn bông, bấy giờ đang ngâm trong nước, chìm sâu vào hư vô.
Cậu xóa đi mấy bức ảnh vừa chụp, hết thảy thật gượng gạo, chìm trong mờ mịt, cậu nghĩ, có lẽ đi về mình nên đính kèm một đoạn kịch vô lý mà cô ấy có thể thích.
Đối với Giang Miểu, chả có gì khác biệt trong tháng Tám tháng Chín ngoại trừ đời sống tình dục bằng không. So sánh ra thì gái Á được ưa chuộng hơn cả, huống chi cô là người hoạt ngôn, chủ đề nào cũng có thể chém gió đôi câu. Có kha nhiều người hợp cạ, song tới lúc đặt phòng thì hứng thú tuột dốc, thấy tay người này không đủ đẹp, ngại người nọ quá mức bộp chộp. Tiêu rồi, cô nhủ bụng, mới tí tuổi đã bắt đầu kén cá chọn canh, xứng đáng DIY. Ngó đối phương xấu hổ rụt tay, cô thản nhiên tính tiền rượu, quải túi rời cuộc chơi.
(*) DIY – Do it yourself. Ở đây ý chỉ “tự sướng” đoá~
Trên đường về, ngồi trong xe cô nghĩ bụng, may mà mình không vướng phải mấy chất gây nghiện, bằng không với bộ dạng chó ma này, e là phải chặt tay chặt chân mới giữ được thể diện.
Về khách sạn, cô vặn nước nóng cho bồn tắm, đọc email của Edwin lần thứ năm. Cùng một bức thư, nhưng cô chưa tìm ra cách hồi đáp. Cô nhạy cảm với mọi người, nên cảm nhận được sự chân thành và đè nén của cậu, nhưng đối phương chỉ là đứa trẻ mới lớn. Cô từng trải, dẫu chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng cô rõ lứa tuổi này có khát khao với tình yêu lý tưởng, cũng hiểu thấu những biến hóa mà ba năm có thể mang lại. Cậu là một em trai xuất sắc, nhất định là sẽ là một kỳ tài. Còn cuộc sống của cô thật vô chừng, mỗi ngày đều xem như ngày cuối đời, đừng nói chi cậu, để tay lên ngực tự hỏi, cô thấy mình không nên gây hoạ cho bất kì người nào. Có đôi khi, thậm chí cô thấy hối hận nhẽ ra mình không nên bốc đồng, tuỳ tiện ảnh hưởng đến người khác. Mất hồi lâu mà cô không biết nên gõ ra câu trả lời thế nào, cô không muốn để lại hi vọng cho cậu, cũng không muốn tổn thương trái tim chân thành của chàng trai ấy.
Cuối cùng cũng tới tháng Mười, Edwin chưa từng cảm thấy một ngày dài đến vậy, gần như cậu cuống đít nhập học. Edwin đến trường cùng bạn thân nhiều năm. Thằng bạn tìm được một căn phòng, hai người cùng dọn đến làm thủ tục. Chừng bảy ngày trước khi khởi hành, cậu nhận được hồi âm từ Giang Miểu. Mở đầu bằng một đoạn văn ngắn, viết rằng cô rất thích kịch bản cậu đã viết, sơ lược những chỗ cô đã đi, phần còn lại là tất cả kinh nghiệm sống cô đúc kết qua nhiều năm sinh sống ở nước ngoài. Từ thẻ SIM, đặt hẹn với bác sĩ, xử lý đường truyền mạng, đến đăng ký cục cảnh sát, tư vấn người môi giới khi thuê nhà. Cậu nhìn ra cô viết rất có tâm, song thiếu mỗi một điều, là gì nhỉ?