Sau cuộc họp nơi đất khách, khách hàng chủ động mời cơm để làm hết phận chủ nhà, dùng bữa xong, tài xế đưa họ về khách sạn. Khi có mặt bên A, dầu đối phương có thân thiện đi nữa thì họ cũng bó tay bó chân. Báo cáo dự án kì này có tiến triển đáng kể, trong cuộc trò chuyện ban nãy có thể thấy sự hài lòng của phía thuê, mọi người nhìn nhau trong thang máy, tất cả đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Johnny và những người khác đã tới thành phố C nhiều lần, rành rẽ những tụ điểm ăn chơi như lòng bàn tay, xôn xao bàn đi đâu ăn mừng. Edwin lẳng lặng nghe và nở nụ cười, y chang hồi đi học đám bạn hay kiếm cớ nhậu nhẹt. Lật lại những tác phẩm kinh điển của nước ngoài, trong đó không chỉ nêu những lễ hội quái đản mà còn huỵch toẹt rằng “Thành công thì uống một ly, thất bại thì nốc hai ly”.
Phòng mấy người họ đặt liền nhau, anh Tống hỏi Edwin muốn góp vui không, Edwin cám ơn thiện ý và từ chối vì thấy mình không khoẻ, chúc họ chơi vui vẻ.
Tiếng khoá cửa vang “Tích”, Edwin nới lỏng cà vạt, treo áo vest, vào phòng tắm rửa mặt. Chưa được hai bước, nhờ ơn máy điều hòa để nhiệt độ thấp đến mức phả ra từng đợt gió lạnh mà anh đau đầu không thôi. Sau khi tăng nhiệt độ, ngó trân trân đôi dép lê, nghĩ đến quang cảnh khu vườn nổi tiếng nhất của khách sạn này, anh tháo hai nút trên cùng của áo sơ-mi rồi ra ngoài.
Cuối tháng Sáu ban ngày đã nóng nực, gió đêm cũng chẳng nhân từ, cuốn theo từng cơn hanh khô. Edwin dạo quanh hồ nhân tạo, mồ hôi lấm tấm, chất vải dán rịt lên lưng sao mà bức bối, anh nhớ tới lời dạy của người Trung Quốc xưa “Tâm tĩnh tự nhiên mát”, đoạn đi qua hòn non bộ và tiến vào trong đình nghỉ chân nơi cuối hành lang gấp khúc. Tiếng gió sàn sạt trong rừng, tiếng ve râm ran trên cây, ngọn đèn đá cổ toả sáng thâm thấp, thỉnh thoảng có những con côn trùng như dế lượn qua, trải ra cái bóng dài. Lan can bằng gỗ còn lạnh hơn ánh trăng đậu trên chiếc lá ngoài kia, Edwin đã nếm mùi cay đắng khi làm thịt cho muỗi, cảm giác cam chịu mặc số kệ số phận dâng lên, anh bất chấp cổ tay áo đã vén đến nửa, vặn nắp chai dợm uống nước. Cuộc gọi của Giang Miểu đến vào ngay lúc này.
“Đang làm gì đó?“ Ngược lại là anh hỏi trước.
“Sắp ngủ đây. Bên cậu sao rồi?”
Edwin nghe thấy tiếng cô xếp chồng gối đầu.
“Thuận lợi lắm, tối em đã ăn gì?”
Giang Miểu khựng lại như đang phàn nàn ông bô quản quá sát sao: “Cháo chà bông đó.”
“Chiều mai về tới à?” Cô hỏi.
“Ừm.”
“Sẽ nấu cho cậu canh bách hợp.”
“Ok.”
Gió nổi lên.
“Cậu ở ngoài à?”
“Ừa, vừa đi dạo.”
“Với đồng nghiệp?”
“Không, một mình thôi. Họ đi uống rượu.”
“Sao cậu không đi?”
“Hôm nay hơi mệt.” Edwin bảo, “Khu vườn bên đây đẹp quá. Giờ anh đang ngồi đối diện hồ, không phải tự nhiên nhưng sạch lắm. Diện tích khá lớn nhưng đèn hơi ít, anh hoà hợp một thể với màn đêm luôn. Vừa mới có một con chim bay xẹt qua này.”
“Nghe đẹp phết.” Giang Miểu đáp.
Hình như có muỗi tới gần, Edwin điều chỉnh dáng ngồi. Giang Miểu tự kể về một ngày của mình: “Joanna vừa đề cử cho tôi một quyển sách, cô ấy là một cỗ máy đọc vô cảm, tôi hết sức hoài nghi cô ấy đọc trong lúc ngủ chăng?”
“Ha ha, thế hả? Cuốn nào thế?”
“Để tôi xem xem, hình như có liên quan đến Nga, ơ, đó là tập hợp bài luận của Brodsky, ông ta từng viết luận văn ư?”
() Joseph Brodsky, tên trong khai sinh là Iosif Aleksandrovich Brodsky, là một nhà thơ, nhà văn Mỹ gốc Nga đoạt Giải Nobel Văn học năm 1987.*
“Anh mới đọc một hai bài, có bài nhắc đến Những đêm trắng tại St. Petersburg. Brodsky, hừmm, thú vị đấy, chờ anh về đọc chung nhé?”
“Ok nha, cậu phải làm gối đầu đó.”
“Dạ, thưa ngài.”
Hai đầu dây điện thoại chìm vào thinh lặng, cả hai lặng lẽ lắng nghe tiếng thở của nhau. Bỗng có tiếng động lụn vụn, nháy mắt trở về im ắng. Giang Miểu gọi tên anh, anh “hửm” một tiếng như đáp lời.
“Edwin, nói nữa đi.”
Anh nghe thấy tiếng tắt đèn lách cách. Giọng Giang Miểu khuếch đại, hình như đã đeo tai nghe.
“Hở? Nói gì?” Hình như anh sực hiểu điều gì, vô thức hạ giọng.
“Ưm….. Nói đại cái gì đó đi.” Giọng cô lè nhè nhưng có phần cáu kỉnh kìm nén.
Tay cầm máy siết chặt, đè sát tai. Anh nghe thấy tiếng rung, đôi khi ngắt quãng.
“Kêu tên tôi đi, nhé?” Giọng Giang Miểu rỉ nước, thậm chí có phần van vỉ.
Anh chưa bao giờ hay thính giác mình nhạy bén nhường ấy. Anh nghe thấy tiếng di động chìm vào gối, nghe thấy tiếng lụa là trơn trượt như nước, anh men theo những âm thanh li ti mường tượng ra cảnh cô gập ngón tay.
“Giang Miểu.” Chẳng phân được mình đang trách cứ hay cả thẹn, hệt như tội phạm đã biết rõ còn cố sai, anh thận trọng kêu thành tiếng.
Cô không đáp, sờ soạng xem di động ở đâu.
Tiếng rung truyền đến rõ mồn một.
Anh kẹp điếu thuốc, vùi nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay,