Lộ Trình Minh Giới

Chương 23: Gia Nhập Cổ Văn cung.



Hậu hoa viên của nơi này trồng đủ các loại hoa chúng có mùi hương thật dễ chịu, trong vườn xen lẫn một vài đóa hoa chân hỏa nhỏ, nếu là hắn của lúc trước thì cư nhiên sẽ nhổ hết đống hoa chân hỏa này.

Cửu Anh vốn không thích hoa chân hỏa cả U Linh giới đều biết chuyện đó, từng có người kể thuở xưa lúc còn ngự ở Bích Tà cung, một mỹ nhân ma giới muốn lấy lòng hắn liền đề một bài thơ ví von thần thái của ma đế với chân hỏa hoa - Loài hoa tượng trưng cho trời đất, kết quả mỹ nhân đó nhận đủ nguyền rủa của gia tộc mình khi hắn nổi giận lớn tiếng ở chánh điện.

Chuyện lúc trước hắn rất mơ hồ nhưng không hiểu sao hắn không còn ghét hoa chân hỏa nữa.

Lúc còn ở hồng hoang cảnh, sư phụ của hắn trồng đầy hoa chân hỏa ở quanh nơi năm huynh đệ hắn tu luyện, hằng ngày mỗi người đều phải ăn ít nhất là 10 đóa hoa để cơ thể có nghịch chuyển tương sinh với chân hỏa nếu không sẽ rất khó tồn tại ở nơi hỏa khí xung thiên như thế.

Bản mệnh sơ khai của Cửu Anh là hệ thủy khắc hoàn toàn với hỏa, đối với hắn nuốt chân hỏa là một đại cực hình. Nhưng cũng nhờ có cách tu luyện đặc biệt của sư phụ mới có đại ma đầu như hắn bây giờ.   

Hắn đến gần ngắm nhìn một nụ hoa chân hỏa, hỏa lực của nó ở tam giới quá yếu nhưng lại đẹp hơn hẳn ở hồng hoang rất nhiều, khi hoa nở sẽ phóng ra hỏa khí ở giữa nhụy với người bình thường là một kỳ hoa dị thảo hiếm gặp.

''A, Ta nhớ đã hủy nó vài ngày trước không ngờ... Điện hạ ta không phải cố ý.'' - Cổ Điệp hốt hoảng khi thấy hắn đang đứng gần khóm hoa đó.

Cửu Anh khẽ bật cười :

''Loại hoa này sức sống rất mãnh liệt, cô phải hủy đi hồng nguyên của nó nếu không thì dù chỉ còn một một chiếc lá nó vẫn sống lại được.''

''Ta lập tức hủy nó ngay!''

 ''Thôi không cần đâu, nó cũng đâu đến nổi đáng để người ta ghét bỏ như thế, nhưng mà... Lúc nãy cô bảo sẽ chữa trị cho ta phải không nhỉ? Cô trị được phản phệ của máu phàm nhân à?'' - Hắn chớp mắt.

Cổ Điệp gật đầu :

''Ta có cách chữa, ở chỗ ta có ôn tuyền lưu thủy điện hạ có thể ngâm mình ở đó sẽ loại bớt chướng khí trên người điện hạ. Như thế người sẽ không còn thổ huyết nữa. Ôn tuyền này đối với nam nhân rất có ích, có thể... tráng dương a!''

Hắn đơ mặt :

''Tráng dương sao? Vô ích! Ta mang âm dương chi khí** mà!''

Cổ Điệp :

''Điện hạ luyện âm dương chi khí sao? Ta chỉ nghe thấy dạng thể chất này trên các tài liệu trong thư các, thảo nào...''

''Ta không cần song tu hiệp lữ vẫn có thể có riêng cho mình một hài tử, không tốt à?!'' - Một tên gia hỏa sống hơn 10 vạn năm không có ai dám yêu đang ngụy biện.

''...''

**Thể chất tồn tại cả âm khí của nữ nhân và dương khí của nam nhân, thần thú thượng cổ rất khó tìm được phối ngẫu có thể chịu nổi cường đại của chúng, lo sợ các đệ tử của mình định sẵn sẽ cô đơn suốt đời nên Côn Bằng tổ sư dạy 5 huynh đệ Cửu Anh loại thể khí này, luyện thành có thể thông qua đan điền mà tự tụ khí nuôi dưỡng thành hài nhi, không cần trải qua hòa hợp ân ái của thế gian**

''Ôn Tuyền đó ở đâu?''

Cổ Điệp :

''Ở ngay phía sau nơi này nhưng ban đêm mới là lúc có nhiều linh khí nhất, phải rồi... Điện hạ có muốn dùng một ít bánh quế hoa không?.''

Hắn khẽ quan sát thái độ lúng túng của nàng ta, xem chừng vị cô nương này không phải cùng một loại người với những người ban nãy hắn gặp, cũng tạm coi là được đi.

Hắn nhìn qua giỏ bánh nàng ta mang đến rồi chợt nghe tiếng bụng của mình đang kêu, từ khi rời khỏi Thủy Hưng cung vẫn chưa có được một bữa ăn đúng nghĩa. Cửu Anh trông thấy mái đình ở cạnh bóng râm giữa vườn hoa liền đi đến đó nghỉ chân, Cổ Điệp từ từ đi theo hắn, nàng ấy không dám đi nhanh trong lòng rất sợ hắn sẽ quát mắng cự tuyệt như lúc ở đại sảnh.

Hắn quay lại :

''Ở chỗ cô nương có rượu không?.''

''Rượu a! Có! Chỗ ta có... Nhưng mà sợ không hợp khẩu vị của điện hạ.''

''Hợp mà, chỉ cần có rượu là được, nào! Mang ra đây chúng ta vừa thưởng hoa vừa nhâm nhi vài chén.''

''Chúng ta sao? Vâng.'' - Cổ Điệp đặt tay lên ngực, hai má ửng đỏ. Thái độ lạnh lùng khi nãy đã thay đổi khiến trong lòng có chút vui mừng, nàng ấy hấp tấp chạy đi lấy rượu, được vài bước thì vội quay lại đặt giỏ bánh lên cái bàn đá trước mặt hắn.

''Điện hạ , điện hạ chờ ta một chút, trong lúc chờ đợi người hãy... Hãy thử chúng, ta vừa làm...'' - Hỏng rồi! Lần đầu ở gần ma đế như thế, mình cảm thấy rất hồi hợp.

Cửu Anh chớp mắt :

''Để đấy, nếu do cô làm thì ta sẽ ăn thử! Mà này... Bộ ta đáng sợ đến mức đó à?''

''Không! Ta không có ý đó, ta đi lấy rượu ngay.'' - Nàng ấy liền quay đi, còn hắn vui vẻ ngồi đó dùng ánh mắt châm chọc nhìn theo.

Mị lực của hắn đúng là đáng sợ thật.

Qua mấy ngày La Chân đã đến trước cổng của Cổ Văn cung ở tầng 5, Tiểu Mạn Mạn do hiếu kỳ cũng đi theo hắn, coi như là một chuyến trãi nghiệm xem thế nào là ma tu để mở rộng tầm mắt, hai tên quỷ sai nhìn thấy hắn liền ngăn lại.

''Tiểu yêu to gan, ngươi là ai má dám xông vào cửa lớn Cổ Văn cung.!''

La Chân :

''Hai vị đại nhân, ta là La Chân ở Phiến Hoa thành hôm nay ta đến đây để tham gia khảo hạch gia nhập Cổ Văn cung.''

Hai tên gác cổng xua đuổi :

''Thời gian báo danh đã kết thúc mấy hôm trước rồi, đệ tử ngoại cung bọn ta cũng đã nhận đủ! Ngươi về đi năm sau lại đến.''

Mạn Mạn vỗ vai hắn :

''Chẳng phải ngươi có thư gửi gắm của Cửu đại ca sao? trực tiếp gặp Hỏa Dân cung chủ mà đưa đôi coi với bọn này làm gì.''

''Tên nhóc kia, ngươi là cái thá gì dám khi dễ bọn ta hả?'' - Tên gác cổng tức giận.

La Chân lấy lá thư ra đưa cho chúng :

''Hai vị đại nhân làm phiền chuyển giúp ta bức thư cho Cổ Văn cung chủ.''

''Cút đi! Cung chủ có thời gian để tiếp bọn nhãi nhép các ngươi sao? Đừng ở đây gây chuyện rắc rối cho bọn ta.''

''Có chuyện gì ở đây vậy?'' - Một tên thiếu niên hùng hổ từ bên trong đi ra, sau lưng hắn là ba tên khác mặc y phục nội cung đệ tử.

''Hai tên này đến báo danh trễ bị chúng tôi đuổi còn không chịu đi.''

Tên đấy đi lại gần La Chân và Mạn Mạn.

''Ái chà! thiên phú của hai ngươi rất tốt, tiếc là đến trễ quá nếu không thì chiếm 2 chỗ trong ngoại cung đệ tử không phải là khó.''

La Chân :''Huynh có thể giúp bọn ta gặp Hỏa Dân cung chủ được không! Ta rất muốn vào Cổ Văn cung.''

 ''Muốn bọn ta giúp ngươi cũng được, không giấu gì ngươi! Vị này là Đại sư huynh Kim Xà của chúng ta thực lực cao nhất trong Cổ Văn cung, các ngươi cũng phải có chút thành ý với huynh ấy chứ?''

Mạn Mạn :

''Ta khinh! Còn muốn nhận lợi ích mới được vào à? Đi thôi La Chân ta đưa ngươi đến chỗ Ngao Thiện thúc thúc.''

''Đúng là bốc phét ngươi có bản lĩnh vào được Tọa Thanh cung của U Minh Long đại nhân thì đến đây làm gì?'' - Tên đi cùng chỉ tay vào mặt Mạn Mạn.

''Không được ta nhất định vào phải Cổ Văn cung, mong đại sư huynh giúp đỡ nhất định ta sẽ không quên đại ân đại đức của huynh.'' - La Chân.

Kim Xà :

''Ta cứ ngỡ ngươi đến từ Phiến hoa thành sẽ biết điều chứ, nào ngờ vẫn là đầu gỗ, mời đi cho Cổ văn cung không nhận bọn phế vật.''

Mạn Mạn tức giận phóng ra hỏa hoàng khí tức, hỏa khí của phượng hoàng tộc rất bá đạo nhưng do tu vi hạn chế phần nào cũng vì vừa niết bàn chưa bao lâu nên dễ dàng bị đối phương ngăn lại trong một chiêu khiến Mạn Mạn bị đánh trúng va vào tảng đá to bên cạnh. 

''Hỏa hoàng khí của Phượng Hoàng tộc! Gia gia nói phượng hoàng tộc của tây vương mẫu mấy trăm năm nay chỉ có tôn tử đích tôn là Đế Mạn, không lẽ...'' - Tên Kim Xà có chút kinh ngạc liền thu lại thần lực còn ba tên đi cùng hắn thì bất cười thành tiếng.

''Haha! Thì ra là chỉ được cái mồm! Còn không đỡ được một chiêu của đại sư huynh ta.''

''Đại sư huynh để ta xử lý bọn chúng.'' - Một tên khác nổi giận.

''Khoan đã. Ta nghĩ lại rồi. Hai người có thể theo ta vào trong!'' - Tuy đang ở thế áp đảo nhưng thái độ của hắn thay đổi khiến tất cả mọi người không hiểu chuyện gì.

La Chân :

''Thật sao! Chúng tôi được vào rồi à?''

Kim Xà :

''Đương nhiên là hai ngươi có thể vào! Theo ta. Vị huynh đệ này lúc nãy ta ra tay nặng quá! Xin lỗi ngươi nhé.'' - Kim Xà đi lại đưa tay về phía Mạn Mạn đỡ hắn dậy. 

Mạn Mạn :

''Không cần ngươi! La Chân mau đến đỡ ta! Còn đứng ngẩn người ra làm gì thế?''

La Chân :''Này chuyện ngươi là con trai thiên đế chắc bại lộ rồi.''

Mạn Mạn :

''Không thể nào! Ta cam đoan ngoài ta và mẫu thân thì không có ai biết. Tên kia trông mặt cũng không được thông minh lắm thì làm sao nhìn ra ta là ai được.''

''Lỡ hắn biết thì sao?''

''Hắn mà đoán được thì tiểu gia sẽ theo họ của cha hắn.'' - Mạn Mạn tự tin.

''...''

''Đại sư huynh làm sao thế?'' - Ba tên đệ tử nội cung đi sau lưng nhìn nhau. - ''Ta cũng không biết.''

Hai tên gác cổng :''Kim Xà thiếu gia, chuyện này... Hai tên này.''

Kim Xà nói nhỏ vào tai chúng :''Thiếu niên kia là con trai của thiên đế, các ngươi nghĩ Cung chủ đại nhân sẽ có thái độ ra sau nếu hắn bẩm báo chuyện hai ngươi ngăn hắn vào trong?''

Hai tên gác run lập cập :''Bọn ta không dám!''

''Được rồi hai vị tiểu huynh đệ, mời vào! Ta dẫn các ngươi đến chỗ Cổ Văn trưởng lão để khảo thí.''

La Chân :

''Đại sư huynh! Ta nghe nói vào đây chính tay cung chủ sẽ kiểm tra thực lực mà.''

Kim Xà thở dài :

''À Ngươi hỏi Hỏa Dân cung chủ à? Ngài ấy giờ chắc vẫn còn ở chỗ Ly Hương lầu với các cô nương, chưa về đâu.''

Mạn Mạn :''Lại là thanh lâu của ma giới à? Hỏa Dân cung chủ ở Ly Hương lâu, cửu ca cũng đang ở Bách Hoa lâu! Không nói còn tưởng có họ hàng với nhau đấy.''

''Còn nói xấu sư phụ của ta là ta cắt cái lưỡi của ngươi đó con chim chết bầm!''

Sau một hồi quan sát hai người bọn họ hắn nhanh chóng nhận ra linh lực của La Chân có một phần Xà khí của gia tộc mình trong đó khiến Kim Xà rất muốn hỏi chuyện. Nhưng lưỡng lự một tý rồi lại im lặng.

Đến chỗ phòng khảo thí một hài tử 6 tuổi ngồi trước một thủy tinh cầu hình tròn.

Mạn Mạn :''Sau lại có một đứa trẻ con ở đây???''

Hài tử :''Tiểu vương tử lão nạp đã hơn ngàn tuổi rồi đấy, cậu đó đừng có thấy ngoại hình ta mà nghĩ ta là trẻ con.''

''Ngươi... À không ông biết thân phận của ta sao?''

''Chuyện vương tử xuống trần gian chơi cả tam giới đều biết rồi.'' - Cổ Văn trưởng lão nhíu mài.

La Chân :

''Xem ra ngươi phải mang rất nhiều họ rồi. Dám bảo chỉ có ngươi và mẹ mình.''

''Bây giờ ngươi đặt tay lên khói thủy tinh này để ta xem tư chất của ngươi. Nếu màu xanh dương coi như là đạt, không có phản ứng thì ta đành mời ngươi quay về vậy.'' - Vị trưởng lão kia nói với La Chân.

''Vâng.''

Ánh sáng trong thủy tinh cầu chói lòa cả căn phòng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, sau đó nó vỡ nát ra do không chịu nổi được áp lực.

Kim Xà :

''Có chuyện gì vậy, chỉ là tu vi mớ mở lục mạch thôi, tại sao tư chất và linh lực lại khủng bố như thế.''

''Sức mạnh khiến ma pháp bảo vỡ nát này rất quen thuộc, hình như ta đã gặp qua.''

''Ngươi không phải là người của xà tộc tại sao lại có xà khí trong người? Nói mau!'' - Vị trưởng lão lấy tay điểm nhẹ vào ấn đường của hắn.

La Chân sắc mặt trắng bệch, không biết những kẻ này tâm địa ra sao, liệu có cho họ biết về Cửu Anh hay không, hắn im lặng một lúc sau mới lên tiếng.

''Ta tình cờ có cơ duyên được ma huyết cho nên...''

''Ma huyết!? Ngươi lấy được từ đâu?'' - Trưởng lão

''Ta không biết nhưng đó là gia tộc ta lúc trước có được, còn việc tại sao có thì đó là chuyện của các tiền bối trong gia tộc, thực sự không rõ.''

Kim Xà :''Trưởng lão, ma huyết mà hắn nói là... Có phải là máu của thiếu chủ?''

Cổ Văn trưởng lão nhìn La Chân :''Chẳng giấu gì ngươi, Ma huyết đang chảy trong cơ thể ngươi là máu của thiếu chủ Xà gia bọn ta - Cửu Anh thiếu gia.''

Mạn Mạn :''Cửu Anh! Nghe rất quen tai. Là đại ma đầu tội ác tày trời, hắn thế mà là thiếu chủ của Xà tộc các người?''

''Vương tử xin để ý lời nói! Những lời này của ngài nếu Xà tộc nghe được sẽ không để yên đâu! Thiếu chủ của ta không phải là ma thú tầm thường ở phàm gian tu luyện thành, lai lịch của cậu ấy còn tôn quý hơn cả phượng hoàng điểu tộc của vương tử đấy.'' -  Cổ Văn trưởng lão vỗ mạnh xuống bàn.

''Cao quý hơn điểu tộc của tây vương mẫu? Những lời này của ông ngông cuồng quá rồi đó!'' - Mạn Mạn.  

Kim Xà thấy thái độ của Mạn Mạn vội vàng nhắc nhở trưởng lão kiềm chế cơn giận của ông ta bằng cái lắc đầu, rồi quay qua cúi người nói với hắn :

''Vương tử có điều không biết thiếu chủ Cửu Anh là người ở thượng giới hồng hoang, 8 vạn năm trước cậu ấy dạo chơi tam giới thì bị thông thiên giáo chủ truy sát, nguyên nhân cũng chính là vì tác dụng nghịch thiên của ma huyết đang chảy trong người vị tiểu huynh đệ này, Cửu Anh thiếu gia bị thương nặng trong lúc mê man đã chạy đến địa phận của ma giới bọn ta rồi tình cờ gặp gia chủ Xà tộc ra tay giúp đỡ đóng lại cửa U Minh giới nên tránh được đại kiếp năm đó, Cửu Anh mang ơn nhận lão gia chủ làm nghĩa phụ.''

La Chân :''Hồng hoang thế giới là nơi ở của những linh thể vượt khỏi luân hồi chi đạo, ngươi còn nghĩ điểu tộc của ngươi hơn người ta không?''

''Ta...''

Một đệ tử nội môn đi cùng Kim Xà nói đểu :

''Cả chuyện xuất thân và lai lịch của ma đế mà vương tử điện hạ cũng không biết, thế chắc nội tình tam giới chiến năm đó chắc điện hạ cũng chưa từng nghe qua nhỉ?.''

''Nội tình? Viễn Quang kỳ sơn có nội tình sao?''

Kim Xà lườm hắn :''Tử Xà! Ngài ấy là vương tử điện hạ cho nên những thứ gì không cần thiết phải biết thì ngươi không nên nhiều lời.''

''Được rồi! Phần kiểm tra năng lực của các ngươi coi như đã thông qua! Kim Xà ngươi dẫn hai người họ đi sắp xếp chỗ ở đi. Lão phu còn có việc!''

''Tuân lệnh trưởng lão! Hai người đi theo ta!''

Kim Xà dẫn La Chân và Mạn Mạn thăm quan khắp nơi trong Cổ Văn cung, dọc đường ánh mắt của các đệ tử nội cung lẫn ngoại cung đều nhìn bọn hắn rồi thì thầm với nhau về đặc cách vương tử của Mạn Mạn và thực lực yếu kém của hắn.

Thêm miệng lưỡi của Tử Xà những lời ngông cuồng chỉ trích về Ma đế của Mạn Mạn được phóng đại rất nhiều lần, Cổ Văn cung đa số là con cháu Xà tộc nên họ cảm thấy rất căm phẫn vì những lời nói vô ý đó.

Ngoài ra theo như La Chân tìm hiểu thì mọi giao dịch về linh đan hay linh lực, thậm chí là muốn đổi pháp bảo hay mua bán thứ gì đó cũng phải đổi bằng máu, tu vi càng mạnh thì máu càng đáng giá.

Quan trọng là đứng sau những giao dịch trao đổi của các điền trang hay hiệu buôn đó đều là các Cung chủ của thiên giới trông coi, nói cách khác là thuộc hạ của Thông Thiên giáo chủ và Sát thần thiên tôn.

Cảm thấy sự tình không đơn giản La Chân tìm các liên lạc với Cửu Anh nhưng hoàn toàn mất dấu, vị mama ở Bách Hoa lầu cũng không biết hắn đã bỏ đi đâu.

Mạn Mạn thấy hắn suốt ngày ủ rủ bản thân cũng rất khó chịu.

''Ngươi mấy hôm nay sao thế? Ta thấy ngươi không tập trung vào việc học cách chuyển hóa độc của lão sư gì hết? Lại lo cho cửu ca sao?''

Hắn trầm tư :

''Ta có linh cảm sư phụ xảy ra chuyện, nếu không thì tại sao lại biến mất không nhắn gửi gì với ta cả khiến trong lòng có chút không yên tâm nhưng muốn tìm thì ta cũng không biết đi đâu tìm sư phụ.'' - Ma đế đại nhân tuy thần lực tái thế hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

''Lần trước ta gặp cửu ca cùng với ngươi ở Bách Hoa lầu, huynh ấy có bế theo một con chó nhỏ, có khi nào là liên quan đến nó không?''

La Chân :

''Chó nhỏ? À ừ...'' - Đó là Đế Á đại nhân đấy tên ngốc này, ngài ấy chỉ phun nước bọt thì con chim trụi lông ngươi cũng mất mạng. Mà hắn nói có lý suy cho cùng thì Đế Á đại nhân là người cuối cùng ở cùng sư phụ rất có thể ngài ấy biết chỗ của người. Hai người đó cùng biến mất! Có thể đi đâu được nhỉ?

''À Phải rồi Bích Tà cung!'' - La Chân vui mừng reo lên.

Kim Xà vừa mang một ít trái cây vào cho chúng thì bị tiếng hét của hắn làm cho giật mình.

''Đại sư huynh! Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu!'' - La Chân.

''Ta không sao! Bị ngươi dọa một phen.'' - Tên tiểu tử cổ quái này sao đột nhiên lại nhắc đến nơi ở của thiếu chủ, chẳng lẽ hắn muốn cướp truyền thừa của luân hồi thiên thư! - Kim Xà lom khom nhặt lại mớ trái cây vừa liếc nhìn La Chân.

Mạn Mạn :

''Ngươi đang nghĩ cái gì mà tự nhiên hết toáng lên thế?.''

''Không có gì cả! Tiện miệng nói bừa đừng để ý!'' - Mình phải tìm cách lên tầng 9 của U Minh giới thôi. Chắc chắn sư phụ ở đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.