Lộ Trình Minh Giới

Chương 24: Tơ Tình.



Lai lịch của 2 người mới đến khiến cả cung bàn tán truyền miệng nhau không biết bao nhiêu thị phi, cuối cùng truyền đến tai của Hỏa Dân. Nhân tiện hôm nay rảnh rỗi hắn ghé qua chỗ ở của họ.

Vừa vào tới cửa thấy Kim Xà đang trò chuyện vui vẻ cùng chúng hắn định mắng cho một trận, luật trong Cổ Văn nghiêm cấm các cung nhân tụ tập tán gẫu nhưng lại thôi vì thấy Mạn Mạn.

''Đế Mạn Vương tử không ở Loan Tiêu điện mà đại giá quang lâm ở U Minh giới đúng là phúc phần của Cổ Văn cung. Chẳng hay lần nào hạ phàm là có khẩu dụ của thiên đế hay là...''

Mạn Mạn :

''Ậy những người khác không biết không lẽ tới Cổ Văn cung chủ cũng không biết? Ta chẳng liên quan gì đến thiên đế cả, phụ thân của ta chỉ là vương giả của Long tộc, còn thiên đế gì đó thì ta thật không quen.''

Hỏa Dân :

''Vương tử không nên nói thế, Đế Thích Thiên điện hạ đã lui về phía sau, ngài ấy chẳng phải truyền chỉ cho khắp tam giới biết Đế Vương Phàm điện hạ sẽ thay thế tiếp quản thần vị sao, ngài ấy còn đặt tước hiệu là Đế Tuấn còn gì?''

''Cổ văn cung chủ, chúng ta không nên nói những chuyện mất hòa khí như thế này nữa! Lần này ta chỉ ngao du sơn thủy sau lần niết bàn trùng sinh thôi, ông không hoan nghênh bổn công tử sao?.''

''A! Không, dù là thiên đế chi tử hay là thánh tử của Tây Vương mẫu thì ta vẫn sẽ tiếp đãi ngài thật tốt.''

''Hỏa Dân! Ngài đừng có quá đáng! Không nhắc gia phụ thì lại lôi gia mẫu ra thị uy? Ta đi đâu căn bản không ai quản được.''

Nhận thấy lời nói mỉa mai của ông ta Mạn Mạn đứng dậy đi khỏi phòng mà không thèm trả lời câu nào, La Chân và Kim Xà chỉ im lặng, thái độ của Hỏa Dân có chút khó hiểu một tên a dua nịnh nọt như hắn sao lại chọc giận một tiểu gia hỏa trong hào môn như thế.

 Sau khi Mạn Mạn bỏ đi ông ta mới để ý đến hai kẻ còn lại. Hỏa Dân chú ý khí tức trong nhịp thở của La Chân. Lần trước hắn bị cửu cửu của mình làm cho bẻ mặt trước cửa Bách Hoa lâu, Vừa hay lúc đó La Chân cũng có mặt ở đó, sợ bị hắn nhận ra mà đi phanh phui chuyện xấu hổ của mình liền thẳng thừng từ chối.

''Ngươi là cung nhân vừa gia nhập? Khí tức của ngươi không phải là của Xà tộc, Cổ Văn cung của ta không thể nhận được. Mau cút đi.'' - Hỏa Dân quay đi.

Kim Xà :''Cung chủ, thiên phú của hắn rất tốt!''

La Chân :''Xin cung chủ hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ rèn luyện thật tốt!''

Hắn nhất mực lắc đầu :

''Vô ích! Cổ Văn cung trước giờ chỉ thu nhận người trong tộc và nữ tử, ngươi lại không thể là hai loại người này nên hãy rời đi.''

''Ta có một lá thư gửi gắm. Người này nói nếu cung chủ không nhận ta thì chỉ cần ta đưa ra bức thư này rồi rời đi.''

''Lá thư? Ngươi cho là trong tam giới này ai có thể nói giúp ngươi? Nói cho ngươi hay dù là ngọc hoàng xuống đây bổn cung chủ cũng không nể mặt.''

Kim Xà :''Cung chủ những lời này có hơi... E rằng truyền ra ngoài sẽ không tốt lắm!''

La Chân lấy trong túi ra bức thư Cửu Anh viết :''Thỉnh ngài hãy xem qua, nếu lúc xem xong rồi cung chủ vẫn muốn đuổi thì ta lập tức rời đi.''

''Được, đưa đây cho ta!.''

Sau khi cầm mảnh giấy hắn nhận ra ngay bút tích của chủ nhân nó, ''chữ'' Cửu Anh chỉ có những người thân tín trong Xà tộc có dịp lĩnh giáo qua, có điều thông điệp bên trong rõ ràng là đe dọa nếu không nhận người này hắn sẽ rất thảm.

Hỏa Dân :

''Ta nghĩ lại rồi, ngươi không được đi đâu hết ở yên đây mà tu luyện cho ta, bổn cung chủ mệt rồi! Ta phải đi nghỉ ngơi. Kim Xà coi chừng hắn, hắn mà đi mất ta sẽ nấu cháo ngươi, còn ngươi với người viết bức thư này là loại quan hệ gì?''

''Là sư phụ của ta!''

Hỏa Dân :

''Sư phụ? Như thế mà lại nhận thêm một đệ tử... thôi được rồi! Thế này đi, ngươi liệu mà tu luyện cho thật tốt vài ngày nữa ta bảo Kim Xà và Bích Xà dẫn ngươi đi săn yêu thú.''

''Đa tạ cung chủ đại nhân!''

Hắn quay trở ra đi thẳng về chính điện miệng lẩm bẩm vài câu khó hiểu, tuy trong lòng có chút ấm ức vì bị bắt nạt nhưng hiện giờ cửu cửu là người thân duy nhất của hắn còn sống trên thế gian này, cửu cửu hắn lại nhận đệ tử, không biết lần này là tốt hay xấu đây.

Kim Xà :

''Này thư của ngươi viết gì vậy? Ông ấy nói không nể cả ngọc đế mà sao lại nhìn bức thư này có vẻ hoang mang thế?''

''Ta làm sao biết, ta cũng chưa đọc qua.'' - La Chân tò mò lại bàn cầm lá thư lên xem, hắn cũng đổ mồ hôi không kém! Trong thư không có chữ, chỉ vẽ một bên là một con nhện và một con rắn lớn còn một bên là con rắn ngoằn ngoèo bị buộc chặt cạnh một hình vuông, hình như là vẽ cái nồi và nước sôi, xung quanh còn có gia vị rau củ. ở góc phải thư là một cái đầu lâu.

Kim Xà gãi đầu :

''Bức thư này khó hiểu quá!''

La Chân :

''Ta tưởng là đây loại chữ đặc biệt trong xà tộc các ngươi chứ?''

''Ta chưa từng thấy loại ngôn ngữ nào như thế này trong các ghi chép của gia tộc hết!''- Kim Xà.

''Ra thế! Nhưng lúc nãy tại sao Cổ Văn cung chủ lại cố tình nói những câu khó nghe với Mạn Mạn thế nhỉ?.''

Kim Xà :

''Xà tộc bọn ta tuy quy thuận thiên giới nhưng không có thiện cảm với họ, nhất là thiên đế tại vị.''

La Chân :

''Tại sao lại như thế?''

Kim Xà nhìn xung quanh rồi nói nhỏ :

''Ngươi bây giờ cũng được tính là một nửa Xà tộc rồi nên ta nói nghe biết nhé, ngươi biết được bao nhiêu về thiếu chủ? Các ngươi nghĩ thiếu chủ có đánh ngang với Đế Thích Thiên với Thông thiên giáo chủ không?.''

''Ma đế đại nhân sao? Thì đương nhiên là thần lực vô biên, có điều...''

Kim Xà :

''Các ngươi đều bị khí thế của thiên giới dọa cho mất hồn, thiếu chủ nếu đánh thẳng tay ở trận Diễn Quang Kỳ Sơn thì Đế Thích Thiên không có cửa ăn, lão ta chỉ đánh cầm hòa, cùng lắm là thiên giới và ma giới đều hao binh tổn tướng thôi.''

La Chân ngập ngừng nhớ lại mơ hồ về những chuyện xảy ra ở Phiến Hoa Thành, hắn gãi đầu không biết nên tin hay không về những lời này :

''Nghe bảo Sát thần thiên tôn cũng lợi hại lắm, ta thấy có thể ma đế đại nhân...'' - Sư phụ lần trước vẫn có ý nể sợ hắn, lai lịch của lão thần tiên này cũng không vừa.

Kim Xà bật cười :

''Ngươi nói đùa gì thế? Mấy ngàn năm về trước ta có dịp được thấy thiếu chủ thi triển nguyên thần, chỉ cần một sảy cánh bay vút đi mấy ngàn dặm, vừa có chân hỏa và chân thủy hộ thể, khi phi hành trên trời chỉ có Kim Sí Điểu tôn giả mới có thể sánh ngang tốc độ ngươi nói xem sát thần thiên tôn là cái quái gì? Vạn hồn châu hắn ta còn chưa đánh được nói gì tới trực tiếp giao đấu.''

''Vạn hồn châu? Đó là pháp bảo?'' - Có thể sư phụ không còn Vạn hồn châu nữa, mình chưa nghe sư phụ nhắc đến bao giờ.

''Ngươi không biết Vạn hồn châu à? Cũng phải thiếu chủ bặt vô âm tính lâu như thế thì đám hậu bối các ngươi sao có dịp nhìn thấy Ma Hoàn tỷ tỷ, Vạn hồn châu do thiếu chủ trong lúc thôn phệ tinh hoa trời đất luyện thành có thần thức đặc biệt Ma Hoàn tỷ càng ăn linh khí thì càng mạnh.''

La Chân :''Vậy tại sao các ngươi lại ghét thiên giới? Họ cướp Vạn hồn châu sao?''

''Đúng vậy? Trả lời đi! Ta cũng muốn biết lí do Hỏa Dân ông ta lại cố tình gay gắt với ta như thế!'' - Mạn Mạn bước vào.

''Việc này! Ta không tiện nói nữa! Ta có việc rồi.'' - Kim Xà vội vàng đứng dậy.

''Hôm nay ngươi nói rõ ra cho ta nếu không thì cũng đừng hòng đi đâu hết!"'

La Chân :''Đại sư huynh cứ nói đi, dù sao thì hắn cũng phải biết lý do người khác ghét mình chứ.''

''Trận Diễn Quang Kỳ Sơn năm xưa, là do đệ tử của thiếu chủ bị thiên giới bắt được dùng làm vật uy hiếp, vì lo cho kẻ này thiếu chủ đã lui đại quân về ma giới và phong ấn lại Vạn Hồn châu ở Bích Tà cung sau đó một mình đến Nam Thiên môn trao đổi với Đế Thích Thiên.'' 

Mạn Mạn :''Có thể làm ra những chuyện như thế sao? Vị đệ tử này cũng quan trọng quá rồi đấy!''

La Chân :''Kể tiếp đi đại sư huynh.'' 

''Thiếu chủ bị Đế Thích Thiên rút máu để chế tạo cửu chuyển kim đơn trong bảy lần bảy bốn mươi chín ngày, tin tức đó tới tai của Côn Bằng tổ sư ngự ở hồng hoang cảnh, để tránh ông ta giáng tội và xảy ra xung đột với hồng hoang đại tiên, Đế Thích Thiên đã lấy cớ trừng phạt chuyện thiếu chủ dâng nước giang hải nhấn chìm Giang Châu để lăng trì xử trảm. Đốt sạch thần hồn lẫn chân thân của ngài ấy, chuyện của Giang châu cũng ảnh hưởng không nhỏ nên Côn Bằng tổ sư đành coi như một đại kiếp của thiếu chủ, mọi chuyện chấm dứt từ đó.''

Mạn Mạn :

''Đây là thế giới mạnh được yếu thua, cũng trách hắn quá nặng tình với đồ đệ mới lâm vào bước đường cùng đó, nhưng chỉ vì thay trời hành đạo thì các ngươi lấy quyền gì hận thiên đế? Có vô lý quá không? Rõ ràng là ma đế của các ngươi coi mạng người như rác trước.''

Kim Xà tức giận :

''Hay cho câu mạnh được yếu thua, các ngươi không đánh lại Cửu Anh thiếu gia thì lợi dụng lòng tin của ngài ấy để uy hiếp, thật quang minh chính đại nhỉ?''

La Chân :

''A! Đại sư huynh không lẽ ...?''

''Đúng thế! Phụ thân của vương tử đây chính là vị đồ đệ đầu tiên của Cửu Anh thiếu gia, kẻ đã lợi dụng lòng tin ở bên cạnh thiếu chủ ta năm đó để rồi đâm một nhát thật mạnh vào tâm can của ngài ấy.'' - Kim Xà.

''Ngươi nói... Phụ thân ta... Không thể nào đâu! Ông ta chỉ không phải là một người cha tốt thôi, ông ta không thể làm ra những chuyện tiểu nhân bỉ ổi như vậy.'' - Mạn Mạn.

Kim Xà :''Lẽ ra ta không muốn nhắc lại dù sao thì cũng đã trải qua mấy trăm năm rồi, thiếu chủ cũng không thể sống lại oán trách cũng vô ích, vì bây giờ thời thế là của các người, nhưng xin ngươi nhớ cho! Xà tộc không bao giờ quên mối huyết hải thâm thù này.''

Ở một nơi nào đó gần Tây Hải.

''Ma Hoàn cô chờ ta một chút! Thân thể này của ta vẫn là một nửa phàm nhân đấy, đi nhanh như thế sao theo kịp?'' - Liên Hà mệt mỏi ngã huỵch xuống một gốc cây.

Nữ ma đầu :

''Như thế làm sao ta yên tâm giao chủ nhân cho ngài chăm sóc được. Có vận động một tí đã mệt rồi sao? Thật kém cỏi.''

''Này! Cô có ý gì thế? Giao Cửu Anh cho ta là sao?'' - Nha đầu này, là đoán được lòng dạ ta rồi à?

''Thế ngài không phải muốn một nhi tử có huyết mạch xuất chúng nhất tam giới sao?''

''Phụt! Ngươi nói vớ vẫn gì thế kia'' - Liên Hà vừa hớp một ngụm nước liền phun ra.

Ma Hoàn đến choàng tay qua cổ hắn :

''Thôi đi, cái biểu cảm của ngài mà không có ý gì với chủ nhân ta mới lạ đó! Nói thật đi, nếu Kim hộ pháp có tình ý với chủ nhân, ta sẽ tác thành cho hai người. Còn nếu không thì thôi vậy! Do ta nhiều chuyện rồi.'' - Làm bộ làm tịch, rõ ràng là bọn hỗn đản này đều muốn nuốt chủ nhân ta. Làm sao qua mặt bổn tiểu thư được.

Liên Hà :''Ta không có, chẳng qua ta coi hắn là huynh đệ của ta thôi''

''Có thật không đấy??''

''Dĩ nhiên là thật! Nhưng mà tại sao ngươi lại muốn tác thành cho bọn ta!''

Ma Hoàn ngồi xuống cạnh hắn :

''Ta rất lo cho chủ nhân, ngài ấy cô đơn quá lâu giữa đất trời bao la này rồi! Hơn nữa ta rất muốn chủ nhân sớm có tiểu thiếu gia để ta có thể thoải mái ôm ấp.''

Liên Hà nhìn cô ta :

''Thế ngươi phải tìm nữ nhân cho hắn, lão tử có phải nữ nhân đâu.''

Ma Hoàn :

''Ta có bắt ngươi phải sinh hài tử cho chủ nhân đâu, ý ta là chủ nhân ta có thể mang thai bằng đan điền được, chỉ cần ngươi thật lòng với chủ nhân, tuyệt đối đừng bỏ rơi hắn là được với lại...''

Nghe đến đây Liên Hà khoát tay ra hiệu cho nữ ma đầu ngưng lại, khuôn mặt hắn đã bắt đầu đỏ lên :

''Ngươi nghỉ nhiều rồi! Ta dù gì xảy ra cũng tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi hắn.''

''Có thế chứ! Xem như bổn tiểu thư không nhìn lầm ngài, ta sẽ tạo điều kiện cho chủ nhân tiếp nhận ngươi, nhưng ngươi thật không ngại chủ nhân của ta là nam nhân chứ?''

Liên Hà :

''Không ngại... Vốn dĩ bọn ta là huynh đệ thì ngại cái gì chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta...''

Ma Hoàn :

''Đến nước này còn muốn giấu ta? Không ngại nói cho ngươi biết thiên mệnh sắp xếp người được nối sợi tơ hồng với chủ nhân là Đế Vương Phàm.''

''Ngươi nói cái gì? Đế Vương Phàm! Tại sao lại là hắn? Cửu Anh hận hắn thấu xương, sao lại có chuyện nối sợi tơ hồng? Ta không tin.''

Ma Hoàn xòe tay hút linh khí xung quanh họ tụ lại về một chỗ, cây cối gần đấy ngả vàng và cuối cùng héo húa, không gian nhuộm đầy màu chết chóc tang thương.

''Ngươi muốn làm gì?''

''Để ta cho ngài thấy cảnh 1000 năm trước ta đã thấy! Ngồi im.''

Ma khí bị cưỡng chế xuyên vào thần thức của Liên Hà và lôi nguyên thần của hắn vào không gian riêng biệt của nàng, cảnh tượng xung quanh hắn biến mất chỉ còn lại màu tím u uất, Liên Hà nhận ra nguyên thần của mình đã được đưa vào trong không gian vạn linh ở giữa tâm Vạn Hồ Châu, nơi trăm vạn linh hồn của yêu quái bị giam cầm mãi mãi.

''Kim Sí Điểu đại nhân đừng sợ, cứ đi thẳng về phía trước, nô gia sẽ không để những linh hồn trong ta làm tổn hại ngươi.''

Hắn bước đi trong hư ảo, cảnh quang lại thay đổi, trước mặt không còn sắc tím mà là khói lửa bốn phía, từng đợt từng đợt chân hỏa bay lượn khắp nơi, ở giữa biển lửa một thần hồn bị hàng trăm ngàn âm linh u ám vây lấy.

Toàn bộ cơ thể của thần hồn bị chân hỏa thiêu đốt không ngừng nghỉ. Âm hồn vây quanh nhiều vô số kể, tiếng la hét của chúng xé nát cả không gian.

Thông thường thì thần hồn kia chính là tội ác tày trời những âm hồn đó chính là số người bị hắn hại chết đến trả oán, Liên Hà rùng mình nhìn những đại hình mà kẻ kia phải gánh chịu.

Thần hồn kia cũng thật mạnh mẽ, cả một tiếng la hét hay cái nhấp môi cũng không biểu cảm ra, cứ im lặng mặc kệ những chuyện đang diễn ra.

''Cửu Anh?! Có chuyện gì thế? Tại Sao?'' - Liên Hà lao đến đó, người đang chịu khổ hình kia chính là bằng hữu của hắn. Tay hắn xuyên qua cơ thể không thể nào chạm vào người Cửu Anh.

''Đại nhân bình tĩnh, đây là những chuyện đã xảy ra rồi, sau khi chủ nhân bị Đế Thích Thiên chém chết thì thần hồn bị kéo vào Hỏa trì cảnh để chịu đựng hình phạt dành riêng cho chủ nhân năm đó vì đã chôn vùi vạn dân ở Giang Châu dưới đáy biển.'' - Ma Hoàn.

Khuôn mặt Cửu Anh điềm tĩnh đến lạ khiến cho Liên Hà càng thêm đau lòng, rõ ràng là đau đớn cùng cực tại sao ngay cả một tiếng than cũng không nói ra. Chợt khuôn mặt u buồn của hắn trở nên nghẹn ngào nhìn về đằng xa, Liên Hà nhìn theo thì thấy trong biển lửa một bóng trắng nhỏ xuất hiện chạy về phía Cửu Anh.

''Ngươi đến đây làm gì? Cút đi! Đây là chỗ như thế nào ngươi không biết sao? Cút!'' - Cửu Anh hét lên.

Bóng trắng nhỏ được một lớp tiên khí mỏng manh bao bọc lấy rất khó khăn chống trả lại những trận chân hỏa công kích kẻ xâm nhập. Chân hỏa đốt cháy phần nào cơ thể của y.

Kẻ lạ mặt không đủ sức để bảo vệ mình khỏi chân hỏa nhưng vẫn không có ý định rời đi, càng lúc càng đến gần thần hồn của Cửu Anh.

''Sư phụ, ta đưa ngươi rời khỏi đây.''

''Mau cút đi! Tu vi của ngươi kém cỏi như thế dám xông vào Hỏa Trì cảnh? Sẽ bị chân hỏa thiêu sạch sẽ đấy.''

''Nếu không cứu được sư phụ ta có thể chết cùng người ở đây. Còn hơn là cô độc sống tiếp''

Cửu Anh :

''A Phàm ta cho ngươi hay! Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ hối hận vì việc ta làm! Nên đừng để ta hối hận vì việc ta đã nhận ngươi làm đệ tử, bổn đế cứu ngươi một mạng để ngươi đến đây chết trước mặt ta sao?''

''Sư phụ trách ta đi! Ta không tốt ta đã...''

''Đủ rồi đừng nói nữa! Ngươi là con trai của ai quan trọng sao? Ta dùng mạng ta trao đổi với mạng đệ tử của ta, không phải đổi mạng của con trai Đế Thích Thiên.''

''Là ta bán đứng người, từ đầu đến cuối ta đã rơi vào cái bẫy của phụ hoàng mà không biết, ông ấy bảo ta đến nhân giới thu thập Linh Lộ đơn không ngờ lại bí mật cho thiên binh giả làm ma tộc truy sát ta, cuối cùng ta chạy đến trước cửa của U Linh giới rồi gặp sư phụ, lúc đó đã muốn nói cho người biết ta là thiên tộc rồi nhưng mà ta sợ sư phụ sẽ không thương ta nữa rồi đuổi ta về thiên giới, ở thiên giới quả thật rất cô đơn ta muốn mãi mãi cùng người ở lại ma giới, lại thành ra đến cuối cùng bị phụ hoàng bắt được mang ra trao đổi mới sư phụ, ta thật đáng chết.'' - Thiếu niên bật khóc nức nở.

Cửu Anh :

''A Phàm đừng khóc nữa! Nam tử hán đại trượng phu khóc lóc như một nữ nhân thật quá khó coi, những chuyện ngươi vừa kể đã sớm dùng luân hồi thiên thư để tra rõ ngọn nghành rồi ngươi không cần giải thích, thần hồn của lão tử không nát dễ dàng như thế được, chỉ cần ta chịu xong khổ hình của chân hỏa và oán khí của bọn âm binh thì ắt sẽ trùng sinh, tới lúc đó chúng ta cùng nhau trở về ma giới, thế nên bây giờ ngươi rời khỏi đây đi.''

''Là thật sao sư phụ? Người không gạt ta chứ?''

Cửu Anh mỉm cười trong biển lửa :

''Tiểu tử này! Không lẽ sư phụ mà ngươi cũng không tin tưởng.'' - Tên ngốc, đợi khi chân hỏa tắt thì thần hồn của ta cũng không còn nữa, chuyện đã đến nước này không thể cứu vãn được, trách ta tu ma không thành đạo đã bị một tên nhóc như ngươi làm cho mềm lòng vậy. Đúng là số trời.

Đế Vương Phàm đứng dậy lau nước mắt :

''Đế lúc đó ta nhất định sẽ thuyết phục phụ hoàng trả lại ma giới cho người nhưng sư phụ phải hứa với ta hai chuyện.''

Cửu Anh :

''Một trăm chuyện lão tử cũng hứa mau đi khỏi đây đi.''

Đế Vương Phàm ôm chặt lấy eo hắn :

''Thứ nhất sư phụ nhất định phải sống lại, thứ hai sư phụ phải gả cho ta như A Ngưu thúc thúc và Cẩm Mao thử tỷ tỷ, ta sẽ trở thành nam nhân mạnh nhất tam giới.''

Cửu Anh bật cười :

''Ngươi muốn lấy ta sao? A Ngưu cưới Cẩm Mao thử vì nàng ta là nữ nhân ngươi hiểu không?'' - Tên nhóc con này thế mà lại nhìn trúng ta.

Đế Vương Phàm :

''Sư phụ chẳng phải nói nam nhân thì mạnh mẽ còn nữ nhân thì xinh đẹp sao? Thế sư phụ xinh đẹp như thế thì không phải là nữ nhân?''

''Ngươi... Không biết nên mắng ngươi quá ngốc hay là dẻo miệng đây! Không phải ai xinh đẹp cũng là nữ nhân đâu, nhưng mà chuyện gì ta cũng đồng ý, ngươi có thể rời khỏi đây được rồi.''

Đế Vương Phàm lấy trong tay áo ra một sợi tơ màu hồng đặt lên ngực của Cửu Anh.

''Sư phụ có nguyện ý lấy ta không? Sợi tơ duyên này nguyệt lão nói nếu buộc chặt sẽ đi theo vạn kiếp. Vĩnh kết đồng tâm.''

Cửu Anh :

''Vẽ trò thật! Được rồi ta đồng ý!'' - Dù sao thì ta cũng sắp chết rồi, để lại cho hắn một chút hy vọng để sống tiếp vậy.

''Thành giao!'' - Đế Phàm vừa nói xong sợi tơ hồng đã chui vào thần hồn của Cửu Anh thắt chặt nhân duyên của hai người.

Xem tới đoạn này Kim Sí điểu quả thật không nhịn được nóng giận muốn lao đến đấm họ một trận nhưng mà đây chỉ là hư ảnh của quá khứ. Ma Hoàn thu lại ma pháp Liên Hà liền tỉnh dậy.

''Sao nào? Bây giờ Kim hộ pháp tính sao đây?''

Liên Hà bực doc giơ tay đấm vào gốc cây sau lưng khiến nó bật cả gốc rễ :

''Tính cái gì nữa! Ta quyết định rồi, ta sẽ gạo nấu thành cơm! Tức chết ta rồi!''

Ma Hoàn :

''Ngài nói cái gì mà gạo nấu thành cơm? Này! Ngài định làm gì chủ nhân của nô gia!''

Liên Hà đứng dậy :

''Nhanh chân cô lên! Chúng ta tìm đường đến ma giới càng sớm càng tốt, để ta lôi con rắn lẳng lơ đó lên giường xem hắn còn dám đi tìm Đế Vương Phàm hay không!''

Ma Hoàn :

''Ngài muốn ''ăn'' chủ nhân của nô gia hả? Ngài cũng biếи ŧɦái khác gì thiên đế đâu! Không được ta không cho phép ngài thượng chủ nhân của ta!.''

''Lúc nãy chẳng phải cô bảo muốn hắn có hài tử với ta à?'' - Liên Hà.

 Ma Hoàn :

''Ngài không biết đan điền của chủ nhân mang thai sẽ tụ thành một quả trứng à? Ý ta là bảo ngài trong lúc chủ nhân ấp trứng thì làm quả trứng đó dính máu của ngài, đứa trẻ sẽ có huyết thống của cả hai, chứ ngài đang nghỉ cái chuyện gì thế?''

Liên Hà :''À phải rồi! Rắn thì đẻ trứng nhỉ!''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.