Lộ Trình Minh Giới

Chương 29: Giang Châu Dậy Sóng (p3)



Hắn mở mắt, đầu óc quay cuồng một hồi mới bình thường lại được, có chút cảm giác ấm áp bao trùm nửa thân dưới.

Nhận ra bản thân đang trầm mình trong một hồ nước nhỏ giữa căn phòng cổ kính đầy hương thơm. Chủ nhân nơi này xem ra rất biết hưởng thụ, còn đưa cả cây cối vào phòng, khung cảnh đẹp như một bức sơn hà đồ.

Những sự việc vài canh giờ trước vẫn lẩn quẫn trong đầu, hiện tại có lẽ đang ở chỗ của nghĩa tử hắn Khổng Tước Quân. Cửu Anh hít một hơi thật sâu tưởng tượng lại vẻ mặt đáng xấu hổ của hắn khi được một tên phàm nhân động chạm trước mặt con trai nuôi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Có tiếng động nhỏ từ cửa, tên dược đồng nhẹ nhàng mang thêm ít hoa phi tuyết vào rãi lên mặt hồ. Y nhìn thấy hắn đã tỉnh trong lòng có chút hồi hợp.

''Ma Tôn tỉnh rồi à? Khổng Tước hộ pháp dặn ta chuẩn bị thuốc sẵn cho ngài, uống vào sẽ loại bỏ triệt để xuân dược còn sót trong cơ thể.''

Hắn nhìn qua trên người y không có ma khí, chỉ là một phàm nhân.

''A Quân đi đâu rồi?''

''Bẩm Ma Tôn, Khổng Tước hộ pháp đi xử lý chút chuyện vặt vãnh sẽ về sớm thôi, ngài ấy dặn ta hầu hạ người.''

Luân Hồi thiên thư đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn bay lượn qua lại, lần đầu tiên nhìn thấy chí tôn bảo vật, dược đồng nhìn có vẻ rất sợ hãi tay chân lúng túng nhặt những cánh hoa để xuống mặt nước.

''Sợ gì chứ? Chỉ là cuốn sách rách thôi mà! Ngươi là phàm nhân sao?!''

''Vâng tiểu nhân chỉ là một người phàm!''

Hắn nhắm mắt tựa đầu vào thành hồ hưởng thụ dòng nước, từng chuyển động của tên dược đồng và hơi thở của y hắn đều cảm nhận được. Trong nhịp đập của tim đều rất loạn, y nhìn sơ thì có vẻ run sợ nhưng kì thực cũng đang quan sát nhất cử nhất động của hắn.

''Á Á Á Á!'' - Dược đồng đột nhiên hét toáng lên khi thấy con chó ba đầu to lớn dữ tợn nằm kế cửa đang nhìn mình không chớp mắt. Đế Á rất cảnh giác với mùi người lạ, nếu không có Cửu Anh ở gần nó đã sớm nhào đến xé xác đối phương.

 ''Đừng dọa hắn.''

''Gâu'' - Ai thèm dọa hắn, linh khí ở đây đặc biệt lạ, nó khiến ta thấy thoải mái lạ thường không muốn gò bó vào hình hài con mèo nữa.

Dược đồng bối rối :

''Xin lỗi Ma Tôn, tiểu nhân không cố ý hét lớn như thế.''

''Tại sao ngươi lại nhận ra ấn ký của ta và Đế Á? Rốt cuộc A Quân kể ngươi nghe bao nhiêu chuyện? Ngươi có biết những kẻ biết quá nhiều thường sẽ không sống lâu không?''

''Ma Tôn tha mạng!'' - Y quỳ lạy không dám nhúc nhích.

''Ngươi và A Quân là loại quan hệ gì?''

Cửu Anh nghe rõ tiếng bước chân vội vàng ngoài hàng lang, tiếp theo đó là tiếng thở dốc và tiếng mở cửa. Hắn mở mắt ra ngồi dậy thì thấy con trai nuôi đang hốt như sắp xảy ra hoảng chuyện gì đó.

''Tiểu Thước ngươi chọc giận Ma Tôn sao?'' - Khổng Tước Quân cầm cây quạt sắt đẫm máu bước vào, nhìn thấy Cửu Anh đã tỉnh y liền giấu đi cây quạt sau lưng.

''A Quân thỉnh an nghĩa phụ.''

Ngó thấy vết máu trên đó vẫn còn rất mới, mùi tanh bay ngang qua mũi Đế Á, nó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gầm gừ lên vài tiếng, không gian căn phòng bỗng căng thẳng lạ thường, không ai nói với ai câu gì.

Cửu Anh chống tay lên thành hồ, hắn liếc nhìn tên dược đồng :

''Ngươi nhận phàm nhân làm thuộc hạ từ lúc nào thế?! Hình như ngươi ở nhân giới lâu quá rồi nên quên luôn tất cả những gì ta nói nhỉ?''

Khổng Tước Quân hai mắt hoảng loạn đôi chút, quay qua nhìn kẻ kia :

''Tiểu Thước cút ra ngoài đi!'' - Nghĩa phụ ông ấy hình như rất giận, nếu thật sự nghĩa phụ gϊếŧ Tiểu Thước ca thì ta phải làm sao đây.

Dược đồng nhìn lại hắn với ánh mắt lo lắng :

''Khổng Tước đại nhân... Ta!'' - Để lại một mình A Quân có ổn không. Hay là mình quỳ xuống van xin cho A Quân.

Khổng Tước Quân lại ngó qua Cửu Anh, khuôn mặt hắn đang biến sắc.

''Cút ra!'' - Ngươi còn không ra ngoài ông ấy sẽ gϊếŧ ngươi đấy.

Dược đồng liền rời khỏi căn phòng, Khổng Tước Quân đóng kỹ cửa lại rồi đến quỳ xuống cạnh hồ nước. hai tay y đặt vai Cửu Anh và nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cho hắn. 

''Nghĩa phụ xin hãy trách tội con, hắn vô tội! Con đã cứu hắn trong trận đại dịch mấy năm trước, cha mẹ đều qua đời không nơi nương tựa cho nên ...''

Cửu Anh :

''Hay cho câu hãy trách tội ngươi, Khổng Tước hộ pháp máu lạnh vô tình của U Minh giới một tay ta đào tạo lại đi xin chịu tội thay cho một tên phàm nhân vô danh. Ngươi đang đùa bổn Ma Tôn sao?''

Câu nói kèm theo một luồng sức mạnh chạy dọc cơ thể khiến người khác không khỏi rùng mình, ma lực thì âm thanh tỏa ra làm mặt nước trong hồ khẽ dậy sóng, Khổng Tước Quân nhẹ nhàng rút tay lại.

''Ta đã làm nghĩa phụ thất vọng khiến người từ ngàn dặm U Linh xa xôi thân chinh đến đây xin cam lòng chịu phạt. Nguyện hủy hết tu vi trở về Ma giới thọ hình, chỉ xin người đừng gϊếŧ hắn.''

''Tiểu tử khờ! Ngươi gọi ta một tiếng nghĩa phụ bổn Ma Tôn có thể nhẫn tâm xuống tay sao? Ngươi thích nuôi phàm nhân thì cứ nuôi, nuôi thêm vài tên cũng được. Tuy nhiên một câu cũng muốn chịu tội thay, hai câu là một bảo toàn tính mạng cho tên đó, ta thấy hơi tò mò về tên phàm nhân đó rồi đấy.''

Khổng Tước Quân hai mắt sáng rực, nhào xuống nước ôm lấy hắn :

''Nghĩa phụ cho phép ta nuôi người phàm à? Cảm ơn nghĩa phụ, sẵn tiện A Quân cũng muốn nói vài chuyện, con muốn làm một người thường như những người ở Giang Châu này, cho nên nghĩa phụ... Con đã tu luyện hết bát mạch và mở xong 16 đường lục đạo từ lâu, con muốn nghĩa phụ giúp con chuyển thế đầu thai thành phàm nhân!''

Cửu Anh im lặng nhìn y, trong lòng hắn đang rất vui nhưng cũng rất buồn, vui vì tu vi của đứa trẻ ngày nào hắn dưỡng đã viên mãn và nghĩ thông suốt, muốn trở thành phàm nhân - Bước đầu tiên để đi vào thiên đạo, buồn vì rất có thể sau khi độ kiếp hắn sẽ không còn gặp y nữa.

Thấy hắn sắc mặt không được tốt Khổng Tước Quân chần chừ một chút, liệu lúc này có nên nói ra tâm ý của mình, chuyện giữa hắn và dược đồng cũng không thể giấu mãi được tuy nhiên lỡ khiến Cửu Anh nổi giận lên thì dược đồng e là không thể tránh khỏi cái chết.

 ''Nghĩa phụ sao thế? Con nói gì khiến người không vui sao? Thế con không độ kiếp nữa''

Cửu Anh :

''Ta nói không vui bao giờ, ngươi độ kiếp chỉ là chuyện sớm muộn chỉ là không ngờ lại nhanh như thế sắp phải xa ngươi rồi, sau khi xong việc ở đây ta sẽ giúp ngươi độ kiếp nhưng mà ngươi sao khi thành người rồi sẽ không còn thần thông, không còn danh tiếng lúc trước, không còn trở về ma giới được nữa, ngươi có luyến tiếc không?''

Y tươi cười :

''Lúc tiễn con qua Vong Xuyên xin nghĩa phụ dùng Trích Tiên đàn một khúc cho ta nghe, như vậy sẽ quên hết tất cả mọi chuyện kiếp này, không còn nhớ sẽ không còn phiền não nữa.''

''Việc này! Ừ cũng được.'' - Tên nhóc ngươi thật sự muốn quên hết, quên cả ta sao? Lão già sống mấy ngàn năm như mình thật đáng thương quá mà.

Đột nhiên y đỏ mặt, lúc này không nói còn để tới lúc nào :

''Con không vội độ kiếp ngay... Lúc nào Tiểu Thước chết thì nghĩa phụ độ kiếp cho ta cũng không muộn, ta muốn cùng hắn đi đầu thai.''

Đế Á và Cửu Anh tròn mắt nhìn hắn, thế này là tình huống gì đây, lại còn muốn đầu thai cùng nhau.

''A Quân! Nói cho ta biết, ngươi thích tên dược đồng đó à?!''

''Con không có! Con sợ đầu thai một mình làm người sẽ rất cô đơn lỡ như giống nghĩa phụ sống hơn vạn năm không... Không có ai bên cạnh thật sự rất buồn nên con muốn đứa trẻ tội nghiệp đó cùng con đầu thai chung thôi mà.''

''Ngươi... Ngươi!''

Đế Á cuộn đầu vào cơ thể tủm tỉm cười :

''Gâu'' - Còn không phải mắng Ma Tôn là tên cẩu độc thân sao, Khổng Tước Quân này thật biết khịa người.

Cửu Anh :''Được lắm ta bảo luân hồi thiên thư cho ngươi đầu thai thành thái tử còn hắn làm thái giám được chưa?''

''Thật ra thì con muốn kiếp sau làm một tiểu thư trong một gia đình bình thường, còn Tiểu Thước thì làm một thương gia nhỏ ở gần đó là được.''

''Ngươi nói cái gì?! Đế Á, mau đỡ ta!''

Cái mẹ nó! Cửu Anh vừa nghe cái gì thế này? Ma đầu hành xử quyết đoán mà hắn luôn tự hào lại muốn đầu thai thành nữ nhân, bản thân đang nghi ngờ y có thật sự là nghĩa tử Khổng Tước Quân của hắn hay không.

Y bắt đầu ra vẻ đáng yêu, hai tay dụi mắt nhìn hắn.

Cửu Anh kiên quyết lắc đầu :''Ta không chấp nhân được, tại sao ngươi lại thích phàm nhân mà lại là nam nhân nữa chứ! Ta không hiểu ngươi nghĩ gì nữa, tóm lại ta quyết định rồi!'' 

''Chờ con một lát, có đồ tốt muốn hiếu kính nghĩa phụ.'' - Khổng Tước Quân nhanh chóng chạy ra ngoài vác theo cây quạt đầy máu của mình.

''Có mang bàn đào của tây vương mẫu ra đây cũng thế.''

''Gâu gấu gầu gâu.'' - Ma Tôn thật lạc hậu, còn quan niệm môn đăng hộ đối sao? Nói cho cùng thì phàm nhân vẫn hơn yêu ma một bậc mà ngài vẫn cho là không xứng? Nếu Khổng Tước đại nhân thật sự yêu thích hắn thì ngài cũng nên chúc phúc cho họ, không lẽ muốn con của ngài cũng như ngài.

Cửu Anh :

''Ngươi nói ít một chút, tên dược đồng này có gì đó không ổn, nhịp thở của hắn lúc ở cạnh ta rất gấp ráp.''

''Gâu Gâu?'' - Ai chẳng thế, bên ngoài họ đồn đại Ma Vương chi chủ gϊếŧ người không gớm tay, không nói lí lẽ còn không biết yêu thương thuộc hạ, không tin hỏi cuốn sách đi.

Thiên thư tỏ ý đồng tình, nó mở một trang sách ra trong đó hiện lên cảnh hắn đang nằm ngủ gần lò sưởi còn Đế Á đang phun lửa vào cái lò sưởi đó để tiết kiệm tiền củi lửa, lát sau lại hiện lên cảnh hắn ngồi vẽ bậy vào thiên thư.

Cửu Anh :

''Gϊếŧ người thì có, còn đoạn sau các ngươi chế thêm à? Đây là việc trong nhà sao người khác biết để mắng chửi ta được? Hay các ngươi ra ngoài rêu rao ta thất đức? Dạo này hình như ít việc cho các ngươi làm quá thì phải?'' - Ánh mắt của hắn bỗng đỏ rực lên.

Chúng nhìn nhau, sau đó không ai bảo ai Luân hồi thiên thư lại chui vào người hắn còn Đế Á lại hóa ra con mèo chạy ra chỗ khác nằm. Lão già mấy ngàn tuổi không dễ chọc, nóng tính lên rất khó tưởng tượng được sẽ lại mang chúng ra làm những trò gì.

 Cửu Anh ngáp một hơi dựa đầu vào thành hồ thư giản, dựa vào các ngươi muốn chơi ta à? Gọi Đế Thích Thiên xuống thì miễn cưỡng được.

''Nghĩa phụ con có lễ vật cho người đây, nữ nhi hồng 20 năm ở nhân giới.'' - Khổng Tước quân hào hứng bê ra ba bình nữ nhi hồng cực thơm.

''Ngươi nghĩ như thế bổn tôn sẽ động lòng sao? Ta mà thèm mấy loại rượu này à?'' - Không được dễ dãi chuyện này với nó. 

''Thế con để trên bàn vậy! Nghĩa phụ bao giờ cảm thấy lạnh có thể đến nhấm nháp vài chén rượu cho ấm bụng, con đi chuẩn bị thêm thức ăn.''

Cửu Anh đứng dậy bước ra khỏi hồ nước, hắn vơ tay cầm vội cái khăn tắm trên bàn choàng ngang nửa phần thân dưới.

''Không cần! Lão tử nói không được thì chính là không được! Ta có thể cho phép ngươi giữ hắn nhưng tuyệt đối ngươi không thể có tư tình với hắn. Ngươi khờ như thế chắc chắn sẽ bị người ta gạt.''

''Nghĩa phụ... Khoan đã! Người định đi đâu à? Người còn chưa nói cho con biết người đến Giang Châu làm gì''

Cửu Anh :''Ta đến thu thập những linh hồn thôi, phải rồi một lát nữa ta ra ngoài dạo, ngươi trông chừng Đế Á nhé.''

''Nghĩa phụ không muốn mang Đế Á đại nhân theo ạ?''

''Dĩ nhiên là...!'' - Hắn chưa dứt lời Đế Á đã đi qua đi lại dưới chân hắn cọ đầu tới lui làm nũng như một con mèo chính hiệu.

''Ngươi làm thế cũng vô ích, ta không thể dắt ngươi đi khắp nơi ở nhân giới được, thú tính của ngươi trỗi dậy lại chạy đi ăn thịt phàm nhân thì biết xử lý ra sao.''

''Gâu.'' 

Đế Á thất vọng lũi thủi đi trở ngược vào trong. Cũng không thể trách hắn, Đế Á là hung thú, nó cực kỳ mẫn cảm với máu người, kiềm chế được thì không nói, không kiềm chế nổi sẽ bộc phát bạo tính hậu quả không lường.

Dược đồng lo lắng đi vào :''Khổng Tước đại phu, bên ngoài có người muốn gặp.''

''Là ai thế?''

''Ta không biết nhưng hình như người đó không phải đến khám bệnh.''

Cửu Anh :''Có cần nghĩa phụ giúp ngươi không?''

Y cuối đầu :''Dạ không cần đâu nghĩa phụ, những chuyện thế này nên để... Ủa? Người đâu?'' - Đến nhìn lên thì đã không thấy Cửu Anh.

Dược đồng mỉm cười :

''Tiểu Quân người đã đi từ khi ngươi bắt đầu nói rồi!''

''Ông ấy vẫn nóng tính như xưa, có điều Thước ca nghĩa phụ có vẻ không thích huynh.''

'' Không sao, rồi từ từ ta sẽ khiến phụ thân của ngươi thích ta! Đừng quá lo lắng.''

Cửu Anh vừa bước ra ngoài đã gặp ngay oan gia, cái tên lần trước đã đụng mặt hắn ở Tây Vực cư nhiên lại xuất hiện ở đây.

''Là ngươi!'' - Cả hai đồng thanh đáp.

Kim Sí Điểu : ''Ha! Ta đang không biết đi đâu mới có thể tìm được ngươi, ngươi lại chạy ra xuất hiện ngay ở đây.''

''Ngươi đến đây làm gì?''

''Ta đương nhiên là tìm yêu quái.''

Cửu Anh :''Đi đi! Người ngươi đang muốn gây sự là con trai của ta, ta không cho phép bất kì ai động đến nó.''

''Khổng tước đại phu là con trai của ngươi sao? Có chút thú vị đấy, tuy nhiên bây giờ ta đổi mục tiêu rồi! Người ta muốn đấu hiện giờ là ngươi.''

Cửu Anh :''Ngươi dựa vào đâu để có được cái niềm tin là sẽ thắng ta thế? Hình như ngươi không biết cảnh giới tu la của thượng thần là thế nào?''

''Không thử làm sao biết!'' - Kim Sí Điểu hào hứng rút kiếm.

''Ngươi thật sự muốn đánh sao? Ta chỉ sợ toàn bộ bá tánh ở Giang Châu này sẽ chôn xác theo trận chiến của chúng ta.''

''Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mang tính mạng của hàng vạn sinh linh ở đây huy hiếp ta!''''

Cửu Anh niệm một loại cổ chú, luân hồi thiên thư từ trong cơ thể hắn bay ra. Kim Sí Điểu tròn mắt.

''Luân Hồi thiên thư? Ngươi là kẻ nắm giữ luân hồi chi cảnh? U Linh chọn ngươi làm người dẫn đường... Hừmmm cái quyển thiên thư này cả Đế Thích Thiên nó cũng không chịu nhận chủ, lý nào lại chọn ngươi.'' - Kim Sí Điểu thở dài.

Cửu Anh :''Này Thái độ ngươi như thế là có ý gì?''

Kim Sí Điểu áp mặt lại gần hắn nói đểu :''Ta đang nghĩ nó chọn chủ nhân lấy tiêu chuẩn là gì?''

''Còn phải nói! Đương nhiên là thấy ta soái khí ngời ngời, ngọc thụ lâm phong rồi!''

''À ừ... Cũng có thể!'' - Thiên thư cũng háo sắc.

Cửu Anh :

''Mà thôi dẹp đi! Ta mang nó ra để nhắc nhở ngươi, ta hiện giờ đang đi điều tra công vụ, chậm trễ sẽ kéo theo rất nhiều người chết! Ngươi đó khôn hồn đừng có chọc giận ta! Không ta sẽ viết tên ngươi vào đây cho đầu thai thành một con heo.''

Kim Sí Điểu :''Ngươi... Biết tên ta viết thế nào sao?''

''Ta... Ta... Không biết nhưng chắc chắn khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi thành con heo, giờ thì đừng làm phiền ta và tránh xa khỏi cái y quán này.'' - Hắn nói rồi đẩy Kim Sí Điểu sang một bên đi ra khỏi y quán.

''Này Cửu Anh! Ngươi điều tra chuyện gì thế? Nói cho ta nghe đi, ta biết sẽ giúp đỡ cho ngươi.''

''Không được gọi tên ta, ta tự điều tra được không cần ngươi giúp.''

Thế là hắn ra ngoài bắt đầu tìm kiếm dấu hiệu của những kẻ bị đoạt xá, những kẻ đoạt xá của những hồn linh chưa thật sự chết sẽ không thể dung hòa được kí ức của họ, nói cách khác không thể nhớ hay hòa nhập được với những người thân của kí chủ, loại này rất dễ nhận biết sau khi ngủ hay bất tỉnh liền trở thành một người khác.

''Ngươi định đi theo ta đến bao giờ? Ngươi thích nam nhân à?''

''Không, sao ngươi hỏi thế!''

Cửu Anh :

''Thế theo ta làm gì? Ngươi theo ta sẽ cản trở ta hành sự đấy, nếu không thích nam nhân thì xa ta ra một chút vì ta rất dễ động lòng với người bên cạnh.''

Kim Sí Điểu chấp hai tay ra sau gáy suy nghĩ một lát :''Ừ ta thích ngươi, như thế có thể đi theo được rồi chứ?''

''... Tùy ngươi vậy.''

Kim Sí Điểu mỉm cười : ''Lần trước ngươi đi có nhắc đến chuyện luyện nội đan, ngươi luyện đến đâu rồi?''

''Ta vẫn chưa hấp thụ đủ 10 vạn linh hồn ác nhân chưa thể khai ấn luyện thành Vạn Hồn Châu  được.''

''Mười vạn hồn linh, nghe có vẻ rất lợi hại.''

Cửu Anh :

''Ngươi sợ rồi à? Khi đủ số lượng và thành đan thì nó sẽ có thần thức, linh hoạt như người sống, chỉ có điều là một công cụ gϊếŧ người rất đáng sợ, có thể thôn phệ cả hồn phách của thần tiên.''

Kim Sí Điểu :

''Ta chưa bao giờ nghe nói có loại nội đan như thế.''

''Là ngươi không thấy chứ không phải là nó không có tồn tại, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng  có ngoại lệ, thiên hạ bao la hơn ngươi nghĩ nhiều lắm.''

Kim Sí Điều :''Đúng là tầm nhìn của ta còn hạn hẹp quá, nhưng mà chúng ta đang đi đâu thế?''

Cửu Anh :''Tìm người bị đoạt xá.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.