Lộ Trình Minh Giới

Chương 6: Huyết Dưỡng.



''Cái gì mà không muốn ta dính đến chuyện của Ma giới chứ, con chim chết tiệt khỏi cần nói nữa, ngươi không muốn giúp bổn vương thì ta sẽ tự đi.''

''Muốn tốt cho ngươi thôi, ta chỉ sợ trên đường về ma giới kẻ thù cũ của ngươi sẽ tìm đến.''

Cửu Anh :''Ta không phải người đám rác rưởi đó có thể động vào, lúc trước nhìn thấy bổn vương từ xa thôi, kể cả muốn nói gì đó với ta cả đám bọn chúng cũng phải đứng cách xa cả trượng.'' 

Liên Hà đến bên cạnh ghé mặt vào tai y hỏi nhẹ :''Hay quá! Thế bây giờ ma tôn cho ta lãnh giáo thử vài chiêu để mở rộng tầm mắt đi.'' - Cửu Anh tức giận nắm chặt cổ tay định đấm vào mặt hắn nhưng dễ dàng bị Liên Hà chặn lại, hắn tùy tiện dùng sức cũng nhanh chóng áp chế Cửu Anh khóa chặt hai tay y ra sau lưng.

''Kim Sí Điểu, ngươi ức hiếp ta không mở được ma huyệt, mau bỏ ra! Bổn vương không phục!''

Liên Hà :''Ngươi nên hiểu ngươi đang ở trong tình huống nào, lũ yêu vật sợ ngươi vì thần lực lúc trước còn bây giờ ngươi đã không còn thi triển được nữa ngươi nghĩ chúng sẽ quỳ dưới chân ngươi sao? Hãy thử nghĩ đến cảnh ngươi bị rơi vào tay bọn người mà ngươi hành hạ lúc trước xem, không chừng còn thê thảm hơn rơi vào tay thiên chúng.''

Cửu Anh :''Ngươi im miệng.''

Liên Hà :''Không ngại nói cho ngươi biết, thông thiên giáo chủ và sát thần thiên tôn phái rất nhiều thiên chúng tìm kiếm ma huyết và tung tích của ngươi hơn ngàn năm nay trong khắp tam giới, chúng yêu cũng tìm kiếm ma huyết vì giấc mơ một bước lên trời, ngươi đang bị cả tam giới truy sát.''

Ánh mắt Cửu Anh chuyển từ màu đỏ thành màu vàng nhạt, hắn cố sức vùng dậy nhưng sức lực bàn tay của Liên Hà khóa chặt hai tay hắn mạnh mẽ đến độ không thể dịch chuyển được. Liên Hà thấy thế liền bỏ tay ra :''Đến một đứa nhóc 15 tuổi như ta, ngươi còn không phản kháng lại được, còn mạnh miệng sao? Bộ dạng này sớm muộn gì cũng bị chúng bắt nạt.''

Cửu Anh :''Thế thì liên quan gì ngươi?''

''Sao lại không liên quan? Chỉ có ta mới được bắt nạt ngươi thôi, sau này chuyện của bọn yêu vật ngươi đừng quản nữa, ta có việc phải về Yên Vũ đài ngay, ngươi đó! Phải ngoan ngoãn một chút thì ta mới giúp ngươi về U Linh gặp Cửu muội, giờ thì nghĩ ngơi đi.''

Liên Hà vừa ra khỏi cửa Cửu Anh liền vận khí mở ma huyệt trên người nhưng vẫn như lần trước không sao mở được:''Bây giờ Ma châu không có trong cơ thể toàn bộ kinh mạch của ta bị phong ấn, ta không thể tiếp tục thế này được, có lẽ nên luyện lại một ma châu khác... Như thế phải nuôi châu bằng gì nhỉ? Trên nhân giới không còn nhiều yêu quái thì làm sao lấy ma khí của chúng để bảo dưỡng.''

''Cửu ca, muội có nấu một ít cháo cho huynh, huynh dùng cho nóng nhé ta ra xem Hắc Lang ca ca đi mua đồ về chưa đã.'' - Tiểu Hồ bê vào một bát cháo thơm nức mũi.

''Cảm ơn muội!'' - Cửu Anh nhìn Tiểu Hồ rồi tự khõ nhẹ vào trán mình - ''Cửu Anh ơi Cửu Anh, nó chỉ là một tiểu yêu nhỏ nhoi thì một ít ma khí có đủ để dưỡng thành ma châu không? Với lại nó tốt với ngươi như thế mà lại muốn lấy mạng nó, ngươi quá tàn nhẫn rồi.''

''Không nuôi bằng ma khí thế nuôi bằng thứ gì bây giờ?''

Chợt tiểu nhị trong khách điếm gõ cửa :''Khách quan rượu của ngài!.''

Cửu Anh nhìn tên tiểu nhị rồi như chợt nảy ra ý gì đó hắn phì cười ra hiệu cho y mang rượu vào.

 ''Mang vào trong dùm ta.''

Tiểu nhị :''Công tử! Đây là loại rượu thượng hạng ở chỗ bọn ta, ủ trên 10 năm không phải ai cũng có thể nếm qua đâu.''

Cửu Anh :''À thế thì ngươi cùng uống với ta đi. Mỹ tửu mà uống một mình thì phí quá!''

''Công tử đúng là phóng khoáng.''

Cửu Anh bật cười :''Cứ thoải mái đi! đằng nào thì chết rồi cũng tứ đại giai không, không mang theo được gì hahaha....''

''Nếu... nếu công tử nói thế tiểu nhân chi bằng hầu rượu ngài một lát.''

''A Tuyệt! Tên tiểu tử này mang rượu lên cho khách làm gì lâu thế mau xuống đây trông quầy cho ta.'' - Ông chủ đứng trước hàng lang phòng hét lên.

Tiểu nhị vội chạy ra :''Ông chủ tôi ra ngay đây.''

Cửu Anh nắm chặt tay hắn :''Ậy ngươi ngồi yên đây để ta ra nói chuyện với ông ấy, ta đang có nhả hứng cùng uống rượu với ngươi.''

''Vậy phiền công tử hehe.'' - Tiểu nhị vừa mở vò rượu ra thì đèn trong phòng vụt tắt. Một làn gió thổi mạnh vào phòng khiến cửa sổ bật tung ra, hắn giật mình đứng dậy theo bản năng, không gian xung quanh bỗng im lặng đến đáng sợ, không nghe thấy tiếng của Cửu Anh lẫn chủ quán, tên tiểu nhị đứng ngồi không yên.

''Công tử? Nghe ta nói không? Ngài đâu rồi!''

Vẫn không có tiếng đáp lại, tiểu nhị gọi thêm một tiếng nữa thì hắn cảm thấy có chút không ổn liền toang chạy ra hướng cửa, một bàn tay chạm lên vai hắn :

''Này!Đừng ra khỏi cửa, ta vừa ra đó chẳng thấy ai cả.'' - Cửu Anh thì thào trong bóng đêm.

''Công tử vừa rồi ngài đi đâu thế, làm ta sợ chết đi được, ngài chờ ở đây ta xuống dưới quầy mang nến lên.''

Cửu Anh :''Ngươi không nên đi, ngươi ra khỏi cửa sẽ khó mà sống qua đêm nay!''

''Ý công tử là sao?''

Tiếng chủ quán lại vang lên :''A Tuyệt! ngươi không nhanh ra phụ ta một tay thì tháng này đừng hòng có một đồng tiền công nào.''

Tiểu nhị đứng dậy bái tạ:''Công tử, ông chủ ta nói thế rồi, ta không thể cùng ngài uống rượu được, hay là chờ ta coi tiệm xong lại lên với ngài.''

Cửu Anh cúi mặt thở dài:''Ngươi thật sự muốn đi à? Hay là uống một ngụm rượu đi.''

''Dạ ông chủ ta đang gọi thôi chào công tử một lát gặp ngài.''

''Chỉ sợ rượu này kiếp sau ngươi mới có thể uống.''

Tiểu nhị vừa ra khỏi phòng Cửu Anh đã nghe tiếng thét kinh hoàng của y, tiếp đó là âm thanh nặng nề di chuyển dọc hành lang tiến về phòng hắn. Cái thứ đấy kêu gào rất thỏa mãn dường như nó đã lôi xác người lên gần chỗ hắn để mà thưởng thức.

''Này, có đói đến mức chết đi sống lại cũng đừng quấy nhiễu ta thưởng thức mỹ tửu, cút ra chỗ khác.''

Nghe tiếng người nó gầm lên đập tung cánh cửa phòng bước vào, bên tay trái vẫn còn nắm chặt thi thể tên tiểu nhị đang ăn dở có vài chỗ đã bị gặm trơ cả xương ra ngoài, mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng ít ỏi của căn phòng, Cửu Anh thấy được yêu quái này có một nửa thân trên là hổ một nửa thân dưới là người, khóe miệng của hắn vẫn còn nhơ nhớt đầy máu tanh.

''Thì ra là tạp chủng ngươi, vốn dĩ định dùng máu của tên này để dưỡng ra ma châu mới nhưng lại bị ngươi ăn mất, xem ra những người mất tích ở nơi này đều nằm hết trong dạ dày ngươi rồi.''

''Gràooo...'' - Yêu vật gào lên nó nắm hai chân của thi thể xé toạc ra làm đôi để thị uy trước mặt Cửu Anh.

''Trò mèo, có giỏi đến mà ăn thịt ta này.'' - Hắn vẫn thản nhiên ngồi uống rượu.

''Tiểu Minh, dừng lại đi Tiểu Minh đừng gϊếŧ người nữa.'' - Người thiếu phụ hôm nọ chạy từ ngoài vào ôm chặt thấy thân thể con hổ yêu.

Cửu Anh :''Ồ lại là mẫu tử các ngươi, phu nhân! Thật không ngờ bà lại tiếp tay bao che cho nó sát sinh hại mạng.''

''Ân công là lỗi của ta không liên quan đến nó, Tiểu Minh từ nhỏ thể chất yếu ớt là ta đã lén nuôi nó bằng máu của mình, bây giờ nó đang lên cơn khát máu ân công mau đi đi tôi không giữ chân nó được lâu đâu.''

Cửu Anh :

''Thế cuộc làm đến hỗn độn như thế này, dân trong thành kéo đến thì mẫu tử ngươi khó thoát đại tội.''

Hổ yêu gầm lên giận dữ hất văng người thiếu phụ sang một bên điên cuồng lao về hướng Cửu Anh, Xà hồn của y phóng ra khỏi thân thể há mồm định nuốt chửng yêu thú.

''Dọa hắn thôi! Đừng ăn, tế phẩm này không sạch sẽ.'' - Yêu lực của ma xà dần thả lỏng thu nanh lại, nó ôn nhu hóa thành một con rắn màu tím bò quanh người Cửu Anh rồi chui lại vào trong cơ thể. Hổ yêu bị khí tức của ma xà áp chế đã phần nào mất đi cơn khát máu biến trở lại thành một đứa trẻ.

''Ân công.''

Cửu Anh :

''Đừng gọi ta là ân công nữa! Loại bán yêu dơ bẩn này không xứng để ta thu thập chứ không có nghĩa là ta đồng cảm với hành vi của các ngươi.''

Tiếng ồn ào ở dưới tầng dưới vang lên, Cửu Anh vội vàng bỏ ra ngoài:

''Liệu mà rời khỏi đây đi, trời sáng rồi ở đây liên lụy ta.''

''Nhưng còn những thi thể này.''

Hắn gằn giọng:''Ngươi giải quyết nổi sao? Cút.''

Thiếu phụ vội vàng ôm đứa trẻ lẻn ra cửa sau, dưới sảng của khách điếm quan binh và các đạo sĩ đang xem xét những mảnh thi thể còn sót lại.''

Trở về Yên Vũ Đài, Liên Hà nhốt mình trong phòng không muốn nói chuyện với ai, ở đây mỗi ngày các đệ tử đều phải luyện rất nhiều bài học về thể lực và ý lực mới có thể thư giản 2 canh giờ mỗi ngày, hắn cho dù là hoàng tử cũng không ngoại lệ tuy nhiên Liên Hà đã dành hai canh giờ nghỉ ngơi duy nhất đó để lẻn ra ngoài tìm Cửu Anh nên hiện giờ hắn rất mệt, thật sự rất mệt mà.

''Liên Hà, ta vào được không?'' - Tiếng gọi cửa cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Liên Hà :''Vào đi Nghiêm Thành sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì thế.''

''Lão sư muốn gặp đệ.''

''Gặp ta sao, chuyện gì thế sư huynh biết không?''

Nghiêm Thành :

''Bọn Tiểu Huỳnh Tử bẩm với sư phụ đệ không nghỉ ngơi sau giờ trầm mình dưới tháp nước Lưu Ly mà cứ lẻn ra ngoài nên có vẻ là vì chuyện này.''

''Tên ấy đúng là không nói được gì tốt lành mà.''

Liên Hà đến phòng của Tế Âm Lão Sư, ông ấy đang mãi ngắm nhìn bức họa một thiếu niên đang tìm cách bảo vệ một con hổ dữ, Tế Âm lão sư là đồ đệ của Bồ Đề lão tổ truyền nhân bên cạnh đại đức Như Lai, ông ấy có thể nhìn thấu ngũ hành và nhân quả 9 kiếp của đời người rất được các tiền nhân trên thiên giới kính nể, đời này kiếp này ông ấy đến đây truyền đạo cho các đệ tử trong Yên Vũ đài và đặc biệt rất quan tâm đến Liên Hà vì xuất thân và tiền kiếp của hắn, Lão sư nhìn thấy y liền chỉ tay vào bức họa :

''Liên Hà! Ngươi xem kẻ này thật sự quá đáng thương. Hắn đang cố gắng giữ lấy một mối hiểm họa có thể gϊếŧ chết hắn bất cứ lúc nào.''

Liên Hà :

''Đồ nhi nghĩ nếu có một phần ngàn của cơ hội làm cho nó chuyển từ chuyện xấu thành chuyện tốt thì tại sao không thử?''

Lão sư thở dài nhìn hắn:

''Con hiểu lão phu muốn nói gì phải không. Nói như thế dù có ra sao ngươi vẫn sẽ không hối hận chứ.''

''Từ lúc bắt đầu tiến vào vòng xoáy luân hồi con đã không hối hận rồi, đời này vấn vương tam sinh cũng vì huynh đệ này.''

Tế Âm lão sư đặt tay lên vai y :

''Ta biết hắn là tri kỷ bên ngươi nhiều năm, cùng ngươi trưởng thành, cùng ngươi vui buồn nhưng mà con đường trở về của hắn là chính đạo hay ma đạo đều rất gian nan không nói trước được, hôm nay vi sư gọi ngươi đến đây là mong ngươi có thể vì chúng sinh thiên hạ mà...''

Liên Hà :

''Người cũng muốn con gϊếŧ hắn? Tại sao? Cửu Anh không còn đại ma vương của một ngàn năm trước nữa, tại sao thiên giới và tây phương tôn giả vẫn nghĩ rằng hắn là một mầm họa.''

''Thiên mệnh của hai ngươi từ khi bắt đầu đã là hai cực trái ngược, ngươi là người thực thi thiên pháp ta hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể đại nghĩa diệt thân.''

''Cửu Anh không phải là hạng người tốt xấu không phân biệt được, con đảm bảo với người hắn sẽ không làm chuyện tày trời nào nữa.''

Lão sư khoát tay nhẹ một khung cảnh hoảng loạn phản chiếu hiện ra trước mắt Liên Hà, đó là khung cảnh của Giang Châu một ngàn năm trước, đại hồng thủy cuồn cuộn từng đợt đập nát tường thành nhấn chìm bá tánh Giang Châu ở mỗi nơi nó tràn qua, lướt trên ngọn sóng là một thiếu niên mặt đằng đằng sát khí đang ngồi đánh đàn cưỡi trên lưng một con cự điểu khổng lồ, từng tiếng đàn của thiếu niên vọng lên hòa theo tiếng ai oán của hàng vạn sinh linh ở Giang Châu năm đó. Xung quanh thiếu niên ma vật không ngừng tung hô, hò hét ánh mắt đó của hắn đỏ hơn màu máu của bá tánh dưới chân.

Liên Hà không đủ kiên nhẫn để xem tiếp liền quay mặt ra chỗ khác, chờ có thế Tế Âm lão sư nghiêm mặt rằng :

''Chỉ vì một yêu vật mà hắn nhẫn tâm tích nước nhấn chìm cả một vùng đất hơn vạn dân xóa sổ cả Giang Châu, theo ngươi kẻ như thế có ai dám đảm bảo hắn sẽ không vì một chuyện gì đấy mà lại muốn tắm máu chúng sinh, người đứng đầu chúng ma hành xử quá bốc đồng như thế, liệu có thể tha thứ được.''

Liên Hà :

''Nhưng hắn cũng đã bị đại hình xử phạt chuyện năm đó cũng là chuyện quá khứ rồi thưa sư phụ.''

''Chấp mê bất ngộ.''

Lão sư thất vọng mang một chiếu chỉ giao cho hắn:

''Đây là thánh chỉ của phụ vương ngươi cho người mang đến đây lúc sớm, bệ hạ muốn ngươi hồi cung tham gia tranh đoạt của các hoàng tử để trở thành thái tử.'' Liên Hà cầm chiếu chỉ rồi lạy tạ lui xuống.

Ông ta đi đến hậu viện chợt thấy một ngôi sao sáng bay qua ngang trời, Tế Âm lão đưa tay bấm quẻ :

''Lão già rồi, cũng không nên tham gia vào quá nhiều chuyện trần tục.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.