Louisa khựng lại vài giây, cô căng mắt nhìn cô gái bên cạnh mình, căn phòng rộng lớn này sau tiếng nói của Giao Uyên lại trở thành một mảnh tĩnh lặng.
Giao Uyên nâng cánh tay, cô nhẹ nhàng vuốt lấy cọng tóc được sửa soạn kĩ càng của Louisa, ánh mắt dung chứa những suy nghĩ làm đối phương khó đoán.
- Chỉ là…tôi thấy rằng, cuộc đời của người phụ nữ chỉ duy nhất được đắm mình trong bộ váy cưới lộng lẫy, kết hôn là một thứ gì đó thiêng liêng, nó minh chứng cho một cuộc tình đằm thắm…nhưng rõ ràng cô và đối tượng của cô lại không như vậy.
- Miệng cô rõ ràng vẫn cười, thậm chí là rất tươi nhưng nụ cười đó không thật! Ngay cả ánh mắt của cô, tôi không thấy cô có lấy một tia vui vẻ thực sự.
- Ông ta qua những lời kể vụn vặt lại rõ là người lạnh nhạt, chính là người đàn ông của thương trường và ông ta chỉ quan tâm đến chức vị của mình và dựa trên cuộc hôn nhân này chỉ muốn đạt lợi ích, thứ gọi là tình cảm hẳn không tồn tại.
- Cô như vậy…sẽ hạnh phúc chứ?
Louisa thực sự câm nín trước câu hỏi kia, bộ não không thông khó khăn đưa lời ra cửa miệng.
Chưa bao giờ chỉ với một câu hỏi đơn giản câu trả lời sẽ có hoặc không, nhưng thực sự đối với cô là một tình huống nhọc nhằn.
Liếm đôi môi dày điểm đỏ, Louisa đảo mắt nhìn quanh căn phòng, lại cất tiếng ấm nhưng không chứa đựng bất kì cảm xúc dư thừa nào.
- Cô có muốn nghe tôi kể về ông ta, đối tượng mà tôi kết hôn không?
Giao Uyên chỉ im lặng, mắt cô không di chuyển vẫn nhìn vào gương mặt đã trùng xuống kia.
- Là người đàn ông tên Sherwin Miller, ông ta là đế quốc Pháp nắm trong tay một thế lực đông lớn mạnh.
Ông ta có tổng 8 người vợ, bọn họ tất cả đều là những người có quyền thế gia phả lớn cũng giống như tôi, ông ta lấy tôi làm người vợ thứ 9.
- Như cô nói, ông ta là người đàn ông của thương trường, một con người toan tính chỉ lấy lợi, và trên những cuộc hôn nhân ông ta chỉ muốn lấy những thứ khiến chức vị của ông ta vững chắc và lớn mạnh hơn.
- Emma và Dylan là hai người con duy nhất mà người vợ cuối cùng đã chết của ông ta để lại.
Những cuộc hôn nhân khác đa phần cũng đã li hôn hoặc kết thúc giống như mẹ của bọn họ.
Ngừng một chút, Louisa hơi rũ mắt, cô nhìn xuống chậm tay vuốt ve lấy mảnh vải tinh khôi trên chiếc váy cưới đẹp đẽ của mình
- Sau khi kết hôn, tất cả những tài sản mà tôi có sẽ nhanh chóng được sát nhập và tài sản chung.
Chỉ nực cười là…người chồng sắp cưới kia của tôi, tôi còn chưa biết được khuôn mặt của ông ta như thế nào…Chúng tôi trong những lần đính hôn chỉ có người đại diện đến, tôi và ông ta không hề có mặt.
Giao căng mắt ngạc nhiên, giọng nói vẫn giữ mình không để mức độ lớn, trầm tiếng cô nhẹ cất lời nói bàng hoàng
- Cô vốn…biết sao lại vẫn?
- Vẫn chấp nhận và kết hôn ư? Người thân của tôi vốn không còn, nhưng vẫn có một vài cận thần liên quan đến hoàng thất, tôi cần cuộc giao dịch này và nó là thứ duy nhất để vị trí của tôi không kẻ khác làm lung lay, ngai vàng của tôi cũng sẽ vững chắc hơn.
Và cả tôi sẽ dùng nó để bảo vệ…em trai tôi.
Giao Uyên vốn cũng chẳng ngây thơ như Louisa nghĩ, cô lại nhận ra được hai từ em trai kia, ánh mắt Louisa lại rung chuyển từ vô cảm đến một tầng xúc cảm không giống như là tình thương mến của người chị đối với em trai?
Ánh mắt ấy, một ánh mắt khó nói ra cảm xúc.
- Cuộc hôn nhân này đôi bên đều có lợi, và trong đó sẽ không bao giờ tồn tại thứ gọi là tình yêu.
- Đúng như cô nói, làm cô dâu chỉ được nhận một lần trong đời, đáng lẽ phải hạnh phúc nhưng tôi không thấy vậy nên tôi không bộc lộ.
Ai cũng biết mục đích của hôn lễ này, nữ hoàng như tôi tại sao phải thay đổi tâm trạng vì họ?
- Giờ tôi đang cảm thấy thoả mãn, hài lòng với quyết định của mình, tất cả điều đang díanx biến một sự hoàn hảo.
Nhếch môi, Louisa lại nói lời có chút miễn cưỡng
- Duyên phận này của ông ta với tôi đã được định sẵn, Hạnh phúc này cứ coi như là được định sẵn, một là có hai chắc chắn là không.
Giao Uyên rất nhanh cũng nhận ra, thần sắc lại trở về ban đầu, điềm tĩnh mà cất lời
- Tôi không hiểu rõ chắc về sự quyền lực trong mỗi hoàng gia, nhưng cô đã tạo nên một lịch sử khiến ngai vàng thuộc về cô, điều khiến ngai vàng lung lay, tôi nghĩ rằng là từ phía suy nghĩ của riêng cô thôi, nữ hoàng.
- Còn duyên phận, ừm đúng vậy đúng như vậy, duyên phận có thể là do trời tạo ra, nhưng cá nhân tôi nghĩ hạnh phúc của mỗi người thì là do bản thân cô quyết định.
- Và nếu như…ví như cô đang bỏ lỡ một người thực lòng yêu cô thì cô mới thực sự đánh mất đi sự hoàn hảo nhất của cuộc đời mình.
Giao Uyên đưa tay chạm nhẹ vào vai Louisa đạm mạc mà thận trọng nói từng câu đến thấu lòng đối phương.
Như thể cô biết tỏng mọi chuyện qua tâm trạng của đối phương vậy.
Louisa ngẩn người, chốc lát tâm trạng từ sâu nơi đáy lòng bủa vây cô một sự trầm lặng đến đáng sợ
Những lời nói kia, đám người kia thật sự là vì cô tự tưởng lấy những toan tính?
Tiếng mở cửa phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng rộng lớn, Giao Uyên và Louisa không đưa mắt nhìn, củng cố lại tinh thần, cô dâu lại xoay người thẳng gương mà đối diện.
Một nữ hầu bước vào, cúi đầu cung kính chưa kịp chào thì Giao Uyên đã cất tiếng
- What is going on?
(Có chuyện gì thế?)
Nữ hầu nhanh chóng cất lời cẩn trọng
- Kính chào nữ hoàng, phu nhân.
Ngài Iris dặn tôi đưa cô đến phòng của ngài Jordan để chờ ạ.
“Tiếng Hoa sao? Iris…còn cái gì mà phu nhân?”
- Iris nói hẳn là Jordan đã có lời, nếu vậy thì cô hãy đi trước đi.
Louisa vẫn nguyên vị trí, cô chỉ chậm nói qua lời với Giao Uyên.
- À được, vậy tôi xin phép, nữ hoàng.
Nói xong, Giao Uyên cất chân đi ra ngoài với nữ người hầu kia.
Thấy cô bước ra, hai nữ hầu bên ngoài cũng cúi đầu cất hai tiếng phu nhân rồi bước vào trong.
“Hình như lúc đầu vào bọn họ cũng có chào mình như vậy, là anh ấy bảo sao?”
Giao Uyên cũng hơi gật, cô không biểu hiện gì chỉ từ từ đi phía sau nữ người hầu.
- Đến rồi thưa phu nhân.
- Ừ, cảm ơn cô.
Giao Uyên mở cửa đi vào trong, xung quanh chẳng thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc đâu, không nghĩ nhiều cô vẫn thản nhiên đi vào trong.
“Rốt cuộc phải đợi đến khi nào?”
Giao Uyên nằm xuống giường, mùi hương thảo mộc phả lên không khí khiến cô lại càng muốn gặp anh hơn.
Cạch!
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô bạt người dậy nhìn ra phía cửa phòng, chẳng thấy người đâu cô nâng mày thắc mắc, nghĩ mình nghe nhầm lại nằm xuống giường nhắm hờ đôi mắt.
Mi tâm đột nhiên nhíu lại thành đường, hơi thở này…cũng quá chân thật đi.
Một giọt nước rơi xuống chiếc cằm nhỏ của cô, chầm chậm mở mắt, khuôn mặt điển trai phóng đại của người đàn ông lập tức hiện vào lòng mắt cô.
Mở to mắt nhìn người đàn ông, chưa kịp nói đã bị anh ta đặt lấy một nụ hôn.
- Anh…vừa mới tắm sao?
Nhìn mái tóc ướt hơi rũ ra đằng sau, anh vậy lại chỉ quấn chiếc khăn tắm bước ra, Giao Uyên đưa tay vuốt vuốt mũi, cô không nhìn, giọng nói vẫn giữ sự bình tĩnh mà hỏi
- Lại đây.
Cao Lãnh Khang nhìn chiếc đầm mà Giao Uyên chọn, rất hài lòng, anh biết cô sẽ vì những dấu hôn mà chọn đầm dự tiệc kín, tất thấy cả người cô lại toàn nhữn dấu vết đó, anh chỉ đang bảo vệ thân thể cô khỏi những ánh mắt khát khao của kẻ khác thôi.
Ừm, rất hợp lí!
Nhưng mà, cô rõ ràng không trang điểm, sao lại có thể chỉ cái lướt qua thôi anh cũng biết được bọn chúng sẽ vẫn bị cái vẻ đẹp kia thu hút?
Kín đáo nhưng 3 vòng hoàn hảo này sao lại gợi cảm như vậy?
Anh giờ chỉ muốn cô điểm thêm xấu đi để đám nam nhân kia không đưa những ánh mắt dơ bẩn đó lên người cô.
Giờ anh lại không thấy hài lòng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia đột ngột thay đổi thành lạnh nhạt, hình như là cô lại giận anh thì phải.
Anh nói cũng không thèm để ý nữa.
- Tiểu Giao, mệt nghỉ chút.
- Không biết là tại ai nên mới mệt.
Giao Uyên vẫn một vẻ mặt, nhưng giọng nói cô rõ ràng là ẩn sự giận dỗi, mà anh đơn nhiên cũng nhận ra..