Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 125: 125: Giúp Anh…





Cao Lãnh Khang chớp mắt nhìn cô, mái tóc chưa khô ẩm ướt tạo nét cho gương mặt của anh thêm mi hoặc cùng với thân hình cường lực kia.

Rung động thì rung động nhưng mà giận thì vẫn phải giận.

Giao Uyên nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới lại hiện ý lên một ý nghĩ.

Gợi cảm đến vậy hay sao?
Hơi nhíu mày, cô đưa tay đỡ lấy trán, nhắm mắt giọng nói xua đuổi
- Thôi anh nhanh chóng chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi đó.

Cô nâng mặt nhìn anh, thấy Cao Lãnh Khang vẫn ngồi im mắt hướng về mình, cô lại cảm thấy bất lực.

Tại sao cô có thể yêu một người đàn ông như vầy chứ? Nhiều lúc cứ cảm thấy anh ngơ ngơ như thể người ngốc ấy, nhưng mà bản mặt kia thực là một lớp mặt hoàn hảo mà.

- Sao lại nhìn em như vậy?
- Lại đây.

Cuối cùng tên này cũng chịu cất tiếng, anh không giỏi dỗ dành mà, cô thở hắt ra một hơi, chồm người đến xem anh ta định làm gì.

Cao Lãnh Khang chỉ nằm xuống, anh ôm cô, vùi đầu vào nơi gò hồng mềm mại, tham lam hít lấy mùi hương dìu dìu từ cơ thể cô toả ra.

Giao Uyên hơi nhíu mày, cô định cất lời nhưng gương mặt kia mỗi lần cô soi kĩ đều sẽ thấy được vẻ mệt mỏi hiện lên.

Rốt cuộc anh đã làm những gì từ sáng mà lại mệt mỏi như vậy?

Giao Uyên cũng ôm anh, tay chạm lên vài sợi tóc ướt vẫn chưa khô mà nhẹ nhàng vuốt.

Cao Lãnh Khang một tay đặt trên lưng, một tay đặt lên chiếc hông lại trượt xuống mà sờ soạng.

Không biết từ khi nào chiếc đầm đã bị anh kéo lên, tay anh đã dán lên chiếc mông đầy đặn của cô mà xoa nắn.

- Lãnh Khang.

Giao Uyên ngoắc tay ra phía sau chặn lấy cánh tay đang làm loạn của Cao Lãnh Khang cau mày cất tiếng.

Cô cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt rực lửa khát khao của anh.

- Anh…sao lại không kiềm chế.

?
Cô nhỏ giọng lên tiếng, cô chậm gỡ lấy bàn tay kia khỏi, định ngồi dậy nhưng lại bị anh kéo lại.

Anh nhìn cô chằm chằm, Giao Uyên thở ra một hơi, cô ôm lấy mặt anh lại nói ngập ngừng.

- Lãnh Khang, thời gian rất ít…nếu anh làm chuyện đó bây giờ sẽ không đủ.

Cô mỉm cười hôn lên trán anh, rồi lại buông tay đứng dậy nhưng cánh tay dài của Cao Lãnh Khang lại lần nữa đã sớm vươn lại đây, anh gât gao ôm lấy vòng eo nhỏ cọ cọ mặt mình vào gây cô mà phả hơi thở khô nóng
- Rất khó chịu.

Giao Uyên cảm nhận được thứ cứng cứng lại cọ sát từ đằng sau, mặt đơn nhiên lại xuất hiện vài vệt hồng, cắn môi khó khăn lại thốt lên mấy câu
- Anh…Lãnh Khang, kiềm chế.

Tiêu Chí Khiêm ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, làn da dán sát vào cách lớp quần áo truyền từng trận nóng bóng, suy nghĩ lời của cô, rồi nghiêm túc lắc đầu
- Không thể, rất khó chịu.

Hai má của Giao Uyên nóng lên, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, cô nghiêng mình cố gắng không dán mình lên anh, tránh càng xa càng tốt.

Đúng lúc này, tay phải của cô đột nhiên bị anh nắm lấy, trực tiếp đặt lên nơi nào đó đang khó chịu dưới thân anh.

Cách một lớp vải, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cùng độ cứng, khiến cả người Giao Uyên ngay lập tức cũng bị cứng lại.

- Giúp anh….

Cao Lãnh Khang ghé sát vào tai cô phả hơi nóng, giọng anh khản đục y hệt như ngày hôm qua.

Mặt Giao Uyên như căng ra, trong đầu chỉ cảm thấy một mảnh trốn không, cô chưa từng…cảm nhận nó trực tiếp từ bàn tay, thứ đó của Cao Lãnh Khang ngày càng cứng, ngày càng phồng lớn, khiến cô không thể nghĩ nhiều.

Cô lại hít sâu vội rút tay lại, nhưng người đàn ông vẫn ấn chặt tay cô, cọ xát của tay phải cô vào vật nóng rát kia, cơ thể trước sau lay động, tư thế của anh rất thành thạo.


- Đ…đừng…Lãnh Khang
Giao Uyên cảm thấy lưỡi khô miệng đắng, cô hô hấp khoing đều vội vàng lên tiếng.

Người đàn ông nào đó vẫn tiếp tục, anh ta càng thở dốc như thể đang trêu chọc cô.

- Cao Lãnh Khang, em thực tức giận!
Giao Uyên mở lớn thanh âm, cô là đang tức giận thật sự với hành động của anh.

Là tức hay ngượng?
Cao Lãnh Khang thấy vậy liền ngưng lại động tác, chuyện nên làm cũng đã làm, cô sao vẫn còn ngượng chuyện tiếp xúc? Không phải hôm qua còn mạnh miệng chủ động sao?
- Em không thích?
Anh vẫn áp tay cô, thanh âm nhỏ phát lên, sắc mặt bình ổn như thường, không có một chút biểu tình.

- Không!
Giao Uyên tức giận thẳng thắn, cô nhíu mi rút tay lại, cơ thể lại chuyển về bình thường nhưng gương mặt kia vẫn còn đỏ ửng.

- Nó là của em, vì sao không thích?
Cao Lãnh Khang hơi cau mày lại hỏi khiến Giao Uyên thêm phần khó đáp, sao anh có thể nói như vậy chứ…nó là của cô, nó của cô….

? Giao Uyên hấp tấp đặt chân xuống giường, cô lảng tránh câu hỏi của anh mà vội thúc giục
- Đừng nói chuyện này nữa, anh mau đi mặc đồ vào đi!
- Không thích anh?
Cao Lãnh Khang kéo cô ngồi lên người mình, không cho cô lảng tránh, anh tiếp tục hỏi.

Trở tay không kịp Giao Uyên lại lần nữa bị va chạm vào thứ to cứng kia, buộc miệng lại phải động não trả lời.

- Không có, chỉ là…anh tự mình giải quyết đi.

Em không muốn, em vẫn chưa…sẵn sàng!
Giao Uyên tâm hoảng loạn, cô đảo mắt loạn xạ ngập ngừng nói, gương mặt tỏ vẻ hững hờ nhưng lại ửng đỏ khiến tâm Cao Lãnh Khang như bị khiêu khích trầm trọng, bụng dưới như bị sôi bỏng đến kinh động.


- Thực rất khó chịu…rất đau…
Rõ là vì cô, vì ở cạnh cô nên mới động, sao lại không chịu trách nhiệm…
Mắt vội đối lại nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sắc bén, tia du͙ƈ vọиɠ đã buông từ bao giờ, nhưng chỗ đó của anh vẫn phản ứng, sâu trong đôi mắt kia chính là một nỗi đau bị kích động nhưng bị anh đè nén kiềm chế lại
Nhìn anh vì cô mà kiềm chế, chỗ đó căng như vậy hằn là rất đau…
Giao Uyên thấy anh thống khổ như vậy liền hiện tia đau lòng, cô nhẹ hôn lên môi anh rồi dịu dàng nói, sự ngượng nghịu vẫn còn lưu lại trên nét mặt kiều diễm, đôi mắt tím mơ màng lại gắt gao đầy vẻ yêu kiều,
- Vậy…em sẽ giúp anh, một chút!
- Nhưng em…không biết làm cách nào, với chỗ đó…
Cao Lãnh Khang thấy cô đồng ý, anh chỉ im lặng, nhấc cô ngồi xuống, chiếc khăn tắm nhanh chóng bị anh giật khỏi cơ thể, vật căng cứng kia giờ đã được phơi bày ra trước mặt.

Giao Uyên nuốt một ngụm nước bọt, không khí tràn đầy tia xấu hổ, cô một tay che mặt, một tay chầm chậm lại vươn đến phía trước.

Cao Lãnh Khang nhanh chóng bắt lấy cánh tay nhỏ kia áp xuống vật thô cứng, dòng điện nhanh chóng truyền nhanh qua cơ thể, sự nóng rát truyền từ lòng bàn tay khiến Giao Uyên càng thêm phần ngại ngùng.

Rõ là không phải lần đầu nhìn thấy nhưng cô thật sự vẫn chưa quen a, nhắm chặt mắt cô lại tự để tay mình luân động theo từng đồng tác mặc anh tự di chuyển.

Cảm nhận độ mềm mại của bàn tay Giao Uyên, anh thực thụ thoả mãn, hất nhầy đục đã dây ra tay cô một chút khiến nó càng thêm trơn trượt.

Giao Uyên chỉ cảm thấy bụng dưới khó chịu, cô muốn đi vệ sinh, chân nhanh chóng đã dán lại cọ cọ vào nhau, cảm giác thực khó chịu.

Đẩy cô xuống giường, Cao Lãnh Khang đè lên người cô, cầm tay cô mà di chuyển, gầm lên vài tiếng, chất lỏng đục nhanh chóng đã phát tiết hết lên chiếc giường và bàn tay đẹp đẽ kia.

Mơ mơ màng màng, đầu cô cứ ong ong như muốn nổ, cơ thể bị nhấc bổng lên đi về phía nhà tắm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.