Giao Uyên không giống Hứa Nhã Kì, cô giờ đang cảm thấy rất rối không thể nào chợp mắt được.
Cô bắt đầu suy nghĩ rất nhiều
“ Dương Tử Đằng lại thừa nhận anh ấy gia nhập vào thế giới ngầm.
Lâm Văn Trạch chắc cũng giống anh ấy, rõ ràng hôm đó anh ấy đã giết người, không những 1 mà còn là nhiều tên nữa….Hai người đều là bạn thân của anh họ, có khi nào anh họ cũng giống hai người kia không, cũng tham gia vào cái thế giới nguy hiểm đáng sợ đó không?”
Cô không hiểu sao trong lòng lại trở nên rất bất an khi nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây.
“Còn công ty của mình thì sao? Mình đang chuẩn bị điều hành nó mà? Tự dưng giờ trở về thì ai sẽ quản lí, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh ấy đi mình ở lại cũng có sao đâu, nhất định phải về Cao gia hả ta? Mà anh ấy đi cũng không nói với mình.
Cứ như vậy mà đi thôi sao? Thật là…”
Trong đầu Giao Uyên, những suy nghĩ rắc rối cứ đan xen chồng chất lên nhau.
Nhưng cô không vì thế mà không cảm nhận được có ánh mắt tò mò vẫn đang hướng về phía mình nhìn chằm chằm.
Liếc đôi mắt nhìn người phụ nữ phía trước, giả vờ ho vài tiếng rồi lên giọng
- …..Tú Ảnh, chị có nước không?
- Có thưa tiểu thư, của người đây.
Tú Ảnh cầm chai nước lên đưa trước mặt Giao Uyên.
Cô cũng chìa tay ra nhận, mở nắp định uống nhưng
…..
Uống được hai ngụm rồi mà cái ánh mắt kia vẫn là không có ý định rời khỏi người cô.
Không chịu được nữa Giao Uyên đành phải cất lời nói
- Ờm….
Tú Ảnh
- Vâng, thưa tiểu thư
Tú Ảnh vẫn đôi mắt to nhìn chằm chằm cô nhưng không một góc cạnh nào thiếu đi sự lễ độ.
Giao Uyên hơi mím môi đảo mắt xung quanh rồi hỏi
- Chị có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?
- Không, thưa tiểu thư.
Một câu thưa tiểu thư hai câu cũng thưa tiểu thư.
Cô thật sự không quen cách nói chuyện với người hơn tuổi như này
- Chị có thể gọi tôi là Giao Uyên, ở cạnh tôi không cần phải đa lễ như vậy đâu.
Tủ Ảnh hơi ngây người vì câu nói vô tư của Giao Uyên, chớp nhẹ hàng mi cong cô nhanh chóng đáp lại
- Không được đâu ạ, thưa tiểu thư!
Ở bên cạnh Cao Lãnh Khang, luật lệ anh ta đưa ra vô cùng khắc nghiệt, trên là trên dưới là dưới, trong Cao gia cũng vậy, mỗi một người bên cạnh anh ta đều có một thân phận riêng nên tất cả mọi thứ làm phải theo đúng như quy luật của nó.
Cũng vì vậy mà họ luôn là người phải sống một cách vô cùng cẩn trọng.
Sao có thể gọi thẳng tên chủ nhân ra được cơ chứ? Nó sẽ không bao giờ xảy ra đối với những người bên cạnh Cao Lãnh Khang, đặc biệt là Tú Ảnh cô.
- Hmmm…tôi thấy chị là đang rất muốn hỏi điều gì đó.
Tú Ảnh vẫn vậy, gương mặt tươi tỉnh mỉm cười, thái độ cung kính lập tức trả lời một cách lễ phép.
Nghe vậy, cô cũng mở giọng nhanh nhẹn hỏi nhưng cô vẫn giữ giọng nói ôn hoà truyền cảm
- Tiểu thư, cô là bạn gái của cậu chủ tôi sao?
Khụ…Khụ…khụ…
Giao Uyên nghe câu hỏi của Tú Ảnh xong đang uống ngụm nước tiếp theo bất tri bất giác lại ho sặc sụa
Tú Ảnh vốn chẳng biết Giao Uyên là ai, cô chỉ biết là Cao Lãnh Khang dặn dò phải bảo vệ người con gái trong căn phòng đó thật cẩn thận.
Cô chỉ trung thành mà làm theo chứ không bao giờ hỏi lí do cả, cô sợ rằng nếu nhiều chuyện anh ta sẽ nổi giận, cô sẽ bị trách phạt…
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Người phụ nữ ngồi đằng trước Giao Uyên gương mặt tỉnh bơ hỏi cô.
Tiếng ho của cô khiến Hứa Nhã Kì đang ngủ ngon thì tỉnh lại, mắt cô ấy vẫn nhắm, cặp mày lá liễu hơi cau lại, lười nhác lên tiếng
- Uyên Uyên im lặng đi, tớ đang ngủ đấy!
Xong cô ấy cũng trở về như ban đầu, hơi thở đều đều tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Giao Uyên cầm chiếc khăn lên miệng lau đi lau lại
- Tôi là em họ anh ấy….chứ không phải bạn gái như chị nghĩ đâu.
Chị hiểu lầm chúng tôi rồi!!!
- Ồ, vậy sao.
Tại tôi thấy cậu chủ ngài ấy rất quan tâm cô
Giao Uyên cười trừ đáp lại lời vừa rồi
- Hơ…Vậy sao…
- Vâng.
Trước khi rời đi ngài ấy dặn tôi khá nhiều hầu như đều liên quan đến cô,chưa bao giờ cậu chủ lại có thái độ như vậy, ngài ấy còn vào phòng nhìn cô một lúc rồi mới rời đi..
Tú Ảnh chẳng hề giấu mà nói thẳng ra hết một lượt, anh vệ sĩ bên cạnh chỉ lẳng lặng nghe, anh ta thật sự không thể nào ngờ được sếp của mình lại như vậy, anh ta vô cùng sốc, chỉ biết mở mắt to hết cỡ cắn răng để mình không bật ra tiếng hét trong họng.
Anh ta đamg cố gắng nhịn đi cú sốc này.
Cao Lãnh Khang người hầu như được coi là một vị vua máu lạnh trong thế giới ngầm tàn khốc lại có một mặt dịu dàng như vậy, anh ta nào dám tin lại không thể không coi nó là một cú sốc được chứ?
Giao Uyên thì chỉ bất ngờ với cau hỏi của Tú Ảnh mà thôi.
Nhưng mà….tự nhiên anh làm vậy là sao cô cũng hơi thắc mắc.
Khoé môi cô giật giật nói với người phụ nữ đang ngồi phía trước đầu không biết mỏi mà ngoảnh lại nhìn mình từ khi bước chân lên đến bây giờ.
- Um…tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước!
Giao Uyên cứ như là lảng tránh câu nói của Tú Ảnh.
Mắt nhắm hờ giả tựa đầu lên mái tóc của Hứa Nhã Kì vờ ngủ.
…..
Một lúc lâu sau, Giao Uyên từ từ hé mắt ra nhìn thì…
Cmn tại sao vẫn nhìn vậy? Tờ phắc men? Nhìn gì nhìn dữ thần zậy? Tôi có phải người ngoài hành tinh đâu? Mẹ không mệt nhưng con thấy mệt đó ạ.
Mắc cái gì nhìn người ta như muốn xuyên thủng cả cơ thể người ta zậy? Xin cô đó Tú Ảnh.
Hờ mề vừa thôi chứ.
Mở to đôi đồng tử, cô nhìn thẳng vào Tú Ảnh khiến cô ấy hơi giật mình
- Ùm…nè, chị còn chuyện gì muốn hỏi nữa sao?
- Không thưa tiểu thư, cô cứ thoải mái nghỉ ngơi đi.
Đậu má, chính là vì chị nhìn chằm chằm tôi như vậy nên tôi mới không thoải mái được đó.
Nhìn như vậy bố con nhà nào ai mà thoải mái nổi được cơ chứ.
Những con người bên cạnh Cao Lãnh Khang thật quả là vô cùng hài hước, hài hước một cách kì cục.
- Tôi không có ý gì đâu chỉ là chị cứ nhìn tôi như kiểu tôi làm gì sai trái ấy… chị có thể ngưng nhìn tôi kiểu đó không?
- À…ừm, vâng thưa tiểu thư.
Xin lỗi, người nghỉ ngơi đi ạ.
- Hơ hơ…vâng tôi nghỉ đây.
——
Về đến thành phố thì trời cũng đã khuya hẳn,tiếng thơ đều đều của hai cô gái vang lên không ngừng.
Những ánh đèn đường mờ ảo chiếc vào những chiếc xe ô tô đang lướt đi trên mặt đường êm ái.
Tắng tốc nhanh hơn một chút những chiếc xe đó đi nhanh xuyên qua màn đêm tĩnh mịch.