- Mẹ em, Thẩm Đình chị ấy vô cùng hiền hậu, chị ấy đứng trên làn đường cầm một túi đồ ăn và một chiếc áo khoác, dưới một bầu trời đầy bão tuyết, đêm đông lạnh giá, khi đó chị ấy lại là mang đến cho một đứa ông cụ lang thang ngoài đường.
Tấm lòng lương thiện của chị ấy được thể hiện rất rõ, rất dễ nhìn thấy.
- Mặc dù gia thế giàu có nhưng chị ấy lại có một tấm lòng ấm áp, ít ai có được tính nết đoan trang hiền hậu như chị ấy.
Thẩm đình là thần tượng duy nhất trong lòng tôi, đến bây giờ ngoài chị ấy ra tôi chưa từng thần tượng một ai…
Kiera từ nãy giờ đều là người kể và đơn nhiên là vậy, Giao Uyên là người nghe.
Cô rất chăm chú từng chi tiết lời nói của người phụ nữ, đôi mắt sáng lên như những vì sao tinh tú phát sáng trên bầu trời đêm.
Cạch!
Sau tiếng mở cửa vang lên là một người phụ nữ và một người đàn ông đứng ngay bên ngoài.
- Hết thời gian rồi.
Người đàn ông bình thản nhàn nhạt nói.
Gương mặt lạnh lùng, cặp mắt màu hổ phách sâu thẳm vẫn luôn nhìn Giao Uyên.
- Hả? Anh…, sao anh biết bọn em ở đây?
- Cô ở đâu tôi cũng biết.
“Wtf?!?!? Anh ta….rốt cuộc là thần hay quỷ vậy?”
Kiera cũng lên tiếng nhìn về hướng người con gái đứng đằng sau, cô không nhanh không chậm bươc xuống giường.
- Là người em họ mà cậu hay kể? Quả thực rất giống Thẩm Đình.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang lạnh nhạt tiến về phía trước, nếu không muốn nói thêm, có cạy miệng của anh ra cũng khó để anh nói thêm vài chữ, một người đàn ông kiệm lời hơn bao giờ.
Kiera và những ngừoi khác cũng chẳngquan tâm đến cái thái độ của con người này, vì vốn dĩ đã quen rồi mà.
Cô chẳng quan tâm mà đi đến chỗ người phụ nữ của mình.
Tú Ảnh từ năm 6 tuổi được người nhà của Kiera mua làm nô ɭệ, nhưng cô được ưu tiên nên ở bên cạnh người phụ nữ kia, cách dạy dỗ của bọn người kia vô cùng khắc nghiệt khiến cô trở nên giống bây giờ như một người không hồn chỉ biết nói chuyện.
Kiera Evans, đó là tên đầy đủ của Kiera.
Đúng vậy, cô chính xác là con nhà giàu là người của dòng họ Evans thật không may mắn đến khi cô bước sang tuổi 17 thì gia thế của dòng họ này bắt đầu tiêu tan.
Sự sụp đổ này khiến cô chịu đả kích lớn, không những gia sản tiêu tan mà gia đình cũng tiêu tán.
Người nhà của cô bị gϊếŧ sạch chẳng còn một ai, lúc đó người con gái bên cạnh cô vẫn còn, luôn chăm sóc và an ủi cô không ai khác chính là Tú Ảnh.
Hai người cùng nhau dựng và nuôi dạy những sát thủ đứng hạng trong thế ngầm
Ông trời cỏ vẻ như thích trêu ngươi cuộc sống của Kiera, khi giới hắc đạo đang vươn cao thì giới tiếng vang của cô trong giới thượng lưu lại bị vùi dập mạnh mẽ, khi đó Kiera cứ ngỡ đây là duyên phận để cô gặp người con gái tên Thẩm Đình.
Tú Ảnh vốn không biết cái quan hệ trước đó của Kiera, cô luôn được bí mật cất giấu ở trong một nơi bí ẩn.
Cô ở lại đây để dạy những con nguoeif kia trở thành sát thủ.
Sau những mẩu chuyện dài đằng đẵng trong cuộc sống của hai người phụ nữ, cuối cùng hai người này cũng đến với nhau tất nhiên là một thiên yêu chân thành.
….
Giao Uyên cười trừ, thân người theo Kiera từ trên giường bước xuống.
Chân vừa tiếp đất thì nghe thấy tiếng hét chói tai bên ngoài khoang thuyền.
- Bom! Có bom!
Nghe thấy tiếng hét, bốn con người cùng một căn phòng lại chẳng hề có biểu hiện hốt hoảng.
“G…gì vậy? Bom cái gì cơ? Mấy người kia đang chơi trò gì vậy?”
Giao Uyên nhướng mày, cô cứ tưởng đám người giới thượng lưu kia đang chơi trò gì đó nhưng cô bắt đầu hơi hoảng khi nhận ra ý trong lời nói của Cao Lãnh Khang.
- Mau ra xem bên ngoài.
Cao Lãnh Khang vẫn bình thản mà chầm chậm nói.
Tú Ảnh đứng đằng sau chưa kịp nói vâng thì Charles đã chạy nhanh đến, anh ta hổn hển lên tiếng
- Phù…phù…bên…, bên từ từ tôi….tôi thở đã.
- Bên ngoài, hình như dưới đáy thuyền đã bị tên nào đó gài bom.
Charles cuối cùng cũng báo cáo rõ ràng, giọng có phần gấp gáp.
Giao Uyên đang hoảng nghe xong còn hoảng hơn, những người còn lại thì gương mặt trùng xuống, Cao Lãnh Khang cũng vậy nhưng lại theo kiểu hiểm ác khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Cao Lãnh Khang ngước mặt lên, mặt không đổi sắc nhưng ánh mắt thấp thoáng dịu dàng.
Anh vươn tay ra trước mặt Giao Uyên, nhẹ giọng trầm lạnh nói.
- Đi thôi.
Nói xong anh nhanh chóng nắm lấy bàn tay thon dài của Giao Uyên.
Mặt cô trước sau như một
- Tú Ảnh, mình cũng mau đi thôi.
Kiera từ lâu đã nắm chặt tay của Tú Ảnh, căn phòng bốn người giờ đã trống vắng, chỉ còn một mình Charles đứng bên ngoài cánh cửa
“ Sao cứ phải là theo cặp chứ? Có ai hiểu cho cảm giác của ngừoi FA như tôi đây không hả?!?”
Anh ta mặc dù tức giận nhưng chân cũng nhanh chóng chạy theo.
Ra đến bên ngoài, khách khứa trên con thuyền sang trọng trở nên hỗn loạn như một cuộc chiến.
“ Là trùng hợp hay do mình xui xẻo? Cảm giác như lần nào có mình đều xảy ra chuyện không hay vậy…”
Xung quanh con thuyền hình như đã bị ai đó chuyển hướng, không thể nhìn thấy thành phố từ phía xa.
“ Rốt cuộc thì tên nào dám lẻn vào con thuyền chứ? Cmn canh chặt như vậy mà cũng vào được như này là siêu cao thủ rồi! Đám người kia ở trên đây mà cũng không nhận ra ư? Thật là…”_Giao Uyên lại cau chặt mày nghĩ, gương mặt diễm lệ nhiễm phần lạnh lùng.
Cao Lãnh Khang vẫn cầm tay Giao Uyên anh máu chóng kéo cô để cô áp sát vào thân mình.
Đôi chân dài di chuyển, thân ảnh người đàn ông cao lớn ôm một cô gái luồn lách qua đám người phiền phức đang bỏ của chạy lấy người.
Đám người đó đã mau chóng rời đi khỏi con thuyền, Cao Lãnh Khang rút chiếc điện thoại ra đang bấm vào số gọi thì đột nhiên có người va vào, chiếc điện thoại cũng nhanh chóng rơi khỏi tay anh biến mất trong một tích tắc.
Cao Lãnh Khang tức giận chiếc điện thoại phía xa đã bị giẫm nát, anh vẫn ôm Giao Uyên đi đến nhặt chiếc điện thoại gỡ sim ra rồi bẻ chúng làm đôi.
“ Một lũ ngu xuẩn.”
Gương mặt quỷ dữ ánh mắt gϊếŧ người nhìn một đám người loạn xạ trước mắt.
Anh ôm lấy dáng người nhỏ bé lao thẳng xuống mặt nước xanh bạc của biển.
Giao Uyên vô cùng hoảng sợ với hành động của anh, cô giật thót mình sau khi toàn thân cả hai đều bị nước biển nhấn chìm.
“Chết tiệt, anh họ chiết tiệt, sao lại không báo trước để mình chuẩn bị tinh thần chứ! Làm người ta sợ bỏ mẹ!”
Cao Lãnh Khang sau khi nhảy xuống anh vẫn không thả cô mà toàn thân bao chùm lấy cả cơ thể nhỏ bé của cô gái nhỏ.
Giao Uyên không mặc anh ôm mình nữa, cô giãy dụa rời khỏi lồng ngực anh.
Nhưng ở dưới nước rất khó kiểm soát, dãy dụa vốn không hề thoát ra được khỏi vòng tay rắn chắc.
Hai người đang tiến về phái hòn đảo gần đó cô bất chợt nghe thấy tiếng súng hơi giật mình liền ôm lấy người đàn ông,
Giao Uyên cứ thế bị anh ôm bế lên bờ, chưa kịp vui mừng thì từ đâu xuất hiện một con cá mập lớn lao tới
- Cao Lãnh Khang!!! Đằng đằng sau anh, c…cá mập nhanh lên nhanh lên!!!
Cao Lãnh Khang đơn nhiên biết nên mới không thả lỏng mà ôm cô ghì thật chặt vào người mình.
Con cá mập nhìn thấy hai con mồi trước mắt, nó nhanh chóng bơi đến, tuy nhiên một bên mắt của nó đã bị thương nên tiến về lệch hướng.
Cao Lãnh Khang nhanh chóng bế người con gái vào bờ.
Chính lúc chạm chân lên đống cát vàng thì con thuyền sang trọng nhìn rất nhỏ ở phía xa bị nổ tung bành.
Trận nổ khiến mặt nước cách đôi nam nữ không xa hơi rung nhẹ.
Giao Uyên nhìn xuống mặt biển trong veo cô nhanh chóng chạy cách xa khỏi mặt nước..