Chị ơi...
- Hả? Chị nghe nè.
- Chị có biết làng Rơm nằm ở đâu không? Sao em nghe tên này lạ quá.
- Sao tự nhiên em lại hỏi về làng Rơm?
- À thì...!Em có nghe bạn em nhắc đến nên em hơi tò mò thôi.
Chị biết nơi đó sao?
- Chị có đọc qua cái tên này rồi.
Để chị nhớ xem...
Linh Đơn một tay cầm chiếc bình sứ trắng, tay còn lại khẽ động.
Một ánh lửa xanh lam đột ngột bùng lên giữa lòng bàn tay cô.
Cô thành thạo mở nắp bình sứ, đổ vào cối bột tinh thạch trước mặt.
Có làn khói mờ thoát ra từ miệng bình, tiếp đó là dòng chất lỏng trắng sữa trào ra.
Cùng thời điểm ấy, ngọn lửa xanh cũng nhẹ nhàng bay đến trên miệt cối, nhanh chóng lan ra đốt cháy mọi thứ bên trong.
Thấy quá trình đã ổn, Linh Đơn mới ôn tồn lên tiếng:
- Nơi đó hiện tại không còn trên bản đồ đâu.
Nó chỉ là một ngôi làng xuất hiện cách đây khoảng vài trăm năm rồi.
Chắc cũng phải...!bốn năm trăm năm lận.
Thời đó, người dân còn khó khăn lắm, việc đặt tên làng cũng qua loa thôi.
Làng Rơm, là Rạ, làng Cát, làng Đá...!Đại loại như vậy.
Sau này thế giới có nhiều cuộc cải cách, gộp địa phương các kiểu, những ngôi làng như thế sớm đã được gộp lại và phát triển lên các tỉnh thành từ hai ba trăm năm trước rồi.
Nghe tới đây, Linh Đan ngạc nhiên hẳn.
Làng Rơm đã không còn trên bản đồ? Còn biến mất vài trăm năm rồi?
Không thể nào! Cậu ấy nói là bị người làng đó chửi rủa, ném đá vì màu mắt khác biệt mà.
Hay là có tồn tại một làng Rơm nào khác nhỉ? Hoặc cậu ấy đã nhớ sai tên địa phương thì sao?
Ngẫm lại thì, cái việc miệt thị người khác vì màu mắt, màu tóc, màu da khác biệt ở thời đại bây giờ cực kỳ ít thấy, mà điều đó nếu xảy ra ở thời xưa thì lại khá phổ biến.
Lúc đó con người chưa được nhận nền giáo dục đầy đủ, rất nhiều nơi còn lạc hậu, tin thần tin quỷ, mê tín dị đoan, thậm chí bắt bớ giết hại lẫn nhau để hiến tế cho vị thần linh mà họ tôn thờ.
Nhưng mà, đó là ngày xưa.
"Không lẽ thời buổi này vẫn còn tồn tại một nơi lạc hậu như thế à? Hay là lần tới gặp mặt, mình hỏi cậu ta một chút?"
"Thôi bỏ đi...!Đó là nơi tạo ra những kí ức xấu đối với Kỳ Anh, cậu ấy mới vừa lấy lại tinh thần không lâu, nếu nhắc lại có khi lại khiến cậu ấy bị ám ảnh nữa thì hỏng.
Mặc kệ nơi đó là nơi nào, cũng không quan trọng lắm, điều quan trọng bây giờ là nó đã không còn can hệ, không thể gây ảnh hưởng tới cậu ấy nữa.
Cậu ấy sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tươi sáng hơn, vứt bỏ quá khứ tồi tệ đằng sau, thế là đủ!"
Nghĩ vậy, Linh Đan cũng quyết định ném chuyện này ra sau đầu.
Cô bâng quơ cảm thán:
- Lúc đó con người khổ thật.
Haizz, mà em cũng chẳng biết việc được sinh ra ở thời đại này nên gọi là may mắn hay xui xẻo nữa.
- Dù không hẳn là may mắn, nhưng ít nhất, chúng ta cũng có cách để bảo vệ bản thân.
Linh Đan nghe vậy liền gật gù:
- Chị nói cũng đúng...
Vân Vụ là một thế giới thống nhất, không có sự phân chia lãnh thổ, sử dụng cùng một loại ngôn ngữ, được cai quản bởi một liên minh các gia tộc đứng đầu, trong đó Vương tộc được nhận định là lớn mạnh nhất.
Tuy nhiên trước giờ vẫn không có bất cứ sự tranh chấp nào xảy ra.
Thứ nhất là do Vương tộc có mạnh cũng không thể đọ lại liên minh các gia tộc còn lại, thứ hai là chẳng ai có tâm trạng tranh giành một thế giới mà nơi đâu cũng tràn ngập đe dọa tử vong thế này.
Thuở trước, ma pháp không được lan truyền rộng rãi như bây giờ bởi nhiều lý do khác nhau: do điều kiện không đủ, chi phí bồi dưỡng cao, nhu cầu sử dụng không quá cấp thiết, thêm nữa là nguồn nguyên liệu tạo bột ma pháp rất hiếm hoi, chỉ có thể tìm thấy ở các mỏ quặng dưới lòng đất, mà số lượng cũng cực kỳ ít ỏi.
Vì thế mà khi quái vật đổ bộ xuất hiện tại Vân Vụ, trong khoảng thời gian đầu, con người giống như cá nằm trên thớt mà mặc cho quái vật cắn giết.
Các gia tộc lớn còn có thể miễn cưỡng bảo hộ thế lực chủ chốt của mình, chứ như người dân bình thường chỉ còn cách trốn thật kĩ và cầu nguyện.
Mỗi khi đồng hồ điểm sáu giờ tối, người dân đều cảm thấy đó như thời khắc tử vong, mỗi giây mỗi phút căng ra như dây đàn, sự hoảng loạn bao trùm khắp nơi.
Vô số sinh mạng bị quái vật cắn nuốt.
Tiếng than oán kêu gào vang vọng trời đất.
Cả thế giới nhuốm màu thê lương.
Quả thật là một thời kỳ ác mộng.
Mãi cho đến khi có người phát hiện ra hắc thạch rơi từ xác quái vật có thể tinh luyện và biến nó thành nguồn năng lượng cho pháp thì bên phe con người mới có khởi sắc.
Vốn tưởng rằng thế giới này sẽ diệt vong, thế nhưng vào giai đoạn mấu chốt, con người lại tìm thấy được sinh cơ, liền mạnh mẽ quay lại phản kháng.
Không cần biết là già trẻ lớn bé, nam hay nữ, chỉ cần có sức liều mạng tranh đoạt sự sống, vừa giết quái vật lại vừa thu gom được nguyên liệu hắc thạch mang cho các đại gia tộc xử lý, số lượng đủ có thể đổi về bảo bối trấn giữ, giúp cho nhà mình có được một nơi chốn bình an mỗi khi đêm về.
Linh Đan sinh ra ở thời đại này, ít nhất là thoát được giai đoạn khủng hoảng đã trở thành ác mộng của Vân Vụ đó.
Tính ra, đây cũng có thể gọi là trong cái rủi có cái may đi.
Tuần sau là chuẩn bị bước vào kì thi học kì rồi, bài vở của Linh Đan khá nhiều nên mấy hôm nay cô quyết định ở nhà ôn tập, vậy nên hiện tại cô vẫn còn ôm mớ sách vở mà cố gắng nhồi nhét đây.
Lúc học đến môn Địa lý, đọc qua đoạn mấy ngôi làng thì cô mới nhớ đến đoạn nói chuyện với Kỳ Anh mà nổi hứng hỏi chị về làng Rơm.
Cô đã ôm mớ bài vở này suốt mấy tiếng đồng hồ, đầu óc có chút ong ong rồi.
Cô ngồi dậy, hơi day day thái dương, bất giác dừng ngang động tác mà nhìn ra cửa.
- Chị, chị có nghe tiếng gì không? Em nghe bên ngoài có tiếng động.
Linh Đơn ngạc nhiên nhìn theo em gái:
- Không.
Chị đang tập trung quá, không để ý nữa.
Linh Đan dứt khoát bỏ sách sang một bên:
- Để em ra xem sao.
- Khoan đã, Đan, cẩn thận...
- Em biết rồi chị.
Nói xong, cô quơ vội dao gọt trái cây trên nóc tủ rồi bước ra.Cẩn thận nghe ngóng một chút, không nghe được tiếng động nào bên ngoài nữa, cô mới quyết định mở cửa ra.
Linh Đan đã chuẩn bị tinh thần cho rất nhiều tình huống, thế nhưng sự việc xảy ra ngay sau đó đã thoát ly hoàn toàn khỏi mọi suy đoán của cô.
Một bóng người đỏ như máu cao lớn đứng sừng sững ngay trước cửa, ngay khi vừa thấy cô đã xiêu vẹo đổ ập đến, ngã nhào vào người cô.
Linh Đan hét lên một tiếng, theo đà ngã ngồi ra phía sau.