Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 36: Chỉ có mình tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Gấu Gầy

"Hôm nay cậu lại cứu tôi rồi, có cần tôi ngủ với cậu để trả ơn không?"

Giọng nói tan theo gió khi lọt vào tai Diêm Dã chỉ còn lại âm cuối nhẹ bẫng, nhưng vẫn khơi dậy từng cơn ngứa ngáy.

Cậu bước tới, vòng tay ôm lấy Tiết Bảo Thiêm, vùi mặt vào hõm cổ hắn, hít nhẹ rồi mới nói: "Hai Trăm Tệ, tôi đau quá."

Lúc này Tiết Bảo Thiêm mới phát hiện hình như từ sau khi bị đánh, cánh tay trái của Diêm Dã vẫn chưa nhấc lên được, lúc nãy khi ném trả ví, cậu cũng chỉ dùng một tay để bắt.

"Bị thương rồi à?" Tiết Bảo Thiêm sờ dọc theo cánh tay trái của Diêm Dã đến sau lưng cậu, thấy người đàn ông hơi nhíu mày, hắn vội vàng nhấc tay lên.

"Bạch Nhị vừa nãy ra tay không biết chừng mực, gần như dùng hết sức luôn." Diêm Dã tiến lại gần hơn, cả người dựa vào Tiết Bảo Thiêm: "May mà bảo vệ được anh, lúc đó tôi sợ muốn chết."

Cơ thể cứng đờ hơi mềm đi, hơi ấm bên cổ không hợp với đêm lạnh thế này, Tiết Bảo Thiêm dùng một ngón tay đẩy người ra: "Diêm tổng đúng là biết cách lấy công chuộc tội, khiến tôi không cảm động cũng khó, hay là cậu đi kéo đàn nhị đi, xem tôi có thể nặn ra vài giọt nước mắt không?"

Vừa dứt lời, Tiết Bảo Thiêm quay người bỏ đi, Diêm Dã cười cười đi theo sau, nhỏ giọng lải nhải: "Tôi không biết kéo đàn nhị nhưng tôi biết thổi sáo, trước kia tôi thường ngồi trên sườn đồi thổi sáo, sau đó cô gái mà con trai thầy tôi thích lại thích tôi, con trai ông ấy thấy vậy đã đập vỡ sáo của tôi, từ đó về sau tôi không thổi nữa."

Tiết Bảo Thiêm dừng bước, không kiên nhẫn nhìn lại: "Mẹ nó đừng có nói nhiều, mua thuốc gì đây hả?"

Lúc này Diêm Dã mới để ý hai người đã dừng trước một hiệu thuốc, ánh sáng từ hộp đèn chiếu xuống tuyết, phủ lên một lớp màu xanh nhạt.

Như thể bị chạm vào n.ơi mềm mại nhất, nụ cười của Diêm Dã càng thêm dịu dàng: "Tôi đi mua cho, anh không biết mua đâu."

Đẩy cửa vào hiệu thuốc, mua một tuýp thuốc mỡ chữa bong gân và chấn thương, khi thanh toán Diêm Dã liếc nhìn các loại bao cao su trên kệ, do dự một chút mới rút tiền trong ví ra trả tiền.

Thị trấn Xuyên Kỳ có tàu hỏa đi qua, nhưng số chuyến tàu lại ít, mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu chạy đến Yên thành vào buổi sáng, tức là tối nay hai người phải nghỉ lại thị trấn.

Khách sạn lớn nhất ở thị trấn cũng chỉ có vậy, khi đẩy cửa phòng bước vào, ga giường trắng hơn một chút, tivi lớn hơn một chút, nhưng trong không khí vẫn thoang thoảng mùi ẩm mốc khó ngửi.

Khi mướn phòng, Tiết Bảo Thiêm cũng không làm màu, Diêm Dã chỉ lấy một phòng, hắn liền đi theo vào, cởi áo khoác ngồi trên giường, ngẩng đầu hỏi người kia: "Cần tôi tắm cho không?"

Diêm Dã nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiết Bảo Thiêm, không nói gì. Một tay cởi áo khoác, một tay kéo áo sơ mi, ngón tay thon dài cởi nút áo, cơ bắp săn chắc ẩn hiện trong từng động tác giống như người đẹp đang che mặt bằng đàn tỳ bà, thật sự rất hấp dẫn.

Tiết Bảo Thiêm dời mắt đi, cũng bắt đầu c.ởi quần áo của mình, vừa mới cuộn mép áo hoodie lên thì Diêm Dã đã kéo ngược xuống, che đi phần da trắng ngần khiến người ta thèm muốn.

"Anh không được cởi, nếu anh cởi ra, tôi sẽ không kiềm chế được mất."

Thanh niên c.ởi trần nằm sấp trên giường, trong mắt ẩn chứa từng đợt sóng cuộn trào.

"Bôi thuốc giúp tôi."

Giọng nói trầm trầm truyền đến khiến Tiết Bảo Thiêm hơi ngạc nhiên, hắn cầm tuýp thuốc mỡ đứng trước giường, nhìn vết đỏ bầm tím trên lưng người đàn ông, trái tim chợt rung động mạnh.

Hắn nặn tuýp thuốc mỡ trắng ra đầu ngón tay, rồi làm ấm bằng lòng bàn tay, sau đó mới nhẹ nhàng xoa lên vết bầm tím. Tiết Bảo Thiêm nghe thấy Diêm Dã hít vào một hơi, đầu ngón tay hắn khẽ run, lực tay cũng giảm đi vài phần.

"Xoa mạnh vào." Diêm Dã mỉm cười quay đầu lại: "Máu bầm dưới da phải xoa mạnh mới tan ra được."

Tiết Bảo Thiêm cụp mắt, ngồi xuống mép giường: "Diêm tổng cố chịu một chút, phòng cách âm kém, đừng để người ta nghe thấy tiếng."

Tay hắn dần dùng lực, thanh niên quả nhiên không k.êu rên một tiếng, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Tiết Bảo Thiêm không nhịn được, rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cậu, nhưng tay lại không rút về được, bị Diêm Dã giữ chặt trên trán, chà xát đầy mồ hôi nóng hổi, rất khó chịu.

Tiết Bảo Thiêm "chậc" một tiếng, nhưng không giãy giụa nữa, Diêm Dã thay hắn chịu vết thương này, ít nhất cũng phải trả ơn, khó chịu thì cũng phải chịu.

"Sao cậu biết tôi ở trấn Xuyên Kỳ?" Tiết Bảo Thiêm vừa xoa vừa hỏi.

Lòng bàn tay bị bóp nhẹ, hắn mới nghe thấy Diêm Dã trả lời: "Tôi luôn cho người theo sát anh, hôm qua họ nói rằng theo anh đến ga tàu nhưng lại mất dấu, chỉ biết hình như anh đã mua vé tàu đến thị trấn Xuyên Kỳ."

"Hai người theo dõi tôi là người của cậu à? Tôi đã phải mất rất nhiều hơi sức mới cắt đuôi được họ."

"Ừ, sau khi nhà anh xảy ra chuyện, tôi luôn cho người theo sát anh, anh kết thù quá nhiều, không thể để người ta động đến anh được."

"Chết tiệt, cậu phái người bảo vệ tôi, mà tôi vẫn bị tạt sơn hai lần, bị Bạch Nhị dẫn người chặn ở ngõ hẻm suýt nữa thì bị đánh?"

"Hai lần tạt sơn cuối cùng đều không tạt trúng người anh, Bạch Nhị dẫn người chặn anh cũng có cảnh sát giải vây." Trong ánh sáng mờ ảo, giọng Diêm Dã trở nên vô cùng dịu dàng: "Hai Trăm Tệ, đôi khi giải quyết vấn đề không cần phải trực tiếp động thủ, dùng nắm đấm để phân thắng thua là cách hạ đẳng."

Tay hơi dùng lực, Tiết Bảo Thiêm cười khẩy: "Cậu nói thế, vậy vết thương trên người cậu là sao? Không phải cậu không muốn dính líu đến chuyện nhà tôi à?"

Những ngón tay đè trên trán như bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, Diêm Dã cười nói: "Thị trấn Xuyên Kỳ là quê nhà của Uông Tuyền, cũng là nơi gã khởi nghiệp, vừa nghe nói anh mua vé đến đây tôi đã hoảng rồi, nghe ngóng được khách sạn Thuận Ý là hang ổ của bọn chúng, nói thật, cũng không nghĩ đến tình nghĩa đạo nghĩa gì được nữa, thậm chí cũng không kịp suy nghĩ đã chạy đến đây, sợ anh bị chúng lừa bắt để khống chế."

Làn da dưới lòng bàn tay nóng lên, Tiết Bảo Thiêm đột nhiên cảm thấy thèm thuốc lá, hắn rút bàn tay đang bị đè trên trán lại, ghét bỏ chà xát mồ hôi trên quần áo, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng: "Bộ tôi ngu ngốc đến vậy sao, dễ dàng chui đầu vào bẫy? Nếu cậu không đến, tôi không gặp được người của Nguỵ Hoa thì đã sớm về Yên thành, không đến lượt cậu đóng vai nhóc Hồ Lô cứu ông nội."

Diêm Dã cười đáp: "Ừ, là tôi hấp tấp, không thông minh như Tiết gia."

Tiết Bảo Thiêm châm thuốc nhưng không hút, kẹp giữa các ngón tay, im lặng một lúc: "Diêm Dã, đừng nói là mối quan hệ của chúng ta như thế này, cho dù giữa chúng ta có chút tình cảm thì những gì cậu làm đến bây giờ cũng đã là quá đủ rồi. Ngoại trừ chuyện trên giường, cậu không phải là thằng đểu, đừng để gánh nặng trong lòng, không giúp được tôi không phải lỗi của cậu, ngày mai chúng ta sẽ chia tay, chuyện của tôi, cậu không cần quan tâm nữa."

Diêm Dã lật người ngồi dậy, động tác kéo căng cơ lưng khiến má giật giật, mày hơi nhíu. Cậu rút một tờ khăn giấy lau tay cho Tiết Bảo Thiêm, lau đi lau lại thuốc mỡ trên lòng bàn tay và kẽ ngón tay.

Vừa lau vừa nói: "Nguỵ Hoa lừa đảo một cách hoàn hảo như vậy, chứng tỏ đã lên kế hoạch từ lâu, chắc chắn hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch bỏ trốn, với kiểu ôm tiền bỏ trốn như hắn, tôi nghĩ bây giờ chắc chắn đã không còn ở trong nước nữa."

"Nhưng không tra được hồ sơ xuất cảnh của hắn."

"Biên giới Tây Nam có rất nhiều đường tắt xuất cảnh trái phép, tôi đã nhờ đồng nghiệp bên đó để ý giúp rồi, xem có thể tìm được manh mối nào không."

Tiết Bảo Thiêm rút tay về, nhìn Diêm Dã chân thành cảm ơn: "Cảm ơn... cái đó..."

Một lúc không tìm được cách xưng hô phù hợp, bản thân đã lăn lộn trên giường với Diêm Dã không biết bao nhiêu lần, đương nhiên không thể gọi là "anh em", trong tình huống này lại không tiện gọi cậu là "cháu trai", "Diêm tổng" là lúc châm chọc mỉa mai Diêm Dã mới dùng, quan hệ của hai người vẫn luôn không lành mạnh, không bình thường, cho nên một khi giữ đúng phép tắc nói chuyện, Tiết Bảo Thiêm lại thấy khó chịu trong lòng.

Diêm Dã giải vây cho hắn: "Hay là, anh cứ gọi tôi là Diêm ca nhé?"

Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc cười khằng khặc: "Cháu trai, tôi hơn cậu tới bảy tuổi, cậu tôn trọng người lớn một chút đi."

Diêm Dã nhìn nụ cười của Tiết Bảo Thiêm, có chút nóng mắt, cậu đè nén cơn ngứa ngáy trong lòng, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo của mình ra đưa cho Tiết Bảo Thiêm.

Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn tấm thẻ, nụ cười trên mặt dần dần tắt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Diêm tổng, trên người tôi đang mang món nợ ít nhất là sáu nghìn vạn, thẻ của cậu có đủ không?"

"Trong thẻ chỉ có hơn ba vạn, là tiền lương và tiền thưởng hai năm nay của tôi. Trước khi ba tôi mất còn chia cho tôi một số cổ phần và tài sản, mặc dù đứng tên tôi, nhưng tôi không được động vào, mẹ kế tôi không biết bằng cách nào biết được xu hướng tính dục của tôi, đã lừa ba tôi nói rằng tôi còn nhỏ, bà ấy sẽ tạm thời nắm giữ cổ phần thay tôi, đợi đến khi tôi kết hôn sinh con thì sẽ giao toàn bộ cổ phiếu và tài sản cho tôi tự quản lý. Cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cũng không có con, đương nhiên là không thể lấy được những thứ đó."

Diêm Dã nhét thẻ vào tay Tiết Bảo Thiêm: "Anh cứ lấy số tiền này đi trả lãi cho Uông Tuyền trước, kéo dài thêm một thời gian, chúng ta cũng có thể thoải mái đi tìm Nguỵ Hoa."

"Hơn nữa." Diêm Dã cầm bật lửa trên bàn, châm lại điếu thuốc đã tắt trên tay Tiết Bảo Thiêm, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu vào đáy mắt cậu, nhưng không thể soi sáng được màu đen thăm thẳm không thể nhìn thấu bên trong: "Hơn nữa, mặc dù tôi chỉ mang danh là tổng giám đốc của Diễm Việt, nhưng Uông Tuyền cũng phải kiêng dè tôi đôi phần, ai mà biết được sau này ai mới là người nắm quyền ở Diễm Việt chứ? Cho nên có tôi bảo vệ anh, tạm thời anh ta không dám làm gì anh đâu."

Ngón tay cái liên tục gõ vào đầu lọc thuốc, tàn thuốc rơi lả tả, đáp xuống bừa bãi trên nền xi măng giống như tâm trạng của Tiết Bảo Thiêm lúc này.

"Cần tôi làm gì không?" Hắn nhìn Diêm Dã: "Gọi cậu là Diêm ca nhé?"

Diêm Dã không nói gì, chỉ không nhịn được liếc nhìn eo của Tiết Bảo Thiêm.

Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc, lạnh giọng: "Mẹ kiếp, cậu không thể bớt nghĩ đến mấy chuyện dưới háng à?"

Diêm Dã dùng tay xoa mặt, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi cũng không biết tại sao nữa, nhìn thấy anh là chỉ nghĩ đến chuyện này thôi."

Cậu cẩn thận kéo Tiết Bảo Thiêm vào lòng, ôm chặt hắn: "Thật sự không phải thừa nước đục thả câu, lúc Tiết gia che chở cho tôi, tôi cũng chỉ nghĩ đến chuyện này."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Giọng nói của Diêm Dã càng thêm dính dấp: "Tiết gia thương xót tôi đi mà."

Tiết Bảo Thiêm rít một hơi thuốc thật mạnh: "Mấy tháng nay có tìm người khác không đó?"

"Không có."

"Nói xạo, với cái nết này của cậu..."

"Đi làm nhiệm vụ hai lần, hơn nữa còn vướng chuyện nhà anh, ai mà còn tâm trí." Diêm Dã nhìn sắc mặt của Tiết Bảo Thiêm, càng ôm chặt hắn, giọng nói trầm thấp như mùi táo thơm trong vườn địa đàng: "Từ đầu đến cuối, chỉ có Tiết gia ngủ với tôi thôi."

Điếu thuốc bị đầu ngón tay bóp tắt, Tiết Bảo Thiêm hung dữ nâng cằm thanh niên: "Vậy Tiết gia sẽ phát thiện tâm, ngủ với cậu thêm mấy ngày nữa, đến khi nào tìm được Nguỵ Hoa, chúng ta sẽ chấm dứt!"

"Được."

Bên ngoài tuyết đã rơi dày, cái ôm trong phòng cũng càng siết chặt.

—-------

Lời Gấu Gầy: ủa, là sao? Là có quen nhau hông mà ngọt 🤔🤭

- --------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.