Loan Đao Mặt Trăng

Chương 14: Mùa mưa (3)



rời đi mấy tiếng, ngôi nhà này đã mang lại cho Trần Tỉnh cảm giác xa lạ, hoặc là, cậu chưa từng thấy quen thuộc nó.

Tế Nguyên đem Trần Tỉnh ướt nhẹp vào phòng tắm, trầm mặc dựa lưng vào ghế sofa hút thuốc. Hắn và Trần Tỉnh giống như hai ổ khóa gắn chặt với nhau. Trần Tỉnh vẫn luôn khóa chặt, còn hắn, sau khi Trần Tỉnh khóa lại rồi, cũng không thể mở được nữa.

Hơn nửa giờ sau, Tế Nguyên lo lắng mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Trần Tỉnh trần truồng nằm trong bồn tắm, hai gò má đỏ ửng bất thường. Hắn đưa tay muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu, lại bị người kia bắt được.

Trần Tỉnh mềm nhũn cầm tay Tế Nguyên, nghiêng người đem mặt kề sát mép bồn tắm làm bằng đá hoa cương. Cảm giác lạnh lẽo khiến cậu tạm hài lòng, híp mắt một cái, hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay Tế Nguyên, lầm bầm:""Anh hút thuốc lá...""

""Mau đứng lên, em phát sốt rồi."" – Tế Nguyên.

Ngón trỏ của Trần Tỉnh đảo khắp bốn ngón tay của Tế Nguyên, thấp giọng nói:""Tôi nghe nói, lúc phát sốt... Làm tình rất thoải mái..."" – Cậu nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của Tế Nguyên, dừng lại một lúc:""Anh có muốn thử không?""

""Tôi không muốn."" – Tế Nguyên rút tay ra, nắm lấy cánh tay của Trần Tỉnh, nâng cậu ngồi dậy:""Đi ra ngoài, uống thuốc rồi rồi đi ngủ.""

""Không phải, anh vẫn luôn muốn tôi chủ động hả?"" – Trần Tỉnh khẽ ngẩng đầu. hai mắt đọng hơi nước.

""Em đang bệnh.""

""Trần Tỉnh có chút mất mát, hỏi:""Thực sự không thử sao?""

Tế Nguyên nhíu mày, một tay luồn xuống đầu gối đang ngâm trong nước, một tay vòng qua vai cậu, trực tiếp bế người ra khỏi bồn tắm.

Trần Tỉnh nửa dựa vào người Tế Nguyên, để hắn lau khô người, tay hướng xuống dưới, muốn chạm lên quần tây xoa nắn khí cụ của Tế Nguyên.

""..."" Tế Nguyên nắm lấy bàn tay đang làm loạn, dỗ dành:""Chờ em khỏi bệnh đã rồi nói sau.""

Trần Tỉnh vòng hai tay qua vai Tế Nguyên, ngửa đầu ngậm lấy môi Tế Nguyên rồi buông ra, nghiêng nghiêng đầu hôn sâu lần nữa.

Cảm xúc nóng ẩm lan đến miệng Tế Nguyên, hắn theo bản năng ôm lấy eo Trần Tỉnh. Lưỡi đối phương giống như con rắn nhỏ ngốc nghếch đang cọ cọ hàm răng trên của hắn, không có chút phương pháp nào. Tế Nguyên đảo khách thành chủ, cắn lưỡi Trần Tỉnh, cuốn nó lại đáp trả cậu. Chỉ một lúc sau, lý trí đã chiến thắng nụ hôn này, hắn buông môi Trần Tỉnh ra.

""Anh cứng rồi."" – Trần Tỉnh vùi đầu vào hõm vai Tế Nguyên thở gấp, bụng bị thứ cứng rắn đè lên, hơi thở nóng bỏng phả vào vai Tế Nguyên. Giọng nói đủ mê hoặc của Trần Tỉnh vang lên:""Làm đi.""

""Em tỉnh táo lại đi.""

""Tôi đang rất tỉnh táo.""

Trần Tỉnh kéo khóa quần của Tế Nguyên xuống, móc ra khí cụ đã cương cứng, xoa xoa mấy cái, ngồi xổm xuống há miệng ngậm vào. Khoang miệng ấm áp bao lấy quy đầu, đầu lưỡi lướt qua mã mắt. Trần Tỉnh cố sức mở miệng lớn, làm nó tiến vào sâu hơn.

Tế Nguyên lại nói:""Răng em chạm vào tôi.""

Trần Tỉnh phun dương cụ ra, vô tội ngẩng đầu nhìn hắn. Tế Nguyên kéo cậu dậy, ôm ngang người đi vào phòng ngủ, dùng chân đóng cửa phòng lại.

Hắn đặt Trần Tỉnh dưới thân, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át kia, không biết suy nghĩ cái gì, bắt đầu mở rộng cho Trần Tỉnh.

Nhiệt độ đường ruột cao hơn khoang miệng, mềm mại bao bọc ngón tay hắn. Tế Nguyên xấu xa nhấn một cái lên tuyến tiền liệt, Trần Tỉnh bị bất ngờ run lên.

Rút ngón tay ra thay bằng côn th*t, chỗ kia so với bình thường càng nóng ấm mềm mại, truyền đi khắp các dây thần kinh của Tế Nguyên. Hắn muốn động nhưng lại bị Trần Tỉnh ngăn lại.

Trần Tỉnh cầm lấy tay Tế Nguyên, ngồi dậy, vịn vai hắn cùng mặt đối mặt, gập chân lại ngồi xổm trên người hắn.

Tư thế này cực kỳ sâu. Sau một lúc thích ứng, cậu cúi đầu thở ra một hơi, bắt đầu đung đưa eo nhẹ nhàng.

Di chuyển nhẹ nhàng như vậy chỉ như móng vuốt mèo, gãi vào lòng Tế Nguyên khiến hắn ngứa ngáy sảng khoái. Hắn túm eo Trần Tỉnh, đỉnh lên trên, nghe thấy Trần Tỉnh rên một tiếng.

Tế Nguyên nhét hai ngón tay vào miệng Trần Tỉnh, đuổi theo đầu lưỡi bên trong, khi rút ra mang theo đường chỉ bạc lấp lánh.

""Kêu ra đi."" – Tế Nguyên bắt đầu đỉnh theo quy luật.

""Ưm... A..aa... ""

Bên trong Trần Tỉnh như nổi cơn triều xuân mãnh liệt, cổ bị cắn một cái.

""Tế Nguyên..."" – Giọng Trần Tỉnh run run.

""Hửm?""

""Không có gì...""

Không có gì, không cần nhẹ hơn, cũng không cần chậm hơn một chút.

Tôi đã mở ra cánh cửa mà em luôn muốn đóng chặt, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.