Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 20



Ngày hôm sau, chủ đề mà cả Thủy Hội viên bàn tán chính là Vi đại nhân và mỹ nhân du hồ ngày đó Ngọc Lưu nhìn thấy.

Hắn vốn tưởng mình sẽ trở thành đề tài bị người bàn ra tán vào. Một nam kỹ từ chim sẻ hóa phượng hoàng, dùng thủ đoạn mê Vi đại nhân cao cao tại thượng là một chủ đề rất hấp dẫn. Nhưng so với chuyện Vi đại nhân sắp sửa thú Thượng Hòa đệ nhất mỹ nhân tuyệt thế hoa thường thì nam kĩ bé nhỏ tùy thời có thể vứt bỏ này hiển nhiên không đáng kể.

Lục đại nhân hôm qua tới thăm hỏi tên Lục Chính Đường (陆正堂: Chính trong “chính trực”, Đường trong “công đường”) vốn là thúc thúc của Lục Vị Tùng. Ông ta từng làm quan to trong Lại bộ, tuy đã cáo lão hồi hương nhưng ở trong triều môn sinh vô số, thuộc hàng tai to mặt lớn nhất nhì thành Thượng Hòa. Sau khi Vi Miễn vào thành Thượng Hòa, người đầu tiên tới bái phỏng chính là ông ta. Cũng nhờ thế mà Vi Miễn mới kết giao với nhi nữ Lục Nguyệt Như của ông ta.

Thế là xuất hiện một màn thương tâm của vô số thanh niên tuấn kiệt thành Thượng Hòa. Bọn họ nhận ra thiên tiên tiểu mỹ nhân này đã nhất kiến chung tình với giám sát Ngự Sử đại nhân.

Bản thân Lục Chính Đường phi thường hài lòng về Vi Miễn – thế gia công tử, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài trí hơn người; quan trọng hơn là y luôn toát lên khí chất ngoan kính. Người như vậy bước vào quan trường quả thực như cá gặp nước, tiền đồ vô lượng. Nữ tế (con rể) như thế, sao có thể để tuột vào tay kẻ khác. Hơn nữa, tuy Vi Miễn có một nhi tử, nhưng nương nó vì sinh khó đã qua đời. Người này tuy đã mất nhưng vẫn là chính thê. Luận môn đăng hộ đối thì không thể tốt hơn. Bằng không, ông ta thật đúng là chỉ có thể nhìn Vi Miễn mà than thở, nữ nhi của mình vô luận thế nào cũng không thể để người lấy về làm thiếp.

Vậy nên, đối với việc Lục Nguyệt Như liên tiếp tìm đến Vi Miễn, mặc dù trái lời khuê huấn, ông ta cũng vờ như không biết, tự tin rằng bằng vào dung mạo nữ nhi mình, tất cả nam nhân trên đời đều phải quỳ dưới váy nàng.

Thế nhưng Vi Miễn vào thành Thượng Hòa đã hơn hai tháng mà một lời cũng không có khiến cho người chờ đợi được làm lão trượng nhân (cha vợ) như Lục Chính Đường có chút sốt ruột. Ông ta đã vài lần ám chỉ cho chất nhi Lục Vị Tùng đích thân tới thăm dò Vi Miễn. Ai ngờ Lục Vị Tùng vốn chỉ là con mọt sách, không hiểu ý tứ thúc thúc, mỗi lần tìm đến Vi Miễn không phải uống rượu thì lại là cao đàm khoát luận, chính sự một chút cũng không đề cập.

Cuối cùng, Lục Chính Đường ngồi không yên, lại thêm nữ nhi Lục Nguyệt Như thúc giục. Ông ta đành mặt dày tới Thủy Hội viên, cùng Vi Miễn nói chuyện quan viên triều đình, mãi đến khi sắc trời không còn sớm mới mơ hồ để lộ ra chút ám chỉ Vi Miễn hãy cầu hôn với Lục gia.

Ở bên ngoài, Ngọc Lưu nghe từ miệng Dược Nhi đủ loại tin đồn. Nghe nói, tin này là do thị nữ tên Phương Nhi lúc ấy đứng hầu hạ một bên tiết lộ, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, truyền khắp Thủy Hội viên. Ai ai cũng nói vị chủ mẫu tương lai Lục Nguyệt Như tiểu thư xinh đẹp ôn nhu như thế nào, đoan trang hiền lành ra sao, so với Ngọc Lưu xuất thân nam kỹ đúng là khác biệt như ánh trăng trên trời so với hố phân dưới đất.

Đương nhiên, câu cuối này không phải do Dược Nhi nói mà là Ngọc Lưu nghe ra từ ngữ khí của bọn hạ nhân do Dược Nhi kể lại. Lời nói khó nghe như thế, trong nam quán hắn nghe còn nhiều hơn. Chút nghị luận của bọn hạ nhân này, căn bản không đủ trình độ làm cho Ngọc Lưu bực mình hay tủi thân, ngược lại còn làm cho hắn thấy tức cười.

Nhưng cười xong, hắn bỗng cả kinh. Chuyện này hạ nhân bàn tán đắc khí thế ngất trời nhưng vì lẽ gì không ai nhắc tới phản ứng của Vi Miễn? Vi Miễn đã đáp ứng hay vẫn giống ngày hôm đó giả si giả ngốc với Lục mỹ nhân?

Ngọc Lưu tin chắc với thân phận của Lục Chính Đường, ông ta nhất định sẽ không nói thẳng mà chỉ dám ám chỉ bởi vì chuyện này liên quan đến uy tín danh dự bản thân ông ta. Lỡ may Vi Miễn cự tuyệt hoặc giả căn bản không có ý tứ kia thì bộ mặt già nua của Lục Chính Đường biết giấu vào đâu. Vậy nên khẳng định lúc ấy Lục Chính Đường chỉ hàm hồ ám thị cho Vi Miễn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dùng phương thức mà một thị nữ có thể nghe hiểu được.

Như vậy, nghị luận trong viên hiện này rất không đáng tin cậy. Ngọc Lưu càng nghĩ càng cho rằng Vi Miễn cố ý để người ta bàn luận chuyện này, nếu không tại sao trong biết bao lời bàn ra tán vào không hề nhắc tới phản ứng của y.

Vậy thì vấn đề ở đây là mục đích của Vi Miễn là gì? Rốt cục y muốn cho ai nghe những nghị luận này?

Là mình sao? Vừa cho mình một thân phận và địa vị trong Thủy Hội viên, dưới một người trên trăm người liền ngay lập tức treo lên đầu mình một thanh lợi kiếm. Chẳng lẽ sợ chính mình được sủng mà kiêu? Nữ nhân và nam sủng của Vi Miễn, nếu nói tranh thủ tình cảm thì không nghi ngờ gì, người thua chính là hắn.

Ngọc Lưu cho dù được Vi Miễn sủng ái cũng không thay đổi được sự thật hắn là một nam kỹ. Trong nam quán, hắn đã chứng kiến các kết cục của nam kỹ được chuộc thân. Hắn tuyệt không muốn mình rơi vào cảnh ngộ bi thảm như thế. Huống chi Vi Miễn căn bản không có sủng hắn, nếu nói có thì cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.

Hứng thú là một thứ rất đáng sợ, nói đến là đến, nói đi là đi, có thể hôm nay cũng có thể là ngày mai, hắn sẽ bị bán trao tay hoặc chuyển tặng người khác, cũng có khả năng bị đuổi khỏi nhà, đương nhiên, còn có kết cục bi thảm hơn. Bị đuổi khỏi nhà là kết cục tốt nhất của hắn với điều kiện tiên quyết là hắn phải có ít bạc dằn túi.

Tính về lâu về dài, hắn phải cùng người ta tranh giành tình cảm của Vi Miễn trước. Cho dù y là lang sói, hắn cũng muốn nhổ mấy sợi lông trên mình sói xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.