Trình Bắc Mạt ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng cao ráo, thoải mái của Bùi Tụng.
Hôm nay, Bùi Tụng vẫn giữ nguyên vẻ lười nhác thường thấy, nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi ở cậu.
Hành động ấy khiến cô không khỏi cảm động. Dũng cảm và bao dung, những phẩm chất tưởng chừng giản đơn mà lại đáng quý biết bao.
Bài phát biểu của Bùi Tụng trong lễ khai giảng đã để lại ấn tượng sâu sắc, khiến không khí thay đổi rõ rệt. Khi buổi lễ kết thúc, thay vì tiếng hò reo tan học quen thuộc, mọi người lặng lẽ ra về trong trật tự, như vẫn còn đắm chìm trong những cảm xúc vừa được khơi gợi.
Lúc nãy đứng trong hàng không thể nói chuyện được, vừa kết thúc buổi lễ, Trần Vận Cát đã vội vã chạy từ lớp bên cạnh sang, phấn khích ôm chầm lấy Trình Bắc Mạt và thốt lên: "Cậu thấy chưa, mặt thầy Hiệu phó lúc nãy tím tái lại luôn kìa".
Trình Bắc Mạt cười nhạt: “Thầy Diêm sợ đến nỗi tóc tai dựng cả lên.”
Mái tóc được vuốt keo kỹ lưỡng cũng không thể che giấu vẻ bồn chồn, lo lắng đến mức "đổ mồ hôi hột" của thầy Diêm khi Bùi Tụng phát biểu.
Trần Vận Cát xuýt xoa: “Nghe này! Câu “Hãy tin rằng thế giới này rất tuyệt vời, và hãy sống hết mình với đam mê” - nên in thành banner treo khắp trường đi! Đỉnh của chóp! Hotboy ứng khẩu hay kinh khủng, coi như một phát nổi tiếng toàn trường rồi nhỉ!"
Trình Bắc Mạt nhìn cô bạn, thắc mắc: “Chẳng phải lúc cậu ta chuyển đến đã nổi tiếng rồi sao?”
“Trước đây mọi người chỉ đồn đoán về cậu ta, chẳng ai biết rõ thực hư thế nào, đến hôm nay mới được tận mắt chứng kiến dung nhan thật đó!”
Trình Bắc Mạt im lặng.
Cho đến tận bây giờ, Bùi Tụng vẫn là một ẩn số đối với cô. Cứ mỗi lần cô ngỡ đã hiểu thêm về cậu, thì cậu lại làm điều gì đó khiến cô phải thay đổi suy nghĩ. Sau bài phát biểu đầy ấn tượng hôm nay, cô càng cảm thấy cậu thật khó nắm bắt.
Trần Vận Cát liếc nhìn điện thoại: “Có người đăng video bài phát biểu của hotboy lên nhóm lớp mình kìa, cậu có muốn xem không, tớ gửi cho.”
Trình Bắc Mạt mở WeChat ra, thấy trong nhóm lớp 1-1 cũng có người đăng đoạn video "quý giá" đó.
Các bạn trong lớp thi nhau bình luận: "Cảm ơn trời phật!"
Tan học sớm, Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát rủ nhau ghé quán mì chơi.
Phương Lệ Trân như đã chờ sẵn từ lúc nào, đứng từ xa trên bậc thềm vẫy tay gọi hai cô con gái.
Trình Bắc Mạt nhìn vào trong quán: “Hôm nay quán vắng khách à mẹ?”
“Ừm, hôm nay vắng.” Phương Lệ Trân cười tươi như hoa, “Để cặp xuống đi, bố con bảo hôm nay dẫn con đi ăn nhà hàng đấy.”
Trình Bắc Mạt ngạc nhiên, nhướn mày: “Ăn nhà hàng, ăn gì ạ?”
“Con thi được giải nhất, bố mẹ phải mừng chứ.” Trình Dũng - bố của Trình Bắc Mạt thò đầu ra từ trong bếp.
“Chỉ là thi thử thôi mà...” Trình Bắc Mạt cố gắng thương lượng, “Hay là hôm nay mẹ thưởng cho con thêm hai con tôm vào bát mì nhé.”
Trình Dũng lau mồ hôi trên trán, kiên quyết nói: "Thế thì không được. Dù chỉ là thi thử nhưng giải nhất vẫn là giải nhất chứ?"
Trần Vận Cát mắt sáng rực: “Cho cháu đi chung với ạ? Cháu tự trả tiền!”
Tiếng đục đẽo, ghép sắt vang lên từ cửa hàng sửa chữa đồ kim khí nhà bác Trần. Bác Trần bước ra, vừa cười vừa nói: "Người ta thi được giải nhất mới đi ăn mừng chứ, con đi theo làm gì?"
Trần Vận Cát hùng hồn đáp: "Con muốn đi theo xin vía hạng nhất khối".
Bác Trần định trêu chọc con gái rằng đã xin vía học giỏi bao nhiêu năm mà thành tích vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng rồi lại thôi. Thấy con bé thực sự muốn đi, ông rút tờ tiền nhét vào tay con, không quên dặn dò vài câu.
Trình Dũng nhìn thấy, vội nói: “Làm gì thế lão Trần?”
"Chẳng phải đã nói rồi sao, con gái tôi muốn đi theo để "hít tí hơi may mắn" mà." Bác Trần hào sảng đáp: "Đừng có lăn tăn, bình thường hai bố con tôi ăn mì ở đây chưa đủ ít à"
Phương Lệ Trân cũng góp lời: "Hàng xóm láng giềng cả mà, thêm bát thêm đũa là xong thôi."
Nhà họ Trình chưa bao giờ lấy tiền ăn mì của hai bố con bác Trần, nhưng mỗi khi quán mì có vấn đề gì, bác Trần đều lặng lẽ mang hộp đồ nghề sang sửa giúp.
Bác Trần vỗ vai Trình Dũng, hào sảng nói: "Hôm nay coi như tôi mời Mạt Mạt và con bé Vận Cát nhà tôi, cứ thế đi nhé!" Rồi bác bước vào quán, quay đầu lại vẫy tay với Trần Vận Cát, "Đi đi con, nhớ "xin vía may mắn" thật nhiều vào đấy!"
Trình Dũng dẫn Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát đến một nhà hàng buffet.
Vừa bước vào quán, Trần Vận Cát đã chạy ngay đến quầy đồ ăn. Trong khi Trình Dũng và Trình Bắc Mạt đã yên vị trên bàn, cô nàng vẫn còn đang lượn lờ lựa chọn món.
Trình Bắc Mạt khẽ nói với Trình Dũng: "Bố ơi, có vẻ tốn kém quá ạ."
Trình Dũng cười nói: “Con gái thi được giải nhất, chẳng lẽ lại để con ăn mì ở nhà hay sao?”
“Mì nhà mình ngon mà.” Trình Bắc Mạt vừa ăn bánh vừa nói, “Chờ con thi đại học xong, lấy được tiền thưởng, con sẽ dẫn bố mẹ đi ăn nhà hàng thật to.”
Trình Dũng nâng ly, mỉm cười nhìn con gái: "Chúc mừng con gái yêu vì đã làm rất tốt! Bố biết con học hành vất vả, nhưng bây giờ con đã làm rất tốt rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân quá nhé. Dù thế nào thì bố mẹ vẫn còn nghề bán mì, nuôi con học đại học vẫn là chuyện nhỏ mà."
Khi Trình Bắc Mạt thi cấp ba, vì không đủ điểm vào trường chuyên, Trình Dũng luôn cảm thấy có lỗi với con gái.
Trình Bắc Mạt cũng nâng ly nước ngọt lên, chạm ly với bố: “Cảm ơn bố.”
Trần Vận Cát bưng hai đĩa đồ ăn chất đầy chạy tới: “Chờ cháu với, cháu cũng muốn nói lời cảm ơn, cảm ơn bác đã cho cháu đi cùng ạ!”
Bàn của họ ở ngay bên cửa sổ, có thể nhìn thấy khách sạn suối nước nóng Bích Thanh Tuyền ngay đối diện. Mặt tiền khách sạn được trang trí lộng lẫy, nhìn rất sang trọng.
Trần Vận Cát dùng khuỷu tay huých huých Trình Bắc Mạt: “Cậu biết khách sạn này không?”
Trình Bắc Mạt lắc đầu.
Trần Vận Cát hạ giọng, thì thầm: "Này, biết gì chưa? Nghe nói trong khách sạn này có "dịch vụ đặc biệt" đó."
“Thật hả?” Trình Bắc Mạt trợn mắt, “Ai nói với cậu vậy?”
“Chu Thiến Như chứ còn ai vào đây nữa.” Trần Vận Cát nhai ngấu nghiến con hàu sống, “Khách sạn này mới được cải tạo năm ngoái thôi, trước đây là nhà tắm công cộng...”
Trình Dũng nghe thấy thế, liền gõ lên đầu con gái: "Con nít con nôi đừng có nghe mấy chuyện tầm bậy tầm bạ. Bên cạnh còn có hiệu sách kia kìa, sao không thấy hai đứa để ý gì hết vậy?"
Trần Vận Cát le lưỡi tinh nghịch.
Trình Bắc Mạt quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm một lúc mới thấy hiệu sách nằm khuất sau những cửa hàng khác..
Cửa ra vào và cửa sổ của hiệu sách đều rất nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong. Giữa thành phố nhộn nhịp với ánh đèn màu rực rỡ, hiệu sách nhỏ bé ấy như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác.
Trình Bắc Mạt nheo mắt, nhìn thấy bên cửa sổ của hiệu sách hình như có bàn đọc sách.
Trình Dũng gõ nhẹ lên đầu con gái, nhắc nhở: "Đừng có nheo mắt nhìn nữa, coi chừng hỏng mắt đấy. Ăn cơm trước đã, muốn đi thì tí nữa sang đó chơi."
Trình Bắc Mạt cười: “Vâng ạ.”
Ăn xong, Trình Dũng vội vã trở về quán mì, còn Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát rủ nhau sang hiệu sách đối diện.
Khi băng qua đường, Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên và nhận ra cảnh tượng trước mắt còn ấn tượng hơn nhiều so với lúc nhìn từ trong quán ăn.
Cô nhìn chằm chằm vào hiệu sách: “Sao lại mở hiệu sách ở đây nhỉ?”
Trời nhá nhem tối, đèn trang trí trên mặt tiền khách sạn bất ngờ bật sáng choang, ánh đèn rực rỡ hắt lên làm người ta phải nheo mắt. Khách sạn trông thật hoành tráng, nhưng cũng thật... tốn điện.
So với vẻ rực rỡ của khách sạn, hiệu sách càng trở nên mờ nhạt, gần như chìm vào màn đêm.
Trần Vận Cát bịa ra một lý luận ngớ ngẩn: "Thô tục đến cực điểm chính là tao nhã.. Cứ hấp thụ tri thức thật nhiều ở hiệu sách rồi vào khách sạn kia tận hưởng "dịch vụ đặc biệt" để trở về thực tại. Tận hưởng xong lại ra đây đọc sách thanh lọc tâm hồn. Biết đâu kiểu kết hợp này sẽ tạo nên một mô hình kinh doanh mới thì sao?"
Trình Bắc Mạt: “...”
Vừa bước qua cánh cửa hiệu sách, cảm giác như cả thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài đều tan biến.
Hiệu sách nhỏ xinh, khách không đông nên không gian rất yên tĩnh. Ánh đèn vàng ấm áp tạo cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bên cửa sổ vẫn còn vài chỗ trống.
Trần Vận Cát nhìn quanh, rồi hạ giọng nói với Trình Bắc Mạt: "Hiệu sách này trang trí đẹp quá, tự nhiên tớ cũng muốn học bài ghê á."
Trình Bắc Mạt đề nghị: “Vậy cuối tuần đến đây tự học nhé?”
Trần Vận Cát nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tớ chỉ nói là muốn học thôi, chứ có nói là sẽ học thật đâu..."
Trình Bắc Mạt liếc nhìn Trần Vận Cát, cô nàng lập tức đổi giọng: "Thôi được rồi, đi thì đi."
Thật ra Trần Vận Cát rất sợ ánh mắt của Trình Bắc Mạt. Đôi mắt trong veo của cô bạn nhìn chằm chằm khiến cô nàng cảm thấy sợ hãi.
Trần Vận Cát lấy một cuốn truyện tranh rồi ngồi xuống bàn bên cửa sổ.
Trình Bắc Mạt đi dạo một vòng quanh hiệu sách, cuối cùng cũng chọn được một cuốn tiểu thuyết.
Lúc này, Trần Vận Cát đang cười nghiêng ngả vì cuốn truyện tranh trên tay.
Khi ngồi xuống, Trình Bắc Mạt vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Từ chỗ ngồi bên cửa sổ không nhìn được xa, nhưng cô vẫn có thể thấy một chiếc xe máy đậu bên ngoài, gương chiếu hậu của chiếc xe hướng thẳng về phía cửa khách sạn suối nước nóng.
Trong chiếc gương chiếu hậu lồi nhỏ bé, cả thế giới bên ngoài như thu bé lại. Dòng người qua lại tấp nập, tiếng xe cộ ồn ào, tất cả đều được phản chiếu rõ nét trong đó.
Trình Bắc Mạt thấy thú vị, bèn nhìn thêm một lúc.
Đúng lúc Trình Bắc Mạt đang mải mê ngắm nhìn, cô bất chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc trong gương chiếu hậu.
Bùi Tụng không mặc đồng phục, áo phông đen, quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai đen, bước ra từ cửa khách sạn, chậm rãi đi xuống.
Trình Bắc Mạt đứng hình.
Dù hình ảnh trong gương chiếu hậu rất nhỏ, nhưng không hiểu sao Trình Bắc Mạt lại nhận ra Bùi Tụng ngay lập tức.
Chắc là vì dáng đi "lê lết" đặc trưng của cậu ta.
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ: "Đội mũ làm gì chứ, sợ bị người khác nhận ra à? Hay là cậu ta vào đó... "tiêu tiền"?"
Trong giây lát, vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu Trình Bắc Mạt. Hình ảnh chàng thanh niên gương mẫu trong bài phát biểu khai giảng vẫn đang được lan truyền chóng mặt trên các nhóm chat, vậy mà chỉ vài tiếng sau, cậu ta lại xuất hiện ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô lơ đãng vài giây, quay lại nhìn thì Bùi Tụng đã biến mất.
Trình Bắc Mạt tò mò đến mức không thể diễn tả được, băn khoăn không biết Bùi Tụng đang làm gì trong khách sạn.
Cô khẽ nói với Trần Vận Cát: "Tớ ra nhà vệ sinh một lát nhé."
Ra khỏi hiệu sách, cô đi thẳng một đoạn rồi dừng lại, đưa mắt quan sát xung quanh.
Trời đã tối, dòng người qua lại đông đúc, tìm một người quả thực rất khó.
Cô đi quanh khách sạn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, ấm áp, như có bàn tay ai đó đặt lên.
Cô giật mình hoảng hốt, nhận ra có người vừa đội mũ lên đầu mình. Bùi Tụng đang đứng ngay trước mặt, ngón tay cậu vẫn còn đặt trên vành mũ.
Cô đứng sững người, như thể bị "điểm huyệt".
Làm sao cậu ta lại có thể xuất hiện trước mặt cô một cách "thần không biết quỷ không hay" như vậy chứ?
Cô nhìn thẳng vào mắt Bùi Tụng, trong đôi mắt ấy không hề có chút cảm xúc nào, tựa như mặt hồ phẳng lặng, chỉ phản chiếu lại vẻ bối rối của cô.
Trang phục đen tuyền càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, khiến cậu trông lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Hôm nay cậu phát biểu hay lắm.” Cô chủ động bắt chuyện.
Bất ngờ thay, Bùi Tụng không nói thêm gì, chỉ buông tay ra khỏi vành mũ và lạnh lùng hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
Tim Trình Bắc Mạt đập thình thịch, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, cố gắng không để lộ ra vẻ bị bắt quả tang.
"Cái đó..." Cô cố gắng tìm một lý do hợp lý, nhưng đầu óc trống rỗng. Cuối cùng, cô buột miệng nói đại một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu: "Tớ nghe nói ở đây có "dịch vụ đặc biệt""
Bùi Tụng nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang hỏi "Cậu có biết mình đang nói gì không vậy?".
Trình Bắc Mạt sợ Bùi Tụng không tin, vội vàng bổ sung: "Tớ chỉ định đến xem thử thôi."