*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiết tự học cuối cùng chiều thứ Năm, lão Nghiêm thong thả bước vào lớp 1, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng than vãn rầm rì.
Tâm trạng lão Diêm dường như rất tốt, không hề bị ảnh hưởng, ông nhẹ nhàng đặt cốc trà lên bục giảng: "Tôi có một thông báo cho cả lớp."
Mọi người tưởng ông đến chiếm tiết, bèn bắt đầu la ó.
"Nhìn cái mặt mấy đứa kia kìa! Hết học kỳ này lên lớp 12, mấy đứa còn cầu xin tôi đến dạy hàng ngày ấy chứ!"
Tiếng phản đối vang lên khắp lớp.
Trình Bắc Mạt chẳng buồn phản đối, thậm chí còn lẳng lặng gấp sách Tiếng Anh lại, lục tìm sách Toán trong ngăn bàn.
"Hôm nay tôi tha cho mấy đứa, không chiếm tiết tự học nữa." Không ngờ lão Diêm lại đổi giọng, nở nụ cười: "Trường ta lần đầu tham gia giải bóng rổ mà đã vào đến tứ kết. Nhà trường rất coi trọng, nên quyết định cho tan học sớm 20 phút. Bạn nào muốn đi xem thì lát nữa đến trường Thể thao nhé."
Tiếng hò reo vang lên từ các lớp trong tòa nhà dạy học.
Lão Diêm giật mình, chỉnh lại tóc: "Để dành sức đến lúc xem thi đấu rồi hãy hò hét!"
Trên đường đến trường Thể thao, Trần Vận Cát hỏi Trình Bắc Mạt: "Cậu đi xem trường mình thi đấu, phải không?"
Trình Bắc Mạt liếc nhìn cô nàng: "Cậu nói xem?"
Trần Vận Cát muốn nói nhưng lại không dám mở lờu: "Chẳng phải Giang Khoát đã đến tìm cậu sao..."
Sáng nay Giang Khoát có nhắn tin cho Trình Bắc Mạt về thời gian và địa điểm thi đấu, cũng ở trường Thể thao. Hai trận đấu diễn ra cùng lúc, một trận ở nhà thi đấu bóng rổ số 1, một trận ở nhà thi đấu số 2.
Trình Bắc Mạt có chút chán nản, thở dài: "Sao trường Thể thao lại có nhiều sân bóng rổ thế nhỉ?"
Trần Vận Cát giải thích với vẻ khó hiểu: "Họ là trường Thể thao mà, nghe nói riêng nhà thi đấu bóng rổ trong nhà đã có tới ba cái rồi. Nếu có bốn cái thì biết đâu bốn trận đấu lại được sắp xếp vào cùng một ngày thật."
Nói cái gì đến cái ấy.
Lúc đi ngang qua nhà thi đấu bóng rổ số 1, có người gọi tên Trình Bắc Mạt.
Cô định làm ngơ như không nghe thấy, nhưng Trần Vận Cát đã nhanh hơn một bước, quay đầu lại nhìn.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại, là Giang Khoát.
Giang Khoát đã thay áo thi đấu, chạy đến chỗ cô.
Trình Bắc Mạt nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa là trận đấu bắt đầu.
Giang Khoát trông rất vui mừng: "Sáng nay cậu không trả lời tin nhắn của tớ, tớ còn tưởng cậu không đến."
Trình Bắc Mạt cười gượng. Cô hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
Cô chỉ về hướng khác: "Tớ đến xem trận đấu của trường mình."
Nụ cười của Giang Khoát tắt ngấm.
Trần Vận Cát nhận ra bầu không khí ngượng ngùng, chủ động lùi lại mấy bước.
Giang Khoát vuốt tóc, hỏi: "Là vì Bùi Tụng, đúng không?"
Trình Bắc Mạt không gật đầu cũng chẳng lắc đầu: "Tớ là học sinh trường Bát Trung, dù sao cũng nên cổ vũ cho trường mình chứ."
Giang Khoát bật cười trước câu trả lời "sách vở" ấy, nhưng trong đáy mắt lại thoáng nét thất vọng.
Hai người đứng đối diện nhau trong im lặng. Cuối cùng, Giang Khoát chỉ thốt ra một câu "Trận đấu sắp bắt đầu rồi" rồi cúi mặt bước vào nhà thi đấu.
Trần Vận Cát đi đến, khẽ huých Trình Bắc Mạt. Cô nàng không nghe rõ hai người nói chuyện gì nhưng cũng đoán được phần nào.
Trần Vận Cát than thở một cách đau lòng: "Cậu vì hotboy mà đến xem thi đấu, kết quả lại làm tổn thương trái tim của một anh chàng khác."
Trình Bắc Mạt trả lời rất nhanh: "Tớ không phải đến xem thi đấu vì cậu ấy."
"Vậy cậu đến vì cái gì?"
"Vì..." Trình Bắc Mạt thuận miệng bịa ra một từ để đối phó, "Danh dự tập thể."
Trần Vận Cát nhếch mép cười bí hiểm, như muốn nói "cứ chối đi".
Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát đến muộn, lại không có Chu Thiến Như "xí" chỗ trước, nên chỉ còn chỗ trên cùng.
Khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng.
Trần Vận Cát lắc đầu ngán ngẩm, thầm nghĩ đúng là người so với người khác nhau một trời một vực. Bùi Tụng dù chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ thấy tỏa sáng hơn người.
Bên lề sân đấu, Bùi Tụng đang thong thả thay giày, vẻ mặt thư thái chẳng có chút căng thẳng nào trước giờ G. Áo thi đấu của cậu ấy để lộ cánh tay săn chắc, thon gọn. Không biết có phải do mấy trận trước thi đấu quá sung hay không mà hôm nay cậu ấy đeo thêm băng bảo vệ cổ tay.
Hôm nay Bùi Tụng có vẻ như tâm trạng rất tốt, sự hung dữ trước đây cũng giảm bớt.
Sự thoải mái của cậu ấy hôm nay có vẻ khiến các đồng đội chưa kịp thích ứng, để trường Trung học Thực nghiệm nhanh chóng chiếm ưu thế ngay từ đầu trận. Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian để họ tìm lại sự ăn ý và liên tục ghi điểm.
"Đúng là khác biệt thật." Trần Vận Cát huých khuỷu tay vào Trình Bắc Mạt, cười nham hiểm, "Anh đẹp trai hôm nay hiền lành thế, không còn "máu chiến" như mọi khi nữa nhỉ?"
Trình Bắc Mạt bất an thay đổi tư thế, không nói gì.
Trường Bát Trung giành chiến thắng trong trận đấu này.
Điều này có nghĩa là, trường Bát Trung đã xuất sắc lọt vào bán kết giải bóng rổ năm nay.
Tiếng hò reo và la hét tại hiện trường suýt chút nữa làm sập mái nhà thi đấu bóng rổ.
Người của trường Trung học Thực nghiệm bực bội rời sân, nhường lại không gian cho học sinh trường Bát Trung. Cả lũ hò reo, phấn khích chạy vào sân, vây quanh các cầu thủ, tung họ lên cao rồi lại đỡ xuống.
Diêm Quốc Hoa cũng ở trong đám đông, học sinh chơi đùa quá khích, thậm chí còn nhấc bổng cả lão Diêm lên.
Sau đó, mấy giây sau, tóc giả của lão Diêm rơi mất.
Hôm nay Đỗ Dương thi đấu rất tốt, Trần Vận Cát dùng điện thoại quay lại cảnh cậu ta ném bóng, hớn hở chạy đến khoe với Đỗ Dương.
Hiện trường náo loạn, người đến người đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Trình Bắc Mạt ngồi trên khán đài.
Một lúc sau, đám đông vẫn hò reo náo nhiệt. Bỗng có tiếng ai đó cất lên, tiếng ồn hỗn loạn trở nên đồng đều, cả đám học sinh hòa giọng hô vang: "Lẩu! Lẩu! Lẩu!"
Bùi Tụng bị bao vây bởi đám đông như một ngôi sao sáng chói. Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, ánh mắt vẫn chỉ dừng lại ở cậu ấy.
Trình Bắc Mạt không biết sự náo nhiệt này sẽ kéo dài bao lâu, nên đứng dậy chuẩn bị đi.
Cô vừa đi xuống hai bậc thang, điện thoại liền vang lên.
Là Bùi Tụng.
Trình Bắc Mạt nghe máy, Bùi Tụng trực tiếp hỏi: "Đi đâu đấy?"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đám đông, phát hiện Bùi Tụng đang nhìn cô, vẫy tay với cô.
Có phải cậu ấy vẫn luôn chú ý đến cô?
Tiếng ồn xung quanh rất lớn, nhưng giọng nói của Bùi Tụng rất trầm ổn, cô nghe rõ từng chữ.
Bùi Tụng nói: "Đợi tớ một chút, tớ đến ngay."
Họ chẳng hẹn gặp, Trình Bắc Mạt cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế gần đó, nhìn Bùi Tụng bước ra bên lề sân để thay đồ.
Cậu ấy vừa cởi áo thi đấu, lộ ra thân hình rắn chắc, tiếng trầm trồ ngưỡng mộ lập tức vang lên xung quanh.
Bùi Tụng không để ý đến những tiếng hò reo xung quanh, nói cười vài câu với đồng đội rồi nhanh chóng mặc chiếc áo phông trắng vào, dồn hết đồ đạc vào cặp một cách vội vã.
Trong lúc này, liên tục có người đến nói chuyện với cậu ấy, tuy cậu ấy đang bận, nhưng đều nghiêm túc trả lời từng người một.
Trình Bắc Mạt nhìn thấy tất cả từ xa.
Tuy Bùi Tụng bị gọi là "ngạo mạn đại vương", nhưng thực ra cậu ấy rất khiêm tốn, nhất là khi mái tóc lòa xòa rủ xuống trán, trông như một chú cún con ngoan ngoãn, khiến người ta muốn xoa đầu cậu ấy.
Nói chuyện với đồng đội xong, chắc là đang tạm biệt, Bùi Tụng đeo cặp lên vai, sải những bước chân dài tiến về phía Trình Bắc Mạt.
Nhìn cậu ấy kiên định bước về phía mình, cô bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Bùi Tụng hất hàm về phía cô: "Đi thôi."
Cô nói: "Tớ nghe thấy mọi người hô "lẩu", tưởng mấy cậu đi ăn mừng."
Bùi Tụng cười: "Mọi người định đi ăn lẩu, nhưng lão Diêm thấy tình hình hơi loạn, liền bảo cả đám giải tán, ai về nhà nấy làm bài tập."
Trình Bắc Mạt cũng cười theo.
Tóc giả của lão Nghiêm bị giày xéo đến tan tành, tên phóng viên kia còn vô duyên chụp cận mặt lão mấy tấm. Chắc lão điên tiết lắm. Bùi Tụng vừa lẩm bẩm vừa chỉnh trang quần áo, đeo cặp sách lên vai.
Trình Bắc Mạt cười ngặt nghẽo
Hai người bước ra khỏi nhà thi đấu bóng rổ số 2, Bùi Tụng theo thói quen đi về phía bên trái.
Trình Bắc Mạt theo bản năng đưa tay kéo vạt áo cậu ấy: "Bọn mình đi đường kia đi."
Bùi Tụng sững người, nhưng cũng không hỏi gì, liền đổi hướng.
Trình Bắc Mạt định đi đường vòng tránh nhà thi đấu số 1 để khỏi chạm mặt Giang Khoát, nhưng xui thay, vừa rẽ vào một con đường khác, cô lại "đụng" ngay cậu ta.
Trình Bắc Mạt biết Giang Khoát không vui.
Nhưng đụng mặt nhau, chẳng lẽ lại giả vờ không quen? Cô định chào hỏi một cách lịch sự thì Giang Khoát đã quay mặt đi.
Mấy người trường Phụ Trung Giao Đại nhận ra Bùi Tụng, họ hồ hởi chào hỏi và cùng nhau bàn tán sôi nổi về trận đấu vừa rồi.
Họ cười gượng nói về trận thua, than vãn vài câu rồi chào tạm biệt.
Giang Khoát im lặng suốt dọc đường, không nói gì.
Ánh mắt cậu ta lạnh lùng, ảm đạm, không chút cảm xúc, rồi lẳng lặng bước theo đồng đội.
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, tâm trạng Giang Khoát hôm nay chắc sẽ không tốt.
Một lúc sau, Bùi Tụng mới nói: "Đừng nghĩ nữa, đây đâu phải là trận đấu cá nhân, họ thua cũng không liên quan gì đến cậu."
Trình Bắc Mạt nhún vai, lảng sang chuyện khác: "Cậu cứ thắng mãi thế này, liệu trường mình có vô địch thật không?"
Bùi Tụng cũng không nhắc đến Giang Khoát nữa, cậu ấy cười nói: "Muốn thắng tiếp thì khó lắm, mấy đội kia đều mạnh cả. Đội bọn mình mới thành lập được bao lâu, đến được vòng này là kỳ tích rồi."
Trình Bắc Mạt thờ ơ "ồ" một tiếng.
"Nhưng mà." Bùi Tụng chuyển chủ đề, liếc nhìn cô, "Nếu có cậu ở đây, biết đâu có thể thắng."
Sau khi đi dạo một vòng trong trường Thể thao, hai người mới đến cổng trường.
Cổng trường trước đây vốn là một bãi đất trống trải, giờ đây lại trở thành sân chơi náo nhiệt của một nhóm bạn trẻ đang say mê lướt ván.
Trình Bắc Mạt hứng thú nhìn mấy lần, nói: "Trước đây tớ cũng từng chơi ván trượt."
"Vậy sao?" Bùi Tụng hơi bất ngờ, "Không nhìn ra đấy."
Nhưng nghĩ kỹ lại, Trình Bắc Mạt tuy có gương mặt ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại rất bướng bỉnh, cool ngầu, chơi ván trượt đúng là rất phù hợp với tính cách của cô.
"Chuyện hồi bé thôi." Trình Bắc Mạt nói một cách thản nhiên, "Nhiều năm rồi tớ không chơi."
Thấy Bùi Tụng có vẻ hứng thú, cô liền kể tiếp: "Hồi tớ học tiểu học, có mấy anh chị mở lớp dạy trượt patin và ván trượt, chắc là để quảng cáo lớp học, nên thường xuyên dẫn học sinh đến gần nhà tớ trượt."
"Cậu cũng đăng ký lớp học của họ à?"
"Không, lớp học của họ đắt lắm." Trình Bắc Mạt lắc đầu, "Họ ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tớ, tớ nhìn là biết."
"Thật sao?" Bùi Tụng nghiêm túc hỏi.
"Cậu tin thật à? Hai thầy cô đó hay đến quán nhà tớ ăn, thấy tớ thích thú nên tự nhiên dạy tớ luôn, còn tặng cả ván cho tớ nữa."
Bùi Tụng cười nhạt.
Cậu ấy tự thấy mình đã gặp gỡ không ít người, nhưng đôi khi vẫn phải bó tay với Trình Bắc Mạt. Cô nàng có nét gì đó rất riêng, vừa phóng khoáng lại vừa thú vị, khiến cậu ấy không thể đánh đồng cô với bất kỳ ai.
"Vậy sao lại không chơi nữa, giải nghệ rồi?" Bùi Tụng nửa đùa nửa thật hỏi.
"Có lần tớ bị ngã gãy tay, thế là mẹ tớ cấm luôn."
Trình Bắc Mạt vẫn còn nhớ lần bị thương đó.
Lúc đó cô nàng học lớp 6, cô nổi hứng muốn thử "phanh ngang" - một động tác khiến người mới chơi dễ "ăn đất" nhất.
Nhưng đúng là tuổi "trẻ trâu", cô nàng chẳng sợ trời sợ đất, thấy người ta hơn mình cả chục tuổi làm được là nghĩ mình cũng làm được.
Và kết quả là, đúng như dự đoán, cô nàng "vồ đất" một cái thật ngoạn mục.
Lần đó may mắn không ảnh hưởng đến xương cốt, nhưng vết thương nhìn thật hãi hùng. Khuỷu tay trầy xước, máu chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ.
Chấn thương ở khuỷu tay khiến cô phải nghỉ học nửa tháng.
"Nửa tháng đó, tớ rất buồn chán, sau đó tớ phát hiện ra, mình thật sự yêu thích học tập. Sau đó mẹ tớ cấm tiệt mấy trò nguy hiểm, tớ cũng bỏ luôn ván trượt."
Bùi Tụng: "..."
Thấy bầu không khí tốt như vậy, Trình Bắc Mạt cũng ngứa ngáy, bèn chạy đến nói chuyện với một cô gái, mượn ván trượt.
Vài phút sau, Trình Bắc Mạt trượt ván về phía Bùi Tụng. Ban đầu cô nàng còn hơi e dè, dù sao cũng lâu rồi không chơi, động tác nào cũng nhẹ nhàng, cẩn thận. Sau khi làm quen lại với ván trượt, cô trở nên thuần thục hơn.
Lúc đó còn nhỏ, cô không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành bằng tiếng Anh mà thầy cô dạy. Nhưng trẻ con có ưu điểm của trẻ con, đó là gan dạ, học hỏi nhanh, Trình Bắc Mạt vẫn thử rất nhiều động tác khó.
Nhưng bây giờ, cô không dám làm nữa, nhẹ nhàng đạp chân mấy cái, sau đó mới cẩn thận thử lắc ván.
May mà không bị ngã.
Cô liếc nhìn Bùi Tụng, cậu ấy đang cau mày nhìn cô, mím chặt môi, như thể sẵn sàng chạy đến bất cứ lúc nào.
Trình Bắc Mạt tuy không trình diễn động tác gì phức tạp, nhưng với dáng người cao ráo, thon gọn và gương mặt xinh đẹp, cô nàng vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Cô di chuyển nhẹ nhàng, mái tóc bay bay trong gió, đẹp đến mức siêu thực.
Trình Bắc Mạt phanh lại trước mặt Bùi Tụng, Bùi Tụng sợ cô ngã, liền đưa tay ra đỡ, làm động tác sẵn sàng đỡ cô: "Giỏi đấy."
Trình Bắc Mạt cúi đầu nhìn, nói: "Lâu rồi không chơi, hơi khó điều khiển."
Cô đã cao hơn, trọng tâm cũng khác so với mấy năm trước, cơ thể cô không còn dễ điều khiển như trước nữa.
Vừa nói xong, Trình Bắc Mạt lỡ chân trượt một cái.
Thực ra cô nàng chỉ hơi trượt nhẹ, không đến nỗi ngã, cô hoàn toàn có thể lấy lại thăng bằng.
Nhưng Bùi Tụng nhanh tay lẹ mắt, đã nắm chặt lấy cánh tay cô, dùng sức giữ cô lại.
Chóp mũi hai người suýt chút nữa thì chạm vào nhau, hơi thở của Bùi Tụng phả vào cánh mũi cô, khiến cô hơi ngứa.Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Trong đôi mắt đen láy ấy chỉ còn lại sự dịu dàng giữa bóng tối nhập nhoạng.
Động tác của họ có chút giống như đang ôm nhau.
Hơi ấm từ lòng bàn tay Bùi Tụng truyền qua lớp áo đến da thịt Trình Bắc Mạt, nhưng cô lại cảm thấy da mặt nóng bừng như bị thiêu đốt.
Hơi ấm ấy như tan vào trong ánh mắt, thêm vào đó chút gì đó mờ ám, khó nói thành lời.
Tim cả hai đều đập rất nhanh. Yết hầu Bùi Tụng cũng vô thức chuyển động mấy lần.
"Vết thương cũ mà tớ từng nói, chính là chỗ cậu đang nắm đấy."
Bùi Tụng có vẻ lo lắng, vội vàng hỏi cô có đau không.
"Bao nhiêu năm rồi, đâu còn đau nữa." Trình Bắc Mạt cười, "Tự tớ đứng vững được mà."
"Vậy tớ buông tay nhé?" Bùi Tụng lười biếng nói đùa.
Cậu ấy giả vờ buông tay như đang trêu đứa trẻ, nhưng thực ra vẫn giữ chặt lấy cô.
Chủ nhân chiếc ván trượt bên cạnh buông một câu đầy ẩn ý: "Đúng là yêu vào rồi, đến chơi ván trượt cũng phải có đôi có cặp."