Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo

Chương 57: Quan hệ của chúng ta là gì?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Bắc Mạt nâng niu túi bánh mì Bùi Tụng cho như thể sợ nó bị hỏng.

Trần Vận Cát trêu chọc cô, không biết còn tưởng cô đang ôm một túi vàng thỏi.

Trình Bắc Mạt cũng chẳng quan tâm, cứ ôm chặt túi bánh mì như vậy.

Xe buýt lướt qua thành phố, vầng trăng khuyết như cùng đồng hành với họ. Trình Bắc Mạt tựa đầu vào cửa kính, khóe môi bất giác cong lên, tự hỏi sao trò đùa ngớ ngẩn này lại khiến cô thấy vui đến thế.



Lúc Trình Bắc Mạt về đến nhà, Trình Dũng và Phương Lệ Trân cũng vừa cởi áo khoác. Từ ngày cô đi học thêm buổi tối, thời gian cô về nhà cũng gần với bố mẹ hơn.

Thấy cô con gái nâng niu túi giấy trên tay, Trình Dũng tò mò hỏi: "Con cầm gì mà quý thế?"

Trình Bắc Mạt cười bí hiểm: "Là đồ có phép thuật đấy ạ!"

Phương Lệ Trân tiến lại gần xem, thấy bên trong chỉ là bánh mì nướng, liền nói với cô: "Thôi con đừng ăn bánh mì nữa, sáng mai mẹ làm bữa sáng cho con. Con ngủ thêm chút nữa đi, khó khăn lắm mới có dịp ngủ nướng mà."

Trình Bắc Mạt lắc đầu, nói ngày mai cô còn phải dậy sớm.

"Dậy sớm?" Phương Lệ Trân tưởng cô lại muốn ra ngoài tự học, "Tuy rằng bây giờ là lớp 12, nhưng con vẫn phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, bình thường con học hành vất vả rồi, cuối tuần thì thư giãn một chút."

Trình Bắc Mạt đặt đồ xuống, đặt hai tay lên vai Phương Lệ Trân, bảo hai người ngồi xuống ghế sofa.

Trình Bắc Mạt nhìn bố mẹ, giọng nói có chút ngập ngừng: "Bố, mẹ... con có chuyện muốn nói với bố mẹ. Bố mẹ bình tĩnh nghe con nói nhé, đừng quá kích động ạ."

Trình Dũng và Phương Lệ Trân đều không giấu nổi vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

Trình Bắc Mạt ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ đối diện bố mẹ, nở một nụ cười tươi tắn: "Bố mẹ đừng căng thẳng thế, thoải mái lên nào!"

"Có một chuyện từ trước đến giờ con chưa từng nói với bố mẹ. Năm nay trường Bát Trung có một suất tiến cử vào Đại học Kinh Giang. Trường yêu cầu mỗi lớp tiến cử hai học sinh, và lớp con cũng có một suất. Tiêu chí đánh giá dựa vào ba yếu tố: điểm trung bình các năm học, năng lực tổng hợp và điểm thi chuyên môn. Điểm trung bình các năm học của con luôn đứng đầu lớp, năng lực tổng hợp cũng khá tốt, nếu ngày mai con thi chuyên môn tốt, khả năng rất cao là con sẽ nhận được suất tiến cử này."

"Thực ra chuyện này con định đợi đến khi có kết quả rồi mới nói với bố mẹ, nếu không thành công thì con sẽ không nhắc đến nữa. Nhưng ngày mai đã thi rồi, nói thật lòng con cũng hơi lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại, con vẫn nên nói với bố mẹ trước."

Trình Dũng và Phương Lệ Trân biết Trình Bắc Mạt là một đứa trẻ độc lập, có chính kiến, nhưng không ngờ một chuyện quan trọng như thế mà cô lại giấu kín một mình bấy lâu nay.

Phương Lệ Trân dè dặt hỏi: "Nếu có được suất này, có phải là con chắc chắn sẽ đỗ vào Đại học Kinh Giang không?"

Trình Bắc Mạt lắc đầu, giải thích: "Dù có được suất tiến cử, con vẫn phải tham gia phỏng vấn của Đại học Kinh Giang. Nếu đậu phỏng vấn, con sẽ được cộng thêm 10 điểm. Vì thế con mới bảo bố mẹ bình tĩnh, đừng quá lo lắng. Cho dù con có được suất tiến cử hay không, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc con cố gắng hết sức trong kỳ thi đại học."

Trong kỳ thi đại học, chỉ cần một điểm chênh lệch cũng có thể đồng nghĩa với việc vượt qua hoặc bị vượt qua bởi hàng ngàn, thậm chí hàng vạn thí sinh khác. Vậy nên 10 điểm cộng kia, không biết bao nhiêu người phải mơ ước.

Trình Dũng nghe con gái nói, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác như thể đang nghe một câu chuyện xa vời. Nghe đến cuối cùng, ông không kìm nén được cảm xúc nữa, lấy tay che mặt, cả người run lên bần bật.

Phương Lệ Trân cũng rơm rớm nước mắt, cười nói: "Bố con vui đấy."

Trình Bắc Mạt cũng cười: "Con biết."

"Cậu bạn chuyển từ Nhất Trung đến thì sao?" Phương Lệ Trân đột nhiên hỏi.

"Hả?" Trình Bắc Mạt hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Phương Lệ Trân lại đột nhiên nhắc đến Bùi Tụng.

"Chẳng phải cậu ấy luôn đứng đầu khối sao? Có phải là đối thủ cạnh tranh của con không?"

Trình Bắc Mạt bình tĩnh đáp: "Cậu ấy từ chối suất này rồi ạ."

"Cơ hội tốt như vậy mà cũng từ chối à?"

"Mẹ, mẹ có biết không? Cậu ấy là kiểu người mà đến lúc có kết quả thi đại học là Thanh Hoa với Bắc Kinh thi nhau gọi điện mời chào ấy!"

Phương Lệ Trân vốn định hỏi thăm về tình hình của Bùi Tụng, nhưng không ngờ lại nhận được một tin vui bất ngờ như thế, bà cũng yên tâm phần nào, bắt đầu dồn hết sự quan tâm cho con gái. Bà vội vàng xắn tay áo, mở tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì, để sáng mai có thể chuẩn bị một bữa sáng thật ngon cho con.

"Con có muốn uống canh cá diếc không? Sáng mai mẹ ra chợ sớm, mua cho con hai con cá diếc tươi nhé."

Trình Bắc Mạt vội vàng ngăn cản bà: "Mẹ, con ăn bánh mì là được rồi, cái bánh mì này có phép thuật."

Kỳ thi được sắp xếp vào thứ Bảy, vừa đảm bảo không ảnh hưởng đến lịch học bình thường của các học sinh giỏi, vừa không làm xáo trộn việc học của các bạn khác.

Sáng hôm sau, Trình Bắc Mạt trịnh trọng ăn "bánh mì trí nhớ" mà Bùi Tụng cho.

Trước khi đi, cô gửi tin nhắn cho Bùi Tụng: 【Tớ ăn bánh mì rồi.】

Sáng sớm thế này mà Bùi Tụng đã rep tin nhắn.

PS: 【Ngoan lắm.】

Trình Bắc Mạt ngạc nhiên hỏi sao cậu dậy sớm vậy.

Bùi Tụng nói cậu đã đặt báo thức lúc 7 giờ, đợi cô đến trường rồi ngủ tiếp.

PS: 【Căng thẳng không?】

MOMO: 【Xin chào, tôi tên là Không Căng Thẳng.】

PS: 【Đừng có nhắng nhít.】

MOMO: 【Cũng hơi hơi, nhưng không sao.】

Bùi Tụng gửi một tin nhắn thoại: "Thi tốt nhé, thi xong tớ mời cậu đi ăn."

Giọng nói trầm ấm của Bùi Tụng khiến Trình Bắc Mạt khẽ rùng mình. Giọng cậu có chút khàn, chắc hẳn vẫn còn đang nằm trên giường, mang theo chút lười biếng và... một sự thân mật khó tả.

Trình Bắc Mạt gửi một sticker "OK" rồi cất điện thoại đi.

Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của cậu.

Mất thời gian lắm.

Sau khi xuống xe buýt, Trình Bắc Mạt còn phải đi bộ thêm mấy trăm mét nữa mới đến cổng trường.

Cô thong thả bước đi, lúc đi ngang qua một thùng rác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu yếu ớt phát ra từ bên trong.

m thanh tuy nhỏ, nhưng lại mang theo một sự the thé nhói lòng.

Sáng sớm cuối tuần, khu vực quanh trường học vẫn còn yên ắng, các cửa hàng chưa mở cửa, đường phố vắng tanh. Dĩ nhiên, chẳng ai để ý đến một âm thanh nhỏ bé như thế.

Trình Bắc Mạt dừng lại, nín thở lắng nghe một lúc, âm thanh đó lại biến mất.

Chắc là cô nghe nhầm. Trình Bắc Mạt nghĩ.

Vừa định bước đi, âm thanh đó lại xuất hiện.

Giống như tiếng kêu của một loài động vật nhỏ nào đó.

Trình Bắc Mạt đứng bên cạnh thùng rác, cúi người xuống, dùng đèn flash của điện thoại soi vào bên trong. Cô nhìn thấy một vật gì đó đen đen đang phập phồng, dường như vẫn còn thở.

Trình Bắc Mạt không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ đâu bên trong là một con chuột, cô sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.

Quan sát một lúc, cô nhận ra cục đen đen đó hình như là một chú mèo con.

Cô xé một tờ giấy từ vở ra lót tay, cẩn thận mở nắp thùng rác, rồi nhẹ nhàng nhấc ra một chú mèo con nhỏ xíu bê bết máu.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Chú mèo con này chắc chỉ mới được hơn một tháng tuổi, cả người run rẩy. Bộ lông dính bết lại với nhau bởi một chất lỏng giống như xăng, đen sì, không nhìn ra màu lông thật, hai mắt bị ghèn bết lại, không thể mở ra.

Hai chân sau của chú mèo con có vẻ như đã bị gì đó cán qua, máu me đầm đìa, co giật không ngừng.

Trình Bắc Mạt nổi hết da gà.

Nhìn bộ dạng này, chắc là bị ai đó hành hạ rồi vứt vào thùng rác.

Rốt cuộc là tên khốn nào làm vậy?

Trình Bắc Mạt thầm chửi mấy câu, đứng tại chỗ cắn môi, nhanh chóng suy nghĩ.

Gần trường có một bệnh viện thú y, trước đây cô và Trần Vận Cát thường đi ngang qua đó. Họ hay nhìn những con vật đang chờ khám qua lớp cửa kính, nên cô khá quen thuộc đường đi và giờ làm việc của bệnh viện.

Bệnh viện thú y phải đến 9 giờ mới mở cửa, trong khi 8 rưỡi cô đã phải có mặt ở trường để làm bài thi. Nếu bây giờ cô đưa chú mèo con tội nghiệp này đi, chắc chắn cô sẽ bỏ lỡ kỳ thi quan trọng.

Nhưng nếu không đưa đi, chú mèo con này e là không trụ được bao lâu.

Một lát sau, Thẩm Thanh cũng đến thi, thấy cô đứng ngẩn người trước thùng rác, bèn trêu chọc: "Trình Bắc Mạt, cậu làm gì đấy? Áp lực đến mức phải đi lục thùng rác à?"

Trình Bắc Mạt quay người lại.

Một cô gái sạch sẽ, tay đang cầm một vật bẩn thỉu, kinh tởm.

Thẩm Thanh nhìn thấy chú mèo con trên tay cô, lập tức nhảy dựng lên, hét thất thanh.

"Cái gì thế kia! Mau bỏ ra xa một chút!"

Trình Bắc Mạt không nhìn cô ta, chỉ cúi đầu nhìn chú mèo con: "Nó bị thương rồi."

Thẩm Thanh vừa muốn lại gần, vừa thấy ghê tởm, đứng cách đó mấy bước hỏi: "Ai làm vậy?"

Trình Bắc Mạt lắc đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, có thêm vài học sinh đi thi ngang qua, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, không ai dừng lại. Có một người quen Thẩm Thanh, còn giục cô ta mau vào trong.

"Cậu định làm gì? Cứu nó sao?" Thẩm Thanh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Trình Bắc Mạt ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ không cứu?"

Thẩm Thanh nhìn đồng hồ: "Sắp thi rồi."

Trình Bắc Mạt nhìn chú mèo con đang thoi thóp.

"Không cần phải "thánh mẫu" như vậy, nếu hôm nay cậu không đi ngang qua đây, đây chính là số phận của nó. Hơn nữa, cho dù cậu có cứu nó, nó cũng có thể sẽ chết."

Trình Bắc Mạt cười lạnh: "Vậy tôi nên mừng cho nó, hôm nay nó gặp được tôi chứ không phải người khác."

Thẩm Thanh như đã quyết định rời đi, cô ta nhìn Trình Bắc Mạt, nói: "Trình Bắc Mạt, cậu thật sự rất giống Bùi Tụng, vừa thanh cao vừa kiêu ngạo, thứ mà người khác tranh nhau muốn có, hai người lại tỏ ra chẳng thèm quan tâm."

Trình Bắc Mạt thản nhiên hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

"Dù sao hai người cũng chỉ là học sinh ở cái Bát Trung rách nát này thôi." Thẩm Thanh nhún vai, "Suất tiến cử đó, cậu không muốn, có rất nhiều người muốn."

Nói xong, Thẩm Thanh xoay người bỏ đi.

Nhưng lời nói của cô ta đã nhắc nhở Trình Bắc Mạt.

Bùi Tụng.

Nhà Bùi Tụng gần trường, cậu ấy hẳn là có thể chạy đến kịp.

Trình Bắc Mạt lấy điện thoại ra, gọi cho Bùi Tụng.

Bùi Tụng không hỏi gì cả, chỉ nói: "Đợi tớ, tớ đến ngay."

Mười mấy phút sau, Bùi Tụng xuống xe taxi.

Cậu mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ che khuất đôi mắt, nhưng không che được đường nét thanh tú, góc hàm sắc nét như vậy, e rằng cả Bát Trung cũng không tìm được người thứ hai.

Có lẽ cậu chưa kịp rửa mặt, vì khi đến gần, Trình Bắc Mạt phát hiện cậu còn chưa cạo râu. Hơi gợi cảm.

Trong tay Bùi Tụng ôm một chiếc hộp giấy không lớn lắm, bên trong lót một chiếc khăn nhỏ.

Chỉ còn chưa đầy 10 phút nữa là bắt đầu thi, bọn họ không còn thời gian để nói gì thêm. Bùi Tụng nhận lấy chú mèo con, nói với Trình Bắc Mạt: "Mau đi thi đi, chuyện còn lại cứ để tớ lo."

Giọng điệu của cậu lúc nói câu này rất đáng tin cậy, rất vững vàng.

Trái tim Trình Bắc Mạt như được tưới mát, ấm áp vô cùng, mắt cũng cay cay, chỉ muốn chạy đến ôm cậu một cái.

Kỳ thi được tổ chức ở tòa nhà Văn Tư. Tòa nhà Văn Tư là trung tâm đa phương tiện của Bát Trung, thường là nơi diễn ra các tiết nhạc và mỹ thuật.

Vì chỉ là một kỳ thi quy mô nhỏ với vài chục người, không tiện bố trí riêng một phòng thi ở lớp học nào đó, nên phòng thi được đặt ở tòa nhà Văn Tư.

Tòa nhà Văn Tư nằm sâu nhất trong khuôn viên trường, đi từ cổng trường vào phải mất một lúc.

Trình Bắc Mạt chạy một mạch, cuối cùng cũng vào phòng thi đúng giờ.

Lúc đó, giám thị đã bắt đầu phát đề thi.

Chuông vừa reo, cô còn chưa kịp bước hẳn vào phòng thi thì đã bị một giám thị khác gọi giật lại.

"Em tên gì?"

Trình Bắc Mạt quay đầu lại, thấy giám thị đứng ở cửa sau đang gọi mình, bèn đứng im tại chỗ, nói: "Em chào thầy, em tên là Trình Bắc Mạt."

Để đảm bảo tính công bằng, giám thị đều là giáo viên của các khối khác.

Thầy giáo họ Đảng, dạy Toán lớp 11, tuy biết đến cái tên Trình Bắc Mạt nhưng chưa từng gặp mặt cô.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Vị giáo viên cười.

Trình Bắc Mạt gượng gạo cười.

"Em cũng đã đi học bao nhiêu năm rồi, sao lại thiếu ý thức về thời gian như vậy? Trong phòng thi này, ai cũng đang nỗ lực hết mình để giành suất tiến cử. Hành động của em không chỉ vi phạm quy định của kỳ thi mà còn thể hiện sự thiếu tôn trọng với những thí sinh khác."

"Thưa thầy, em..."

Thầy giáo cắt ngang lời Trình Bắc Mạt: "Em có biết đến muộn 15 phút trong kỳ thi đại học đồng nghĩa với việc bị cấm thi không?"

Mọi người đã bắt đầu làm bài, Trình Bắc Mạt cau mày: "Em có đến muộn 15 phút đâu ạ?"

Giám thị sững sờ, có vẻ không ngờ Trình Bắc Mạt lại dám cãi lại mình. Ông ta đứng lặng một giây, rồi càng thêm tức giận: "Đừng nghĩ có chút thành tích là muốn làm gì thì làm! Quy định của nhà trường không phải để cho em coi thường!"

"Thưa thầy, em biết rõ quy định đến muộn 15 phút sẽ không được vào phòng thi và em luôn tuân thủ điều đó. Em không hề đến muộn ạ. Sở dĩ em đến sát giờ là vì lúc nãy em nhặt được một chú mèo con bị thương ở cổng trường..."

"Biết lỗi rồi thì nhận lỗi, đừng có nói dối! Bây giờ em nhận lỗi, vẫn có thể vào phòng thi bình thường."

Trình Bắc Mạt mím chặt môi, không nói một lời.

Cô không cho rằng mình sai.

"Nếu em không nhận lỗi thì cứ đứng đó, suất tiến cử này không dành cho những người không biết tôn trọng quy định."

Trình Bắc Mạt ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Em không đến muộn, cũng không nói dối. Lúc nãy trên đường em có gặp vài bạn cùng phòng thi, họ có thể làm chứng cho em. Nếu kết quả thi của em bị ảnh hưởng vì chuyện này, em sẽ khiếu nại lên ban giám hiệu."

Lúc này, thầy giáo mới nhận ra rằng, cô bé này tuy bề ngoài có vẻ hiền lành, nhưng bên trong lại rất kiên định.

Một lát sau, giám thị trong phòng thi bước ra, trao đổi nhỏ to với giám thị bên ngoài, rồi mới cho Trình Bắc Mạt vào.

Lúc này, kỳ thi đã bắt đầu được 20 phút.

Dù vừa trải qua chuyện không vui, dù hai giám thị liên tục đi qua đi lại xung quanh, Trình Bắc Mạt vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô là người có khả năng tập trung cao độ, và lúc này, kỳ thi mới là điều quan trọng nhất. Cô gạt bỏ mọi cảm xúc, tập trung giải quyết từng câu hỏi trên đề thi.

Thi xong môn đầu tiên, có một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.

Không kịp đưa mèo con đến bệnh viện thú y, Trình Bắc Mạt vội nhắn tin cho Bùi Tụng hỏi thăm tình hình của nó.

Trong video cậu gửi, bác sĩ đang vệ sinh cho chú mèo, trông nó sạch sẽ hơn hẳn lúc trước.

Bùi Tụng nói, hai chân sau của chú mèo con đều bị gãy, tình hình vẫn còn rất nguy hiểm. Vì sức khỏe của nó còn quá yếu, chưa thể phẫu thuật ngay được, sợ sẽ không chịu nổi. Phải theo dõi thêm một thời gian nữa, khi nào sức khỏe ổn định hơn mới có thể tiến hành phẫu thuật.

Vì cứu giúp mèo hoang, nên chi phí khám chữa bệnh được giảm giá.

Sau khi nói xong chuyện chú mèo con, Bùi Tụng hỏi cô về buổi thi hôm nay.

Cô không nhắc gì đến chuyện lúc nãy, chỉ nói là ổn.

Chuyện gì cũng có thể đến tai thiên hạ, mới đầu tuần mà chuyện Trình Bắc Mạt bị phạt đứng 20 phút trong kỳ thi đã lan ra cả khối.

Vừa bước vào lớp, Trình Bắc Mạt đã nhận được sự chú ý của mọi người. Nghe đồn cô đã "chặt đẹp" thầy Đảng khó tính của khối 11, các đàn em khối dưới đều thấy cô chị này thật ngầu!

Cô cười thoải mái: "Nhìn gì đấy, bình thân bình thân."

Cô vừa đặt cặp sách xuống, Thường Lạc đã báo tin thầy Diêm gọi cô lên văn phòng.

"Thi xong môn đầu tiên là em phải nói với thầy ngay!" Thầy Diêm vừa thấy cô bước vào đã quát lớn, vẻ mặt đầy bực tức.

Trình Bắc Mạt vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười: "Thầy Nghiêm, thầy vẫn thường dạy bọn em phải biết kiềm chế cảm xúc mà. Nếu thầy thấy khó kiềm chế quá, thầy thử xoay rubik xem sao?"

"Em...em...em..." Thầy Diêm bỗng nhiên quên mất mình định nói gì.

Tiếng "thầy Diêm" của cô khiến ông sững sờ.

Cảm giác vừa ngỗ ngược vừa đáng yêu này rất giống một người.

Bùi Tụng. Đúng vậy, giống Bùi Tụng.

Trình Bắc Mạt điềm nhiên đáp: "Kỳ thi không bị ảnh hưởng gì đâu ạ. Em thấy mình làm bài khá tốt."

Cô nghĩ hôm đó mình xui xẻo đụng trúng lúc giám thị đang bực mình, có khi ông ấy vừa cãi nhau với vợ nên tâm trạng không tốt.

"Con bé này, con bé này." Thầy Diêm lắc đầu, "Con biết thầy Đảng nói gì không? Thầy ấy bảo con gái bây giờ, cứ xinh đẹp, học giỏi một chút là coi trời bằng vung. Nghe thầy ấy nói vậy, thầy tức muốn chết."

Thầy Diêm chỉ vào ngực mình.

Trình Bắc Mạt cười: "Xem ra thầy ấy vẫn đánh giá khách quan đấy chứ."

Ít ra cũng khen cô xinh đẹp.

"May là Thẩm Thanh lớp 2 đã tìm giám thị giải thích, nếu không em có thể đã bị hủy bỏ tư cách thi rồi."

Thẩm Thanh? Trình Bắc Mạt hơi bất ngờ.

"Đúng vậy, chính là Thẩm Thanh. Thầy vẫn luôn cảm thấy tính cách con bé này rất kỳ lạ, thôi, không nói nữa, rảnh rỗi thì con tìm con bé đó cảm ơn nhé." Thầy Diêm nói.

Trình Bắc Mạt im lặng gật đầu.

"À đúng rồi, điểm thi đã có, em và Tôn Minh Thụy đồng hạng nhất."

Rõ ràng là thầy Nghiêm muốn cho một roi rồi mới cho một củ cà rốt.

Im lặng một lúc, ông gượng cười.

Thực lòng Trình Bắc Mạt rất quan tâm đến điểm số này, bởi đó là thành quả của những giây phút cô nỗ lực không ngừng nghỉ. Trong lòng cô luôn canh cánh nỗi lo lắng, và giờ đây, khi mọi thứ đã rõ ràng, cô cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, niềm vui vỡ òa như những mảnh giấy màu và ruy băng tung bay.

"Nhưng vì em xảy ra mâu thuẫn với giám thị, nên điểm đánh giá năng lực tổng hợp của em đã bị một số lãnh đạo nhà trường chấm thấp hơn."

Kết quả cuối cùng vẫn chưa có, nếu điểm đánh giá năng lực tổng hợp của Tôn Minh Thụy cao hơn cô rất nhiều, suất này rất có thể sẽ thuộc về Tôn Minh Thụy.

"Thầy Diêm, con sẽ cố gắng giữ tiền thưởng cho thầy." Trình Bắc Mạt nói.

Cô biết, nếu có được suất tiến cử này, thầy Diêm - giáo viên chủ nhiệm của cô cũng sẽ được khen thưởng.

Thầy Nghiêm cười: "Em tưởng thầy vì chút tiền thưởng đó sao?"

"Em biết thầy thật lòng tốt với em." Trình Bắc Mạt nghiêm túc nói, "Lần này nếu không có được suất tiến cử, em sẽ thi đại học bù lại cho thầy."

Ra khỏi văn phòng thầy Diêm, Trình Bắc Mạt nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh cột nhà.

Dáng vẻ lười biếng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Trình Bắc Mạt cười: "Cậu biết rồi à?"

Bùi Tụng lộ ra vẻ mặt xót xa: "Chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói với tớ?"

"Cậu có muốn soi gương không? Biểu cảm của cậu y hệt thầy Diêm đấy." Trình Bắc Mạt thản nhiên nói, như thể chẳng hề bận tâm đến chuyện này, "Không phải cậu đã hứa thi xong sẽ mời mình đi ăn sao?"

Bùi Tụng nhìn cô hồi lâu, không biết là cô thật sự không quan tâm hay là đang cố tỏ ra vui vẻ: "Trình Bắc Mạt, cậu giỏi thật đấy."

"Thành tích không bị ảnh hưởng, điểm của tớ và Tôn Minh Thụy đồng hạng nhất. Ít nhất cũng chứng minh bánh mì trí nhớ của cậu có tác dụng."

Bùi Tụng im lặng, trên mặt thoáng nét buồn bã.

Trình Bắc Mạt nhún vai, thản nhiên đáp: "Tớ đã làm hết sức rồi, cứu mèo con, đi thi. Còn lại thì đành phó mặc cho số phận thôi. Tớ thấy như thế này là tốt rồi, nếu cứ lo lắng cho nó, có khi lúc thi mình lại chẳng tập trung được gì."

Bùi Tụng gật đầu: "Cậu không sai."

"Giám thị không tin tớ, còn nói đừng tưởng tớ xinh đẹp, học giỏi một chút là có thể coi trời bằng vung. Là học sinh cấp ba, tớ vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, còn đòi hỏi gì nữa? Thế là quá hoàn hảo rồi còn gì!"

Bùi Tụng cuối cùng cũng bật cười: "Không ngờ cậu cũng có lúc tự tin thế đấy!"

Một lát sau, cậu lại thở dài: "Giá như hôm đó tớ đến nhanh hơn một chút thì tốt rồi."

"Cậu đã làm rất tốt rồi. Cảm ơn cậu, hot boy Bùi."

"Thôi đi." Bùi Tụng cười.

Trình Bắc Mạt bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: "Tiền phẫu thuật cho mèo con đắt lắm không?"

"Cậu đừng lo về chuyện đó."

"Bùi Tụng, đừng có thế chứ! Con mèo này là mình ép cậu nhận nuôi mà, nhờ cậu giúp một chút thôi, tiền này không thể để cậu trả được."

"Vậy thế này nhé, con mèo này bây giờ mang họ tớ, tớ có quyền giám hộ."

Trình Bắc Mạt cau mày: "Tại sao? Nó là do tớ nhặt được từ thùng rác, quyền giám hộ là của tớ, cùng lắm thì nhận cậu làm bố nuôi."

Bùi Tụng bất lực cười.

Trình Bắc Mạt dựa lưng vào cột nhà, bên trái là lan can, Bùi Tụng đưa tay chống lên cột, tạo thành một không gian nhỏ hẹp bao quanh cô. Cậu cao hơn cô, hơi cúi đầu xuống, gần như ôm trọn lấy cô.

Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, ấm áp, gương mặt tuấn tú của cậu thiếu niên trước mắt cô từ rõ ràng trở nên mơ hồ.

Nếu lúc này thầy Diêm mở cửa bước ra, bắt quả tang hai đứa, thế nào cũng mắng cho một trận te tua.

Bùi Tụng cúi đầu nhìn cô, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi cô: "Cậu là mẹ ruột, tớ là bố nuôi, vậy quan hệ của chúng ta là gì?"

"Cậu đứng gần tớ như vậy, không sợ..." Trình Bắc Mạt không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bùi Tụng khẽ cười: "Sợ giáo viên nhìn thấy, thì mau trả lời câu hỏi đi."

"Không phải sợ giáo viên nhìn thấy, mà là sợ cậu giống như lần trước..." Trình Bắc Mạt không nói hết câu, ánh mắt liếc xuống phía dưới.

Bùi Tụng lập tức hiểu ý cô.

Thế nhưng gương mặt xinh đẹp, trong sáng, đôi mắt trong veo, ngây thơ, lại khiến cậu cảm thấy mình suy nghĩ lệch lạc.

Cậu phát hiện cô nàng này thật sự rất hư hỏng.

Cậu hạ giọng: "Hay là cậu hôn thêm cái nữa? Thử xem?"

Trình Bắc Mạt ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "Thôi thôi, tớ vẫn nên trả lời câu hỏi đi, quan hệ của chúng ta là bạn học, còn có thể là gì nữa."

"Vô lương tâm." Bùi Tụng đưa tay vuốt chóp mũi cô, hơi thở nóng bỏng, "Tớ muốn làm bố ruột của nó, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.