Tĩnh vương cầm được máu cho Phượng Vũ rồi, liền cáo từ rời khỏi xe ngựa. Hắn để lại cho Diệp Tư một lọ thuốc bột, bảo rằng giả như Phượng Vũ đau đớn khó nhịn, có thể dùng tạm để cầm đau.
Vậy nên Diệp Tư một mình trông bên trong xe. Trên chỗ ngồi đặt ngọn đèn dầu thi thoảng chập chờn, cô sợ đèn đổ rồi dấy lửa, chỉ có thể một tay đỡ đế đèn, một tay vịn chấn cửa sổ. Chỗ cánh tay với khớp đầu gối đau nhức không thôi, ngồi chỗ cứng ngắc khó tránh xóc nảy này, càng thấy sống lưng chừng như muốn gãy lìa.
Từng cơn mỏi mệt đánh úp tới, cô ráng mở đôi mắt cay xót trông Phượng Vũ. Do chỗ ngồi không đủ dài, y chỉ có thể cuộn hai chân nằm nghiêng, theo cú xóc nảy của cỗ xe, cánh tay trái y rơi thõng xuống. Diệp Tư tiến tới nhấc cổ tay y lên, lại phát hiện phía trong có nhiều lằn sẹo nông sâu không đều.
Giống như của lưỡi đao sắc cắt rạch da thịt rồi để lại.
Cổ tay y gầy trơ xương, mạch màu xanh nhạt dưới ánh đèn mờ vàng rọi lên càng thêm rõ nét, tăng vẻ dữ tợn của vết thương, lại loáng thoáng tỏa ra vài phần quỷ khí.
Diệp Tư vội kéo ống tay bào của y xuống, song trong lúc kéo lại khiến cặp mày y khẽ chau, sau đó, giữa cơn tĩnh lặng, chậm chạp mở mắt.
Bóng nến rơi trên đôi ngươi y, càng tỏa ra thanh lãnh tịch liêu.
“Cậu… thấy thế nào rồi?” Diệp Tư ngồi xổm trước chỗ y, cùng y gần trong gang tấc, lại cảm thấy động tác của mình có chút ngu ngốc.
Phượng Vũ lặng thinh không lên tiếng nhìn cô, trong ánh mắt không cất chút cảm xúc nào. Cô lường trước y bị thương quá nặng mà thần trí không rõ, nên chỉ lo dém cánh tay trái của y về, y lại chầm chậm rũ rèm mắt xuống, nhìn tay trái mình, nói: “Không cử động được nữa.”
“Hả?” Diệp Tư ngớ ra, theo bản năng cầm lấy bàn tay y, chỉ thấy ngón tay khẽ co, quả nhiên không có phản ứng. Nhưng cô rất nhanh ngẩng đầu bảo: “Đấy là bởi vì bả vai cậu bị thương, vậy nên tạm thời mất tri giác thôi… Không sao đâu, đợi lành thương rồi là có thể khôi phục lại như thường ngay.”
Phượng Vũ không nói nữa, Diệp Tư thấy trên trán y hơi rịn mồ hôi lạnh, không nhịn được nói: “Trước đó bảo cậu đừng có khiêu khích tên kia, sao không chịu nghe? Cậu rõ ràng không phải đối thủ của hắn…”
Y mím chặt môi, hồi lâu sau mới trầy trật nói: “Hắn đánh nữ nhân, nữ nhân, là không thể đánh.”
Diệp Tư ngẩn người, câu trả lời như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, cô xoắn xuýt nửa buổi, nói: “Là vì điều này á? Nhưng cậu trước đó cũng hệt thế ném tôi bị thương đó thôi.”
Ánh mắt vốn tĩnh lặng của y bỗng dưng dao động, nét hoảng loạn hiếm khi có thoáng lóe lên rồi lặn ngay: “Đấy là ta nhất thời tức giận…”
“Tìm cớ thật luôn này…” Diệp Tư ngồi trên sàn, nghiêng người nhìn sang đối diện. Ngọn nến như hạt đậu, đương chập chờn càng trở nên ảm đạm, chợt nghe thấy phía sau truyền đến giọng yếu ớt của y: “Cô vì sao… vẫn còn ở lại đây?”
Cô không xoay người, nhíu mày nói: “Xung quanh toàn là người, cậu bảo tôi rời đi thế nào?”
“Vậy cô…” Y mới nói có hai chữ, đã bắt đầu ho. Diệp Tư không cầm được nghiêng người ngó lại, chỉ thấy y hao nhọc chống chỗ ngồi muốn trở người, ngặt nỗi hai chân vô lực, ấy mà ngay cả động tác giản đơn vậy cũng không hoàn thành được.
“Chớ nhúc nhích.” Diệp Tư ấn vai phải y xuống, “Cậu thương tích khắp mình, lỡ như bị lệch xương là chỉ tổ chuốc thêm khổ!”
Y nắm chặt gờ rìa chỗ ngồi, đôi môi mất màu máu, nơi hai má vốn trắng bệch lại lờ mờ phiếm sắc đỏ ửng. Diệp Tư duỗi tay sờ, quả nhiên thấy bỏng tay.
“Sốt rồi.” Cô ngó tìm xung quanh, trong xe chỉ vẻn vẹn ngọn đèn dầu với lọ thuốc, cũng không có túi nước. Không còn cách nào, cô chỉ đành nói: “Tôi đi tìm chút nước cho cậu…”
“Không cần.” Mi mắt đen mực của Phượng Vũ hơi rũ xuống, dường như ngay cả sức để mở mắt cũng không có.
Lần nào Diệp Tư nói chuyện với Phượng Vũ cũng sẽ cứ cảm thấy bức bối, lúc này thấy y lại trái khoáy như thế, nhịn không được nói: “Cậu thích tự ngược à?”
Y nghe thấy rồi, lại chầm chậm mở mắt ra, ngó cô: “Ý gì?”
“Tức là cứ thích ngược đãi bản thân, không để bản thân có ngày tháng tốt lành!” Cô hơi chút xả giận nói.
Y mím môi không lên tiếng. Diệp Tư không thấy y đáp trả, đang không biết thế nào toan xoay người, Phượng Vũ lại ghét bỏ liếc cô một cái: “Toàn là nói nhăng nói cuội…”
“Nói gì đó?!” Diệp Tư trở nên không vui, vừa định phản bác, y thế nhưng khép hai mắt lại, quay mặt vô bên trong. Dù rằng chỉ là động tác nhỏ nhặt như vậy, cũng làm hàng mày y cau chặt, nhịp thở tăng nhanh.
Cô đẩy mở cửa xe gọi Da Luật Trăn, lại không thấy bóng dáng ấy. Có tùy tùng nhanh chóng tiến tới gần xe ngựa, ôm quyền nói: “Quận chúa có chuyện gì cần phân phó ạ?”
“Phượng Vũ bị sốt rồi, tôi muốn lấy chút nước cho đệ ấy.” Cô dõi mắt nhìn mã đội phía trước, chỉ có thể trông thấy bóng người lay động xa xa, đuốc lửa như rồng dài uốn lượn. Cô ngạc nhiên hỏi: “Thái tử sao lại không có ở đây nữa rồi?”
Người nọ vừa sai người đi lấy túi nước, vừa thưa đáp: “Điện hạ đã thúc ngựa đến ngoài tiền phương, hòng tìm lương y cho công tử. Quận chúa nếu còn chuyện gì khác xin cứ phân phó cho thuộc hạ.”
“Tạm thời không có việc gì.” Diệp Tư chờ người nọ đưa túi nước sang rồi, liền mau chóng quay về trong xe. Phượng Vũ vẫn đang nhắm mắt, cô nhỏ giọng gọi y mấy lần, y chỉ chau mày không trả lời.
Nhưng lòng bàn tay hãy còn nóng rẫy.
Diệp Tư bèn dùng khăn tay thấm nước, đắp trên trán y. Ánh nến leo lắt, thiếu niên nằm nghiêng sang một bên, rèm mi hắt bóng nhuốm ra vầng xám cực nhạt, giống như lông tơ của thú non. Cô lẳng lặng nhìn một lát, chợt thấy ánh sáng thoắt tối, ngạc nhiên quay đầu, ngọn đèn đã vụt chốc tắt ngóm.
Bóng tối tới bất thình lình khiến cô có hơi không quen lắm, đương nhổm dậy, chỗ tối lại bật lên tiếng gọi khe khẽ của Phượng Vũ.
“Tỷ tỷ…” Giọng y nhỏ như thủ thỉ, tựa như cất lên từ cơn mơ.
Diệp Tư ngẩn người, đứng trước người y chẳng rời đi. “Tỷ tỷ… Đệ trở về rồi… Tỷ sao lại không nhận ra đệ nữa…” Giọng y khàn khàn, mang theo mất mát khôn kể. Sau đó, tay phải động một chút, vừa khéo chạm phải váy dài của Diệp Tư.
Cô cúi đầu, nhìn thiếu niên đắm giữa màn đêm u tối, chầm chậm cúi người xuống, nhẹ nhàng nắm ngón tay y. Đầu ngón tay y hơi động, kế đó, dè dặt cẩn thận nắm lấy tay cô.
Ngón tay của y dịu nhiệt, sưởi ấm bàn tay vốn giá buốt của Diệp Tư. Cô trước giờ không định thân cận với y quá mức, giữa đêm tối mờ thế này, trong lòng vậy mà nảy sinh đôi chút thương tiếc.
“… Sẽ tốt lên mà.” Cô khẽ giọng nói, thoáng hơi ngượng ngập xoa xoa trán y.
***
Nhưng có rất nhiều khi, chuyện cũng sẽ không vì nguyện vọng sâu đậm mà phát triển theo hướng tốt đẹp.
Quá nửa đêm, hô hấp của Phượng Vũ càng lúc càng khó nhọc, thậm chí bắt đầu ho suyễn. Diệp Tư trở người ngồi dậy, vội vội vàng vàng lần dò tới trước người y, chạm lên má, nhiệt độ đã cao vô cùng.
Cô lấy khăn tay đắp trán y xuống, lại đổ chút nước lên bề mặt, cầm cái khăn đã thấm ướt chấm ẩm đôi môi nứt nẻ của y. Y hoảng hốt thì thào mấy câu, thế nhưng lại dùng thứ tiếng Diệp Tư nghe không hiểu.
“Cảm thấy khó chịu sao?” Cô đỡ gáy y lên, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Diệp Tư muốn để y tỉnh táo một chút, liền ghé tới bên tai y: “Phượng Vũ, uống chút nước nhé?”
Nhưng y lại thống khổ thở gấp, nắm siết tay cô, móng tay cắm vào lòng bàn tay cô. Diệp Tư nhịn đau dùng sức gõ cửa xe, hô to với bên ngoài: “Người đâu tới đây! Người đâu!”
Rất mau đã có người cầm đuốc tới gần xe ngựa, song bọn họ cũng chỉ có thể giục gấp phu xe tăng tốc hành trình thêm nữa, trừ điều này ra chẳng còn cách khác.
Diệp Tư thậm chí không tìm được Da Luật Trăn, chỉ có Tĩnh vương sau khi nghe thấy động tĩnh vội chạy từ đằng sau tới, song đối mặt với Phượng Vũ đau đớn bất kham, không người nào có thể cứu chữa.
Cô không biết y phải chăng đã nhiễm trùng, càng không biết nội tạng y có phải bị thương tổn rồi hay không. Xuyên việt đến nay, Diệp Tư chưa từng mong mỏi dụng cụ chữa trị với các loại dược vật ở hiện đại nhường ấy.
…
Phượng Vũ nhanh chóng lâm vào hôn mê, vô luận Diệp Tư gọi y như thế nào, y đều không mở mắt. Diệp Tư chưa từng nghĩ tới tình trạng vết thương của y sẽ trở nặng nhanh đến thế, xe ngựa chở bọn họ băng băng dưới vầng trăng mênh mang, cuối cùng ngay gần lúc bình minh, xông ra khỏi mảnh hoang mạc này.
Dịch trạm đằng trước sớm đã có nhân mã chờ, nhưng vùng này điều kiện đơn sơ, mã đội chỉ bổ sung chút nước với lương thực, xong lại gấp rút lên đường. Khi nắng mai vừa chớm, Da Luật Trăn đã nửa đêm chưa về dẫn binh sĩ đuổi theo bọn họ. Diệp Tư nghe thấy nhân mã bên ngoài ồn ã, vội mở cửa sổ gọi ra: “Có phải tìm được đại phu rồi không?”
Da Luật Trăn nghe tiếng giục ngựa tới bên cạnh: “Chỗ này dân cư thưa thớt, cũng không có y quán nào cả.”
“Binh sĩ nói anh lúc nãy chạy vào thành để tìm lương y!” Diệp Tư sốt ruột nói.
Anh bất đắc dĩ nói: “Đúng thật là thế, nhưng phía trước chỉ là một trấn nhỏ cằn cỗi, không tìm được lang trung nào đáng tin.”
“Thế làm sao bây giờ?!”
“Chỉ có thể xuôi Nam lần nữa, trước chập tối hẳn có thể tới Kỳ châu, nơi đó nhân khẩu đông đúc, sẽ có y quán tốt hơn.” Giọng Da Luật Trăn trầm thấp, mặt vương đầy nét mỏi mệt. Diệp Tư nghe thấy còn phải gần một ngày nữa mới có thể tới được thành thị, tâm tình càng thêm sa sút. Da Luật Trăn đơn giản an ủi cô vài câu, xong liền đi lên tiền phương.
Nhưng Tĩnh vương nghe được đoạn đối thoại của hai người, không khỏi thúc ngựa chặn đường anh ta lại. “Thái tử điện hạ, vì sao không đưa Phượng Vũ đi trấn nhỏ đằng trước nghỉ tạm trước? Mặc dù không có lương y, cũng tạm khám chữa đơn giản hẵng đã, chung quy cũng đỡ hơn chịu thêm một ngày giày vò.”
Da Luật Trăn thấy hắn bỗng dưng hỏi vậy, nhướng mày hỏi vặn: “Không phải mới nãy ta đã nói rõ ràng với Phượng Doanh quận chúa rồi à? Lang băm không thể tin, lỡ đâu chẩn nhầm thương tích, đối với Phượng Vũ thì có ích gì?”
Tĩnh vương trước mặt anh ta trước nay ôn văn thu mình, lúc này ánh mắt lại sáng quắc nhìn anh ta: “Điện hạ hình như đối với thương tích của Phượng Vũ chẳng đặt nặng lắm.”
Da Luật Trăn cười lạnh: “Nói đùa, ta đêm khuya rời đi, chính là để dò tìm người cứu chữa cho Phượng Vũ, Tĩnh vương sao có thể vu vạ ta như vậy?”
“Tại hạ không hề có ý vu vạ, chỉ là quan tâm thương thế của Phượng Vũ, hy vọng y chóng ngày được chữa trị, miễn phải kéo dài thời gian.” Tĩnh vương thoáng chắp tay, giọng điệu thư thả, ánh mắt vậy nhưng sắc bén sáng rõ.
“Chẳng lẽ ta chưa từng muốn vậy à?!” Da Luật Trăn lạnh lùng liếc hắn một cái, quất dây cương, nhanh chóng chạy về hướng đội ngũ tiền phương. Diệp Tư ngồi bên trong song cửa xe, thấy hai người bỗng nhiên đối chọi gay gắt, cũng khá bất ngờ. Tĩnh vương thấy thân ảnh Da Luật Trăn đã dời xa, mới lấy khóe mắt lia sang nhìn cô, thấp giọng bảo: “Quận chúa cần thường xuyên thúc giục thái tử, không thể lỡ thời cơ nữa.”
“Được.” Diệp Tư ngẩn ra, quay đầu sang nhìn Phượng Vũ hai mắt nhắm nghiền.
***
Hoàng hôn ngày hôm ấy, bọn họ đến được Kỳ châu. Quan viên địa phương đưa lang trung nổi danh nhất đón tới phủ nha, dưới sự cứu chữa hết mực của lang trung, một ngày sau, Phượng Vũ cuối cùng tỉnh lại, nhưng vẫn hơi thở bất ổn, chỗ vết thương trên vai càng đau đớn khó nhịn.
Diệp Tư hỏi lang trung, người nọ bất đắc dĩ mà rằng: “Lão hủ tài hèn học ít, chưa từng thấy vết thương như vậy bao giờ, nói trúng độc lại chẳng có độc tính, bảo là đâm thương song cứ như thể bị lửa đốt…”
“Không cần băn khoăn là thương tích gì, chẳng lẽ không có thuốc nào bôi lên vết thương được sao?” Diệp Tư cau mày nói.
“Đã dùng rồi, họa chăng còn phải đợi thêm vài ngày, mới có thể nhìn ra có hiệu dụng hay không…” Lang trung do dự chẳng quyết, chừng như không nắm chắc lắm.
Da Luật Trăn cho lang trung lui, bước đến cạnh cô nói: “Phượng Doanh, muội cũng không cần sốt ruột quá, chờ về tới Thượng kinh rồi, sẽ có đại phu tốt hơn trị thương cho Phượng Vũ.”
“Thế không bằng gấp rút về kinh, lỡ đâu ngoại thương của đệ ấy nhiễm trùng…” Cô khựng lại, vội sửa miệng, “Lỡ đâu thương thế trở nặng, giữa đường lại không tìm được y quán, há chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
Da Luật Trăn lại nhìn cô nói: “Muội vừa mới nói gì thế? Nhiễm trùng?”
“Vậy à?” Anh nhướng mày, tựa như có điều hoài nghi.
__________
Tác giả có lời muốn nói :
Tui cảm thấy mấy bài updates mỗi thứ bảy chủ nhật đều vắng tanh, bình luận còn không nhiều bằng ngày thường nữa, đây là chuyện zì xảy ra dị? Mọi người đi chơi hết rồi ư?! Uổng cho tui còn đang phải gõ chữ á! Lật bàn!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
PS: Cảm ơn Tây Huân ném một quả lựu đạn. Thời gian ném: 18-05-2014 lúc 19:48:50 (Editor: Thương bả quá thì thôi edit cho thêm dòng tặng lựu đạn =)))