Loan Phượng Minh

Chương 24: Hận ý khó tan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bắc Dận vương trở nên chần chừ, người thiếu niên trước mắt này, cùng với Phượng Vũ trong ký ức của ông gần như rất khó tìm được chỗ tương đồng. Nhưng tỉ mỉ nhìn lại, giữa hàng mày nét mắt hãy còn vương lại đường nét ngày trước, cùng với người mẫu thân mất sớm của y cũng có chút giống nhau. Chẳng qua thần sắc lặng lẽ, tính cách trầm mặc này, ngược lại khiến Bắc Dận vương xưa nay lòng ngay dạ thẳng nhất thời khó mà đến gần.

Dẫu là như thế, ông vẫn nhanh chóng sắp ngay ngắn mạch suy nghĩ, nghiêm vẻ nói: “Vậy thì tốt. Lần này ta đặc biệt từ trận doanh tiền phương chạy về Thượng kinh, chính là vì để làm rõ tại sao con lại biến thành thế này. Lúc nãy ta vừa trở về đã hỏi con ngay, con lại nói là tự mình ngã bị thương, hiện giờ xung quanh cũng không có người ngoài, con có thể dốc hết ra nói rõ ràng với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc ông nói chuyện, ánh mắt Phượng Vũ vẫn luôn mờ mịt trống rỗng, mãi đến khi Bắc Dận vương hỏi xong, đôi ngươi y mới chầm chậm chuyển động, tầm mắt cuối cùng rơi trên mặt Bắc Dận vương.

Đèn đuốc chao động, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt của Phượng Vũ thấp thoáng trỗi lên nét châm biếm. “Ông cảm thấy ban nãy ta không dám nói thật, bởi vậy mới bảo là tự mình ngã thương chân?”

Bắc Dận vương nghe ngữ khí này, trong lòng hơi không thoải mái, nhưng vẫn vẻ mặt ôn hoà nói: “Con ở Sóc Phương có phải đã bị bọn chúng bắt nạt hay không? Yên tâm nói ra, phụ vương nhất định sẽ báo thù cho con! Trước mắt Tĩnh vương ngay tại ngự xá, chỉ cần con nói cho phụ vương biết bọn chúng đối với con thế nào, phụ vương tức khắc sẽ tiến cung bẩm cáo Thánh thượng, để Tĩnh vương có đi mà không có về!”

Phượng Vũ khép hờ hai mắt nói: “Nên nói, ta đã sớm nói rồi, mấy người không cần phải nhọc tâm uổng phí nữa. Tĩnh vương đối đãi với ta rất tốt, nếu không có hắn, chỉ sợ ta không sống nổi tới hôm nay.”

Bắc Dận vương giật mình, ngẫm nghĩ một phen, nói: “Con nói như vậy, ý là ở Sóc Phương đã phải chịu hết khổ cực?”

Khóe môi Phượng Vũ ngậm ý cười, thoạt nhìn lại càng lộ vẻ mệt mỏi vô lực: “Vì sao lại trăm phương nghìn kế muốn ta nói rằng đã phải chịu tội ở Sóc Phương?” Y bỗng mở mắt, không nhúc nhích nhìn Bắc Dận vương đăm đăm, “Là muốn mượn cơ hội này triệt để đánh tan quân đội Sóc Phương, thôn tính quốc gia đó sao?”

“Con chỉ cần nói sự thật, những chuyện khác không liên quan tới con!” Bắc Dận vương lên giọng.

“Là không liên quan tới ta, ta trước giờ chẳng tính là gì cả, mười năm trước ông không nỡ đưa thế tử đi, liền đưa ta sang Sóc Phương. Bây giờ huynh trưởng chết rồi, ta lại được đón về Bắc Liêu.” Phượng Vũ bất ngờ cười, đôi ngươi đen như mực, “Ngữ như ta thế này, có tư cách gì để liên quan tới những chuyện khác nữa chứ?”

Cơ mặt Bắc Dận vương kéo căng, khóe miệng hơi co rút, khàn giọng nói: “Phượng Vũ, con ghi hận vi phụ.”

“Không dám.” Y nhìn hoa văn rườm rà hoa lệ trên nóc giường, “Lời ta muốn nói, đã nói xong, không còn gì đáng để ông phải mãi miết tới dò hỏi nữa rồi.”

Bắc Dận vương siết nắm tay đến kêu lên răng rắc, cố nén bi phẫn đứng dậy, nặng nề thở sâu: “Con phải hiểu được, năm đó đưa con sang Sóc Phương, cũng là việc bất đắc dĩ. Muốn trách, thì trách con không có một người mẫu thân xuất thân cao quý!”

Phượng Vũ cắn chặt môi, không nói gì, trong mắt phiếm chua xót khó nhịn.

Bắc Dận vương bi thanh nói: “Hết thảy quá khứ con muốn bù đắp như thế nào cũng được cả, chỉ cần con nói! Hiện giờ sự tình can hệ trọng đại, nếu con vẫn khăng khăng quả rằng tự mình ngã bị thương, sáng sớm mai Tĩnh vương sẽ vào triều ký kết minh ước đình chiến cùng Bắc Liêu ta. Ta đã vào cung gặp Thánh thượng, ngài ấy cùng Thái tử điện hạ đều đang chờ con mở miệng chỉ chứng, chẳng lẽ con vẫn muốn vì chuyện trước kia mà dằn dỗi với ta, bỏ suông mất cơ hội báo thù?!”

Lần này ông lời nghiêm nghĩa chính, hầu như muốn móc hết cả tâm can, song Phượng Vũ vẫn chẳng bị lay chuyển. Bắc Dận vương thấy y nằm trên giường giống một cái xác không hồn, lại nhớ đến trước đó nhìn thấy hai chân rõ ràng đã tàn phế của y, không khỏi vừa tức vừa gấp, thình lình quát: “Phượng Vũ! Rốt cuộc con đang nghĩ cái gì?! Chẳng lẽ sống ở Sóc Phương chừng mười năm, đã muốn nói đỡ cho bọn chúng rồi?!”

Phượng Vũ giương mày, gắt gao nhìn chằm chằm ông, khản cổ họng nói: “Ông cảm thấy ta đã hướng về Sóc Phương rồi ư?”

“Vậy vì sao con không nói là bọn Sóc Phương biến con thành tàn phế?!” Bắc Dận vương không khống chế được cơn giận, mày rậm dựng thẳng, trông như hung thần.

Nghe được câu này, hơi thở của Phượng Vũ bỗng trở nên dồn dập, tay phải y gắt gao nắm lấy mép giường, ấy nhưng lại muốn cưỡng chế ngồi dậy. Song khắp người y đều chằng chịt vết thương, cánh tay trái càng đau nhức vô lực, chỉ vẻn vẹn dựa vào sức của cánh tay phải căn bản không thể nhổm dậy. Bắc Dận vương thấy y vùng vẫy song ngay cả ngồi cũng ngồi không được, hối hận tức giận càng tích tụ trong lòng, thở dài một tiếng cúi người muốn đỡ y dậy.

Lại chẳng ngờ Phượng Vũ chợt hất cánh tay phải, đẩy phăng tay Bắc Dận vương đưa ra.

“Con muốn làm gì?!” Bắc Dận vương sắc mặt giận dữ, giật phắt tấm mành buông rũ trên vai Phượng Vũ, tiếng quát trong phòng văng vẳng.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên âm thanh hỗn tạp, liền sau đó cửa phòng bị người dùng sức đẩy mở. Bắc Dận vương quay người lại nhìn, thị nữ thành đàn vây quanh quận chúa gấp bước rảo đến, trong nhất thời trản đèn như sao, rực sáng bừng khắp tứ phía.

Diệp Tư khoác qua loa áo choàng đỏ thắm, tóc dài buông xuống sau vai, trút bỏ lớp trang điểm, đầy vẻ mỏi mệt. Song vừa vào phòng nhìn thấy Phượng Vũ nhoài người bên mép giường, chật vật thở dốc, cô liền kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì?!”

“Phượng Doanh, sao đêm hôm không ngủ mà lại chạy tới đây?” Bắc Dận vương trầm giọng nói.

Diệp Tư nắm siết áo choàng, chạy nhanh tới trước giường, xổm người xuống nhìn Phượng Vũ. Y chỉ lấy tay phải chống mép giường, cắn răng, tóc trước trán rũ xuống, bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa.

Cô không khỏi duỗi tay sờ, chỉ thấy trán y nóng hổi, nhất thời sốt ruột, lại quay đầu cả giận nói: “Đã yếu thành thế này, sao vẫn không để đệ ấy nghỉ ngơi?”

“Vi phụ hỏi con con còn chưa trả lời!” Bắc Dận vương trừng đứa con gái nom như hai người khác nhau với trước kia, trong lòng càng tức giận.

Diệp Tư lúc này mới ý thức được mình không thể không kiêng dè gì trước mặt ông ta, chỉ đành nói: “Con nghe nói phụ vương đêm khuya trở về đã đi tìm Phượng Vũ hỏi chuyện, lo cho đệ ấy, mới qua đây xem một chút.”

“Được! Vậy con nói thử xem, nó khăng khăng là tự nó té bị thương chân mới biến thành như vậy, con làm tỷ tỷ có tin được không?!”

Diệp Tư không cầm được quan sát Phượng Vũ, y nằm nghiêng một bên giường, gương mặt ẩn vào trong bóng tối, chỉ có tấm vai là đang không ngừng run rẩy, có lẽ cơn đau chỗ vết thương lại trỗi đến, đang gian nan nhẫn nhịn. Mặc dù trong lòng cô vẫn luôn mang nghi hoặc chuyện tàn tật của y, nhưng trải qua mấy ngày chung đụng, đã sớm rõ mười mươi tính tình của người thiếu niên này.

—— Nếu y không muốn nói, thì mặc kệ người khác có mềm có cứng thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không hé một chữ.

Diệp Tư đỡ vai y dậy, để y nằm lại cho ngay ngắn, kế đó rì rì đứng lên, nhìn sang Bắc Dận vương nói: “Phụ vương, nếu như không phải đệ ấy ngã thương, thì cớ gì mà lại không nói thật chứ? Người đã ba phen mấy bận hỏi chuyện này, đệ ấy vẫn không đổi lời, người vẫn muốn bức ép đệ ấy sửa miệng, đây không phải là làm khó sao?”

Bắc Dận vương giận quá hóa cười, vung ống bào: “Con xem cái bộ dạng này của nó, mắt lạnh mày dựng, rành rành là muốn dằn dỗi với ta, mới đỡ cho Sóc Phương.”

Diệp Tư nhíu mày nói: “Không kể tới thương tổn thế nào, người cũng nhìn ra trong lòng đệ ấy vẫn còn uất khí, thế mà vẫn muốn cưỡng chế hỏi dò thì có ích gì? Chẳng những không lấy được đáp án người muốn, ngược lại còn xé rách thêm rạn nứt.”

Bắc Dận vương nhíu mày, quan sát trên dưới cô một phen. Từ lúc hồi kinh đến giờ, ông chỉ một lòng muốn làm rõ chuyện vì sao Phượng Vũ tàn tật, chưa từng chú ý tới Phượng Doanh, bấy giờ nghe cô nói những lời đó, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Phượng Doanh… Lúc ta ở ngoài biên cương, từng nghe nói trước đó con cũng bị thương, bọn họ nói con đã quên mất chuyện trước kia?”

Diệp Tư khẽ giật mình, cúi đầu thưa: “Vâng.”

“Giọng điệu nói chuyện của con cũng quá khác so với trước kia.” Bắc Dận vương từ tức giận nóng nảy ban nãy dần tỉnh táo lại, chằm chằm nhìn Diệp Tư một lúc, chợt hỏi, “Rốt cuộc con còn nhớ được gì?”

“… Gần như đã quên hết toàn bộ.” Diệp Tư cảm thấy đây là câu trả lời không chút sơ hở.

Bắc Dận vương vẫn không chịu bỏ qua: “Ngay cả vi phụ cũng không nhớ được à? Vậy sao con lại nhớ được Phượng Vũ?”

Diệp Tư bất đắc dĩ, khẽ giọng: “Lúc trước chẳng nhớ được gì cả, bây giờ gặp lại, loáng thoáng có chút ấn tượng.”

Bắc Dận vương chắp hai tay sau lưng, nôn nóng đi mấy bước bên giường, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Kiếm thuật trước kia dạy cho con thì sao? Chẳng lẽ đến cái này cũng quên?”

—— Đừng bảo là muốn mình luyện kiếm ngay tại chỗ chứ?! Lưng Diệp Tư phát rét, chợt nghe Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Mấy câu hỏi như vậy còn muốn tiếp tục đến khi nào?”

“Bây giờ con cuối cùng cũng chịu mở miệng?” Bắc Dận vương trừng Phượng Vũ.

Y khép chặt hai mắt, chán ghét nói: “Điều nên nói ta đã nói xong, không muốn nghe thấy có người om sòm bên tai nữa.”

“Con muốn đuổi vi phụ ra ngoài?” Sắc mặt Bắc Dận vương xám mét, giọng lại lớn hơn. Diệp Tư thấy thế, vội nói: “Phụ vương, Phượng Vũ quả thật vẫn còn rất yếu, trong lòng cũng khó tránh không được yên ổn. Người ra ngoài nghỉ ngơi một chốc trước đã, đợi con trò chuyện với đệ ấy rồi, lại cho người câu trả lời, vậy có được không ạ?”

Bắc Dận vương dưới cơn đả kích luân phiên kỳ thật cũng sớm không kham nổi gánh nặng nữa, chỉ là một bụng lửa giận không cách nào phát tiết, nghe lời cô, thở dài một tiếng nói: “Đã như vậy thì con ở lại, thay ta hỏi nó.”

Dứt lời, xoay người rảo nhanh khỏi gian phòng, chúng thị nữ thấy thế cũng chỉ phải đi theo. Đợi bọn họ bước khỏi phòng chính rồi, chỉ nghe có tiếng vang lớn, Bắc Dận vương đã khép chặt cửa.

***

Ánh nến trong phòng chiếu rọi, Diệp Tư đứng trước giường buồn bực vô cùng. Cô vốn đã kiệt quệ nằm ngủ rồi, là Phúc thẩm hớt hải chạy tới gọi cô, bảo là vương gia sau khi khuya khoắt trở về lại đi hỏi thăm Phượng Vũ, hình như đang cãi vã trong phòng, muốn xin cô qua đó khuyên can. Chẳng nghĩ tới giờ lại cuốn luôn cả mình vào.

Từng có những lúc, bản thân cô cũng chiến tranh lạnh với cha mình không ngớt, cuối cùng thì dựa vào chính mình khổ học ra nước ngoài, như con chim non chắp cánh, bay xa thật xa rời khỏi ngôi nhà khiến cô cảm thấy trói buộc.

Mà hiện tại, người thiếu niên ngang bướng này cho dù cau chặt hàng mày, cũng không phát ra tiếng nào, trái lại cực kỳ giống cô của trước kia.

Diệp Tư lấy tay áo dài phủ ngón tay, khẽ khàng phớt qua trán y, thay y vén mớ tóc buông tản mác. Kế đó lại từ từ đi tới cạnh bàn, đổ thang thuốc vẫn còn ấm vào trong chén sứ men xanh, bưng tới trước giường y.

“Này, thuốc bọn họ đưa tới cho cậu ngay trong đêm, vừa mới sắc xong đấy. Thuốc mỡ kia còn cần tốn nhiều thời gian hơn, phải ngày mai mới chế xong được.” Cô nói, cúi người đụng mu bàn tay của y.

Phượng Vũ cắn chặt răng, chẳng thốt tiếng nào.

“Ông ấy không còn trong phòng nữa, làm gì mà vẫn trưng cái vẻ này thế?” Diệp Tư than một tiếng, thấy y vẫn không chịu mở mắt, bèn đưa tay duỗi tới sau gáy y, hơi vận sức, cưỡng chế đỡ y dậy.

Phượng Vũ đau đến nhíu cả mày, vội lấy cánh tay phải chống giường, trong mắt ngập tức giận: “Tự ta dậy được!”

“Còn cậy mạnh gì đấy?” Cô dứt khoát ngồi bên mép giường, đối diện với y, “Ôi! Cả người toàn mồ hôi lạnh, mau uống thuốc đi!”

“Cô cũng muốn bắt ta nói không phải tự mình té bị thương?” Phượng Vũ lạnh lùng lườm cô, bày ra vẻ không muốn để tâm.

Diệp Tư hừ một tiếng: “Giờ không nói với cậu cái này, uống thuốc trước.”

Y muốn nói lại thôi, Diệp Tư thấy y vẫn làm ra vẻ kiêu căng, liền kéo ống tay áo của y lại, làm bộ muốn cưỡng chế rót thuốc cho y. Phượng Vũ gấp đến độ giãy khỏi tay cô, mắng: “Đừng có làm càn!”

Dứt lời, đoạt lấy cái chén trong tay cô, nhíu mày một hơi cạn sạch.

Diệp Tư cười trộm trong lòng, không nghĩ tới để đối phó thiếu niên này thì thủ đoạn tốt nhất chính là cố ý tiếp cận. Cổ nhân quả là cổ nhân, ngay cả hành động nho nhỏ này cũng có thể làm y hoảng hốt như thế, có lẽ trong lòng y, mình chính là một cô gái lai lịch bất minh lại còn không đứng đắn đi.

Thấy y đặt chén thuốc trên cái bàn nhỏ cạnh giường, cô liền ưỡn thẳng sống lưng, thần sắc đoan chính nói: “Giờ lại nói tiếp chuyện ban nãy. Phụ thân cậu quyết tuyệt, nhận định rằng không phải tự cậu ngã gãy hai chân, lại nhốt tôi trong phòng muốn tôi hỏi, cậu xem làm sao bây giờ?”

Phượng Vũ đề phòng nghiêm ngặt nhìn cô: “Ý gì?”

“Cậu dự định đối cứng đến cùng, kiên trì cách nói trước kia của mình?” Diệp Tư trực tiếp hỏi.

Y lặng im chốc lát, nói: “Lời ta nói ra, sẽ không thay đổi, cũng không cần thiết phải đổi.”

“… Đáng sao?” Diệp Tư co chân phải lên, lấy tay chống cằm trông sang y, “Thật sự giống ông ấy nói, cậu là vì giận ông ấy, cho nên không chịu nói sự thật? Cậu phải rõ, nếu lần này không nói, đợi lúc hai nước ký xuống hòa ước đình chiến rồi, sau này muốn đổi ý nữa, cũng chỉ tự rước phiền toái thôi.”

Phượng Vũ ngồi dựa có chút phí sức, song y vẫn giương mắt, nói: “Vĩnh viễn, sẽ không đổi.”

“Phượng Vũ…” Diệp Tư không cầm được gọi tên y, “Vì sao lại muốn như vậy?”

Giữa ánh đèn mông lung hư ảo, y nhìn sang cô, sâu trong đôi ngươi kiên lãnh như băng dường như có vết thương không thể chạm đến. Diệp Tư vì ánh mắt này mà xúc động, kìm lòng chẳng đặng duỗi tay muốn vỗ vai y, y lại chợt rũ tầm mắt, nhìn hai chân mình, nói: “Cô sẽ không hiểu đâu.”

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn bản vẽ của Thính Phong, tốc độ phóng bút nhanh ghê! Mày mi như họa á ~ Thật ra thì hẳn nên yếu nhược hơn chút, tui còn chưa kịp phân tích bổ sung, Thính Phong đại đại đã vẽ xong rồi, bưng mặt ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.