Loạn Thế Anh Hùng

Chương 4: Gạo nấu thành cơm



Sau bao nhiêu công sức bày mưu tính kế để ăn gọn mĩ nhân nhưng bất thành của Đông Phương Vô Song. Hắn bắt đầu bị lâm vào trạng thái trầm cảm suốt ngày ngồi trong đình hóng mát phía sau hậu viện của Võ Lâm Minh. Đám hạ nhân qua lại, ai ai cũng đều thương cảm đại công tử bị Minh Chủ ngược đãi đến sinh bệnh.

Nhưng mọi người dường như đã lầm, sau bóng giáng cô tịch ngồi trong đình viện kia là một nụ cười hồ ly ánh ngời gian xảo. Biểu hiện của hắn bất quá chỉ là khoảng lặng trước một cơn bão lớn. Nhiều ngày lao tâm khổ tứ bất lực, Đông Phương công tử đành viết thư cầu cứu với phụ mẫu ở nhà. Hắn đã dốc hết ruột gà gan vịt ra mà hối lỗi, sau đó bất ngờ nhận được bồ câu đưa thư chỉ có mấy dòng ngắn ngủi của mẫu thân.

“Thứ gì là của mình thì không thể mất.Nếu không phải của mình thì …cướp….

……..Gạo nấu thành cơm luôn đi….”

Ban đầu hắn rất lấy làm ngạc nhiên, hắn nghĩ mẫu thân sẽ phản đối, vì ở nhà đã có vị Mộ Dung cô nương kia. Thực không ngờ, hắn ngồi ngơ ngác mồm méo xệch nhìn mảnh giấy mất mấy giây. Cuối cùng đưa ra một kết luận, mẫu thân hắn không phải người thường vì vậy suy nghĩ thực sự dị thường, nên tốt nhất cứ liều một phen.(Tác giả: Song ca lớn đầu rồi còn đi mách mẹ….mất mặt)

—————-

Một đêm nguyệt hắc phong cao, thời điểm lý tưởng để làm chuyện xấu Đông Phương Vô Song ngồi gọn trong góc phòng cố gắng thu mình lại mắt thâm quầng nhìn chòng chọc vào một quyển sách nhỏ, không khác gì mấy tên nghiện Hentai là mấy.May mắt hắn còn thừa hưởng chút phong thái phiêu dật từ phụ mẫu nếu không thân là tác giả nhìn thấy cảnh này muốn xoá phức hắn ra khỏi chuyện cho xong.

“Vô Song ca huynh đang làm gì?”Tri Hoạ đến tối trở về phòng, nhìn thấy cảnh này có chút giật mình. Có phải nàng đã làm hơi quá khiến hắn thành loạn óc rồi không? Thôi chết có khi nào Mộ Dung Tri Hoạ lại mang tiếng sát phu?(tác giả: Hoạ tỉ bây giờ mới biết mình ác sao? -_-””)

“Không có gì chỉ là đang đọc sách” Đông Phương Vô Song ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn Tri Hoạ một chút rồi lại chăm chú vào quyển sách. Tri Hoạ không hỏi gì thêm, để nguyên y phục leo lên giường ngủ vì sau nhiều đêm ở với tên này nàng luôn phải đề cao cảnh giác, chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thông thường ngay khi Tri Hoạ lên giường Đông Phương Vô Song ngay lật tức theo sau,nhưng hôm nay nàng đợi mãi vẫn không thấy hắn đi ngủ.Kì lạ, hắn vẫn đang đọc sách sao? Nàng trở mình nhìn, vẫn thấy hắn trong đèn đọc sách không có chút gì là muốn đi ngủ.Đáng lẽ nàng phải thấy làm hoan hỉ khi hắn không còn quấy rối nữa.Nhưng sao chiếc giường lại cảm giác vô cùng trống trải.Thiếu hơi ấm người rất lạnh, rất lạnh….

…………………

Hơi ẩm lành lạnh của sớm mai đánh thức Tri Hoạ tỉnh giấc, đưa tay chạm vào vị trí bên cạnh vẫn trống không. Vậy là cả đêm hắn không lên giường ngủ sao? mệt mỏi vươn mình bước xuống giường, lướt mắt nhìn về phía góc phòng, lòng nàng không khỏi nhói lên một tia đau đớn khi thấy Đông Phương Vô Song cuộn tròn ngủ trên tay vẫn cầm quyển thư đêm qua. Quyển thư đó có gì khiến hắn mê mẩm vậy nhỉ?

Mộ Dung Tri Hoạ rón rén lại gần lấy quyển thư trong tay Vô Song ra xem. Quyển sách không có chữ chỉ toàn những hình vẽ……long dương…từ khi nào hắn có sở thích này? Tri Họa lảo đảo lùi ra sau mấy bước vứt vội quyển sách như thứ gì đó hết sức ghê tởm, rồi lao ra khỏi phòng.

Chạy một mạch không định hướng, khi đoán đã đủ xa khỏi nơi kia nàng mới mệt nhoài tựa vào một thân cây. Hơi thở trong tiết trời giá lạnh mỏng manh uốn éo theo cánh môi anh đào run rẩy như nỗi đau hoà vào ánh nắng yếu ớt ngày đầu đông. Có phải nàng đã sai lầm ? Nếu năm ấy sớm nói cho hắn chân tướng sẽ không xảy ra cớ sự thế này. Nhưng nàng sợ … một khi biết hắn sẽ nhanh chóng rời bỏ nàng, quanh hắn có biết bao hồng nhan đến và đi như cánh hồ điệp. Mộ Dung Tri Hoạ không thể có mỹ sắc như đại tỉ, tuyệt đỉnh thông minh như nhị tỉ chỉ có võ công thì làm gì có khả năng nắm giữ trái tim hắn. Nàng chỉ còn cách ở bên cạnh hắn âm thầm giành trọn tâm tư cho hắn dưới thân phận Dương Tri minh chủ võ lâm, Dương tam hiệp của Loạn thế tam hiệp, một nam nhân…….

“Con bà nó, đứa ném gì vào đầu ông đây thế này?” Đông Phương Vô Song làu bàu tỉnh dậy vừa kịp nhìn thấy một bóng áo lam lướt nhanh biến mất sau cánh cửa.Hắn ngẩn ra một lúc mới nhận ra đó là Hoạ Nhi. Làm gì mới sáng sớm đã chạy như ma đuổi vậy? Hay là đau bụng? Thật là ta chỉ lơ là mấy ngày đã đi ra ngoài ăn bậy. Thiệt tình đệ ấy vẫn vậy không biết lo cho bản thân gì hết.

….

“Hoạ Nhi đệ đang làm gì ở đây? không lạnh sao?” Đông Phương Vô Song không biết từ lúc nào đã đem vòng tay ấm áp choàng lấy Tri Hoạ ôm vào lòng. Bạc môi nhàn nhạt một tia cười ấm áp sưởi ấm ai kia khỏi sự lanh lẽo của sương sớm.

“Vô Song ca, huynh thích đệ chứ?” trắng noãn răng ngọc kẽ cắn môi anh đào, Tri Họa ngập ngừng hỏi.

“Không ta không thích đệ” Tâm ai đó lộp bộp rạn nứt rớt thẳng xuống đáy vực.”Mà ta yêu đệ” Vô Song cười giảo hoạt xoay người kia đối diện với mình hạnh phúc ôm chặt.Đây là lần đầu tiên Hoạ Nhi chủ động hé lộ tình cảm với hắn. Cái cảm giác đơn phương quả thực đáng sợ, nay hắn đã được đáp lại như vậy một đời chỉ cần có đệ….

“Vậy huynh thích long dương sao?” long lanh ánh mắt phủ một tầng sương mỏng Tri Hoạ mênh mang nhìn hắn.

“Ách… cái này…trước đây thì không.Nhưng Hoạ Nhi đệ yên tâm ta sẽ cố gắng không để đệ thất vọng” Đông Phương Vô Song vẻ mặt thành khẩn thề thốt làm Tri Hoạ càng thêm lộn tiết không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa? Cái tên điên này hoá ra là đang nghiên cứu long dương là vì nàng. Đúng thực là không biết nên khóc hay nên cười đây….

“Hoạ Nhi theo ta” Vô Song bất ngờ buông Tri Hoạ nắm lấy tay nàng kéo đi.

“Đi..đi đâu?” Mộ Dung Tri Hoạ ngơ ngác hỏi.

“Tập Luyện”

“Gì?”

“Long dương..”

Quai hàm rớt xuống tận ngực, Tri Hoạ như con rối gỗ bị Vô Song lôi tuột vào phòng.Vẫn trong tình trạng đông cứng nàng bị hắn đè xuống giường.”Để xem nào, trong sách nói bước đầu thì vẫn giống như nam nữ bình thường , lúc then chốt mới cần thế này… này thế …” (tác giải: ai muốn biết thế này là thế nào đề nghị tự tìm Đạm mĩ mà đọc….)

Đông Phương Vô Song lật sách xem qua một chút rồi bắt đầu tiến hành. Khi hắn khai mở vạt áo Tri Hoạ mới bắt đầu lấy lại ý thức.

“Đông Phương Vô Song ngươi làm cái quỷ gì?” Mộ Dung Tri Hoạ mắt trợn trắng túm lấy Vô Song định một chưởng đánh văng như mọi khi ai ngờ…

“Hoạ Nhi bình thường là do ta không đề phòng đệ mà thôi, đệ tưởng mấy chiêu đó xài hoài được sao” Đông Phương Vô Song gian tà túm chặt lấy hai tay nàng đè ngược lên đầu, hiện nguyên hình đại hôi lang chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành.

“Đông Phương Vô Song ngươi hỗn đản..thả ta ra…ngô..” Chưa chửi hết câu một anh đào đã bị ngăn chận. Ban đầu chỉ là mơn trớn bên ngoài, sau được đà làm tới tham làm tiến vào dây dưa hút cạn thứ mật dịch thơm ngọt mê người.Sao trước đây hắn không biết nhỉ, không ngờ nam nhân còn ngọt hơn cả nữ nhân. Biết thế ta đã ăn ngay từ đầu cần gì đợi đến bây giờ, tranh thủ ăn mau mới được..

Dù đã bao năm lăn lộn trên giang hồ, cũng ăn không ít khổ nhưng đây là lần đầu tiên bị một nam nhân thân mật đến vậy.Mộ Dung Tri Họa có chút sợ hãi muốn vùng vẫy thoát khỏi nhưng không thể, dù lý trí cho biết nguy hiểm đang một tăng cao nhưng khát vọng cùng sự tò mò giới tính lại không ngừng thôi thúc nên kháng cự yếu ớt chỉ tăng thêm dục vọng cho kẻ phía trên. Cái gì tới thì không muốn cũng sẽ tới, đôi môi mê hoặc của Vô Song sau khi hưởng thụ hết thứ thơm ngọt của nàng tiếp tục lần mò xuống cái cổ xinh đẹp trắng nõn mềm mại.

“Vô Song ca không….”

“Ngoan nào để ta cho đệ biết thế nào là thiên đường…” Vô Song ôn nhu trấn an Tri Hoạ tiếp tục khai mở vạt áo nhưng….cái gì thế này???

“Hoạ Nhi đệ bị thương?” như bị một chậu nước lạnh tạt vào Vô Song cơ thể cứng ngắc khi vừa chạm vào lớp lụa trắng quấn thành nhiều vòng trước ngực Tri Hoạ.

“Không.. không phải…. chúng ta nên ngừng thôi” Tri Hoạ lúng túng vùng ra khỏi vòng tay Vô Song ngồi dậy chỉnh lại y phục.

“Thôi được, nhưng để ta xem vết thương của đệ đã” miệng nói tay làm Đông Phương Vô Song tháo tuột lớp lụa trắng. Bờ ngực phẳng lỳ của Dương minh chủ không biết bị thứ gì đả thương mà tự dưng sưng tấy, cứ to dần theo từng lớp lụa tháo xuống.

Phút chốc nụ hoa màu hồng phấn e ấp lộ ra trước mắt, Đông Phương Vô Song ngây ngốc nhìn.Tri Hoạ hoảng loạn mặt còn đỏ hơn mặt trời giữa trưa luống cuống không biết trốn đi đâu.

“Vô Song ca ta…ta…” Tri Hoạ lắp bắp

“Không cần nói…” Đông Phương Vô Song ra hiệu cho nàng không cần giả thích.Hắn đang đấu tranh tư tưởng gần chết vì mấy chuyện long dương kia, nay thì tốt rồi hắc hắc.

Vô Song ôm trọn thân thể nhuyễn mềm vào lòng âu yếm trân trọng như bảo vật. Hắn từng bước nhấm nháp từ xương quai hàm xanh tinh xảo, dần xuống nụ hồng quyến rũ. Chiếc lưỡi gian xảo như lửa nóng lướt qua truyền từng hồi nhiệt khiến cơ thể nàng tê dại, đôi lúc hắn dùng lực một chút dòng điện mãnh liệt lại buộc nàng phải nỉ non vài tiếng rên rỉ, cơ thể vặn vẹo. Hắn muốn âu yếm nàng thêm một lúc nữa để nàng có thể thích nghi, nhưng Hoạ Nhi đúng là một yêu tinh mà cứ vặn vẹo cơ thể mãi khiến hắn không thể kiếm chế vật nam tính càng lúc càng khó chịu.

Trong khoảng khắc nàng có phần cứng nhắc khi hắn lách thân mình vào giữa hai chân nàng.

“Hoạ Nhi ta.. có thể ..”(tác giả: hỏi làm gì??)

“Ân” trong cơn mê đảo nàng chỉ thuận miệng đáp bừa ai biết đã đồng ý cho tên đại sắc lang kia chiếm tiện nghi nàng chứ…

Bàn tay điêu luyện như có ma thuật, lần lượn xiêm y dần tiêu mất,chẳng mấy chốc cơ thể như bạch ngọc rực sáng một mảnh xuân quang bên trong lam bích sa trướng. Mãnh liệt nam tính ôn nhu cẩn trọng dò đường, bất ngờ tiến thẳng vào hoa tâm theo sau tiếng thét thất thanh nhanh chóng bị bế trụ bằng một cái hôn nồng nàn xoa dịu.

“Hoạ Nhi … ta yêu nàng” Hắn thì thầm bên tai nàng cố kìm nén đứng im đợi nàng thích nghi

“Vô Song ca…ta cũng yêu chàng” châu lệ long lanh lăn tròn đau đớn pha lẫn hạnh phúc dẫu là lần đầu, hay có thể lần cuối cũng nguyện dâng hiến cho chàng.

“Ngô…Vô Song ca rất đau….” tiếng rên rỉ kiều mị khiến ly trí chỉ như sợ tơ mong manh của hắn vộ vã đứt phụt, dục vọng to lớn không thể kiềm chế hắn bắt đầu động thân vào nơi mượt hơn tơ, bóp chặt lấy hắn. Dù đã có nhiều kinh nghiệm với nữ nhân nhưng nàng thực đặc biệt, đem lại cho hắn ham muốn đến cực đại.”Hoạ Nhi ta xin lỗi, cố chịu một chút…..” tốc độ ngày một gấp rút cơn đau xé đôi cơ thể tưởng như giết chết nàng, nhưng khoái cảm từ từ xuất hiện khiến nàng quên đi tất cả chỉ muốn thêm tựa sát vào hắn hoà làm một vĩnh viễn không rời.

Đau đớn, khoái lạc, hạnh phúc hoà làm một đưa đôi uyên ương đến đỉnh điểm của thăng hoa. Rống to một tiếng thoả mãn đưa toàn bộ tinh tuý tích tụ bên trong nàng hắn khoan khoái gục xuống ôm nàng vào lòng tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.