Loạn Thế Anh Hùng

Chương 5: Nguyện làm uyên ương



Một nha hoàn mặc áo thiên thanh lễ độ đứng trước cửa phòng minh chủ gọi:

“Minh chủ hôm nay ngài đã thấy khá hơn chưa?”

“Hôm nay ta vẫn mệt, muốn nghỉ ngơi, không cho ai quấy rầy..”

“Vâng” tiểu nha hoàn thở dài bước đi, đã ba ngày rồi minh chủ không ra ngoài. Lại không cho mời đại phu không biết có chuyện gì.Hay là do giao đấu bị thương muốn giấu kín tránh ảnh hưởng đến đại hội võ lâm sắp đến, mới không ra ngoài. Minh chủ thực đáng thương lúc nào cũng lo nghĩ vì đại cuộc.(Tác giả: nói cũng đúng là vì “giao đấu “ bị thương nên không có sức ra ngoài =))).

Nghe tiếng tiểu nha hoàn đi xa dần rồi biến mất, gương mặt tuấn lãng Đông Phương Vô Song hé ra một nụ cười gian xảo tiếp tục đưa ma trảo quấn lấy vùng mềm mại trước ngực mỹ nhân.

“Tên sắc lang kia huynh chán chưa hả?” Tri Hoạ bực bội hất tay Vô Song.Nàng những tưởng sau khi no sôi chán chè hắn sẽ dứt áo ra đi nhưng đối với những hồng nhan trước đây. Nhưng uổng cho nàng thông minh a, ai biết hắn là cái thùng không đáy cứ ép nông ép sâu không tha nàng suốt ba ngày. Đến cả cơm cũng không cho nàng bước xuống giường ăn, hại nàng thắt lưng thực sự như đứt lìa mất cảm giác.

“Hoạ Nhi a, ta ăn nàng thực là bao nhiêu cũng không đủ” Vô Song cười cợt tiếp tục quấy rối.

“lời nói của ngươi tin được sao?” Nàng buồn bực nhìn hắn.

“Tất nhiên a, đời này ta có nhiều hồng nhan nhưng tri kỉ chỉ có một là nàng” Đông Phương Vô Song mồm miệng dẻo quẹo cúi xuống nhấm nháp xương quai hàm xanh đáng yêu.

“Ý nói ta không phải hồng nhan?”

“Không, nàng không phải là hồng nhan”

“Gì? ngươi buông ra” Tri Hoạ hậm hực quay lưng về phía hắn.

“Nàng là của ta tri kỉ vĩnh viễn trong lòng ta nàng là người đẹp nhất” Vô Song cười nhẹ ôm nàng tiến vào lòng nhẹ nhàng hôn lên mái tóc như huyền nhung.

“Thực sự?”

“Ân”

“Nhưng ngươi đã có thê tử”

“ta không nghĩ trở về Kình Long Đảo” thanh âm Vô Song trầm xuống như hơi thở mang mác.

“Vì ta?”

“Thanh danh của ta trên giang hồ vốn cũng chẳng tốt đẹp gì. Thế nên nguyện làm uyên ương không làm anh hùng” Vòng tay càng thêm xiết chặt mang nàng tiến thật sâu vào lòng như muốn hoà cùng hắn vào một thể mãi không tách rời. Cuộc đời mấy ai gặp được tri kỉ dù có phải từ bỏ tất cả hắn cũng nguyện cùng nàng.

“Vô Song ca, có một chuyện muội chưa nói cho huynh” Tri Hoạ cắn cắn môi anh đào đáng yêu nhìn hắn.

“Chuyện gì?” thực chẳng muốn nghe nàng nói nhiều hắn lại tham lam cắn nuốt môi nàng.

“A..ư.. tên thật của muội”

“Ân” Vô Song vẫn tiếp tục cuồng dã chiếm khứ.

“Muội họ Mộ Dung tên là Tri Hoạ, đầy đủ là Mộ Dung Tri Hoạ”

Vô Song thân hình cứng còng, mị nhãn mơ màng mở lớn chằm chằm nhìn nhân nhi trong lòng. Nàng vừa nói gì? Họ Mộ Dung? Không phải chứ?

“Nàng …là?”

“Đúng muội chính là tân nương đó” Tri Hoạ dè dặt khai báo. Nhìn mặt hắn thay đổi màu sắc liên tục nàng có chút chột dạ.Không phải là đang giận đi, Vô Song ca ngày thường hi hi ha ha nhưng giận lên thực sự đáng sợ nga.

“Vô Song ca, huynh….?”

“Muội….” Vô Song bất giác thở dài buông tay buồn bực quay lưng về phía nàng. Nhìn bờ vai to lớn mất mác quay về phía mình, tâm nàng chợt nhói đau có phải nàng đã đùa hơi quá không?

“Vô Song ca…” Tri Hoạ giọng nũng nịu gọi. Vẫn không nhúc nhích.

“Song ca..” Tri Hoạ tăng thêm cường độ sát thương. Vẫn không có tiếng trả lời.

“Tướng công a, thiếp biết sai rồi” Tri Hoạ tuyệt vọng cúi đầu. Lần này có động tĩnh.

“Nàng gọi ta là gì?” mị nhãn nheo lại quay nhìn nàng.

“Tướng công a…” Tri Hoạ biết cá đã mắc câu mắt chớp long lanh liên tục phóng điện.

“Gọi lại lần nữa đi, nghe thật êm tai” bạc môi mang nét cười.

“Tướng công a….”

“Ân, nương tử…” Vô Song mị nhãn dào dạt xuân ý cười lớn chuyển mình đem nửa thân đè lên người Tri Hoạ.

“Tướng công định làm gì?” Mộ Dung Tri Hoạ thẹn thùng nhìn đôi mắt dục hoả lại bắt đầu phát tác của sắc lang.

“Tất nhiên là động phòng a, nương tử” không đợi nàng phản ứng hắn lại bá đạo tiến lên. Hôn ngân rải rác khắp trắng hồng thân thể vừa bá đạo lại mang chút trừng phạt, không kiêng nể.Lúc trước là ngôn bất chính, danh bất thuận nay nàng là nương tử của hắn rồi sợ gì nữa. Nương tử a lần này nàng chết chắc.

“Ngô, tướng công đừng thiếp mệt mỏi..” nàng rên rỉ uỷ khuất. Hắn không nghe thấy.

“Tướng công đừng” Nàng đề cao âm độ. Hắn phớt lờ.

“Tên biến thái, đại hôi lang chết tiệt kia có buông ra không thì bảo” Nàng giật dữ quát lớn. Hắn gia tăng lực đạo thẳng tiến tấn công tận lực hưởng thụ.

(Tác giả: pó tay)

———————————

“Hôm nay trời thực đẹp a” Đại công tử cao hứng ngắt một đoá hoa đưa lên mũi ngửi xuân quang chiếu rọi chói mắt. Nhưng thời tiết đẹp chỗ nào vậy? không khí thì ẩm ướt, mây trời vần vũ xa xa còn có vài tiếng sấm. Thực sự không hiểu.

“Minh chủ đâu?” Vô Song quay lưng hỏi tiểu đồng. Sao theo hầu “hoa hoa đại công tử” lại là một tiểu đồng? xin thưa. Mấy ngày trước sau khi minh chủ vừa bình phục liền phân phó như thế.Khó hiểu.

“Minh chủ đang nghị sự, cùng mấy vị trưởng lão về võ lâm đại hội”

“Nhàm chán, nghị sự chặc mệt ta đi mua cho minh chủ ít điểm tâm” không nói hai lời Vô Song một mạch đi ra đại môn hoà mình vào dòng người tấp nập.

“Công tử chúng ta đi đâu? đây không phải đường đến Điệp Mộng Lâu sao?” tiểu đồng run run hỏi. chả là minh chủ có dặn dò không được để công tử ham chơi ảnh hưởng đến sức khoẻ.(Tác giả: lời này có ẩn ý nhá. Hoạ: ta rất quan tâm tướng công mà. Song: rùng mình)

“Đúng, Điệp Mộng Lâu cái gì cũng đệ nhất a: đệ nhất tửu, đệ nhất điểm tâm…” hắc hắc còn là đệ nhất kĩ viện.

“Nhưng…”

“Đến đó mua chút điểm tâm cho minh chủ, tiện đường thăm vài người bạn cũ” Vô Song tà tứ mỉm cười đều bước.

Oanh Oanh yến yến, hồng phấn yên chi, câu lan sân viện, dạt dào xuân ý muôn phần rạng rỡ chờ đón khi Đại Công Tử vừa bước vào.

“Ô ai kia không phải Đông Phương Đại công tử sao? đã lâu ….” Má má thấy được quý nhân vội vàng đon đả chào đón.

“Má má, kì này trông có vẻ già đi đấy” Đông Phương Vô Song cười cợt trêu chọc vào câu rồi nhàn nhã bước lên lầu.

“Đại công tử khéo đùa nga. Mời vào Hồng Cư Nhan mọi thứ vẫn chư cũ” Má má không giận dỗi lắc lư cái mông dẫn đường.

“Ân, tốt. Nhớ chuẩn bị cho ta một phần điểm tâm mang về có cao quế hoa, bánh hạt sen….nhưng nhớ đừng cho quá nhiều đường biết chưa?”

“Vâng công tử yên tâm má má đã làm sai ý công tử bao giờ chưa?” má má phẩy chiếc khăn lụa cười nói.

“Ân” Vô Song gật đầu rồi thong thả bước vào một khu biệt phòng trên treo biển ba chữ mảnh mai ẻo lả Hồng Cư Nhan. Cánh cửa kép lại một tiếng mới khiến tiểu đồng đi theo hoàn hồn, hắn đã đứng ngẩn ra một lúc lâu, vì phải đấu tranh tư tưởng xem có nên bán đứng đại công tử không.Dù gì đại công tử cũng rất tốt hầu hạ, nhưng trả lương cho hắn lại là minh chủ a. ÔI sức nặng của đồng tiền…. Đại công tử a ta đành đắc tội với ngài vậy, kiếp sau sẽ hồi báo. Tiểu đồng đáng yêu vội vàng quay về Võ Lâm Minh báo cáo….

———— Bóng xế chiều, Đại công tử khoan khoái bước ra khỏi Điệp Mộng Lâu trên tay vung vẩy một cặp lồng gỗ màu xà cừ thêm nhuộm vàng ánh ráng chiều. Lúc đến đại môn Võ Lâm Minh thì mặt trời cũng đã khuất hẳn, Vô Song đi thẳng về phòng. Thấy cửa phòng đót chặt không khí quỷ dị, hắn cười khẩy khi ngửi được mùi dấm nồng nặc cách mấy tầng cửa còn ngửi thấy.

“Chi nha” một tiếng cửa mở ra , Vô Song chuẩn bị tư thế đỡ ám khí to nhỏ lớn bé có khả năng phóng đến nhưng thực lạ vẫn không có động tĩnh. Căn phòng tịch mịch tối om không có ánh đèn.

“Tướng công đã về a?”

“Ân, nương tử mệt mỏi rồi vi phu có mang điểm tâm về cho nàng đây”

“Ta thực là có phúc a, trượng phu đi kĩ viện về còn không quên mang điểm tâm cho thê tử” Tri Hoạ trào phúng trả lời.

“Hoạ Nhi, nghe ta…”

“Không cần, ta không cần loại trượng phu như thế” “rầm” Tri Hoạ cuồng nộ gào to đập một tờ giấy xuống bàn. Vô Song liếc qua tờ giấy liền thất thần thấy hai chữ “ hưu phu”.

“Nương tử bớt giận, nghe ta giải thích..” Vô Song biết tình thế đã thành núi lửa phun trào đành xuống nước năn nỉ.

“Ta không muốn nghe, ngươi mau điểm chỉ từ nay đường ai nấy đi.”

“Được ta điểm chỉ” Vô Song ngữ khí không lạnh không nóng trả lời.

Tri Hoạ thoáng giật mình, đáy mắt gợi lên một tia chua sót, cuối cùng buông một tia thở dài không đành lòng đẩy tờ giấy về phía hắn.

“Nhưng trước khi điểm chỉ, nghe ta nói được không?”

Tri Hoạ vẫn trầm lặng cúi đầu, mĩ nhãn như tơ của Đông Phương Vô Song ánh lên ánh cười tiếp tục ôn nhu nói.

“Hẳn nàng chưa biết lão bản thực sự của Điệp Mộng Lâu là Lâm Phi Yến, vậy nàng có biết phu quân của Lâm Phi Yến là ai chăng?” Vô Song mở ra chiết phiến phe phẩy.

“Ai không biết Lâm Phi Yến là phu nhân của Tiếu Nhan Thần Y…..” nói đến đó Tri Hoạ bỗng giật mình.” Không lẽ…”

“Đúng Điệp Mộng Lâu chỉ là bản doanh trá hình của Đoạn Hồn Đường, ta chỉ đến đó gởi vài phong “thư nhà” thông báo chút sự tình của triều đình và…. chuyện của phu thê chúng ta mà thôi hắc hắc…” Đông Phương Vô Song lấy quạt che miệng cười tà tứ.

“Chuyện phu thê chúng ta? là chuyện…?” Nàng bất giác đỏ bừng mặt oán trách nhìn hắn không biết cái tài văn chương nửa kín nửa hở của hắn sẽ làm người ta nghĩ ra những gì nữa? Nhất là đầu óc của cư dân Kình Long Đảo không phải chỉ đơn thuần là biến thái, mà là rất biến thái. Bảo nàng sau này sao nhìn mặt nhà chồng?

“Đông Phương Vô Song ta giết ngươi”

“Ấy ấy… nương tử chúng ta còn tân hôn mà nàng muốn ám sát phu quân rồi sao?” Đông Phương Vô Song thuận thế bắt lấy cổ tay đang vung lên tấn công của sư tử Hà Đông kéo nàng ngồi lên đùi. Hung hăng cắn lấy môi anh đào bá đạo mà hôn

“Hoạ Nhi…” Vô Song tà mị thầm thì bên tai nàng.

“Ân”

“Sau này tin tưởng ta được không?”

“Ta…”

“Ta biết lòng tin giữa chúng ta mỏng manh như tơ, nhưng hãy để ta dùng những sợi tơ tin tưởng ấy dệt thành niềm tin bất diệt giữa chúng ta được không? hãy cho ta thời gian.” Đông Phương Vô Song đem nàng vô lực suyễn khí ôm tiến vào ngực nhu tình nhìn sâu vào ánh mắt mơ màng được một tầng sương mờ ảo.

“Được tướng công, ta sẽ tin chàng lần này” Tri Hoạ hạnh phúc mỉm cười.

“Nương tử ta yêu nàng” tâm Vô Song nhảy lên một nỗi hoan hỉ khó tả, dạt dào tràn ra một dòng nước ấm ngọt ngào.

—————

Cùng lúc mọi người ở Kình Long Đảo đã nhận được gia thư, nhưng rất tiếc do chim bồ câu trên đường gặp mưa nên bức thư không rõ nghĩa lại càng thêm tối nghĩ đại khái còn đọc được những chữ như sau:

“ Cha………………đầu……………………..heo………….nương…………..vịt……………cạn

Đại gia……………………..không……………………………hồi báo”

Toàn gia đọc xong tức nổ đon đóm, quyết tâm xuất quân hỏi tội tên bất hiếu.

Tuy nhiên trước trận bão luôn thanh bình ai kia vẫn đang ân ân ái ái yên tâm với bức thư đã gởi có nội dung như sau:

“ Cha, nương đầu thư Song Nhi báo cho hai người biết tin mừng là con và nương tử đã hoà hợp hai người chuẩn bị heo quay ăn mừng là vừa. Nương tạ ơn nương cao minh se duyên cho nhi tử, ta sẽ sống làm một đôi uyên ương đến sông cạn đá mòn vĩnh viễn không tách rời. Đại gia không cần lo lắng cho ta, sau này có dịp xin hồi báo….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.