Loạn Thế Anh Hùng

Chương 7: Hẹn ước đào nguyên



Xuân tiêu qua nhanh nhường chỗ cho bình minh ấp ám len qua khe cửa bằng giấy trắng phủ lấy đôi uyên ương, vòng tay giao triền, tóc dài đan lấy như kết đồng tâm.

Mộ Dung Tri Họa thỏa mãn mở mắt ngắm nhìn tuấn nhan kề sát.

Bạch ngọc thon dài ngón tay đưa lên men theo những đường nét góc cạnh gương mặt của trượng phu, khiến Vô Song khó chịu chuyển mình một chút làm vạt áo ngủ trượt xuống để lộ chiếc cổ rắng chắc màu mật ong nổi bật sợi dây chuyền màu đỏ, mặt dây là một chiếc nanh thú trắng ngà sáng bóng.Tri Họa mỉm cười nhìn vật trên cổ Vô Song, nàng nhớ lại đoạn nhân duyên giữa họ từ rất lâu trước đây.

Có lẽ ngay cả Vô Song cũng không nhớ rõ, nhưng nàng thì không bao giờ quên.

……….. ……………………….. Năm đó sau Tân Niên vừa qua không được bao lâu, Mộ Dung gia liền đón khách quý toàn gia tưng bừng náo nhiệt chuẩn bị.

Nghe đâu khách quý là bạn thân của mẫu thân, là giáo chủ tiền nhiệm của phụ thân.

Lần này vị đó còn mang theo trượng phu là đại hộ pháp, đại ca kết nghĩa của phụ thân và nhi tử đến chúc tết.

Tiểu Tri Họa rất tò mò về khách quý này vì chưa bao giờ thấy mẫu thân hưng phấn như thế.

Cả vò rượu trăm năm cướp được từ chỗ của hoàng đế thúc thúc mẫu thân cũng đem ra đãi khách. Đại tỷ Tri Tâm lớn nhất được theo mẫu thân phụ thân đi tiếp khách, Nhị tỷ Tri Nguyệt thì đi chơi chợ hoa với Thất Hoàng tử ca ca rồi.

Vì Tiểu Tri Họa còn quá nhỏ nên bị ở trong phòng với vú nuôi.

Nàng không cam lòng a, nàng cũng muốn thấy khách quý, nàng cũng muốn nhìn thấy Đông Phương giáo chủ trong truyền thuyết a.

Nhất là mẫu thân từng nói Đại Hộ Pháp thúc thúc là soái ca của mọi soái ca, phụ thân chỉ đáng xách dép.

Từ nhỏ trong nhà toàn nữ quyền thì nàng thấy phụ thân là soái nhất mà làm gì có ai đẹp hơn phụ thân, chắc là mẫu thân nói dối để chọc tức phụ thân mà thôi.

Tiểu Tri Họa tranh thủ lúc vú nuôi ngủ gật, khó khăn mang tấm thân tròn lẳn những thịt là thịt leo qua cửa sổ, ngã xuống bụi hoa bên dưới một lúc lăn qua lại mới cà nhắc trốn đến Đào Viên. Đây là lần đầu tiên Tiểu Tri Hoạ một mình đến Đào Viên, những lần trước đều được người ta bế trên tay lần này phải tự lực cánh sinh trên đôi chân ngắn cũn mới thấy Đào Viên rộng lớn như thế.

Mặt đất lởm chởm những rễ cây bị cánh hoa đào một màu hồng phấn che lấp khiến Tiểu Tri Hoạ vấp ngã.

Ngã đến lần thứ ba thì Tiểu Tri Hoạ không còn kềm được nước mắt, nàng mặc kệ cái gì là mặt mũi nàng là bé con nàng có quyền gào khóc.

“Này cục bông kia sao mà khóc?”

Bỗng một giọng trẻ con hỏi nàng, Tiểu Tri Hoạ tuy còn nhỏ đã mắc bệnh sỹ diện nên ngừng khóc, im bặt.

Đưa tay lên quẹt má, nhưng bàn tay lấm lem bùn đất khiến bé con trông như mặt mèo rất buốn cười, khiến người kia cười lên khanh khách.

Tiểu tử kia mặc một thân quần áo trắng muốt cười rộ lên lanh lảnh như nước suối, đôi mắt như hoa đào phiêu phiêu trong gió. Mắt tóc đen được cột thành đuôi ngựa sau lưng tung bay như ngàn hoa theo gió bay đi.

Chưa bao giờ Tiểu Tri Họa thấy một nam hài đẹp như thế, ngay cả Thất Hoàng tử ca ca cũng không thể so sánh.

Nam hài kia tựa như kết tinh của gió phiêu đãng cùng đào hoa diễm lệ như lửa. Wao, quả thật trên đời có nam tử anh tuấn hơn cả phụ thân.

Tiểu Tri Hoạ liền đưa ra một quyết định trong đại trong đời, sau này lớn lên phải gả cho người này.

“Tiểu ca ca vì sao huynh cười ta? huynh thích ta sao?”

Tiểu Tri Hoạ rụt rè nắm lấy tay áo tiểu ca ca đẹp như hoa đào trước mặt đứng lên hỏi.

“Thích ngươi, một con mèo khóc nhè không bao giờ”

cánh môi cong như củ ấu của tiểu ca ca cười lên càng nhìn càng thấy đẹp.

“Vậy huynh thích cô nương thế nào?”

Tiểu Tri Họa chớp chớp mắt to trong veo nhìn tiểu ca ca xinh đẹp.

“Thích cô nương như thế nào sao? ừ thì như mẫu thân ta là được”

Tiểu ca ca vuốt tóc ra vẻ suy tư rồi nhanh chóng nói cho con mèo nhỏ trước mặt.

“Vậy mẫu thân huynh là người như thế nào?”

“Mẫu thân là duy ngã độc tôn Đông Phương Bất Bại”

“Wao là Đông Phương giáo chủ trong truyền thuyết sao?”

“Đúng”

“Vậy thì võ công của mẫu thân huynh là cái thế rồi”

“Đúng a, ta nghe phụ thân nói mẫu thân đã đánh bại cả phụ thân.

Nên ta chỉ thích cô nương đánh bại ta mà thôi”

Tiểu ca ca xinh đẹp dương dương tự đắc khoe khoang.

“vậy chỉ cần đánh thắng huynh là được sao?”

“Đúng chỉ cần thắng ta là được”

“Vậy nếu muội đánh thắng huynh, huynh sẽ cưới muội sao?”

“Đúng vậy a”

Tiểu ca ca đồng ý ngay.

“Vậy lấy gì chứng minh lời hứa của huynh là thật sự?”

Tiểu Tri Hoạ từ nhỏ đã rất thông minh không làm ăn lỗ vốn bao giờ.

“Vậy đi ngươi chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay”

Tiểu ca ca xinh đẹp chạy biến đi để lại một bóng lưng cũng hết sức là tuấn nhã nha.

Khi Tiểu Tri Họa còn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn ngẩn ngơ, thì tiểu ca ca đã quay lại, trên tay cầm một chiếc vòng dương chi bạch ngọc trắng thuần màu sữa trên có khắc long văn.

“Ta mới xin mẫu thân cái này, cho muội nếu sau này muội đánh thắng ta cứ đưa vật này ra ta sẽ cưới muội được chưa?”

Tiểu Tri Hoạ nhìn chiếc vòng ngọc đang phát sáng nhu hoà dưới sắc đỏ anh đào lại trở thành một màu hồng phấn tuyệt đẹp.

Tiểu ca ca cho nàng vật đẹp như thế chắc là sẽ không nói dối đi.

Nhưng mẫu thân đã dạy không được lấy không của ai cái gì, nếu lấy phải trả lại vật tương đương.

Đúng rồi, Tiểu Tri Họa chợt nhớ ra chiếc nanh hổ lần trước phụ thân đi săn được con hổ dữ liền bẻ nanh nó sâu vào chỉ hồng cho nàng làm bùa trừ tà.

Nàng rất quý cái nanh hổ này, đem ra trao đổi với tiêu ca ca hẳn không có vấn đề gì đi.

“Đây cho huynh, làm bằng chứng sau này nếu muội đánh thắng sẽ gả cho huynh”

hai bàn tay mập tròng lay hoay một lúc tháo xuống chiếc dây chuyền nanh hổ trên cổ nhét vào tay tiểu ca ca, đôi mắt to tròn cười híp lại sung sướng, vì khi lớn lên sẽ được gả cho tiểu ca ca xinh đẹp… …………….. Từ nó Tiểu Tri Họa liều mạng luyện võ, tất cả các thư thịch hay bí kíp võ công có trong Mộ Dung gia đều được nàng tìm ra học hỏi.

Ai cũng nói nàng có thiên tư thông minh kì tài võ học nên sớm muộn gì cũng thành đệ nhất cao thủ.

Nhưng ít người biết rằng thiên tư chỉ là một phần, còn khổ luyện mới là chân chính.

Nhiều lúc không hiểu khẩu quyết trong các thư tịch nàng thức đèn xuyên đêm nghiên cứu vài ngày không ăn không ngủ.

Những chiêu thức khó khăn, nàng ngày đêm luyện tập mặc kệ những vết bầm tím đau đớn.

Có lần cho điều khí sai lầm dẫn đến tẩu hỏa nhập ma quýt mất mạng.

Những lúc đau đớn máu rơi lệ chảy, nàng chỉ cần nắm chặt chiếc vòng ngọc của Tiểu ca ca tặng liền có thêm sức mạnh tiếp tục, rồi lại tiếp tục….. ………… Mãi cho đến ngày đại hội võ lâm, ban đầu chỉ muốn đến xem học hỏi kinh nghiệm.

Nhưng khi con người anh tuấn phi phàm một thần bạch y phóng khoáng như gió xuân, đôi mắt tự hoa đào diễm lệ xuất hiện trên lôi đài thách đấu.

Nàng biết đó chính là tiểu ca ca năm xưa, không cần suy nghĩ Tri Họa liền lên lôi đài thách đấu một lòng cầu thắng.

Nhưng đến phút cuối nàng dường như sẽ bại, không ngờ tiểu ca ca lại dừng tay khiến nàng lật ngược thế trận chiến thắng trở thành minh chủ võ lâm.

(Tác giả: ai muốn biết thêm về trận đấu giữa Vô Song và Tri Họa mời xem trong

“Niệm bồ công anh”

) Tiểu ca ca có phải huynh biết đó là muội nên mới nương tay sao? Khi thấy tiên huyết thấm đỏ bạch y tim nàng đau nhói.

Cả một ngày đứng ngồi không yên, nhưng bị vây lấy bắt nhậm chức minh chủ nên mới chậm trễ đếm tìm tiểu ca ca.

Nhưng huynh lại không nhận ra muội, so với lúc thấy huynh bị thương tim muội càng đau hơn, như rướm máu.

Không sao muội sẽ lặng lẽ bênh cạnh huynh cho đến khi huynh nhận ra muội mới thôi. Được cùng huynh và Ngự ca kết bái, sớm tối ở cùng huynh là quãng thời gian muội hạnh phúc nhất.

Biết huynh thích ăn bánh trôi muội đã không quản ngày đêm học tập, và mỗi vết bỏng trên tay đều là minh chứng cho tình yêu muội dành cho huynh.

Muội giỏi võ công nhưng nấu nướng thì muội chỉ biết mỗi làm bánh trôi và nấu mỳ mà thôi.

Tuyệt vời nhất là huynh không chê luôn ăn hết sạch những gì muội nấu. Vô Song ca, muội tưởng như huynh đã là của muội dù bên ngoài huynh có ong bướm thế nào thì huynh vẫn luôn quay về bên muội.

Cho đến một ngày huynh ở bên Lam Kiều.

Nàng ta hỏi rằng có phải huynh có gì mờ ám với Tri đệ của huynh sao? Huynh không cần suy nghĩ liền đáp, Ta và huynh chỉ là tình huynh đệ.

Huynh yêu mỹ nữ còn ta vừa là nam nhân không ngực không mông huynh làm sao thích được.

Khi đó đất dưới chân ta như sụp đổ, ta như rơi vào hố sâu vạn trượng chìm mãi trong bóng tối.

Vô Song ca huynh là giấc mơ của cả đời ta, nhưng với huynh ta chỉ là huynh đệ.

Tim ta đã chết có ở lại bên cạnh huynh cũng chỉ là sự đau thương vô vọng.

Lặng lẽ bỏ đi trong đêm khi huynh còn say giấc bên mỹ nhân………………….. ………………. Tim ta lại đập lại lần nữa khi biết huynh đau thương tiều tụy bỏ lại tất cả các hồng nhan tri kỷ mà về Kình Long Đảo ẩn cư.

Ta đợi huynh đến tìm ta, đợi huynh lại quay về bên ta.

Đợi mãi đến một năm sau, nghe tin Đông Phương Gia đến cửa cầu hôn, ta như muốn điên lên vì vui sướng vì giấc mơ của đời ta có thể được kết thúc viên mãn như vậy sao? Nhưng một lần nữa huynh ném ta và hầm băng khi đêm động phòng trốn đi.

Ta không biết nên khóc hay cười, vì huynh nói huynh chỉ yêu Tri đệ của huynh chỉ khi mất đi huynh mới biết người duy nhất trong tim huynh là Dương Tri.

Còn đến Mộ Dung gia cầu hôn chỉ là vâng mệnh song thân. Vô Song ca huynh thật ngốc, muội đã đánh thắng huynh trên lôi đài.

Thắng được trái tim huynh trong thân phận Dương Tri, nay sẽ thắng huynh trong thân phận một thê tử.

Vô Song ca huynh có chạy đằng trời. …………………………………………………………. Đôi mắt hoa đào nhấp nháy hé mờ, nhìn thấy thê tử trong ngực đã tỉnh Đông Phương Vô Song mỉm cười cúi xuống nhấm nháp đôi môi mật ngọt của nàng.

Chiêm ngưỡng dung nhan hồng thuận e thẹn như đóa hoa vừa nở lúc hừng đông của thiên hạ trong lòng, Vô Song liền nhớ đến giấc mộng hắn vừa mơ đêm qua.

Ở một vùng đất đỏ tươi sắc hoa đào, một con mèo nhỏ trắng hồng đáng yêu.

Đặt biệt là đôi mắt sũng nước đẹp đến khiến người ta như bị hút sâu vào trong đó.

Hắn nhớ mèo nhỏ nói sẽ đánh thắng hắn, rồi gả cho hắn.

Khi đó hắn còn chạy đến chỗ mẫu thân thanh thủ lúc mẫu thân không để ý lấy trộm cái vòng tay phụ thân tặng mẫu thân đem đến làm vật đảm bảo cho mèo nhỏ.

Bé con tặng lại cho hắn chiếc nanh hổ làm bùa hộ mệnh hứa sau này đánh thắng sẽ gả cho hắn.

Khi đó cả hai thực vui vẻ cùng dắt tay nhay đi trong vừa đào nở rộ miêng man một sắc hồng huy hoàng như lửa. Tri Họa rời giường bước đến bàn trang điểm, bắt đầu rửa mặt chải đầu.

Nàng đã bắt đầu mặc nữ trang, Vô Song yêu chết dáng vẻ lả lướt vòng eo thon thon của thê tử khi mặc nữ trang.

Hắn liền đứng dậy rời giường bước đến cạnh Tri Họa.

“Nương Tử để ta vẽ chân mày cho nàng nhé”

Bạc môi khéo léo như củ ấu cong lên cười khiến Tri Họa không từ chối.

“Chàng thường vẽ chân mày cho những mỹ nhân kia sao?”

“Không có nha, nàng là người đầu tiên”

“Chỉ biết nói dối”

Tri Họa cười duyên nhéo nhẹ eo Vô Song khiến hắn vừa đau vừa nhột.

“Yên nào ta là lần đầu vẽ chân mày cho nữ nhân đấy, nàng còn phá nữa ta vẽ xấu ráng chịu. Nhưng người kia đã là quá khứ, nàng mới là hiện tại và tương lai của ta, Họa Nhi.”

Vô Song khéo Tri Họa ngồi lên đùi mình kê cằm vào hõm vai nàng thì thầm.

“Tướng công thiếp tin chàng”

Tri Họa mỉm cười hạnh phúc, tiếp tục cài một chiếc trâm nhỏ lên tóc.

Sau đó lấy từ hộp trang sức chiếc vòng bạch ngọc có khắc long văn lồng vào cổ tay.

“Họa Nhi, cái này từ đâu nàng có?”

Vô Song bắt lấy cổ tay thê tử đưa lên xem xét.

“Là vật đảm bảo của một ca ca xinh đẹp đã tặng muội.

Ca ca ấy nói rằng sau này, chỉ cần đánh thắng huynh ấy, huynh ấy liền cưới muội”

“Vậy sao…hahhah”

Vô Song liền cười lớn, tiếng cười vang vọng mạnh mẽ xen lẫn tiếng cười nữ tính khúc khích chứ chan ái tình. ……………..

“Hoạ Nhi có lẽ chúng ta nên về Kình Long Đảo một chuyến”

“Được”

“Cũng đã đến lúc mẫu thân nên biết được chiếc vòng gia truyền của nhà Đông Phương bị lạc đi đâu rồi”

“Ách, khi xưa làm sao chàng có được nó”

“Trộm”

“………….”

………………………………………………………………. Quay trở lại năm gia đình Đông Phương đến Mộ Dung gia thăm viếng, bỏ qua cảnh hai trẻ gặp nhau nơi vườn đào thì chỗ người lớn nói chuyện cũng rất rôm rả.

“Ngâm Tuyết tiểu tử nhà ngươi lớn lên rất đẹp mắt a, di truyền của lão Long nhà ngươi thực tốt”

“Xì Mộ Dung Thục, tại vì mẹ nó cũng xinh đẹp”

“Thôi đi nhìn thằng nhóc xinh đẹp như thế, nhưng lại kế thừa đầu óc của nhà ngươi thế thì thực không tốt”

“Mộ Dung Thục ngươi muốn gì?”

“Ách lão bà thôi đi, có đại ca ngồi đây đừng chọc đại tẩu nữa”

“Cổ Thừa Ân ngươi dám dạy dỗ ta, muốn gia pháp sao?”

“Ách lão bà thôi coi như ta chưa nói gì”

“Lão đệ ngươi đúng là bị lép vế a”

“Đại ca nhà toàn nữ quyền nó thế, có lòng hảo tâm huynh rước bớt một mối cho đệ nhờ”

“Đúng rồi Thừa Ân, Tri Tâm nhà đệ và Song Nhi thà ta bằng tuổi.

Con bé thực xinh đẹp hay chúng ta làm sui gia nha”

“Đại tẩu nha, tẩu hứa đấy nhé.

Rước bớt một mối lo cho ta nha”

“Mẫu thân”

“Song Nhi có chuyện gì mà chạy mồ hôi nhễ nhại thế kia, nào lại đây uống ước ô mai”

“Mẫu thân cám ơn nha, bây giờ ta phải đi”

“Thằng bé này đúng thực là hiếu động”

“Chết!!”

“Chuyện gì Tuyết Nhi?”

“Cái vòng tay gia truyền chàng tặng ta đâu mất rồi, khi nãy ta còn đeo trên tay mà”

“Đông Phương Vô Song ngươi ra đây cho lão nương…………..”

Đào Viên của Mộ Dung Gia đúng là danh bất hư truyền rộng bao la, dù cọp mẹ có gào rống bao nhiêu vẫn không ảnh hưởng đến đôi trẻ hẹn ước dưới đào nguyên.

Chính Văn Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.