Những tiếng động “ầm ầm” ấy không ngừng
tới gần, đất đá tung bay mù trời, mây đen ùn ùn kéo đến, giữa vùng thảo
nguyên hoang vắng đột nhiên vang vọng tiếng cuồng phong gào thét, làm
tất thảy mọi người đều không thể nào mở mắt ra nổi phải vội vàng lấy tay áo che đi đôi mắt.
Đội trưởng Nghịch Đồng biết rõ tình huống
đang xảy ra trước mặt lúc này đây đúng là chẳng tốt đẹp gì, bây giờ mà
che khuất tầm nhìn thế này thì nhất định sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ đoạn,
hắn bất chấp cả cơn cuồng phong, quay sang nói với mấy người trong đội:
“Mọi người mau tìm chỗ an toàn…” Lời còn chưa dứt, giọng nói của hắn đã bị tiếng gió dữ dội gào thét nuốt chửng.
Cơn gió quá mạnh, khiến mọi người không thể đứng vững nổi trên mặt đất,
ngay cả khả năng chống đỡ lúc này cũng không có, nói gì đến việc bỏ
chạy! Giữa lúc lòng ai nấy đều như lửa đốt, tiếng gió gào thét bất chợt
từ từ yếu đi, cuối cùng ngừng hẳn, trở lại thành làn gió nhẹ dịu như lúc ban đầu, mây đen cũng tản ra, sắc trời vốn lờ mờ nay đã dần sáng sủa
hơn, tất cả đều khôi phục lại bình thường tựa hồ như mọi chuyện vừa xảy
ra đó chỉ là ảo giác của người chơi.
Nhưng là làm ai nấy phải hết cả hồn.
Nhưng cũng lạ trận cuồng phong ấy chỉ mới kéo tới thôi sao đột nhiên mọi thứ
lại trở về như cũ nhanh vậy kìa? Mấy người trong đôi đưa mắt nhìn nhau
không nói, Mộ Khinh Hàn lúc này phản ứng rất nhanh, lên tiếng nhắc nhở:
“Chúng ta tốt nhất là mau mau rời khỏi đây đi, chuyện vừa nãy chắc chỉ là tình huống giả định nhưng nơi này không thích hợp ở lại lâu, nấn ná thêm ắt
sẽ càng nguy hiểm.”
Mọi người tất nhiên là đều đồng ý với suy nghĩ của cô. Nghịch Đống gật đầu nói:
“Đúng thế, mọi người nhanh…” Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng kêu đầy sợ hãi của Vân Ảnh Tiêu Sanh cắt đứt:
“Lạc Anh tỷ tỷ, cẩn thận!!!”
Mộ Khinh Hàn nhìn thấy Nghịch Đồng mở miệng ra nhưng mãi mà vẫn không nghe thấy hắn nói gì, chỉ có hai anh em sinh đôi và Vân Ảnh Tiêu Sanh là
đang trợn tròn mắt nhìn thứ gì đó một cách vô cùng sợ hãi, bất giác nàng cảm thấy nghi hoặc. Nàng ngoảnh sang nhìn mấy người trong đội với ánh
mắt khó hiểu, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên đã cảm thấy trên đầu mình như có cơn gió lạnh thổi qua, một chiếc bóng to lớn trùm lên người
nàng… Mộ Khinh Hàn xoay người lại theo bản năng, đập vào mắt cô lúc này
là một con quái khổng lồ, trên đỉnh đầu có hàng chữ “Phong Chi Ẩn Thỏ,
cấp bậc: ???”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, con quái đã gồng người lên, nhắm thẳng vào cô mà xông tới!
Nó… nó… không lẽ nó là Boss thỏ sao?
Vân Ảnh Tiêu Sanh thất thanh hét lên, ba người chơi nam trong đội sắc mặt
cũng đại biến. Má ơi, con quái này không những là Boss, mà lại còn là
Boss không rõ cấp bậc! Mộ Khinh Hàn biết trong Loạn Thế, nếu là loại
quái cao hơn mình mười cấp trở lên, trừ khi có Khuy Tham Thuật bằng
không không thể nào nhìn thấy cấp bậc của nó! Nói vậy là con Boss này
chắc chắc phải cấp 16 trở lên rồi…
Giờ đây khuôn mặt Mộ Khinh
Hàn đã cắt không còn giọt máu, lúc này mà bỏ chạy thì không kịp nữa rồi. Biết rõ mình khó mà thoát được kiếp nạn này thế là nhắm tịt mắt lại coi thanh mộc kiếm trong tay mình như dụng cụ chơi ném xa, lấy đích là Boss thỏ trước mặt, một hai ba, bắn tới!
Khi tất cả mọi người đều cho rằng phen này Mộ Khinh Hàn chết chắc rồi, thì không ngờ kỳ tích đã xảy ra…
Chỉ thấy vật bị Mộ Khinh Hàn ném đi kia – thanh mộc kiếm đang vẽ nên một
đường cong hoàn hảo trên không trung, sau đó đập trúng vào giữa mặt con
Boss thỏ đang lao tới.
Phập!
Một chiêu bạo kích! Cùng
lúc đó, trên đỉnh đầu con Boss thỏ nhảy ra một con số màu đỏ tươi cực kỳ bắt mắt: “- 100”, cả người nó dừng sững lại, một luồng ánh sáng trắng
đột nhiên bao lấy toàn thân, rồi rất nhanh, nó hoá thành một đụn kim
tiền, một đống trang bị, cứ thế mà rơi xuống đất.
Đinh!
[Hệ thống] : “Chúc mừng người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã giết chết Boss ẩn Phong Ẩn Chi Thỏ cấp 20, đạt danh hiệu Phong Chi Ẩn Giả, nhận được
Thanh Phong Chi Kiếm và được 1000 điểm kinh nghiệm.”
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã lên cấp 7…”
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã lên cấp 8…”
[Hệ thống]: “Chúc mừng người chơi Lạc Anh Phiêu Tuyết đã lên cấp 9, chúc bạn chơi game vui vẻ!”
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ :
Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮
(╯▽╰ )╭
Boss đấy! Trời ơi, không ngờ lại là Boss gẫu nhiên đấy!
Trong Loạn Thế nếu như một người trong tổ đội may mắn giết chết được
Boss này thì không chỉ có phần thưởng chung cho cả đội, mà người tung ra chiêu cuối cùng giết chết con Boss đó còn có thể nhận được danh hiệu và phần thưởng.
Nhìn đống vật phẩm giờ đây đang nghiễm nhiên nằm
trên mặt đất, bốn người Vân Ảnh Tiêu Sanh không hiểu ra làm sao mà mình
đột nhiên lại được nhận một đống điểm kinh nghiệm thế này, trên mặt ai
nấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc khó giấu.
“…!!!”
Mộ Khinh
Hàn trơ mắt ngó đống điểm kinh nghiệm đang thi nhau trút xuống kia, có
cảm tưởng như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng. Nắm trong tay Thanh Phong Chi kiếm đang toả ánh sáng màu lam lấp lánh mà hệ thống vừa thưởng cho,
nàng càng không thể tin được má ơi, mình…mình vừa đánh con Boss thỏ kia, một nhát chết tươi ư? Sao có thể như thế được? Con Boss thỏ đó rõ ràng
cao hơn mình tới hơn mười cấp lận mà.
“Em không nằm mơ đấy chứ?
Úi da! Đau!” Ánh mắt Vân Ảnh Tiêu Sanh như ngẩn ra, cô nàng cố sức tự
véo mình một phát, đau quá đi mất thôi.
Nguyệt Hắc Phong Cao
chạy đến chỗ đống vật phẩm thưởng, vô cùng kích động nhặt lên mấy trang
bị giống nhau, bắt đầu kiểm tra thuộc tính:
“Quá đã! Tôi lớn ngần này rồi, chưa bao giờ được thấy nhiều tiền thế! Ha ha ha, ha ha….”
“Này! Cậu đừng có nuốt hết vậy chứ!” Sát Trùng Nhật nhìn thấy thế, vội vã nhào tới cướp giật.
Vân Ảnh Tiêu Sanh lo lắng xông lên trước ngăn cản hai anh em nhà kia:
“Mấy huynh đừng giành nhau nữa! Boss này là do Lạc Anh tỷ tỷ giết mà! Phải để chị ấy chọn trước chứ!”
Còn Nghịch Đồng hắn ta lại chỉ yên lặng đứng một bên, khuôn mặt không chút
biểu cảm, chăm chú đánh giá Mộ Khinh Hàn, trong ánh mắt sâu xa khó đoán
kia giờ đã có thêm vài phần nghiên cứu.
“Thần kỳ thật!” Bên kia
Mộ Khinh Hàn vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, còn đang tự hỏi nguyên nhân làm
sao mà nàng giết được con Boss, đột nhiên lại bị tiếng gọi của Sát Trùng Nhật cắt đứt dòng suy nghĩ:
“Lạc Anh mỹ nữ, Bích Tiêu này là đồ dành cho con gái, muội có muốn lấy không?”
Mộ Khinh Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, mờ mịt “A” một tiếng, chỉ thấy Sát Trùng Nhật đang giơ thanh ngọc tiêu lên vẫy vẫy, nàng vội vàng đi
tới cầm lấy Bích Tiêu nhìn một cái.
Vũ khí : Phong Chi Bích Tiêu (nữ). Thuộc tính: (Không hạn chế cấp bậc). Sức mạnh + 20, Nhạy bén +
10, Phòng ngự +10, Trúng mục tiêu +5.
Sau khi khoá định không thể giao dịch.
Khi sử dụng, có tỷ lệ 20% khiến kẻ địch bị choáng trong phạm vi 30 m, duy trì liên tục trong 15 giây.
Mặc dù thanh ngọc tiêu này toát lên một màu bích lục rất bắt mắt, nhưng vẫn có thể khá dễ dàng nhận ra được màu lam loé ra từ đó, vừa nhìn đã biết
ngay là trang bị hoàn mỹ rồi. Cũng đúng thôi, đồ rơi ra từ Boss mà,chắc
chắn không thể là thứ bình thường được.
Mộ Khinh Hàn nhìn Bích Tiêu mấy cái, rồi không chút do dự đưa cho Vân Ảnh Tiêu Sanh:
“Cho em này.”
“Hả??” Vân Ảnh Tiêu Sanh hoảng hồn, vẻ mặt kinh sợ nói ngay: “Lạc Anh tỷ tỷ…
Chị không muốn cái này sao? Là trang bị màu lam đó!” Cô nhóc liên tục
xua tay, không dám nhận một thứ trang bị quý giá như thế.
“Em cầm đi!” Mộ Khinh Hàn không cho Vân Ảnh Tiêu Sanh có cơ hội từ chối, nhét Bích Tiêu vào tay cô nàng, mỉm cười nói:
“Dù sao chị cũng không quen dùng tiêu, mà tiêu này lại là trang bị dành cho nữ, em không lấy thì chị đành đem đi bán đấu giá chứ biết sao, đến lúc
đó tiền nhận được cũng chia đều cho mấy người chúng ta, sao em lại không lấy chứ? Huống hồ, hệ thống đã thưởng cho chị một thanh lam kiếm rồi
mà! Đấy, em xem.” Vừa nói vừa vung vẩy thanh kiếm trong tay.
“Được! Vậy em không khách sáo nữa!” Thực ra Vân Ảnh Tiêu Sanh cũng không phải
kiểu người hay bẽn lẽn xấu hổ gì gì, có điều nghĩ mình không có chút
đóng góp nào, nên mới không dám nhận nhưng nghe Mộ Khinh Hàn nói vậy thì có thể tự nhiên cầm lấy rồi. Cô nàng nhận Bích Tiêu từ tay Mộ Khinh
Hàn, từ tốn khoá nó lại trên khuôn mặt lộ ra niềm vui sướng không che
đậy đôi tay mải mê vuốt ve chiếc tiêu trong suốt.
Số tiền rơi ra được đem chia đều, phân cho đội trưởng Nghịch Đồng một thanh Trường
đao, còn lại đều vào tay hai anh em sinh đôi nhà kia. Hai người này chia hết đống đồ rớt trên mặt đất, ai nấy đều hết sức thoả mãn hả hê, hài
lòng vỗ vỗ túi trang bị đã đầy căng của mình, không hẹn mà cùng cảm
thán:
“Cảm giác của kẻ có tiền, đúng là quá sung sướng!”
Không hổ là anh em sinh đôi, ngay cả ngữ khí cũng giống nhau như đúc vậy cà…
Nghịch Đồng từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ trạng thái im lặng, lúc này mới lên tiếng:
“Chúng ta về thôn trả nhiệm vụ thôi!” Một câu nói này của chàng ta dường như
đã làm cho mọi người bừng tỉnh, vội vàng cun cút chạy theo chân đội
trưởng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng lúc cả đội
đang định đi, lại chợt nghe thấy tiếng nói chuyện oang oang phát ra từ
bụi cỏ cách đó không xa.
“Con bà nó, đúng là xui hết biết! Rõ ràng con Boss đó chỉ còn có một trăm máu nữa thôi, vậy mà vẫn chạy!”
“Đại ca, đại ca, không thấy con thỏ chết tiệt đó đâu nữa cả!”
“Cái gì? Sao lại không thấy? Rõ ràng ông đây nhìn thấy nó chạy về phía đằng này mà!”
“Nhưng mà thật sự là không thấy bóng dáng nó đâu, phía trước là Tân thủ thôn rồi… đại ca, có người!”
“Hả?”
Tiếng nói chuyện ồn ào vừa dứt, đã thấy bảy người chơi nam cao to đen đúa từ
bụi cỏ bước ra, trong tay ai nấy đều cầm một cây thương dài, làm bọn
người Mộ Khinh Hàn không khỏi ngó chằm chằm.
[
Lạc Anh Phiêu Tuyết] : “Là người của bang Thệ Thuỷ!” Mộ Khinh Hàn nhanh
mắt nhận ra ngay chiếc huy hiệu đính trên áo bọn họ, lập tức hạ giọng
nhắc nhở:
[ Lạc Anh Phiêu Tuyết] : “Mọi người cẩn thận!”
[Sát Trùng Nhật]: “Tại sao? Chúng ta có đắc tội gì với họ đâu?” Sát Trùng Nhật mờ mịt nhìn nàng vẻ mặt lúng túng như không thể hiểu nổi chuyện nàng đang nói. Theo như lý thuyết bình thường thì bọn họ đều là
tân thủ, thành viên các bang phái lớn còn lâu mới thèm liếc nửa mắt đến
họ ấy chứ!
Nguyệt Hắc Phong Cao cũng phụ hoạ theo:
[Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Đúng đó đúng đó!”
Nghịch Đồng khé nhíu đôi mày, vẻ mặt anh chàng này như thể sắp lâm vào một tình thế cực kỳ bất lợi đến nơi:
[Nghịch Đồng]: “Chúng ta ks boss của bọn họ.”
[ Lạc Anh Phiêu Tuyết] : “Đúng đúng!” Mộ Khinh Hàn gật đầu như
mổ thóc, cuối cùng cũng hiểu tại sao mình có thể giết chết được con Boss kia một cách cực kỳ dễ dàng như vậy. Thì ra là nó chỉ còn có xíu xiu
máu. Có điều… rõ ràng nàng đang muốn tránh bọn người của Thệ Thuỷ kia mà sao bây giờ lại thành ra đối đầu với họ thế này! Chỉ có thể cảm thán,
oan gia ngõ hẹp ơi là oan gia ngõ hẹp! Khoé mắt nàng liếc thấy Vân Ảnh
Tiêu Sanh vẫn còn cầm Bích Tiêu trong tay, cả người cô nhóc này lại đã
run lên bần bật rồi nàng không khỏi sốt ruột gọi:
[ Lạc Anh Phiêu Tuyết] : “Vân Ảnh, mau cất tiêu đi.”
Nhưng tất cả đã quá muộn, người của Thệ Thuỷ giờ phút này đã phát hiện ra
Bích Tiêu trong tay Vân Ảnh Tiêu Sanh, tên đàn em vừa nãy mới kêu “Đại
ca”, bây giờ lại hét toáng lên một lần nữa:
“Đại ca! Đại ca nhìn cây tiêu trên tay con nhỏ kia kìa! Chính bọn nó cướp quái của chúng ta đấy!”
Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Khinh Hàn đã cảm thấy hoa cả mắt chóng cả mặt, bởi
vì bảy tên chiến sỹ kia đã không hẹn mà cùng xông tới, chặn luôn đường
lui của mấy người họ, đến ngay một giọt nước cũng đừng hòng thoát ra.
Má ơi, điểm nhanh nhẹn của bọn kia sao mà cao quá vậy trời! Mộ Khinh Hàn
âm thầm kinh hoảng trong lòng. Mấy tên này nhất định đều là 5x trở lên.
Đối phó một người thì còn có thể miễn cưỡng chống được nhưng bây giờ lại có đến bảy tên…
Trong mắt nàng loé ra một tia lạnh lùng, lòng
không dao động âm thầm nắm chặt thanh Phong Chi Kiếm trong tay. Mấy
người trong đội phối hợp rất ăn ý, đồng loạt xoay người tạo thành một
vòng tròn đối mặt với kẻ địch, đưa lưng lại với nhau.
Vân Ảnh Tiêu Sanh vừa sợ, vừa hoảng đến độ toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, ngay cả giọng nói cũng có chút run run:
[Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Làm sao bây giờ?”
“Mấy người đoạt quái của bọn ta đúng không?” Tên đầu sỏ kẻ được cả bầy đàn
em tung hô là “Đại ca”, lúc này đang trưng ra một vẻ mặt rất chi là lạnh lùng, mở miệng nạt nộ đầy hung tợn.
Sát Trùng Nhật đứng đối diện với hắn ta, bất mãn trợn mắt lườm hắn cháy mặt, cao giọng đáp:
“Ai nói bọn ta đoạt quái của các người? Con thỏ đó tự mình dẫn xác tới, bọn ta không giết nó, chẳng lẽ chờ nó tiễn bọn ta về nơi hôi sinh à?”
Sát Trùng Nhật hầm hầm phản bác như thế, khiền cho bọn người trong Thệ Thuỷ cảm thấy rất bất mãn thế là một tên hét toáng lên:
“Đại ca! Đừng nghe bọn chúng nói nhảm nữa! Bọn người này đúng là không biết
sợ chết mà! Giết chúng đi đại ca, lấy lại trang bị vốn thuộc về chúng
ta!”
Tên cầm đầu trưng ra một bản mặt hung ác, lớn tiếng uy hiếp: “Lập tức giao trang bị ra đây, nếu không…”
Mộ Khinh Hàn cười lạnh cắt ngang lời hắn:
“Mục đích của ngươi chỉ có trang bị thôi sao? Giao trang bị ra rồi thì các
ngươi sẽ thả bọn ta đi chắc?” Làm ơn đi, mấy cái màn đoạt boss đầy cẩu
huyết này nàng xem mòn cả mắt rồi! Nếu bây giờ người nàng mà có trang bị đảm bảo trăm phần trăm sẽ giết không nương tay! Huống hồ gì chúng lại
còn là người của Thệ Thuỷ – bang nổi tiếng với bản tính thích ỷ mạnh
hiếp yếu. Thà liều một phen sống mái với bọn chúng còn hơn.
“Đúng thế, tôi đã khoá trang bị hết rồi,không thể trả lại được. Muốn đồ thì
không có, còn muốn mạng ta có một mạng đây!” Vân Ảnh Tiêu Sanh cũng cố
lấy dũng khí, ưỡn ngực hùng hồn nói. Dù sao nàng cũng chỉ là một tân
thủ, chẳng sợ bị giết cùng lắm thì luyện lại từ đầu thôi.
Vẻ mặt Nguyệt Hắc Phong Cao và Sát Trùng Nhật cũng đầy hiên ngang lẫm liệt:
“Đúng! Trang bị của bọn ta, bọn ta nhất quyết không giao ra! Có ngon thì đến đây mà giết!”
Nghịch Đồng dù không nói gì nhưng vẻ mặt anh chàng cũng lạnh như băng, chuẩn
bị sẵn sàng tinh thần và tư thế để liều mạng với đám người kia.
Bọn người Thệ Thuỷ bị nói trúng tim đen, trong nháy mắt sắc mặt ai nấy đều trở nên cứng đờ lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.
Đúng là chưa từng thấy bọn người nào đã đoạt quái của người khác, còn tỏ ra
kiêu ngạo như thế này! Mà lại còn làm ra vẻ như bị người ta ăn hiếp nữa
chứ! Tên đầu sỏ bị đám người Mộ Khinh Hàn làm cho tức đến đỏ mặt đấm
ngực dậm chân, có cảm tưởng như sắp hộc máu đến nơi. Mặt mũi thể diện
của hắn đã bị làm nhục hết cả rồi, hắn lập tức vung tay lên, rít gào
trong phẫn nộ:
“Anh em đâu, xông lên làm cỏ bọn chúng cho tao!”
Lời còn chưa dứt, một luồng sát khí mãnh liệt đã đồng loạt bắn ra từ
người chúng, khiến người khác khó mà hít thở cho thông thuận nổi.
Bảy thanh trường thương liên tiếp xuất ra, mũi thương đen bóng sắc lẻm, bảy tên chiến sỹ vô cùng thuần thục chuyển động cổ tay, lao thẳng về phía
trước!
“Khoan đã! Quái là do ta giết! Người đoạt quái của các
ngươi là ta đây! Không liên quan gì đến mấy người họ! Thả bọn họ ra, ta
sẽ để các ngươi tuỳ ý chém giết!” Mộ Khinh Hàn cao giọng quát, chặn
ngang động tác của bảy tên chiến sỹ kia, giọng nói thanh thuý như tiếng
chuông ngân của cô dễ dàng đánh tan luồng sát khí đáng sợ ấy.
Dù sao nhân vật Lạc Anh Phiêu Tuyết này cũng chỉ mới lên đến cấp chín,
không có gì đáng tiếc cả, đợi đến khi mấy người Vân Ảnh Tiêu Sanh đi
rồi, cô có thể âm thầm đổi lại nhân vật Lạc Tuyết Khinh Hàn, giết sạch
bọn nhãi nhép kia! Đúng! Cô nhất định phải hành động theo kế này mới
được.
“Lạc Anh tỷ tỷ!” Mấy người trong đội của Nghịch Đồng, ai
nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hệt như không thể tin nổi vào tai mình nữa
vậy.
Tên đầu sỏ nhíu chặt đôi mày, nét mặt tựa như đang đăm
chiêu suy nghĩ sâu xa ghê lắm. Sáu kẻ còn lại không ai dám lên tiếng
nhất loạt dương mắt lên nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cục cũng gật đầu:
“Được, thả mấy người kia, con bé này ở lại.”
“Cảm ơn.” Mộ Khinh Hàn nở một nụ cười thản nhiên, rồi ngoảnh lại nháy mắt
với mấy người trong đội một cái, ý bảo mọi người mau rời khỏi đây đi!
Trong lòng cô đã có sẵn âm mưu rồi, chờ cho đám Vân Ảnh Tiêu Sanh đi
hết, trước tiên cô nên để cho bọn người Thệ Thuỷ đâm chém vài nhát cho
sướng tay đã, sau đó mới nhanh chóng đổi sang nhân vật kia…Hô hô hô… Đến lúc đó, chắc là sẽ không ai biết được cô chính là Lạc Tuyết Khinh Hàn
đâu nhỉ…
Mấy tên đàn em còn lại đều cảm thấy cực kỳ bất mãn
nhưng lại cố không để lộ ra ngoài. Không ngờ đúng lúc này cái tính bướng bỉnh của Vân Ảnh Tiêu Sanh lại nổi lên:
“Không được, bọn này không đi đâu hết!”
Sát Trùng Nhật cũng gật đầu lia lịa, cất cao giọng nói mà như đang tuyên thệ:
“Đúng! Bọn tôi không thể đi được! Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu!”
Cả bọn trưng ra một vẻ mặt rất kích động,ra vẻ ta đây hiên ngang lẫm liệt thà chết cũng không chịu chùn bước.
Cơ mà… không ai trong số đó biết, giờ phút ấy cả người Mộ Khinh Hàn đã
cứng ngắc lại rồi, nàng đứng chết lặng, đột nhiên mãnh liệt cảm thấy sao mà muốn khóc quá…T___T
Sát Trùng Nhật, nhà ngươi tỏ ra hiên
ngang oai hùng như thế làm cái quái gì hử? Có phải là chết vì tình
đâu…Trời ơi là trời! Mấy người này sao lại ngoan cố vậy chứ? Họ không
chịu đi, nàng chuyển nhân vật thế quái nào được???
Thế này chẳng phải là bắt mình “anh dũng hi sinh” ư!!!