“Huynh… nói gì?” Vẻ mặt Băng Lam Thủy Mật Đào như dại ra, mãi một lúc
lâu sau, cô nàng mới nặn ra được một câu ngắn cũn cỡn như thế.
“Tôi rất thật lòng!” Ánh mắt sáng quắc của Thệ Thủy Niên Hoa vẫn dán chặt vào Mộ Khinh Hàn, như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thệ Thủy Niên Hoa, cả người Mộ Khinh Hàn nhất
thời sởn da gà, khuôn mặt thoắt đen thoắt hồng lại thoắt xanh. Nàng tức
đến độ muốn đấm ngực giậm chân giận giữ mắng một câu: “Đồ thần kinh!”,
rồi hoảng hốt out khỏi game với tốc độ nhanh hơn cả tên bắn.
“Ê! Sao huynh lại dọa Khinh Hàn nhà chúng tôi phải bỏ chạy thế kia hử! Về
phương diện tình cảm, Khinh Hàn là người rất rất nhạy cảm, tôi khó khăn
lắm mới tìm được cơ hội rủ cô ấy cùng đi đánh quái mà…” Băng Lam Thủy
Mật Đào nhìn cảnh Mộ Khinh Hàn cuống cuồng bỏ chạy thoát thân, lửa giận
trong lòng cũng vì thế mà bốc lên phừng phừng, cô giận giữ quay sang chỉ trích Thệ Thủy Niên Hoa:
“Còn nữa chẳng phải huynh rất ghét
những thứ liên quan đến Lạc Tuyết Khinh Hàn à? Tên của Khinh Hàn trùng
với hai chữ trong tên vị Lạc Tuyết kia đấy sao huynh không ghét?”
Thệ Thủy Niên Hoa trưng ra một vẻ mặt như muốn hăm dọa: không được sỉ nhục
thần nữ trong lòng ta! đoạn cao giọng cắt ngang lời Băng Lam Thủy Mật
Đào:
“Lạc Tuyết Khinh Hàn chỉ là một tên nhân yêu, sao có thể so sánh với nàng ấy chứ!”
Băng Lam Thủy Mật Đào thở phì phì trừng mắt lườm hắn ta một cái, còn đang
định gân cổ lên cãi tiếp, thì đã bị Thệ Thủy Vô Trần cản lại:
“Đào Đào học muội, thôi được rồi đuổi theo Khinh Hàn quan trọng hơn.”
“Vô Trần ca, huynh nghĩ sao về lời tôi vừa nói?” Thệ Thủy Niên Hoa xen vào nhìn về phía Thệ Thủy Vô Trần.
“…” Nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn vẻ khiêu khích của Thệ Thủy Niên Hoa,
Thệ Thủy Vô Trần không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý của mình để đánh giá kẻ đối diện kia, rồi chẳng thèm thốt lên một câu tạm biệt,
hắn đăng xuất luôn theo Băng Lam Thủy Mật Đào.
Mộ Khinh Hàn giật chiếc tai nghe xuống lòng tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Hạ Đào Đào một cái, sau đó bật dậy như lò xo, cuống cuồng chạy khỏi ký túc xá, chẳng
thèm ngoảnh đầu nhìn lại lấy một lần.
Mạc Toa Toa bấy giờ đang
cầm chiếc tai nghe trên tay, vừa lúc nhìn thấy nguyên màn này thì ngẩn
cả người ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn theo bóng dáng quáng quàng chật vật
của Mộ Khinh Hàn, miệng lẩm bẩm:
“Cô nàng này làm sao thế nhỉ?”
…
Đáng sợ quá đi mất! Không ngờ, nàng lại bị Thệ Thủy Niên Hoa tỏ tình! Trời
đất ơi, nhất định là do kiếp trước nàng làm quá nhiều việc xấu nên giờ
mới bị báo ứng thế này đây… Nếu không thì tại sao những chuyện đen đủi
như thế lại đổ ập lên đầu nàng chứ!
Mộ Khinh Hàn vội vã chạy
xuống tầng trệt của khu ký túc xá, hoảng hốt chạy thục mạng về phía
trước, toàn bộ sự chú ý của nàng đều dành hẳn vào việc có ai đuổi theo
phía sau hay không, còn chuyện có người phía trước thì cô hoàn toàn
không để ý đến, thế là rầm một cái, nàng đã hoành tráng đâm vào một bức
tường thịt.
Lực va chạm quá lớn, khiến Mộ Khinh Hàn bị bật lại phía sau.
May mắn là, đối phương đã kịp thời đưa tay ra giữ lấy eo nàng , giúp tránh
được một kiếp ngã bi thảm nhưng mà eo mình cũng sắp bị gãy rời ra luôn
rồi (┬_┬)
“Xin lỗi…” Mộ Khinh Hàn khó khăn trụ vững trên mặt
đất, vừa xoa xoa bờ eo đang đau nhức, nàng vừa cuống cuồng nói xin lỗi
với người đối diện. Cho đến khi một giọng nói ngập tràn sự hưng phấn đột ngột vang lên bên tai nàngmới chợt tỉnh ngộ:
“Oa, chị dâu à, mới sáng sớm ra, chị không cần phải nhớ Dạ đến mức vừa gặp đã đâm đầu vào cậu ta như thế chứ?”
Mộ Khinh Hàn kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn người phía trước một cái, bỗng đứng hình.
Không ngờ người bị mình đụng trúng, lại là… “phu quân” a a a!!! Mà kẻ vừa mở
miệng phán một câu xanh rờn kia, chẳng phải ai khác, chính là bạn Lâm Vụ thâm hiểm gian trá…
Sau khi trừng mắt lườm Lâm Vụ một cái đầy
tức giận, Mộ Khinh Hàn mới nơm nớp nhìn sang Phong Kỳ Dạ, trong lòng vô
cùng hoảng loạn:
“Chuyện ban nãy, rất xin lỗi…”
Đáy mắt
Phong Kỳ Dạ chợt xẹt qua một tia cảm xúc kỳ lạ khó nhận ra, hắn bình
tĩnh nhìn chằm chằm vào Mộ Khinh Hàn như thể thấy được sự bối rối từ tận sâu trong tâm trí nàng đôi mày hắn khẽ chau lại:
“Có chuyện gì thế?”
“Không… không có chuyện gì…” Mộ Khinh Hàn chỉ sợ anh sẽ phát giác ra việc vô
cùng mất mặt ban nãy trong game nên vội vàng phủ quyết luôn lắc đầu
nguầy nguậy đến sái cả cổ.
Đôi mắt Phong Kỳ Dạ hiện lên vẻ hoài
nghi, nhưng anh không muốn tiếp tục làm khó nàng nữa. Có điều bạn Lâm Vụ thì hoàn toàn ngược lại, hắn ta cười hì hì lên giọng trêu chọc Mộ Khinh Hàn:
“Không có chuyện gì? Vậy tại sao ban nãy chị dâu lại tỏ vẻ hoảng sợ như vừa gặp quỷ thế kia?”
Giọng hắn chợt thấp xuống, cố làm ra vẻ u ám sợ sệt hết mức có thể:
“Hay là chị dâu cũng bị bà điên đuổi theo?”
“Cậu đi chết đi!”
Lâm Vụ cười ha hả, chạy vòng vòng tránh khỏi ánh mắt hung tàn ác sát hoàn toàn có thể giết người được của Mộ Khinh Hàn:
“Chị dâu, chị không cần đi học à? Sao mới sáng ra đã có nhã hứng ‘đi dạo’ trong trường thế này?”
Mộ Khinh Hàn tuy đang tức giận nhưng vẫn thuận miệng đáp:
“Sáng nay tôi không có lớp.”
“Vậy chị dâu có muốn đi học cùng người khóa trên không?” Lâm Vụ cười một
tiếng đầy gian trá, ánh mắt đen tối nham hiểm lướt qua lướt lại giữa
Phong Kỳ Dạ và Mộ Khinh Hàn.
“Cậu có âm mưu gì?” Ánh mắt mờ ám
của Lâm Vụ khiến Mộ Khinh Hàn không khỏi nâng cao cảnh giác, nàng nhìn
chằm chằm vào hắn ta bằng vẻ đề phòng và hoài nghi →_→
“Khinh
Hàn…” Khóe môi Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn lên, làm thành một nụ cười rung
động lòng người, đoạn anh trưng ra một vẻ mặt hết sức “hồn nhiên” hết
sức “vô hại” nhìn Mộ Khinh Hàn:
“…Cùng đi chứ?”
“Được ~” Mộ Khinh Hàn chẳng thèm nghĩ ngợi gì sất, lập tức gật đầu đồng ý luôn,
ngay cả khuôn mặt nàng lúc này cũng ngập tràn sự kích động và hưng phấn.
Lâm Vụ 囧, bắt đầu âm thầm phát điên: không công bằng, thật không công
bằng!!!! Vì cớ gì Dạ lại “dụ dỗ” được chị dâu một cách quá ư là dễ dàng
như thế, mà lời của hắn, người ta lại hoàn toàn xem thường là sao? Là
sao???
Cuối cùng, Mộ Khinh Hàn cứ thế bị người ta lừa gạt đến
lớp Vật lí của năm thứ tư, lục tục bám theo Phong Kỳ Dạ và Lâm Vụ, ngồi
vào một góc phía cuối lớp.
Người dạy môn Vật lí cho học sinh năm thứ tư là một giáo sư ngoài bốn mươi tuổi, đầu tóc vẫn còn xanh, nhưng
khuôn mặt thì lại khá là giống mặt bạch tuộc = =
Mộ Khinh Hàn
vừa đặt mông ngồi xuống ghế, ánh mắt đã đảo đảo láo liên khắp bốn phía,
len lén quan sát nhất cử nhất động của đám học sinh xung quanh. Nhưng họ lại không có vẻ gì là lười biếng như trong tưởng tượng của Mộ Khinh
Hàn, mà tinh thần ai nấy cũng đều phấn chấn, không phải đang ghi chép
siêng năng thì cũng là chăm chú nghe giáo sư giảng bài. Mộ Khinh Hàn
thật sự cảm thấy rất khó tin, những người ở đây đều là học sinh năm tư
rồi, sao vẫn còn học hành nghiêm túc đến thế? Vậy thì chắc Phong Kỳ Dạ
và Lâm Vụ cũng nghe giảng rất chú tâm ha…
Ai ngờ, vừa ngoảnh nhìn sang…
Hai người kia, không hẹn mà cùng lôi hai chiếc laptop của mình ra, sử dụng mạng trường, thản nhiên lướt web = =
Giờ phút này, bạn Lâm Vụ của chúng ta đang đang lượn lờ trên Diễn đàn Loạn
Thế, chăm chú xem một đoạn video của người chơi nào đó post lên, hoàn
toàn không ngờ rằng mình đang nằm trong tầm ngắm của một đôi mắt đầy
quái dị…
“…Nói thật nhé đến cả một sợi tóc của Dạ Thanh Hàn mi
cũng chẳng bằng!” Từ trong laptop, truyền ra giọng nói rất mực lạnh lùng của một cô gái, phía trên màn hình, thân hình trắng muốt xinh đẹp ấy,
đã nhảy thẳng vào tầm mắt Mộ Khinh Hàn!
Phong Kỳ Dạ ngồi bên
cạnh dường như cũng đã nghe thấy câu tuyên bố thẳng thừng đó của cô gái
kia hắn khẽ nghiêng đầu ánh mắt sâu thẳm không gợn chút sóng.
Mộ Khinh Hàn hoảng hốt kêu lên:
“Lâm Vụ, cậu đang xem cái gì thế hả?”
Lâm Vụ vô tình chứng kiến được nguyên một màn kinh điển ấy, lòng thầm hả hê sung sướng. Lúc này nhìn thấy phản ứng kích động của Mộ Khinh Hàn, hắn
lại càng thêm đắc ý. Lâm Vụ ngoảnh đầu sang, cười toét cả miệng:
“Cái này là do diễn đàn đăng lên đấy chứ, chậc chậc, không ngờ chị dâu lại…”
“Chớ, chớ có nghĩ lung tung…” Mộ Khinh Hàn vội vàng cắt ngang lời hắn, lắp
bắp phản kháng, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên đến đáng thương.
“Ha ha, thật ra thì không cần giải thích, tôi cũng hiểu mà!” Lâm Vụ ném cho cô một ánh mắt kiểu tôi – biết – hết – đấy, nụ cười trên khóe miệng vẫn không tắt, hắn lại tiện tay mở một đoạn video khác, kết quả là… khuôn
mặt ngu ngốc của Thệ Thủy Niên Hoa đột nhiên nhảy ra, chình ình ngay
trên màn hình laptop!
“… Tôi thích MM này! Tôi quyết đinh rồi! Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với huynh!”
Trong đoạn video kia, Thệ Thủy Niên Hoa đang cao giọng tuyên bố với ý chí sục sôi, ánh mắt hắn ngập tràn sự nóng bỏng và toan tính, khiến da gà da
vịt gì của Lâm Vụ đều nhất loạt nổi lên hết sạch.
“Á! Đáng sợ
quá!” Hắn run lẩy bẩy, còn đang định tắt đoạn video đi, thì đột nhiên
trên màn hình chuyển sang một cảnh khác, khuôn mặt của Thệ Thủy Niên Hoa đã biến mất, thay vào đó là một thiếu nữ vận lam y. Động tác của Lâm Vụ cũng theo đó mà dừng lại:
“Hửm? Lạc Anh Phiêu Tuyết? ID này sao mà nghe quen thế…”
“A a a! Sao lại bị quay video lại thế này!” Mộ Khinh Hàn ngồi một bên đã
hóa đá tự lúc nào, đột nhiên giật mình tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giật lấy con chuột trong tay Lâm Vụ, nhanh như chớp tắt hết toàn
bộ số video trong laptop, rồi tiện thể tắt luôn cả máy tính….
Lâm Vụ ngẩn người nhìn dòng chữ shuting down trên màn hình laptop, vã mồ hôi ngoảnh nhìn sang:
“Chị dâu, chị làm gì mà kích động thế? Chị biết cô gái đó à?”
“Đó là acc phụ của tôi… Á…” Mộ Khinh Hàn bật thốt lên trong vô thức, đến
lúc nhận ra rằng mình đã lờ lời, cô mới vội vã bụm chặt miệng lại, nhưng mà, đã quá muộn rồi…
Bàn tay đang lướt trên bàn phím của Phong
Kỳ Dạ đột nhiên sững lại, mắt anh nhìn về phía màn hình laptop đã đen
ngòm phía đằng kia, trong đôi mắt đen và sâu thăm thẳm ấy, lóe ra một
tia sáng sắc bén khôn cùng.
Về phần bạn Lâm Vụ, cậu chàng trợn tròn hai mắt, chiếc cằm như muốn rơi luôn xuống đất.
“Cái – gì ?” Lâm Vụ bỗng nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, kinh hoảng hét lên một tiếng. Tiếng hét thất thanh ấy của hắn vang vọng khắp căn phòng rộng
lớn, ngay sau đó, hàng loạt ánh mắt của những kẻ xung quanh, không hẹn
mà cùng bắn tới, chiếu tướng thẳng vào người Lâm Vụ.
Thế nên… bi kịch đã xảy ra…
Đến khi Lâm Vụ ý thức được hành vi kích động của mình, thì cả người cũng đã cứng ngắc như tượng, hắn chỉ cảm thấy vô số những ánh mắt đang nhất
loạt ném về phía hắn kia, khiến hắn không thể nào nhúc nhích nổi, rồi
dần dần mọi thứ trên người hắn vỡ ra thành từng mảnh, như tảng đá bị mài mòn bởi thời gian…
Trên bục giảng, đôi mày vị giáo sư khẽ chau
lại, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn thấy rõ, dường như thấy rất không thoải mái khi có kẻ phá vỡ kỷ luật trong tiết dạy của mình. Giáo sư ho khụ một
tiếng, chỉ ngón tay về phía Lâm Vụ rồi uy nghiêm nói:
“Bạn sinh viên kia, phiền bạn trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
“Cái, cái này…” Mồ hôi lạnh trên người Lâm Vụ thi nhau vã ra như tắm, trong
lòng kêu khổ không thôi (“▔□▔)/ Giáo sư vừa hỏi gì, hắn nào có biết
đâu! Lại thêm việc hắn từng bị vị giáo sư mặt bạch tuộc này cảnh cáo lúc làm thủ tục hồi đầu năm, khiến hắn lại càng bối rối. Trong tình thế cấp bách ấy, hắn đành ném ánh mắt cầu cứu cho hai người bên cạnh…
Mộ Khinh Hàn lúng túng cười một tiếng, ném trả lại cho hắn một ánh mắt xin lỗi, tỏ vẻ thương tiếc mà chẳng thể giúp được gì. Còn Phong Kỳ Dạ thì
chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái, mặt không đổi sắc lôi một mẩu giấy ra, rồi viết lên đó mấy dòng chữ.
Lâm Vụ tuyệt vọng! Hắn hoàn toàn tuyệt vọng rồi! Đương lúc hắn định liều chết phen này, anh dũng hy sinh hét lớn một câu:
“Giáo sư, em không biết!”, thì đột nhiên, một mẩu giấy được đưa tới trước mặt hắn…
Đúng là chết đuối vớ được cọc mà! Lâm Vụ nhất thời rơi vào trạng thái kích
động, trái tim đã khô héo vì tuyệt vọng của hắn, đột nhiên lại được một
dòng suối mát tưới lên, lập tức hồi phục vạn phần, đến mức cỏ cũng phải
mọc, chim cũng phải bay!
Bạn Lâm Vụ vui mừng quá đỗi, cầm mẩu giấy lên không chút nghĩ ngợi đọc to dòng chữ:
“Giáo sư mặt bạch tuộc!”
Gió lạnh thổi vi vu…
Lâm Vụ tay cầm mẩu giấy, cõi lòng hoàn toàn tan nát…
Trơi ơi là đất ơi! Hắn bị Phong Kỳ Dạ chơi cho một vố quá ngoạn mục rồi!
Phòng học rộng lớn đột nhiên lặng phắc như tờ, những tiếng bàn tán xôn xao lúc nãy, giờ đây cũng mất hẳn.
Rồi bất chợt, không biết ai là người khơi mào trước mà phòng học bỗng chốc vỡ ra, hóa thành những tiếng cười điên cuồng dữ dội.
Lâm Vụ cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn về phía giáo sư, trưng ra một vẻ mặt
cực kỳ vô tội. Còn vị giáo sư mặt bạch tuộc kia, thì sắc mặt đã trắng
bệch tự lúc nào, không thèm để ý đến hình tượng nữa, ông lấy cuốn sách
đập bàn cái rầm, quát toáng lên:
“Yên lặng! Yên lặng ngay! Bạn sinh viên kia sau khi tan học bạn ở lại đây!”
Câu cuối của giáo sư đương nhiên là nói với Lâm Vụ. Bạn Lâm Vụ vô tội đáng
thương giờ phút này đã không thể dùng hai chữ “bi thảm” để miêu tả nữa
rồi, hắn cảm thấy…không một thứ ngôn ngữ nào có thể nói lên được chính
xác tình cảnh của hắn…
Dạ, cậu quả nhiên là kẻ giết người không
dao! Tôi chỉ trêu chọc chị dâu một chút thôi mà, cậu có cần phải nhỏ mọn như thế không? T___T
Và thế là, đến khi tan học, bạn nhỏ Lâm Vụ đáng thương cứ thế phải ở lại lớp với giáo sư một cách đầy bi kịch. Mộ
Khinh Hàn hả hê nhìn vẻ bi phẫn của Lâm Vụ một cái rồi vui vẻ bám theo
Phong Kỳ Dạ ra khỏi phòng học.
Nhưng Mộ Khinh Hàn đã hoàn toàn
quên mất rằng, trên đời này còn có một câu gọi là “vui quá hóa buồn”,
vừa đi cùng Phong Kỳ Dạ ra khỏi lớp được mấy bước, thì nụ cười trên môi
cô bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, khi mà còn chưa kịp thu nó lại….
Bởi vì, nàng nhìn thấy một người…Một người đã bị cô hoàn toàn cho vào quên
lãng, người đó đang đi tìm nàng…Hắn ta, không phải ai khác chính là…
Phong Kỳ Dạ nhận ra ngay vẻ khác thường của Mộ Khinh Hàn, anh dừng cước bộ,
men theo ánh mắt cô nhìn về phía đằng kia. Ngay lập tức, trong đôi mắt
đen ấy hiện lên một dáng người gọi là xa lạ thì không đúng mà quen thuộc cũng chẳng phải rồi đáy mắt hắn xẹt quá một tia sáng, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện khóe môi khẽ nhếch lên làm thành một nụ cười lạnh.
“Khinh Hàn học muội?” Nhan Thiên Thần mỉm cười, đến khi nhìn thấy Phong Kỳ Dạ
đang đứng bên cạnh Mộ Khinh Hàn, nụ cười của hắn hoàn toàn biến mất, đột nhiên hắn cảm thấy như có một luồng khí áp bức đến ngộp thở đang tràn
về phía hắn ánh mắt ôn hòa theo đó mà cũng trở nên cảnh giác cao độ. Hắn nhìn chằm chằm vào Phong Kỳ Dạ, tràn ngập sự khó hiểu và địch ý: