Lúc này, một tiệm đồ uống ở vị trí vắng vẻ đang có 1 không khí quỷ dị loại
làm cho người ta bị đè nén liên tục không ngừng truyền ra…
Một bàn vuông, hai nam một nữ, ba ly kem tươi, không khí quỷ dị.
Mà trong ba người này chỉ có vị kia mang mắt kính kia hết sức bình tĩnh
dùng cái thìa quấy kem tươi từng ngụm từng ngụm cho vào trong miệng, mà
hai người khác yên lặng không nói gì nhìn chằm chằm hắn, không nhúc
nhích. 1 màn quái dị như vậy duy trì hồi lâu, Phong Khanh Mậu tựa hồ rốt cục nhận thấy được có cái gì không đúng, không nhanh không chậm để
xuống cái thìa đưa tay đẩy mắt kíng, khóe miệng khẽ vung lên:
“Dạ biểu ca, anh tại sao không nói chuyện? Nhìn thấy em thật là vui cho nên nói không ra lời ư?”
Phong Kỳ Dạ ngắm lên nam sinh đeo kính trước mắt này, hết sức nhẫn lại suy
nghĩ trong lòng và tức giận đang xông lên, lạnh lùng nói:
“Phong Khanh Mậu, em không phải là ở nước ngoài sao? Làm sao chạy trở lại?”
“Ai, nếu Dạ biểu ca anh cũng có thể chạy trở lại thì em tại sao có thể không chạy trở lại chứ?” Phong Khanh Mậu cười hắc hắc, đầu hơi chút lắc thấu
kính xẹt qua một đạo ánh sáng
“Em nhưng là rất mong đợi Dạ biểu
ca cùng Lâm Vụ biểu tẩu phát triển cho nên cố ý trở về tới thăm anh. Bất quá Lâm Vụ biểu tẩu mới vừa bị một nữ nhân điên túm mà anh nhưng thờ
ơ…”
Phong Kỳ Dạ phủ định, giọng nói vô cùng bất thiện: “Em bây giờ nhìn xong chưa? Nhìn xong cút nhanh trở về cho anh.”
“Ai, Dạ biểu ca anh sao lại vô tình thế chứ? Người ta dầu gì cũng là vì anh
mà trở lại …” Phong Khanh Mậu giả vẻ thương tâm, cố ý kéo dài thanh âm
“Chẳng lẽ anh muốn gạt em, hồng hạnh xuất tường? Phải không? rất đúng giống
như có… Cái cô gái…” Hắn tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống trên người Mộ
Khinh Hàn ánh mắt rõ ràng mang theo tính toán.
“Bất quá em không thích nữ … à mà?”
Mộ Khinh Hàn tay nắm cốc cứng đờ, bị hắn ánh mắt không có hảo ý bị làm cho sợ đến lui sau một chút, bất quá may là trận địch ý kia rất nhanh biến
mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Phong Khanh Mậu mắt đánh giá nàng
lộ ra mấy phần nghi ngờ:
“A..chào, chị giống như nhìn có chút quen mắt…”
Đứa trẻ Phong gia sản xuất ra cũng không phải là ngu ngốc, Phong Khanh Mậu
rất nhanh lộ ra vẻ chợt hiểu, vui mừng vỗ tay một cái:
“Ồ! Chẳng lẽ chị chính là đệ nhất nhân yêu trong Loạn thế… Lạc Tuyết Khinh Hàn?”
Mộ Khinh Hàn… uỳnh uỳnh.
… Gì chứ! Tại sao mỗi người thấy mình tphản ứng đầu tiên cũng là 2 từ “nhân yêu” ?
Mộ Khinh Hàn vội vàng sửa đúng : “Tôi mới không phải là nhân yêu!”
Thấy Mộ Khinh Hàn thừa nhận, Phong Khanh Mậu vui mừng quá đỗi lộ ra mặt vui mừng, gật đầu lia lịa:
“Em biết, chị không phải là nhân yêu, chị là thụ sao.”
Mộ Khinh Hàn tiếp tục nhỏ mồ hôi lạnh.
“Hmm! Em nói Dạ biểu ca anh tại sao phải hồng hạnh xuất tường, thì ra là nhân yêu ca ca tốt hơn .” Hắn vỗ vỗ cằm nhìn chăm chú vào Phong Kỳ Dạ ánh
mắt híp lại, làm vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Không tệ không tệ, anh rốt cục thông suốt, Lão Tử năm đó ở diễn đàn lực mạnh mẽ ủng hộ hai người quả nhiên là chính xác !”
“Hmm? Diễn đàn?” Mộ Khinh Hàn nghe vậy cả kinh, thần kinh giống như có dự cảm không hay dường như chợt vừa nhảy, đầu óc thật nhanh hiện lên một cái
tên với nội dung quen thuộc…
Phong Khanh Mậu dương dương tự đắc
nở nụ cười: “Sao? Chị không nhìn thấy sao? Năm đó Lão Tử còn giúp 2
người chửi rủa Thệ Thủy Lưu Ly nữ nhân ác tâm kia phải ngừng lại, rất
đại khoái nhân tâm.”
Quả nhiên là kẻ kia… Mộ Khinh Hàn khóe miệng co quắp, nàng cảm thấy hết sức bất khả tư nghị:
“Em, em chính là cái người tên Đoàn Trưởng Tổng Công Đoàn? !” Cái người từng tại diễn đàn cổ động “Song hàn vương đạo” rồi kéo theo 1 đám người hôi
vào đó ư? … Nàng ban đầu còn tưởng rằng kia là 1 cô gái chứ?
“Hmm! Đúng rồi, bất quá đó chỉ là ID trên diễn đàn, tên ở trong trò chơi của em là Mèo BL.” Phong Khanh Mậu cười hắc hắc.
“… Mèo BL ? Thật giống như có chút quen tai…” Mộ Khinh Hàn đại não lần nữa thật nhanh vận chuyển, kinh ngạc kêu lên tiếng
“A! Cậu chính là người mà sau khi Huyết Nhiễm Y bị luân bạch sau chen chân vào vị trí thứ 10 Mèo BL?”
Phong Khanh Mậu trên mặt hiện ra vẻ lúng túng: “Khụ khụ, biểu tẩu, em bây giờ là top 10, nhưng xin không nên dùng từ ’Chen vào’, cám ơn.”
Được rồi… Bây giờ đối với nàng đầu tiên gọi là “cô gái này” biến thành “nhân yêu ca ca”, bây giờ lại trực tiếp biến thành “biểu tẩu”, nàng là nên
cười hay nên khóc?
“Đủ rồi!” Vẫn bị gạt ở một bên Phong Kỳ Dạ
rốt cục muốn hỏng mất, tức giận trừng kẻ kia đang thản nhiên tự đắc,
tròng mắt đen nhánh bên trong nổi lên cuồng bạo
“Phong Khanh Mậu!”
“Hắc hắc… Dạ biểu ca, tại sao tức giận như vậy…” Phong Khanh Mậu nhỏ một
giọt mồ hôi lạnh, mặt vẫn không thay đổi sắc ngồi vững trên ghế bất động
“Bất quá cùng biểu tẩu giao lưu trao đổi 1 chút, không cần phải nhỏ mọn như vậy .”
Phong Kỳ Dạ cười lạnh, tròng mắt đen tóe ra vẻ nguy hiểm: “Trao đổi? Kia cần anh đây giao lưu trao đổi với em sao?”
Người khác không chút nào sợ uy hiếp, một câu đâm phá ý nghĩ Phong Kỳ Dạ:
“Dạ biểu ca, anh ghen tị …”
Phong Kỳ Dạ trong lồng ngực thiêu đốt lửa giận đến phát kịch liệt, hắn ức chế muốn đá bay kẻ trước mặt này bay đến bên kia Đại tây dương, tròng mắt
đen lần nữa híp híp, lộ ra hàn quang khiếp người:
“Phong —Khanh— Mậu “
Nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ Phong Khanh Mậu cả người chấn động, hắn
biết mình đã chạm đến giới hạn của Phong Kỳ Dạ, tiếp tục nữa như vậy chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Mấy phen cân nhắc sau dĩ nhiên phải bo bo giữ mình
cho thỏa đáng. Cho nên hắn ha hả cười một tiếng, nhanh chóng đứng lên,
từ từ hướng ngoài cửa chuyển đi:
“Sao dám làm phiền ngài đại giá…”
“Dạ biểu ca anh sẽ luôn là thần tượng của em…” Phong Khanh Mậu nói rồi không để lại dấu vết ngoài cửa di động đi.
“Nếu như em là ánh sao trong đêm tối, nanh chính là ánh trăng kia sáng ngời; nếu như em là đóa hoa anh chính là mặt trời chiếu rọi; nếu như em là
công chúa bạch tuyết, anh chính là hoàng hậu ác độc muốn hại chết
em…không không …à sai…” Phong Khanh Mậu vội vàng dùng nụ cười che dấu đi sai lầm của hắn, rốt cục chuyển đến cạnh cửa hắn thở phào ra một hơi
“Hắc hắc, tóm lại Dạ biểu ca … “
“Cám ơn anh mời khách, có cơ hội gặp lại sau! Cố gắng lên đem tiểu thụ biểu
tẩu ‘Đẩy ngã’ ! Còn có biểu tẩu có rãnh rỗi ghé diễn đàn cùng nhau chơi
đùa ~Bye~” Phong Khanh Mậu một hơi nói xong, cười to ba tiếng, chợt kéo
ra cửa thủy tinh cũng không quay đầu lại xông ra ngoài!
Leng keng …
Chuông gió trên cửa leng keng leng keng vang lên, trong tiệm đã không còn có thân ảnh của Phong Khanh Mậu…
Phong Kỳ Dạ: “…”
Mộ Khinh Hàn: “…”
Ngẩng đầu nhìn về đồng hồ điện tử thế nhưng đã là 2 giờ chiều, bất tri bất
giác lại hành hạ lâu như vậy … Sắc mặt âm trầm của Phong Kỳ Dạ bất đắc
dĩ vuốt vuốt huyệt thái dương, than ra một hơi.
“Chúng ta về thôi?” Phong Kỳ Dạ nhìn về Mộ Khinh Hàn trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Mộ Khinh Hàn có chút kinh ngạc, không phải nói đi… hẹn hò sao? Nhưng thấy
mặt hắn sắc mặt không đúng lắm, không thể làm gì khác hơn là thất vọng
gật gật đầu:
“Được rồi…”
Cho nên nguyên bản hẳn nên là hẹn hò rất tốt đẹp chính là cứ như vậy kết thúc ở một sự kiện khôi hài… ╮ (╯▽╰ )╭
**
Đã là qua buổi trưa nên sân trường chỉ có sự yên lặng.
Ngày thường tiếng động xôn xao ầm ỹ đều ở thời khắc này toàn bộ biến mất.
Phong Kỳ Dạ đưa Mộ Khinh Hàn đến lầu dưới kí túc cùng nhau đi cũng không thấy một bóng người.
Tự dưng đang đi về Mộ Khinh Hàn mới bỗng nhiên nhớ lại chuyện đôi giày, vội vàng gọi lại Phong Kỳ Dạ đã đi xa vài mét:
“Dạ, chờ một chút .. “
“Sao vậy?” Phong Kỳ Dạ dừng bước lại, xoay người mặt nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Mộ Khinh Hàn bước chân chạy lên trước, sắc mặt gấp gáp nói:
“Giày… Tiền giày, em còn chưa có trả lại cho anh…”
Nhìn nàng đứng bộ dáng bất an, Phong Kỳ Dạ trong mắt mỏi mệt từ từ rút đi,
tròng mắt đen bên trong bắt đầu phát ra nụ cười ôn hòa toan tính, trong
lòng vẻ lo lắng kia nhất thời quét là sạch:
“Không cần trả cho anh, là anh tặng.”
“Nhưng là…” Mộ Khinh Hàn cúi đầu nhìn về phía 2 chiếc giày xinh kia, vừa do dự vừa quấn quýt
“Như vậy có thể không… không tốt lắm?” Thủy chung không phải là tiền của mình, lương tâm sẽ có bất an…”
“Làm sao không tốt?” Phong Kỳ Dạ buồn cười nói, trong mắt nụ cười càng sâu.
Đưa bạn gái mình đương nhiên có 1 ý nghĩa, nếu trả tiền lại nó đã trở
nên không có ý nghĩa…
“Cái kia… em cảm thấy được…” Mộ Khinh Hàn
hưi run ngẩng lên liếc hắn một cái, rồi cực kỳ nhanh thấp xuống, do dự
mà không biết có nên hay không nói ra ý trong nội tâm
“Thật ra thì…”
Phong Kỳ Dạ rất nhẫn nại chờ đợi lý do của nàng
“Hả?”
“anh tại sao lại đối với em tốt như vậy? Em cảm giác… cảm thấy, anh đối với
em quá tốt… Em không biết như thế nào đáp trả lại cho anh…” Mộ Khinh Hàn thanh âm từ từ nhỏ xuống, gương mặt từ từ lộ ra cái ửng đỏ.
“…” Nhưng trả lời lại nàng chỉ là người kia im lặng không nói.
Nàng xấu hổ đỏ mặt, hận không được lập tức đào cái hố đem mình chôn. T___T nhất định là nàng nói quá trắng ra đem Dạ sợ hãi rồi!
Đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ.
Mộ Khinh Hàn sửng sốt, chần chờ ngẩng đầu, không có chút ngoài ý muốn thấy Phong Kỳ Dạ khóe miệng hàm chứa nụ cười. Mà cặp mắt kia chuyên chú ngắm nhìn nàng tròng mắt đen sâu thẳm, đáy mắt như giếng cổ trầm tĩnh ẩn
chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp nàng nhìn cũng không hiểu…
Mộ Khinh Hàn không khỏi giật mình đột nhiên:
“Dạ…”
Phong Kỳ Dạ đột nhiên tiến lên một bước, từ từ cúi đầu, ánh mắt sáng quắc khóa ở trên người nàng.
“Dạ? Tại sao?” Đập vào mặt mình là hơi thở ấm áp hơi thở làm cho nàng không khỏi hoảng hốt, nhất thời tim đập rộn lên.
“Nếu như… em thật muốn bồi thường lại cho anh, kia…cứ như vậy bồi thường lại …” Hắn khóe môi thật mỏng khẽ vung lên, tròng mắt đen quang mang lóe
lên, đáy mắt lộ ra một hơi thở tà mị.
Mộ Khinh Hàn còn chưa kịp
phản ứng là chuyện gì, một giây sau không có chút nào báo động trước môi của nàng… cũng đã bị cái gì ấm áp mềm mại ngăn chận!
“Ưm…” Mộ Khinh Hàn mở to hai mắt nhìn đại não “Oanh” một tiếng, toàn thân cứng ngắc chết lặng, hoàn toàn không có tri giác…
Mà trong đầu tựa hồ chỉ có một ý niệm đang không ngừng bay lên: