Lôi kéo Phong Kỳ Dạ đi ra từ sân tập của Hệ âm nhạc sau Mộ Khinh Hàn đầy lửa giận từ từ dập
tắt, đầu óc cũng chầm tỉnh táo lại… Vốn là bước dồn dập bắt đầu chậm lại từ từ trở nên chậm chạp cuối cùng thế nhưng ngừng lại.
Cảm nhận được người trước mặt khác thường Phong Kỳ Dạ cũng không khỏi dừng bước lại nhẹ giọng hỏi:
“Khinh Hàn, sao vậy?”
Mộ Khinh Hàn buông lỏng tay của hắn, xoay người chống lại cặp mắt đen có nụ cười chần chừ hỏi lên tiếng:
“Dạ, em..em mới vừa… có phải hay không…”
Phong Kỳ Dạ khiêu mi
“Sao?”
“… Em mới vừa có phải hay không rất mất mặt?” Nàng cúi đầu nhìn mũi chân
của mình, nhỏ giọng nói ra nghi vấn của mình sau không nhịn được ánh mắt quan sát phản ứng của Phong Kỳ Dạ lại phát hiện hắn cười.
” Mất mặt chỗ nào chứ?” Hắn cười hỏi ngược lại bỗng nhiên giọng nói ngừng lại, biến thành do dự
“Chỉ bất quá là có chút… Nữ vương.”
Mộ Khinh Hàn uỳnh : “…”
Nàng ngẩng đầu rất chân thành nhìn mắt hắn mang ý cười một hồi lâu vừa nhẹ
giọng hỏi: “Thật ra thì..em cũng không ưu tú, Dạ anh ban đầu tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn em chứ?” Hắn quá ưu tú làm cho nàng cảm
thấy mình nhỏ bé như thế, hắn là người ưu tú như vậy tại sao phải chọn
trúng mình chứ?
Phong Kỳ Dạ không có trả lời ngay chẳng qua là
chuyên chú ngắm nhìn nàng, tròng mắt đen phảng phất như có nước xoáy làm cho nàng không tự chủ được hãm sâu. Chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng:
“Ai nói em không ưu tú?”
>O
“Vậy anh sau này nếu như gặp lại người theo đuổi điên cuồng như Hạ Bích
Ngưng liệu có thể hay không thay lòng?” Vừa mới dứt lời nàng lại hối
hận, sắc mặt biến thành hồng thấu, ánh mắt loạn quét lấy sự lúng túng
trong lòng của mình… . A a a! Nàng nhất định là bị cái Hạ đại mỹ nhân
làm cho điên rồi! Nếu không làm sao sẽ hỏi câu cổ quái như vậy chứ? !
“Thay lòng? Cái vấn đề này…” Phong Kỳ Dạ hai tay bất tri bất giác phủ lên hai má của nàng, hai mắt mỉm cười nhìn nàng cố ý chậm lại thanh âm
“Vậy thì phải xem biểu hiện của em…”
Cho dù Mộ Khinh Hàn bây giờ khốn quẫn thế nào nghe hắn ngữ điệu thế vẫn là không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái
“Này!”
“Khinh Hàn… em nghĩ xem nên biện hiện như thế nào?” Mộ Khinh Hàn đột nhiên
phát hiện mặt Phong Kỳ Dạ cách nàng khoảng cách càng ngày càng gần có
thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn vào chạm mặt, hắn đột
nhiên chỉ cách nàng có 0. 01 dừng lại, thanh âm Thanh Lãnh đột nhiên nói nhỏ mang theo mấy phần mị mê hoặc lòng người
“Thật ra thì, anh không ngần ngại em nữ vương thêm một hồi…”
Nghe người khác hấp dẫn Mộ Khinh Hàn đầu óc nóng lên, làm một quyết định thật lâu đã muốn
Nàng chợt nhào tới hôn hết sức vô sỉ môi người khác, hung hăng cắn… Lần nữa “Cảnh tượng” rất nữ vương một phen…
Bất quá sau lại thật bất hạnh bị người khác đổi khách làm chủ . >O
**
Những ngày tiếp theo trong trường cuộc sống thanh nhàn cứ thế trôi qua nhưng
mấy ngày kế tiếp thời khóa biểu sắp tràn đầy khín cơ hồ không có thời
gian rảnh để tiêu khiển. Mộ Khinh Hàn lần nữa vào game đã là chuyện của
mấy ngày sau.
Chiều hôm đó không có tiết, Mộ Khinh Hàn bận rộn sau rốt cục có thời gian rãnh rỗi trở lại game.
Sử dụng Hồi thành phù trở lại Thanh Long thành, trên người truyền tống còn không có biến mất, Mộ Khinh Hàn chỉ nghe thấy một tiếng không khí trầm
lặng rên rỉ:
“Ài… Thật đói…”
Mộ Khinh Hàn cả kinh chờ
bạch quang hoàn toàn biến mất sau mới phát hiện sủng vật trong túi tiểu
hồ ly không biết lúc nào bò ra ngoài, mềm yếu vô lực nằm úp sấp ở trong
ngực của mình, hiện lên trạng thái hấp hối.
Mộ Khinh Hàn kinh ngạc nhìn hồ ly trong ngực lông mềm như nhung kinh ngạc hỏi:
“Tại sao lại như vậy?”
“Nương… con đói…” Tiểu hồ ly mở tròng mắt to nước mắt lưng tròng nhìn nàng lộ ra vẻ đáng thương.
Đói? Mộ Khinh Hàn hơi hơi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới sủng vật tựa hồ cũng có lúc đói bụng, vừa không dám xác định cho nên vội vàng mở ra thông tin
sủng vật
Chủng loại: Cửu thiên thần phượng ( thần thú )
Tên: Dạ Thần
Tên chủ nhân : Lạc Tuyết Khinh Hàn ( Lạc Anh Phiêu Tuyết )
Cấp bậc: 25
Sinh mệnh: 15001500
tinh thần: 35003500
Thể : 11100
Kỹ năng:
- Tam vị chân hỏa :Có khả năng quần công đánh trúng mục tiêu trong phạm vi 20 m, 8 đối tượng, tiêu hao 500 điểm tinh thần.
- Thiên Nộ chi viêm : kỹ năng đơn, tiêu hao 250 điểm tinh thần.
Trị giá thể sắp cạn: !”Không xong! thức ăn, phải đi mua sủng vật thức ăn
gia súc…” Mộ Khinh Hàn quá sợ hãi vội vàng ôm tiểu hồ ly hướng cửa hàng
cho thú cưng chạy đến. Phải biết rằng làm sủng vật đói bụng trị giá đạt
tới thời điểm kia sủng vật sẽ chết … dĩ nhiên loại “Tử vong” này cũng
không phải là giống như chết trong chiến đấu mà sống lại mà là vĩnh viễn biến mất…
Nhưng mới chạy ra mấy bước Mộ Khinh Hàn dừng bước.
Bởi vì nàng chợt nhớ tới thần thú này hình như là không ăn thức ăn bình
thường, mà là ăn… Vàng bạc. Uỳnh , uỳnh!
Mộ Khinh Hàn theo bản
năng nhìn về phía tiền trong túi mình mới phát hiện mình trên người lại
trống không… Ách, thật giống như gần đây là theo chân Dạ Thanh Hàn xông
pha giang hồ cũng không có gì phải trả tiền…
Vậy bây giờ nên đi
nơi nào? Tiền…Ngân hàng tư nhân…Đúng rồi! Ngân hàng tư nhân! Mộ Khinh
Hàn rất không dễ dàng nghĩ đến mình là đi làm cái gì lập tức lòng như
lửa đốt ôm tiểu hồ ly vội vã hướng ngân hàng tư nhân đi tới.
Thở hồng hộc chạy tới ngân hàng tư nhân, Mộ Khinh Hàn nhưng thấy một ngoài ý muốn gặp người quen.
Bang chủ đệ nhất bang “Liễu Tinh Tinh”, “Trứng gà vàng” … một loạt danh hiệu cho Liễu Tinh Ly.
Bạn Liễu Tinh Ly đang từ ngân hàng tư nhân lấy ra một đống lớn bạc thấy Mộ
Khinh Hàn trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó mặt nặn ra một nụ cười:
‘Chị dâu tốt, chị cũng tới lấy tiền sao? Làm sao không thấy phu quân nhà chị vậy?”
“Hả? Anh ấy hôm nay không rảnh lên…” Mộ Khinh Hàn thuận miệng đáp, ánh mắt
tùy ý phát hiện trước mặt Liễu Tinh Ly bạc vẫn không ngừng mà chồng
chất, không khỏi tò mò hỏi một câu
“Tại sao lại muốn lấy ra nhiều bạc như vậy?”
Liễu Tinh Ly cười hắc hắc, có chút ý không tốt gãi gãi đầu
“Phí xây thành.”
“À….” Mộ Khinh Hàn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhưng ngay sau đó vừa nhớ ra cái gì đó kinh ngạc nói :
“Không đúng, huynh không phải là sớm có cái xây thành kia sao? Làm sao trễ như thế mới lấy tiền xây thành.”
Lời Mộ Khinh Hàn hiển nhiên chọc trúng đau khổ của Liễu Tinh Ly hắn cười khổ một trận bất đắc dĩ thở dài lên tiếng:
“Ai, đừng nói nữa. Ta thì ra là cho là có xây thành kia chỉ cần xài là có
thể xây thành, ai biết trước khi xây có một đống lớn nhiệm vụ phải hoàn
thành. Hoàn hảo bang chúng ta mọi người tề tâm hợp lực gắng lắm ở trong
vòng nửa tháng mới làm xong. Bây giờ ta nộp hoàn nhiệm vụ tới lấy tiền…”
Mộ Khinh Hàn đồng tình nhìn hắn một cái nhưng không biết tại sao lại cười ra tiếng.
… Khó trách Dạ ban đầu kiên quyết ném xuống cái Mộc bài xây thành thành,
bây giờ gặp Liễu Tinh Ly xem ra quả nhiên là lựa chọn sáng suốt !
Đang lúc Mộ Khinh Hàn vừa đồng tình vừa cảm thấy buồn cười tâm tình mâu
thuẫn đau khổ giãy dụa, đột nhiên nghe thấy Liễu Tinh Ly hét thảm một
tiếng:
“A a a, phí xây thành của ta! ! !”
Mộ Khinh Hàn
bỗng dưng thức tỉnh mới rõ ràng phát hiện trong tay nàng tiểu hồ ly đã
sớm nhảy ra khỏi ngực của nàng bò tới đống bạc phía trước thừa dịp nàng
cùng Liễu Tinh Ly nói chuyện phiếm từng ngụm từng ngụm nuốt trọn bạc! ! !
“A, thật xin lỗi thật xin lỗi!” Mộ Khinh Hàn vội vàng đem tiểu hồ ly ôm trở lại, tra thanh trạng thái kinh ngạc phát hiện tiểu hồ ly đạt đến 100%.
Mà lúc này tiểu hồ ly đang hài lòng gục ở trong ngực Mộ Khinh Hàn trong ngực, híp mắt nấc bụng nhỏ khua lên.
Liễu Tinh Ly nhìn bạc vốn là núi nhỏ cao như vậy bây giờ chỉ còn lại có mấy
nén bạc vẻ mặt đau khổ khóc không ra nước mắt. Hắn từ khi mới chơi game
bắt đầu tân tân khổ khổ tích lũy để dành … Cứ như vậy hóa thành thức ăn
trong bụng… Hu hu, hắn tại sao luôn xui xẻo như vậy? Làm lão Nhị vạn năm bị Dạ Thanh Hàn khi dễ cũng tạm, tại sao bây giờ ngay cả một con sủng
vật của hắn cũng khi phụ hắn…
Mộ Khinh Hàn đem tiểu hồ ly luống
cuống tay chân nhét trở lại túi sủng vật, sau đó run nhẹ quan sát mặt
Liễu Tinh Ly, thử dò xét nói:
“Cái này, thật xin lỗi… Bạc muội sẽ trả cho huynh… Bất quá muội bây giờ không có nhiều tiền như vậy…”
“Không cần.” Liễu Tinh Ly lắc đầu đứng tại chỗ vẻ mặt thê thảm, phảng phất đang nhận lấy cuồng phong vô tình quất tới
“Ta… Ta nhờ người trong bang kiếm tiền vậy hẳn là được rồi…” Tại sao có thể
để một nữ nhân đền hắn chứ? Nên có phong độ thân sĩ, huống chi đó là nữ
nân của Dạ Thanh Hàn! Nếu như hắn dám làm như vậy, hắn dám cam đoan Dạ
Thanh Hàn tuyệt đối sẽ đem hắn giết thành lv 1 … Ai, hắn bây giờ thật là khổ nói không ra lời.
“hả?” Mộ Khinh Hàn mở trừng hai mắt, hết sức nghi ngờ không giải thích được
“Nhưng đây là sủng vật của muội ăn hết, trả lại cho huynh là chuyện đương
nhiên, làm sao không cần chứ?” Sắc mặt của hắn rõ ràng khó coi đến dọa
người, hiển nhiên là vì tiền gây thương tích làm sao cũng không đồng ý
với nàng?
“Thật… Thật không sao, chị dâu, chị không nên khách
khí, ha ha.” Liễu Tinh Ly vội vàng từ chối, trên trán mồ hôi lạnh đổ
liên tục .
“Thật không cần?” Mộ Khinh Hàn còn cho là mình bị ảo giác, không dám xác nhận lần nữa hỏi.
Liễu Tinh Ly gật đầu không ngừng: “Thật thật.”
“Vậy coi như …” Mộ Khinh Hàn kỳ quái nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói
“Vốn còn muốn để cho Dạ trả tiền lại cho huynh…”
“…” Nghe Mộ Khinh Hàn lẩm bẩm nửa câu sau, Liễu Tinh Ly sắc mặt cứng đờ,
đột nhiên có loại một đầu đụng vào trên tườn. A a a! làm sao không nói
sớm tiền của Dạ Thanh Hàn sao phải tiếc chứ?
Đáng tiếc, bây giờ đã muộn…
Mộ Khinh Hàn nhìn hắn mặt đen lúc lúc trắng bi thương hối hận, sắc mặt biến hóa quỷ dị càng thêm kinh ngạc
“Sao vậy? Sắc mặt của huynh hình như không tốt lắm?”
Chỉ thấy hắn liên tục lắc đầu : “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”
“Nếu không có chuyện gì, kia muội đi trước…” Mộ Khinh Hàn trong lòng đang
thầm nghĩ cái cao thủ thứ 2 này là một người hành động cổ quái, rồi lại
nghe thấy ngoài cửa một tiếng vui mừng hét lớn .
“Đồ nhân yêu! Ta rốt cuộc tìm được mi!”
Tiếp theo cái thanh âm này ngừng lại, chuyển tức giận:
“Liễu Tinh Ly! Ngươi đang ở đây đối với nhân yêu làm cái gì? !”
Mộ Khinh Hàn cùng Liễu Tinh Ly nhất thời ngẩn ra, đồng thời hướng ngoài
cửa nhìn lại. Chỉ thấy ngoài cửa một kẻ bày ra tư thế uy phong tư tức
giận nhìn chằm chằm người Liễu Tinh Ly… . Cái y vẻ mặt ngu ngốc lỗ mãng
như vậy không phải là Thệ Thủy Niên Hoa thì còn là ai?