Loạn Thế Giang Hồ

Chương 48: Đây không phải là thiên lôi!



“Tiểu Khinh Hàn …”

Ở Mộ Khinh Hàn sợ run trong nháy mắt đó, trước mắt một đạo thân ảnh hiện lên nàng còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra đã bị người chạm mặt ôm lấy!

Mộ Khinh Hàn bị sự đột nhiên kia sợ hết hồn, quên mất giãy dụa chẳng qua là tùy ý để người kia ôm. Qua tốt một hồi nàng mới phí sức đem người trước mặt đẩy ra dùng ánh mắt kinh hãi đánh giá hắn, ban đầu tâm tình thấp thỏm đã bị quét sạch.

Nàng thoáng chốc hắc tuyến ba nghìn trượng, kinh dị nháy mắt cơ hồ nói không ra lời

“Ách… Anh trai? ! Anh…anh có phải hay không đi dúng vào xóm nghèo? Làm sao làm thành… cái bộ dáng thế này?”

Nam nhân trước mắt đeo trên vai ba lô, trên người áo sơ mi trắng bị màu bút đen vẽ lung tung gì đó, cùng với cái quần thật sự rất khó coi, tóc ngắn dài toán loạn như là cỏ dại, trên sống mũi mang lấy một bộ kính dày cộm to đùng che hết cả khuôn mặt.

Người này chính là anh trai mất tích đã lâu của Mộ Khinh Hàn Mộ Tích Trần! Thật là làm cho nàng khó có thể tin bất quá mới mấy tháng lại biến thành cái dạng này! Giờ phút này nhìn qua hoàn toàn giống như là một… người từ khu dân tị nạn đi ra…

“Hắc hắc.” Mộ Tích Trần ánh mắt lúng túng gãi gãi đầu, tựa hồ hết sức phiền não:

“Đừng nói nữa, vào rồi hãy nói…” Nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, Mộ Tích Trần tầm mắt nhìn ở trên cổ Mộ Khinh Hàn dưới ánh mắt hiện lên một tia quái dị.

“Tiểu Khinh Hàn em…”

“Anh trai, anh nhìn cái gì?” Mộ Khinh Hàn thấy ánh mắt của hắn thật lâu dừng lại tại 1 nơi , rõ ràng nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra trong lòng thầm kêu không tốt. Nàng nôn nóng cắt đứt lời của hắn, vừa luống cuống tay chân kéo cao cổ áo, trên mặt lộ ra lúng túng đỏ ửng cúi đầu:Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

“Không phải là anh nói đi vào rồi hãy nói sao? Còn đứng ở cửa làm gì…”

Gọng kính đen ở dưới có gì chợt lóe Mộ Tích Trần không nói gì, trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.

Mộ Tích Trần hồi lâu cũng không có trả lời, vốn là khốn quẫn cúi đầu Mộ Khinh Hàn rốt cục không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh mình lại thấy tinh thần hưng phấn gì đó, khóe miệng nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ gần như âm hiểm. Mộ Khinh Hàn không khỏi thẹn quá thành giận:

“Anh!”

“Hả? … Sao?” Mộ Tích Trần từ trong phán đoán của mình tỉnh lại, lại bị cô em nổi giận túm tay kéo vào nhà:

“Mau vào nhà làm sạch mình cho em! ! !”

Mộ Tích Trần tầm mắt tại trong nhà sạch sẽ tùy ý quét qua một vòng vừa rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của em mình đỏ hồng, dưới ánh đèn mắt kính chiếu rọi ra một mảnh ánh sáng hắn cười hắc hắc, trêu chọc nói:

“Khinh Hàn, em chừng trở nên giống 1 người vợ rồi?”

Người vợ? Chẳng lẽ anh ấy đã đoán được gì rồi? Nhưng tại sao như vậy… Mộ Tích Trần tên khốn kiếp này! Mộ Khinh Hàn vốn là lúng túng luống cuống khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng thấu, nàng chỉ cảm thấy hiện tại nội tâm phảng phất có một con dã thú tức giận địa gầm thét, nàng hung hăng trừng Mộ Tích Trần đang có nụ cười ranh mãnh đang muốn phản bác.

Đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyện tới một giọng nam ôn nhu như nước: “Khinh Hàn học muội có không?”

Bên trong nhà hai người sửng sốt đồng thời hướng ngoài cửa nhìn lại.

Vừa nhìn Mộ Khinh Hàn đã hối hận, thần kinh cũng mơ hồ đau. Nàng chưa từng có như vậy hối hận qua cho dù bị Phong Kỳ Dạ lừa gạt đáp ứng hắn theo mình về nhà…Bất quá nàng không phải là hối hận cái nhìn này mà là hối hận lúc tiến vào không có đóng cửa!

Ngoài cửa cái người kia lại là người vẫn đối với nàng quấn quít chặt lấy, cho dù ở trong trò chơi cũng không chịu buông tay Nhan Thiên Thần!

Hắn lại là bộ dáng ôn nhu như gió xuân tháng ba, môi vĩnh viễn là nụ cười làm người ta thưởng tâm, làm cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc. Nếu không phải nàng tự mình có kinh nghiệm nàng còn tưởng rằng người ở trong trò chơi dử tợn kia không phải là Nhan Thiên Thần.

Bất quá, anh ta tới làm gì?

Mộ Khinh Hàn cau mày, cưỡng chế ý nghĩ “Khẳng định không có chuyện tốt” trong đầu đang muốn đặt câu hỏi nhìn thấy Nhan Thiên Thần ánh mắt thật lâu nhìn vào 1 chỗ lộ ra vẻ hết sức không vui.

Mộ Khinh Hàn theo ánh mắt của hắn dời xuống, sau đó nhìn thấy… Tay nàng cầm tay Mộ Tích Trần mà hai người bọn họ, một cợt nhả, một tức giận thẹn thùng cực kỳ giống tình nhân.

Nàng vội vàng bỏ tay Mộ Tích Trần ra dùng ánh mắt cảnh cáo anh mình một phen, như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái đến trước mặt Nhan Thiên Thần, lộ ra nụ cười khách sáo:

“Nhan Thiên… Nhan học trưởng, anh sao lại tới nhà của em?”

Hiển nhiên ý không để ý lời nói, Nhan Thiên Thần căn bản không có nhìn thẳng vấn đề của nàng, ánh mắt vẫn xem kỹ người bên trong nhà, nghi ngờ lên tiếng:

“Vị này là…”

” Là anh trai em, đừng để ý đến anh ta cả ngày thần kinh hề hề.” Mộ Khinh Hàn liếc phía sau Mộ Tích Trần một cái thuận miệng đáp, lại đem đề tài trở lại quỹ đạo

“… Đúng rồi, học trưởng, tìm em có việc sao?”

Chiếm được đáp án Nhan Thiên Thần vẻ mặt có chứa địch ý cùng bất mãn nhất thời biến mất không còn thấy tăm hơi trên mặt một lần nữa xuất hiện nụ cười:

“Anh là tới hướng Khinh Hàn học muội nói xin lỗi.”

Mộ Khinh Hàn kinh ngạc

“Hả? Nói xin lỗi?”

Nhan Thiên Thần thần sắc nghiêm túc trịnh trọng hướng Mộ Khinh Hàn khom lưng, trong giọng nói vẻ đau lòng:

“Không sai, chuyện lần trước, là anh không đúng. Anh vẫn cảm thấy rất đau lòng cho nên cố ý tới cửa hướng Khinh Hàn học muội nói xin lỗi, hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”

“…” Mộ Khinh Hàn nhất thời cứng họng, chẳng qua là lăng lăng nhìn hắn. Không phải là nàng cố ý không nói lời nào mà là nàng thật sự không biết nên đáp như thế nào. Hắn là vì xin lỗi cho nên tìm đến nhà nàng. Cái này, đánh chết nàng cũng không tin!

“Khinh Hàn học muội, chẳng lẽ em… không muốn tha thứ cho anh?” Mộ Khinh Hàn thật lâu không có phản ứng làm cho Nhan Thiên Thần lòng rơi đáy cốc lạnh như băng, hắn ngẩng đầu nụ cười biến mất không thấy gì nữa nhìn về Mộ Khinh Hàn đáy mắt giống như một đầm sâu không thấy đáy.

“Em… Không phải là thế.. thật ra thì em không có để ở trong lòng… Không…. Ý của em là..em không có trách anh, ha hả…” Mộ Khinh Hàn bị hắn nhìn soi mói có chút lúng túng đánh qua tầm mắt

“Học trưởng, anh không cần đau lòng nữa!”

Nhan Thiên Thần nơi nào nghe không ra Mộ Khinh Hàn trong lời nói đối với mình kháng cự, hắn vẻ mặt cô đơn cười cười:

“Vậy thì tốt…”

Nói đến một nửa, một giọng mang theo vẻ không lịch sự đột nhiên chen vào:

“Tiểu Khinh Hàn, vị suất ca này là ai thế? Làm sao cứ vậy nói chuyện phiếm cũng không giới thiệu cho anh trai một chút?”

Không biết lúc nào Mộ Tích Trần đã xử lý xong dung nhan của mình vừa bay tới bên cạnh Mộ Khinh Hàn. Biến hóa của hắn thật sự làm cho người ta xem mà líu lưỡi, áo sơ mi xứng với quần màu đen nhàn nhã tóc mềm mại không hề loạn như cỏ dại nữa, mặc dù vẫn mang một bộ kính đen nhưng người này giờ phút này cả người tản mát ra hơi thở của ánh mặt trời căn bản không thể cùng người vừa rồi là một!

Mộ Khinh Hàn đánh giá biến hóa khổng lồ này kinh ngạc nháy mắt:

“Ách… anh trai, anh cũng quá thần tốc đi?”

“Dĩ nhiên,là anh của em mà lại!” Mộ Tích Trần đẩy ra tóc trên trán, bày ra một tư thế tự luyến làm cho Mộ Khinh Hàn “Cắt” một tiếng khinh bỉ.

Bị hai người coi như trong suốt ở một bên Nhan Thiên Thần nhìn 1 màn như vậy, tuấn tú lông mày nhíu càng sâu trong lòng mặc dù bất mãn cũng không dám nói gì. Tầm mắt lần nữa rơi vào trên người Mộ Tích Trần thời điểm trong lòng của hắn đột nhiên toát ra một ý niệm to gan trong đầu.

Nhan Thiên Thần bất động thanh sắc chờ đợi hai người đùa giỡn xong, mới lạnh nhạt đối với Mộ Tích Trần mỉm cười:

“Chào anh, em là bạn trai của Khinh Hàn.”

Đột nhiên ném ra bom nổ đem Mộ Khinh Hàn đầu “Ông” một tiếng rung động, nàng không cách nào tin ngó chừng Nhan Thiên Thần, kinh ngạc không ngừng:

“Nhan học trưởng, anh…”

Nàng cho là Nhan Thiên Thần đang nói đùa nhưng ánh mắt của hắn trấn định như thế! Phảng phất đây là chuyện thật…

Mộ Khinh Hàn nhíu mày trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi.

Hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn cho anh mình hiểu lầm?

“Không…”

Đang muốn giải thích chỉ thấy Nhan Thiên Thần lộ ra vẻ mặt hết sức đau lòng, ôn nhu nói nhỏ cầu khẩn nói:

“Khinh Hàn, anh biết em còn đang giận anh. Nhưng là..anh đã biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không?”

Quá dối trá ! Nhan Thiên Thần lại là người dối trá như thế! Trước kia chưa bao giờ biết hắn có thể âm hiểm đến loại này… Mộ Khinh Hàn trong lòng dâng lên một trận cảm giác vô cùng không thoải mái không biết là bởi vì khẩn trương hay là tức giận nàng lại còn nói không ra một câu bác bỏ lời của hắn!

Nhưng là nàng ý thức được nếu không phản bác sợ rằng hiểu lầm sẽ càng sâu, cho nên vội vàng giải thích:

“Không… anh trai, anh đừng hiểu lầm, em cùng anh ta không…”

Nhưng Mộ Khinh Hàn giọng nói bởi vì quá gấp rút mà lộ ra vẻ bối rối, mà Nhan Thiên Thần vẫn vẻ mặt tự nhược, ưu thương lời nói đầu độc người khác

“Khinh Hàn, em tại sao còn không chịu tha thứ cho anh?”

Nhìn nhìn lẫn nhau, bối rối luống cuống, càng làm cho người khác tin lời Nhan Thiên Thần là thật!

Nhưng là vị anh trai kia vẫn không có phát biểu ý kiến giống như nghe được cái gì đó mà vẻ chê cười, giật mình sững sờ một hồi lâu sau, đột nhiên ôm bụng cười lớn lên, còn kém không có ở trên mặt đất lăn lộn:

“Ha ha! Suất ca thật có thể nói giỡn… Chẳng lẽ chồng của em gái mình là ai người làm anh như ta còn không biết ư?”

“Đúng vậy, học trưởng anh đừng nói giỡn…” Vốn là đang phiền não như thế nào phủ định quan hệ với Nhan Thiên Thần Mộ Khinh Hàn vừa nghe lời này hưng phấn

“Bất quá, anh trai, anh đây là ý gì?”

Mộ Tích Trần không để ý đến vấn đề của nàng nhưng là rất nhanh Mộ Khinh Hàn có được đáp án, bởi vì Mộ Tích Trần hướng về phía phòng bếp la một tiếng:

“Em rể ~ “

Phòng bếp chậm rãi đi ra một người, bước chân rất nhàn nhã như đi chơi nhưng nhất cử nhất động này làm cho không người nào có thể dịch chuyển khỏi tầm mắt.

Người kia…

Nhan Thiên Thần sắc mặt đột nhiên đại biến.

Trong mắt của hắn kinh hãi chợt lóe rồi biến mất, giờ phút này sắc mặt giống như bị người trước mặt tát một phát, khó coi như vậy.

“Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.” Vội vã bỏ lại một câu không đợi bên trong phòng người ta nói gì Nhan Thiên Thần cũng không quay đầu lại chạy trối chết. Kia bước chân đang vội vàng kia, phảng phất đi chậm một bước.

“Oa, em rể này, nhìn em đem người ta hù dọa chạy.” Mộ Tích Trần nhìn bóng lưng Nhan Thiên Thần chật vật chạy trốn phát ra 1 tiếng “Sách sách” sợ hãi, thuận tay đem cửa đóng kín lại sau đó mặt mang vẻ trêu chọc nhìn về phía từ người đi từ phòng bếp ra.

Nhìn thấy Mộ Tích Trần một khắc kia, Phong Kỳ Dạ thật có chút kinh ngạc, bất quá hắn tròng mắt đen nét kinh ngạc rất nhanh biến mất không dấu vết, khóe môi vẻ lười biếng vung lên độ cong:

“Thì ra là…. Mộ ~ tiểu đệ ~ “

Mộ Tích Trần thân thể đột nhiên cứng đờ, một giây sau hắn nổi giận như thế nào giống như mèo xù lông nhảy nhảy dựng lên:

“Phong Kỳ Dạ, cậu đủ rồi đấy! Tôi mới không phải là tiểu đệ! Nói mấy lần không cho phép gọi tôi là tiểu đệ! ! !”

Phong Kỳ Dạ giọng nói không nhanh không chậm, ánh mắt từ từ nheo lại, trong tươi cười mang theo mị hoặc tà tứ:

“Sao? Nhưng là lần trước…”

“Lần trước là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!” Mộ Tích Trần táo bạo cắt đứt lời gấp đến độ dậm chân, đồng thời dùng ánh mắt hung ác nhìn người kia một bộ “Cậu dám nói ra tôi liền bóp chết cậu”.

Phong Kỳ Dạ tựa như là hoàn toàn không có thấy Mộ Tích Trần ánh mắt uy hiếp bất trí khả phủ cười cười.

Cũng là bị quên ở một bên Mộ Khinh Hàn phát hiện chỗ không ổn, nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về hai người

“Dạ, anh trai, 2 người biết nhau ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.