[hệ thống]: Trong thành chiến giữa Lưu Tinh thành tướng lĩnh Thệ Thủy
Niên Hoa của Thệ Thủy ngoài ý muốn bỏ mình, Thệ Thủy thiên hạ bị đánh
bại Lưu Tinh thành toàn thắng!
Thông báo một truyền ra vốn là
bang chúng Thệ Thủy còn đang đau khổ công thành ở cửa trợn tròn mắt
không đợi bọn họ biết rõ là sự việc gì cũng đã bị truyền tống liên tiếp
văng ra khỏi chiến trường!
Thệ Thủy thiên hạ bại!
Lưu Tinh thành trên tường thành phát ra một trận hoan hô vang tận mây xanh tiếng cơ hồ đem hết thảy bao phủ!
…
Mà lúc này đây trong Lạc Nhưng lâu Chu Tước thành.
Loạn Mã Tiên Sinh mới vừa nghe thấy tin tức kia không nhịn được tại chỗ cười ra tiếng:
“Ha ha, cái tên Thệ Thủy Niên Hoa thật vô dụng, nhanh như vậy đã bị Liễu Tinh Tinh giết chết! Liễu Tinh Tinh rất giỏi!”
Đứng ngồi không yên Thệ Thủy Vô Trần nhìn Loạn Mã Tiên Sinh cười đến còn
thiếu nước trên đất lăn lộn trên trán nổi gân xanh, cơ hồ từ chỗ ngồi
đứng phắt lên!
Thệ Thủy Niên Hoa cái tên kia quả nhiên là ngu
ngốc! Sớm biết, hắn cũng sẽ không đem chuyện quan trong như vậy phó thác cho Thệ Thủy Niên Hoa! Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn, đều do người
đàn bà kia…
Một ánh mắt hung hăng bén nhọn như lưỡi dao quét
hướng ngồi ở một bên Mỉm Cười Đau Đớn bình tĩnh uống trà, hận không thể
đem cô ta xé nát. Mỉm Cười Đau Đớn thật giống như cảm nhận được Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt tàn bạo, tay lắc một cái khép lại chén nắp chén trà thả vào trên bàn hướng Thệ Thủy Vô Trần lạnh nhạt mỉm cười:
“Thệ Thủy thành chủ như thế nào? Ngài đối với thông báo kia có ý kiến gì không?”
Nữ nhân này! Cô ta đây là cái ánh mắt gì? Rõ ràng là đang cười nhạo mình
không biết tự lượng sức mình! Không được tuyệt đối không thể để cho cô
ta đắc ý!
“Cô chớ đắc ý!” Thệ Thủy Vô Trần hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn vẫn cưỡng chế lửa giận trong lòng
“Chỉ là một Lưu Tinh thành, kế tiếp còn có Thanh Long thành cùng Bạch Hổ thành cho nên … ta còn không có thua!”
“Vậy sao? Thệ Thủy thành chủ là chỉ thành chủ Huyền Vũ thành sẽ giúp ngài ra mặt?” Mỉm Cười Đau Đớn đáp lại một tiếng cười thong dong ứng đối nói
“Vậy chúng ta… mỏi mắt mong chờ!”
Thệ Thủy Vô Trần như đinh chém sắt nói:
“Dĩ nhiên! Ta là tuyệt đối sẽ không thua!”
Làm người không thể nóng vội
Thệ Thủy Vô Trần dùng kinh nghiệm bản thân hắn mới nói rõ ra đạo lý này.
Nói chuyện quá cuồng vọng quá tuyệt đối kết quả thường thường là bi thương
thê thảm. Sau một giây hắn mới “Tuyên ngôn” như thế nhưng một giây sau
sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến .
Bởi vì, thông báo làm hắn vô cùng thống hận của hệ thống lần nữa chói tai vang lên.
[hệ thống]: Chu Tước thành đối với Huyền Vũ thành tuyên chiến, Bạch Hổ
thành và Thanh Long thành kết làm đồng minh. Huyền Vũ thành bại thành
chủ ý đồ nhiễu loạn an ninh Hoa Hạ bị tru diệt, 1 thời đại đã tới !
[hệ thống]: thành chiến Thệ Thủy thiên hạ thua, bị hệ thống cưỡng chế giải
tán, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, từ nay trên thiên hạ
không còn bang Thệ Thủy nữa
…
Bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu! Thệ Thủy Vô Trần không ngờ rằng hắn tỉ mỉ bày kết quả thế nhưng nhanh chóng là tan rả !
Hết thảy đã thành lịch sử! Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Mà lịch sử
luôn là thuộc về người thắng ! Thệ Thủy Vô Trần đã thành điểm đen của
lịch sử!
Thệ Thủy Vô Trần hai mắt thất thần được ngã ngồi trên ghế, quả thực không tin lỗ tai của mình trong miệng lẩm bẩm:
“Làm sao… Làm sao có thể…”
Hắn tỉ mỉ thiết kế mưu kế làm sao lại dễ dàng như thế bị phá hủy chứ?
Xong … xong rồi! Bang phái một tay hắn gây dựng cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát! Hết thảy đã xong!
Hắn ống tay áo dùng sức đảo qua chén trên bàn binh binh bàng bàng toái rơi trên đất.
Mỉm Cười Đau Đớn bất động thanh sắc nhìn trên mặt đất g mảnh nhỏ kia khóe
miệng vung lên nụ cười. Nàng cũng không có nói gì, cũng là Loạn Mã Tiên
Sinh nhìn có chút hả hê cười lớn:
“Ha ha ha, Thệ Thủy Vô Trần
mới vừa rồi ngươi không phải nói định liệu trước sao? Làm sao bây giờ
sắc mặt trở nên khó coi như vậy? Sách sách bây giờ ngươi nên tâm phục
khẩu phục rồi chứ?”
Thệ Thủy Vô Trần sắc mặt xanh mét, hắn dùng
ánh mắt hung ác trông chừng Mỉm Cười Đau Đớn khó khăn từ trong kẽ răng
nặn ra câu nói :
“Là cô….Mỉm Cười Đau Đớn! Côkhông giữ lời hứa! Là cô hại ta kế hoạch thất bại !”
“Chính mi sai lầm rồi.” Mỉm Cười Đau Đớn cười nhạt sửa cho đúng
” Đem mình thất bại của mình đổ trách nhiệm trên người ta. Ta mới vừa đã
nói qua là ‘Mỉm Cười Đau Đớn ta cho tới bây giờ đều ở phối hợp với kế
hoạch của mi không phải sao? Ta còn đem Lạc Ngưng lâu cho mi mượn!” Đơn
giản vài câu chữ đã đẩy trách nhiệm không còn một mống.
“Cô…’ Thệ Thủy Vô Trần hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt đốt ngón tay trắng bệch, hắn đột nhiên gầm lên lên tiếng
“Mỉm Cười Đau Đớn! Cô chớ đắc ý! Ta thua, cô cũng không chiếm được chỗ tốt gì!”
“Ha hả, mi cho rằng ta thật sự là vì một chút ‘Chỗ tốt’ như vậy ? Mi sai
lầm rồi. Huống chi…mi cấp cho ta tiền đặt cọc đã đủ giao phí sửa chữa
hôm nay sao?” Mỉm Cười Đau Đớn ánh mắt quét qua bốn phía chung quanh
nhìn một lần cười đến mặt mày cong cong, không có một chút đau lòng nào.
Mục đích của nàng… không phải là vì tìm thú vui trong cuộc sống sao? Nếu
không cũng sẽ không “Phối hợp” với Thệ Thủy Vô Trần làm một cuộc chơi
nhàm chán như vậy.
LỜi của Mỉm Cười Đau Đớn hóa thành châm không ngừng chọc vào chỗ đau của Thệ Thủy Vô Trần.
Thệ Thủy Vô Trần ánh mắt càng phát ra hung ác, thần sắc trong mắt phảng phất bị đè nén như núi lửa sắp phun trào.
“Cô…..”
“Tốt lắm, nếu trò chơi này đã kết thúc. Như vậy đám bang chúng ô hợp cũng
nên tự tìm lối ra .” Mỉm Cười Đau Đớn nhàn nhạt cắt đứt lời hắn, từ từ
đánh tay ba cái.
Tiếng đánh tay vang lên khắp 4 phía Lạc Ngưng
lâu trong nháy mắt trên thang lầu còn chật ních người Thệ Thủy bao gồm
cả Bích Không Linh Vận còn đang ngất ở trên đất đều bị truyền tống bao
lại trong nháy mắt đã bị “Đuổi” ra khỏi Lạc Ngưng lâu!
Thệ Thủy
Vô Trần kinh hãi, bối rối nhìn về bốn phía lại phát hiện trong Lạc Ngưng lâu đã không có “Người mình” ! Hắn lảo đảo lui về phía sau một bước táo bạo lên tiếng:
“Ai, nói cũng không thể nói lung tung. Giao dịch đã kết thúc, ta dọn dẹp ‘Đồ bỏ đi’, cũng là đương nhiên?”
“Cô…..”
“Chớ cùng hắn ta nhiều lời kế tiếp nên đến phiên chúng ta!” Thệ Thủy Vô Trần lời còn chưa dứt đã bị Loạn Mã Tiên Sinh cười lạnh cắt đứt.
Thệ Thủy Vô Trần kinh ngạc ngẩng lên đầu chỉ nhìn thấy Loạn Mã Tiên Sinh,
Mộ Thần cùng Tiêu Bách đã đối với hắn hận thấu xương “Cười gian” , ma
quyền sát chưởng từ từ hướng hắn tiến tới gần.
Mồ hôi lạnh thấm
ướt lưng của Thệ Thủy Vô Trần, hắn vừa sợ sợ lui về phía sau mấy bước,
lại bị phía sau lan can ngăn cản cước bộ. Mắt thấy Loạn Mã Tiên Sinh ba
người càng ép càng gần hắn không khỏi kinh hoảng lên .
Mặc dù nói… Hắn là cao thủ trên bảng xếp hạng nhưng một đối ba là rất khó khăn…
Thệ Thủy Vô Trần cắn răng một cái đang khi Loạn Mã Tiên Sinh đã rút ra cung tên cách hắn còn có một bước ngắn hắn đột nhiên hướng trên bàn nắm lên
cái gì đó hướng bọn họ dùng sức ném!
“Loạn Mã huynh … cẩn thận!” Tiêu Bách vội vàng kêu to lên, làm Loạn Mã theo bản năng đưa tay đi
ngăn chặn, chờ hắn đem “Đồ” tiếp được thời điểm lại phát hiện đây chẳng
qua là cái chén không có chút lực sát thương nào!
Hắn lần nữa
vừa nhìn phía trướ, mới phát hiện Thệ Thủy Vô Trần đã từ trên lầu nhảy
xuống bỏ trốn mất dạng. Trong Lạc Ngưng lâu nào có thân ảnh Thệ Thủy Vô
Trần!
Loạn Mã Tiên Sinh trong mắt hiện lên vẻ gấp gáp muốn đuổi
theo, lại bị Mỉm Cười Đau Đớn ngăn cản, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì
khác hơn là căm giận dậm chân mắng to:
“Phi! Cái con rùa Thệ
Thủy hèn hạ vô sỉ, đánh không lại bỏ chạy! Thật là nhát chết!” Hắn vốn
là cho là Thệ Thủy Vô Trần vẫn là có một chút cốt khí cho dù còn dư lại
mình hắn cũng sẽ theo chân bọn họ liều mạng không nghĩ tới…
” Hắn chạy như vậy thật không cam lòng!” Tiêu Bách tức giận phun lên nói.
Mộ Thần thật không có kích động như bọn họ chẳng qua là thở dài một tiếng:
“May là Khinh Hàn vừa bắt đầu không có nhìn đúng người này… Chuyện hắn gây nên đúng là làm người ta giận sôi!”
“Tính toán gì… chỉ sợ hắn sau này cũng ngóc lên không nổi nữa đâu.” Mỉm Cười
Đau Đớn cười nhạt đối với Thệ Thủy Vô Trần chạy trốn không thèm quan
tâm.
“Lời là nói như vậy…” Loạn Mã Tiên Sinh nghiến răng nghiến
lợi, mặc dù nói như thế nhưng cứ như vậy hắn chạy mất trong lòng vẫn là
không cam lòng!
Vừa buồn bực không vui trong chốc lát Loạn Mã
Tiên Sinh cuối cùng từ chuyện Thệ Thủy Vô Trần phục hồi tinh thần lại,
ánh mắt mê hoặc rơi vào trên người Mỉm Cười Đau Đớn, hắn kỳ quái hỏi lên tiếng:
“Đúng rồi, Mỉm Cười bà điên, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì một câu bà điên này làm Mỉm Cười Đau Đớn trong mắt hiện lên vẻ giận
dỗi nhưng ngay sau đó thần sắc kia đã bị kinh ngạc thay thế: