Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 106



Hai năm sau Nhiếp tiểu tướng quân thành công đánh bại tứ quốc khải hoàn hồi kinh. Khắp thành treo đèn kết hoa chúc mừng chiến thắng vang dội của Ân Giai, đồng thời đón mừng hôn lễ của Nhiếp tiểu ướng quân và Châu gia Châu nhị tiểu thư.

Ngoài thành phi thường náo nhiệt, còn Châu gia lại ảm đạm thê lương.

Châu lão gia khổ sở nhìn phong thư từ biệt ở trên bàn mà không ngừng thở dài, Châu Cẩm Tú đêm qua lặng lẽ bỏ trốn khỏi phủ. Trong thư nói nàng không muốn gả cho quân gia, càng không muốn gả cho nữ nhân.

Bấy giờ Châu Cẩm Ngôn đã mười sáu tuổi, e lệ như đào hoa hé mở hàm tiếu, dịu dàng như hương gió thơm ngát, sóng mắt hạnh êm dịu như mặt nước hồ thu không gợn sóng. Dù qua bao lâu đi chăng nữa Châu Cẩm Ngôn vẫn giữ trọn lòng yêu mến Nhiếp Dương, nàng hai năm đều không ngừng chờ đợi, dẫu biết thứ nàng đợi được chẳng qua là một mảnh si tâm vọng tưởng.

“Bây giờ phải làm sao?” Châu lão gia ôm đầu rêи ɾỉ từng cơm: “Tú nhi không có ở trong phủ lấy ai gả cho Nhiếp gia bây giờ?”

Châu phu nhân cả ngày hôm nay cứ ngất rồi lại tỉnh rồi lại ngất, thút thít khóc không biết mệt: “Nhiếp gia bọn họ đều là võ tướng, nếu biết Tú nhi cự hôn bỏ trốn nhất định không tha cho chúng ta, lão gia ngài nói chúng ta phải làm sao đây?”

Mắt thấy sinh tử cận kề, Châu lão gia dứt khoát vứt hết mặt mũi xuống nước cầu cứu Châu Luân: “Tỷ tỷ ngươi xem có cách nào giúp Châu gia hay không? Không đến hai ngày nữa là đến ngày thành thân rồi, đến lúc đó Châu gia chúng ta không đưa được tân nương đến Nhiếp tiểu tướng quân sẽ đem cả Châu phủ lật lên mất!”

Đối với chuyện của Châu gia hay chuyện của tiểu đệ nàng trước nay đều không hề quan tâm đến, hắn cũng không phải tiểu hài tử, mà nàng thì không phải hắn mụ mụ. Châu Luân vân đạm phong khinh nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn Châu lão đệ chưa từng ấm áp qua.

“Thế nào? Lúc Nhiếp gia cầu thân ngươi chẳng phải đã nói một mình chủ trì mọi chuyện sao? Bây giờ gặp chuyện rồi thì bỏ của chạy lấy người?”

“Tỷ tỷ ngươi đừng nói như vậy, chúng ta dù gì cũng là người một nhà kia mà…”

“Ta với Châu gia từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa, trước đây ngươi cũng đã nói bản thân không có một tỷ tỷ thích nữ nhân không phải sao?”

Hiểu rõ những đau khổ mà Châu Luân phải trả qua nên Tống Lam cũng không để tâm đến chuyện sống chết của Châu gia, dứt khoát kéo Châu Cẩm Ngôn đứng dậy muốn đi.

“Cáo từ.”

Không ngờ đến Châu lão gia lại vứt hết mặt mũi kéo tay Châu Cẩm Ngôn khóc lóc cầu xin: “Nể tình mẫu thân ngươi, Cẩm Ngôn ngươi giúp phụ thân một lần có được không? Hoàng thượng cũng chỉ nói ban hôn cho Châu tiểu thư, là đại tiểu thư hay nhị tiểu thư đều không quan trọng!”

“Đây chính là đại tội khi quân a phụ thân!”

“Vậy thì chúng ta dịch dung có được không? Ngươi và Tú nhi tuổi tác không sai biệt, dáng người cũng khá tương đồng, chỉ cần dịch dung rồi thay đổi cách ăn mặc thì sẽ không có ai phát hiện được!” Mắt thấy Châu Cẩm Ngôn thoáng lung lay, Châu lão gia tức khắc quỳ xuống chân nàng bức ép nàng: “Châu gia sản nghiệp đều do ngươi mẫu thân liều mạng gây dựng nên, coi như vì ngươi mẫu thân giúp Châu gia một lần có được không?”

“Ngươi câm miệng!”

Châu Luân giận dữ đạp cho Châu lão đệ một cước ngã chỏng vó, dứt khoát dẫn thê tử và chất nữ rời đi.

Sáng hôm sau Nhiếp Dương lại đến Châu phủ bái phỏng, Châu gia được một trận gà bay chó sủa, Nhiếp tiểu tướng quân thông minh nhạy bén sớm muộn cũng phát hiện nhị tiểu nương đã biến mất.

Trong lòng lo lắng phụ thân hắn nghĩ không thông suốt nên Châu Cẩm Ngôn lén cô cô chạy đến Châu phủ, không ngờ lại đụng mặt Nhiếp Dương. Hai năm không gặp Nhiếp Dương cao lên không ít, hai mắt sáng rực chứa đựng muôn vạn tinh tú, cũng chính đôi mắt này hai năm về trước lấy đi hồn phách của nàng.

Nhiếp Dương ngồi đợi trong đại sảnh cũng được nửa nén nhang rồi, vừa nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn liền sốt ruột đứng dậy truy vấn: “Tỷ tỷ, Tú nhi nàng đâu rồi? Châu bá bá chẳng phải nói dẫn nàng ra gặp ta sao?”

Châu Cẩm Ngôn bối rối nhìn ra sau lưng, phát hiện hạ nhân đều đang trốn tránh ánh mắt của nàng liền tuỳ tiện viện đại một lý do: “Tiểu muội xuất phủ mua ít yên chi thuỷ phấn rồi, ít nhất cũng phải giữa trưa mới về, Nhiếp tiểu tướng quân không ngại thì hôm khác lại đến?”

“Tính khí ấu trĩ này của Tú nhi vẫn không thay đổi, sau này thành thân ta phải quản kỹ nàng hơn nữa.” Nhiếp Dương phủi váy áo đứng dậy, nhịn không được hiếu kì dò hỏi: “Hai năm không gặp không biết Tú nhi có nhắc gì đến ta hay không?”

Châu Cẩm Ngôn miễn cưỡng gật đầu, nàng với Châu Cẩm Tú không thường xuyên gặp mặt làm sao biết được đối phương có nhắc về Nhiếp Dương hay không. Nhưng nàng lại không nỡ khiến Nhiếp Dương đau khổ, bởi vì nàng biết cảm giác không được người mình thích đáp lại khó chịu đến mức nào.

“Tiểu muội đối với quân gia ngày đêm tâm tâm niệm niệm, thường xuyên nhắc đến ngài trước mặt ta, còn nói muốn cho ngài một cái kinh hỉ.”

“Vậy khi nào Tú nhi hồi phủ?”

“Ta đã nói độ chừng giữa trưa tiểu muội mới hồi phủ.”

Nhiếp Dương vẫn còn chuyện cần phải đích thân xử lý không thể chờ đến giữa trưa, đành đưa cho Châu Cẩm Ngôn một kiện kim sai hồ điệp: “Khi Tú nhi hồi phủ phiền ngươi đưa cái này cho nàng.”

Châu Cẩm Ngôn miễn cưỡng nhận lấy kim sai, gật gật đầu: “Ta sẽ giúp quân gia đưa tận tay tiểu muội.”

Việc cần làm cũng đã làm xong, Nhiếp Dương luyến tiếc xoay người rời đi.

Vô thức siết chặt kim sai, nước mắt cứ ngỡ đã cạn khô lại lần nữa ào ào chảy xuống, rốt cuộc nàng đã vì người này mà khóc bao nhiêu lần?

-------------------------------

Trăng phủ lên mặt hồ loang lổ thứ ánh sáng huyền diệu, đêm tối tĩnh mịch, âm thanh của côn trùng vang lên trong đêm đặc biệt thê lương.

Suối tóc buông xõa dài phủ qua vai, hoa cài tóc từ từ trượt xuống rơi xuống đất phát sinh âm thanh chua chát. Châu Cẩm Ngôn chăm chú nhìn kim sai trong tay, trong lòng rối ren bao suy nghĩ.

Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Châu Cẩm Ngôn giấu vội giấu kim sai vào tay áo, nhìn thấy cô cô lại càng căng thẳng.

“Cô cô.”

“Ta đi ngang qua thấy phòng ngươi chưa tắt đèn, làm sao? Không ngủ được à?”

Châu Cẩm Ngôn trước giờ không biết nói dối, trốn tránh ánh mắt cô cô nhìn xuống chính mình hai chân.

“Ngôn nhi đừng để tâm những lời phụ thân hồ đồ của ngươi nói.” Châu Luân cẩn dực nắm lấy hai tay Châu Cẩm Ngôn an ủi: “Ngôn nhi là trân bảo trong lòng cô cô, ta thương tiếc ngươi, không nỡ nhìn ngươi vì bất kì nam nhân nữ nhân nào chịu khổ. Ngươi chỉ cần làm chính mình thì tốt rồi, chuyện hôn sự của ngươi cô cô đã sớm có tính toán, dù thế nào cô cô cũng sẽ tìm một nơi tốt để ngươi nương tựa cả đời.”

“Nhưng ta trong lòng vẫn còn nghĩ đến Nhiếp tỷ tỷ, ta sợ bản thân không thể toàn tâm toàn ý đối đãi phu quân.”

“Nhiếp Dương nha đầu này tính khí cương liệt, bộc trực thẳng thắn, đây vừa là điều tốt vừa là điều xấu. Chính vì nàng quá cương trực nên luôn tự cho mình là đúng sẽ không chịu nghe khuyên bảo, phu quân như thế thà không có còn hơn. Hơn nữa nữ nhân có thể gả cho khất cái, lưu manh, hoà thượng, thổ phỉ nhưng tuyệt không được gả cho phu quân không yêu mình. Nhiếp Dương trong lòng chỉ có Châu Cẩm Tú, ngươi gả vào Nhiếp phủ cũng chỉ có một con đường chịu khổ mà thôi.”

“Nếu là trước đây Ngôn nhi chỉ mong Dương tỷ tỷ bình an hồi kinh, nhưng hôm nay ta nhìn thấy nàng hai mắt tràn ngập hy vọng ta liền…” Châu Cẩm Ngôn chính mình chịu đau đớn cũng không thống khổ bằng nhìn Nhiếp Dương đau lòng: “Vạn nhất Dương tỷ tỷ biết được Cẩm Tú đã bỏ trốn cự hôn nhất định sẽ rất thương tâm…”

“Ngươi đau lòng nàng còn nàng có đau lòng ngươi hay không?” Châu Luân nóng nảy lớn tiếng quát mắng nàng: “Ngôn nhi nhưng là tâm can bảo bối của cô cô của ngươi thẩm thẩm, ai cũng không được phép tổn hại ngươi! Cô cô xem ngươi như báu vật ngươi lại vì một người xem mình như cỏ rác mà hy sinh tất cả? Ngươi không thấy hổ thẹn với cô cô với thẩm thẩm hay sao?”

“Nhưng nếu để Hoàng thượng biết được Châu gia chúng ta tân nương bỏ trốn cự hôn nhất định sẽ khiến long nhan phẫn nộ, đến lúc đó chi hai chúng ta cũng sẽ chịu liên luỵ!”

“Châu Luân ta lăn lộn ở biên cương mười mấy năm, Hoàng thượng không nể mặt ta thì Nhiếp tướng quân cũng phải nể mặt ta mà nói giúp mấy lời, sẽ không có chuyện chúng ta cùng chi lớn cùng chịu tội.”

“Ngôn nhi lần này muốn hoang đường một lần! Dù có là thế thân của Tú nhi cũng được, Ngôn nhi đời này kiếp này chỉ muốn ở cạnh Nhiếp Dương tỷ tỷ!!”

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Cô cô dưỡng ngươi bao nhiêu năm để ngươi vì một nữ nhân xa lạ biến thành bộ dáng si mê ngốc nghếch này sao? Uổng công cô cô và thẩm thẩm yêu thương ngươi, Ngôn nhi ngươi thật sự làm cô cô quá thất vọng.”

“Xin lỗi, cô cô…”

“Ngôn nhi…”

Nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Châu Cẩm Ngôn, Châu Luân cũng không nỡ tiếp tục trách nàng. Đều là nàng không tốt, nếu biết trước là nghiệt duyên nàng có chết cũng không đưa Ngôn nhi xuất phủ thả thiên đăng, cũng sẽ không nghe lời hồ đồ của Nhiếp lão đầu mà để hai nha đầu gặp nhau.

Tất cả đều là lỗi của nàng…

“Được rồi, cô cô xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với ngươi.” Châu Luân dịu dàng đem Châu Cẩm Ngôn kéo vào trong lòng, ở trên đỉnh đầu nàng đặt một nụ hôn: “Ngươi đã không còn là hài tử, cô cô cũng không thể quản ngươi cả đời, nếu ngươi đã quyết cô cô không còn lời gì để nói. Nếu sau này ngươi cảm thấy không chống đỡ được nữa, quá mệt mỏi quá tuyệt vọng thì quay về đây, cô cô vĩnh viễn là chỗ dựa của ngươi.”

“Đa ta cô cô, Ngôn nhi nhất định sẽ sống thật tốt.”

Nhiều năm sau Châu Luân vẫn luôn hối hận, nếu nàng lúc đó kiên quyết hơn thì Châu Cẩm Ngôn đã không phải chết, là nàng từng bước đẩy chất nhi bảo bối vào tử lộ.

Sau này hương khói lạnh lẽo, bài vị thơm mùi gỗ mới, mái đầu ai đã nhuộm đầy sương tuyết?

------------------------------

Tướng quân phủ treo đèn kết hoa, lụa hồng tung bay phấp phới.

Mười năm đổ lại đây chưa từng hôn lễ của nhà nào lớn như hôn lễ của Nhiếp tướng quân và Châu nhị tiểu thư. Pháo nổ rềnh trời, đám trẻ nô đùa chạy giỡn bên ngoài, bá tánh đổ ra hai bên người kiễng chân tìm kiếm tân lang tân nương.

Đẩy nhẹ cửa sổ, trong mắt Châu Cẩm Ngôn nhuộm kín sắc đỏ từ hỷ đường , bàn tay vươn ra lại chẳng thể chạm đến được. Tiếng thúc giục của bà mối đánh thức Châu Cẩm Ngôn, nàng giật mình nhìn quanh, phát hiện chính mình hôm nay chính là tân nương tử của Nhiếp Dương.

Bao cảm xúc chồng chéo lên nhau, rối ren, hoang mang, sợ hãi, Châu Cẩm Ngôn bỗng nhiên không muốn gả cho Nhiếp Dương. Nhưng nghĩ đến Nhiếp Dương biết được Châu Cẩm Tú bỏ trốn sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt, nàng lại không đủ can đảm học theo Châu Cẩm Tú đào hôn.

Nhìn mảnh nhân bì diện cụ trên bàn, Châu Cẩm Ngôn run run cầm lên, nhìn hình ảnh cuối cùng của bản thân trong gương, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất trên gương mặt. Cẩn thận đeo lên diện cụ, nhan sắc tú lệ dần dần xuất hiện, nước mắt vô thức chảy ướt gò má, thời khắc này nàng đã đem chính mình đánh mất.

Tống Lam nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn rơi lệ trong lòng ngàn vạn lần không nỡ: “Ngôn nhi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Ngôn nhi không hối hận.” Châu Cẩm Ngôn nhìn mình trong gương, ảm đạm nở nụ cười: “Ta làm vì Nhiếp Dương tỷ tỷ, vì Châu gia và cũng vì chính bản thân mình nữa.”

“Ngôn nhi…”

Châu Cẩm Ngôn cầm hồng cân đưa đến tay Tống Lam: “Thẩm thẩm ngươi giúp Ngôn nhi đội hồng cân được không?”

“Được.”

Tống Lam ngồi phía sau Châu Cẩm Ngôn giúp nàng chải lại mái tóc dài, đội phượng quan tinh xảo, rồi chậm chạp phủ hồng cân. Châu Cẩm Ngôn nhắm mắt lại, hiện tại nàng không còn là Châu Cẩm Ngôn nữa, nàng bây giờ chính là Châu Cẩm Tú.

Môi bà nhanh tay nhanh chân dìu Châu Cẩm Ngôn đứng dậy đi ra chỗ kiệu hoa. Châu Luân vén rèm hoa qua một bên, dìu Châu Cẩm Ngôn ngồi vào bên trong. Đứa nhỏ nàng trân trọng yêu thương suốt mười mấy năm qua nay lại phải gả cho một người không yêu nha đầu, hưởng một thứ hạnh phúc thay thế như bố thí.

Kiệu hoa khởi hành đi về hướng Tướng quân phủ, Châu Cẩm Ngôn siết chặt tay áo, nàng sợ hãi Nhiếp Dương nhận ra mình không phải là Châu Cẩm Tú.

Bên ngoài kèn nhạc inh ỏi thế nhưng trong lòng lại ngổn ngang bao cảm xúc. Trong kiệu xe là bầu không khí thê lương cùng cực, Châu Cẩm Ngôn nức nở khóc, nàng đã đánh mất chính bản thân mình…

Liệu Nhiếp Dương có đáng để nàng hy sinh như vậy không?

Châu Cẩm Ngôn sớm đã có câu trả lời, vì Nhiếp Dương hy sinh nhiều hơn vẫn xứng đáng!

Trước cửa phủ Tướng quân đông nghẹt người tập trung, ai nấy đều muốn nhìn trộm Châu nhị tiểu thư đẹp nhất kinh thành, đáng tiếc lại chẳng nhìn thấy được gì. Nhiếp Dương bước xuống bậc thang, có chút gấp gáp vén màn nắm lấy bàn tay của Châu Cẩm Ngôn muốn dẫn nàng ra ngoài.

Xung quanh vang lên tiếng cười, Nhiếp Dương biết mình thất thố xấu hổ nói: “X-Xin lỗi…”

Châu Cẩm Ngôn khe khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Nhiếp Phong có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ Châu Cẩm Tú lại chịu đáp lại nàng, nàng còn nhớ rõ hai năm về trước nàng làm gì sai nhất định bị Tú nhi mắng một trận.

Bà mối che miệng cười: “Nhiếp tướng quân ngây người ở đó làm gì? không mau cõng tân nương tử vào nhà đi!”

“Ách…được.”

Nhiếp Dương hơi khom người xuống nắm tay Châu Cẩm Ngôn đặt qua vai mình, chậm rãi cõng nàng đi qua Tướng quân phủ. Châu Cẩm Ngôn ghé đầu vào vai của Nhiếp Dương, nước mắt lã chã rơi, cuối cùng nàng cũng có thể đường đường chính chính bước vào Nhiếp gia.

Nhiếp Dương cảm nhận được sự ẩm ướt trên lưng mình có chút khó xử nói: “Tú nhi đừng khóc, ta biết gả cho ta nàng đã phải chịu nhiều ủy khuất nhưng ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, sẽ không bao giờ cô phụ nàng!”

“Hảo”

Bà mối dìu đỡ Châu Cẩm Ngôn xuống, giúp nàng chỉnh lại y phục, nói: “Giờ lành đã đến.”

Nhất bái thiên địa.

Chỉ nguyện tình này thượng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, vĩnh bất ly khai.

Nhị bái cao đường.

Một chữ ân một chữ nghĩa, đời này nguyện báo đáp công ân dưỡng dục của phụ mẫu, cô thẩm.

Phu thê giao bái.

Châu Cẩm Ngôn siết chặt mảnh thắt đồng tâm giữa mình và Nhiếp Dương, chẳng biết phải làm gì mới đúng nữa.

Xung quanh nổi lên tiếng xì xào, đang làm lễ tân nương sao lại đứng yên bất động?

Nhiếp Dương nhỏ giọng trấn an nàng: “Tú nhi đừng sợ, nghe lời ta mau chóng bái tam bái đi.”

Châu Cẩm Ngôn biết nếu hoàn lễ nàng sẽ không thể quay đầu được nữa.

“Tú nhi không muốn cùng ta thành thân sao?”

“K-Không phải…”

“Ta không muốn ép nàng.”

Nghe thấy ý thoái lui trong lời Nhiếp Dương, nàng vội cầm lấy tay áo đối phương ngăn cản: “Chúng ta tiếp tục làm lễ được không?”

Nhiếp Dương nhẹ nhàng ôm Châu Cẩm Ngôn vào lòng dỗ dành: “Không được hối hận.”

Châu Cẩm Ngôn vùi đầu vào ngực Nhiếp Dương, yếu ớt gật đầu: “Sẽ không.”

Phu thê giao bái.

Ta bái người một bái, kính trọng gọi người phu quân, tướng công.

Cầu ngài trân trọng ta, đừng cô phụ ta…

Lễ hoàn bà mối dìu Châu Cẩm Ngôn vào trong tân phòng. Nàng khẩn trương muốn nắm lấy bàn tay của Nhiếp Dương nhưng không kịp, tay áo đối phương lưu loát lướt qua bàn tay nàng.

“P-Phu quân!?”

Nhiếp Dương quay lại, kinh ngạc hỏi: “Nàng gọi ta?”

Châu Cẩm Ngôn bối rối nhìn xuống chân mình: “Thiếp thân… thiếp…”

Nhiếp Dương ngẩn người ra một lúc, mãi rất lâu sau mới hiểu ra, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ về phòng sớm với nàng.”

Chợt nhớ ra một chuyện, Nhiếp Dương tiếp tục nói: “Ta rất thích nàng gọi phu quân.”

Châu Cẩm Ngôn ngập tràn trăn trở theo môi bà trở về phòng, đêm nay là đêm tân hôn của hai người, nếu Nhiếp Dương biết được sự thật thì sẽ như thế nào?

Màn đêm cũng nặng nề phủ lên vạn vật chúng sinh. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài hiên, gió lạnh lùa qua khe cửa, lụa hồng khẽ bay bay.

Tiếng cười nói bên ngoài thưa dần rồi chẳng còn nghe thấy nữa, Châu Cẩm Ngôn dần trở nên hồi hộp, vô thứcsiết chặt tay áo mình, nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho đêm động phòng.

Bỗng có tiếng cười nói bên ngoài cửa, là bằng hữu ngoài sa trường của Nhiếp Dương.

“Các ngươi theo ta đến tận đây làm gì a?”

La phó tướng ha hả cười lớn: “Lão Nhiếp ngươi không nghênh đón? Trong chúng ta chỉ có ngươi là nữ nhân, cũng là ngươi thành gia lập thất muộn nhất, bọn ta đương nhiên là đến ủng hộ tinh thần cho ngươi rồi.”

“Các ngươi muốn làm gì?”

Mạc phó tướng mờ ám cười: “Xem tân nương tử của ngươi đẹp như thế nào ấy mà~”

Mặt Nhiếp Dương tối xầm, chỉ thiếu điều chưa rút kiếm chém Mạc Dĩnh làm đôi.

Mạc Dĩnh giật mình, cười gượng hai tiếng: “Đùa thôi, đùa thôi! Sợ ngươi say đi lạc nên mới cùng ngươi đến đây, bọn ta về trước đây!”

Nói rồi kéo cả La Thành đi cùng, chưa đầy ba phân đã biến mất khỏi Tướng quân phủ.

Nhiếp Dương lắc đầu thở dài, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Nha hoàn Thu Thủy thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ: “Công chúa điện hạ.”

Châu Cẩm Ngôn bất giác run lên, tay áo cũng bị nàng làm cho nhăn nhúm.

“Các ngươi đều lui xuống đi.”

Thu Thủy không nán lại, dọn dẹp mọi thứ rồi nhanh chóng rời đi, trước khi đi còm tủm tỉm nói với Nhiếp Dương.

“Cung hỉ công chúa, hạ hỉ phu nhân.”

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, Châu Cẩm Ngôn thoáng chốc sợ hãi đem chính mình hỉ phục siết đến nhăn nhúm.

Nhiếp Dương cảm nhận được nỗi sợ hãi của Châu Cẩm Ngôn, nhẹ giọng an ủi nàng: “Tú nhi đừng sợ.”

Châu Cẩm Ngôn lại càng run rẩy, theo bản năng lùi vào sát tường.

“Tú nhi…”

Người Nhiếp Dương gọi không phải là nàng, người đối phương gọi là Châu Cẩm Tú. Nàng cứ nghĩ điều mình làm là đúng đắn, nhưng lại không thể thay đổi được tình cảm Nhiếp Dương dành cho Châu Cẩm Tú, phu quân sẽ không bao giờ yêu nàng.

Nghe tiếng khóc nức nở của Châu Cẩm Ngôn, Nhiếp Dương khẽ thở dài, vén váy ngồi xuống giường ôm nàng vào lòng: “Còn nói không hối hận? Nàng xem nàng kìa, khóc đến lợi hại như vậy có biết sẽ khiến vi phu đau lòng không?”

“Đau lòng ta?”

Nhiếp Dương nhẹ nhàng cởi bỏ hồng cân, không hài lòng đáp: “Không vì nàng thì còn vì ai?”

“Công chúa điện hạ…”

Nước mắt như những hạt châu nhẹ lăn trên dung nhan tuyệt mỹ của Châu Cẩm Tú, Châu Cẩm Ngôn biết thế thân vĩnh viễn chỉ là thế thân không thể nào đường hoàng nói yêu đối phương.

Nhiếp Dương nhìn thấy Châu Cẩm Ngôn khóc thì bối rối không biết phải làm sao, tay chân vụng về lau nước mắt cho nàng: “Tú nhi đừng khóc, nếu ta làm gì sai nàng cứ nói!”

Châu Cẩm Ngôn lắc đầu: “Công chúa không có sai, là thiếp thân sai…”

“Tú nhi ta rất thích nàng.”

“Người sau này đừng gọi thiếp thân là Tú nhi có được không?”

“Nếu nàng muốn ta đều nghe theo nàng.”

“Gọi nương tử là được rồi.”

“Hảo, nương tử.”

Trong phòng nhất thời rơi vào xấu hổ, Châu Cẩm Ngôn chỉ mới mười sáu tuổi khinh nghiệm tình ái ít đến đáng thương, nhưng trước khi xuất giá đã được dậy phải lấy lòng phu lang. Nhiếp Dương cũng lúng túng không kém, nàng sáu năm ở ngoài chiến trường, ái tình không rành mà chuyện phu thê hoan hợp càng không biết. Nàng không khỏi chột dạ một phen, đêm nay là đêm tân hôn nếu nàng làm không tốt, sẽ khiến nương tử hình thành bóng ma tâm lý.

Các nàng cứ như vậy mà xấu hổ, cứ nhìn nhau rồi lại xấu hổ lảng tránh ánh mắt.

“Nương tử ách, chúng ta uống rượu giao bôi trước nhé?”

Châu Cẩm Ngôn gật gật đầu.

Nhiếp Dương xuống giường rót ra hai chén rượu nhỏ, đưa cho Châu Cẩm Ngôn một ché còn mình giữ lại một chén. Châu Cẩm Ngôn từ nhỏ đến lớn chưa từng uống rượu, nhấp một ngụm, mặt mũi liền nhăn nhó. Miễn cưỡng nhắm chặt mắt lại một hơi uống sạch. Rượu giao bôi không quá nồng, Châu Cẩm Ngôn chỉ thấy hơi chóng mắt, hai gò má phút chốc ửng đỏ lên.

Nhiếp Dương nuốt một ngụm nước bọt vội quay lưng lại.

Chợt nhớ ra một chuyện, Nhiếp Dương tự vỗ trán mình, đây là thê tử của nàng cần gì phải tránh mặt chứ!?

Sau khi lấy hết can đảm quay lại, Nhiếp Dương phát hiện Châu Cẩm Ngôn đã ngủ thiếp đi, mấy ngày qua bận lo hôn lễ đối phương mệt quá nên đã ngủ mất rồi.

Nhiếp Dương thở dài, đem hỷ bào đỏ thẫm cởi ra, leo lên giường ôm Châu Cẩm Ngôn ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.