Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 66: Lửa Giận.




Đứng ở cách đó không xa, người trông giống như tiên nhân dưới ánh trăng, thật sự là Hà Doanh? Nàng tựa hồ cách mình rất xa, xa tới không thể chạm tới! Nàng tựa hồ cho tới bây giờ cũng không đến gần mình, mình cho tới bây giờ cũng chưa hề rời xa nàng!
Con người lạ lẫm này lại chính là Hà Doanh, vị hôn thê của mình?
"Lê đại ca, ta tuyệt đối không ngờ, chúng ta vẫn luôn khinh thường nàng!" sau lưng truyền tới tiếng nói hơi cay đắng của Lộ Minh. Hắn nói tiếp: "Cho tới bây giờ, chúng ta đều nhìn nhầm người rồi! Không chỉ là chúng ta, ngay cả hắn cũng không hiểu Hà Doanh. Nói cách khác, cũng sẽ không biết dù cho nàng đứng ở nơi này cạnh chúng ta, mà không thể ra mặt khống chế!
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, hơi khó nói: "Nữ tử này, đủ khả năng để hưởng thụ lễ nghi dành cho quốc sĩ rồi!" Hắn còn một câu không nói ra: chẳng qua là, chúng ta đã cắt đứt chuyện rồi!
Cái nhìn chăm chú của mọi người, tất nhiên Hà Doanh có thể cảm nhận được. Nàng đợi một lúc lâu, cũng không thấy một nhân vật đủ khả năng nói nói một câu nào. Suy nghĩ, bèn từ từ lui trở về.

Đứng ở bên cạnh Chu Diễn, nàng lẳng lặng nhìn mặt hồ, nhìn bóng của đèn cung đình dập dờn trên mặt nước, trong lòng tựa như có một dũng khí mơ hồ.
Bất kể như thế nào, nàng hiểu rõ, mục đích của bản thân đã hoàn toàn đạt được. Hà Doanh bây giờ, không phải chỉ là vị hôn thê gì đó của Lê Thanh, một người con gái yếu ớt. Mà là một kiếm khách hiếm có có tài năng của quốc sĩ. Một nhân vật mà người đời đều phải lau mắt mà nhìn!
Cho đến một lúc rất rất lâu, La Bình mới khàn khàn nói: "Các vị, theo như lời nói của Hà Ngọc công tử, thật quá mức quan trọng." Hắn nhìn thoáng qua Yến Nhật, ý bảo hắn nói tiếp đi. Không biết lúc bình thường có phối hợp nhiều với hắn không. Mặc dù chính luận bất đồng, nhưng trong nhiều trường hợp vẫn rất phù hợp. Hắn nhìn lướt qua Hà Doanh, dùng giọng nói hơi khản đặc nói: "Theo như lời nói của Hà Ngọc công tử, chúng ta cần phải nghiên cứu một phen. Bởi vậy, hội luận diễn hôm nay, tạm thời hủy bỏ."
Những lời này, đáng lẽ phải khiến cho mọi người kinh dị mới đúng, Bời vì từ khi hội luận diễn tổ chức tới nay, cho tới bây giờ, cũng chưa có tiền lệ tạm dừng. Nhưng mà, chấn động trong câu nói của Hà Doanh thật sự quá lớn đối với hắn. Tất cả mọi người, đều cần suy nghĩ cẩn thận một chút. Lập tức những lời này của hắn vừa nói ra. Thật sự không có người phản đối.
Nhìn bọn họ men theo sân khấu trở về hậu trường. Hà Doanh không khỏi nhìn về phía Chu Diễn. Vừa vặn quay đầu đập vào ánh mắt của Chu Diễn.
Hắn cười cười với Hà Doanh, rồi bỗng nhiên tiến lên một bước, thân thiết ôm nàng vào trong ngực!
Động tác lần này cực kì đột nhiên, toàn thân Hà Doanh không khỏi cứng nhắc. Trực tiếp nghe được tiếng cười to của Chu Diễn truyền sang: "Tốt rồi, thật tốt quá! Ngọc đệ, bây giờ, ngươi đã thành danh rồi. Sau này ai muốn động tới ngươi, cũng phải bận tâm rồi."
Cảm nhận được sự vui mừng tự đáy lòng của hắn, thân thể Hà Doanh không khỏi mềm ra, cũng ôm lấy hắn, vui vẻ nói: "Đúng vậy a, cuối cùng ta cũng có thể mạnh dạn đi lại khắp nơi mà không sợ hãi gì rồi." Thốt ra những lời này, không hiểu tại sao, khóe mũi nàng cay cay, nhắm mắt lại một hồi lâu mới hút được nước mắt trở lại.

Hai người ở nơi này gia tăng tình cảm. Không chú ý tới Lê Thanh đứng ở đằng xa, sắc mặt đen tím lại rồi. Mà bàn tay của hắn lại càng nắm chặt, cho đến khi nổi rõ gân xanh, thân thể hơi run run. Lửa giận của hắn, làm cho tất cả người bên cạnh đều giật mình. Không tự chủ lui về phía sau vài bước.
Hai người ở nơi này gia tăng tình cảm. Không chú ý tới Lê Thanh đứng ở đằng xa, sắc mặt đen tím lại rồi. Mà bàn tay của hắn lại càng nắm chặt, cho đến khi nổi rõ gân xanh, thân thể hơi run run. Lửa giận của hắn, làm cho tất cả người bên cạnh đều giật mình. Không tự chủ lui về phía sau vài bước.
Trực giác của Lê Thanh bây giờ đã tê liệt, ngay cả hàm răng cũng nghiến chặt lại. Hắn oán hận, dùng tiếng nói khàn khàn nhìn hai người Hà Doanh. Qua cả ngày, mới quay đầu khó khăn. Trong ánh mắt mang theo một nỗi đau đớn: "Bộ dạng này của nàng, còn có để ta vào mắt nước hay không?"
Lộ Minh cười khổ một cái, trực giá mách cho hắn biết lời này ngây thơ vô cùng. Từ ngày Hà Doanh chiến thắng Đoạn Lạc, cả buổi đêm cũng không về, cũng đã biểu lộ thái độ của mình. Cuối cùng đến cả Tiểu Hoàn cũng đuổi trở về, lại càng nói rõ nữ nhân này cũng chẳng thèm nhớ một chút tình cũ. Chính vị đại ca của mình, vẫn còn đang nói lời hồ đồ cái gì mà nàng không có để ta vào mắt, đây không phải là trò cười sao?
Lê Thanh hoàn toàn chưa phát giác ra mình đang tự nói những lời buồn cười, hắn dùng hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía hai người Hà Doanh. Cái bộ dạng hận tới cực điểm kia, đang chuẩn bị tính toán ăn tươi nuốt sống Chu Diễn.
Mà lúc này, Hà Doanh đang ôm ấp cùng với Chu Diễn, bỗng nhiên nghe thấy một câu nói: "Tiểu đệ, sao ngươi có thể xức hương nhỉ? Thật là, làm cho đại ca cho là mình đang ôm một nữ nhân đó." Hà Doanh cả kinh, dồn sức đẩy hắn ra. Ngẩng đầu nhìn vào vẻ mặt cợt nhả của Chu Diễn, thiếu chút nữa nàng đã căm hận đá cho hắn một phát. Suy nghĩ, bây giờ dù sao nàng cũng đang đứng trước công chúng, nàng vẫn nên bỏ ý định này.
Lúc này, Chu Viễn ở một bên bỗng nhiên mở hai tay ra, chạy về phía Hà Doanh, cười tủm tỉm nói: "Hà Ngọc, tại sao chỉ có đại ca của ngươi mới có thể ôm được, tới đây, ta cũng muốn!" Hà Doanh vẫn đứng không nhúc nhích ở tại chỗ, cho đến khi hắn muốn bổ nhào vào trước người mình, mới đột nhiên rút thanh kiếm ở bên người mình ra.
Lúc này, Chu Viễn ở một bên bỗng nhiên mở hai tay ra, chạy về phía Hà Doanh, cười tủm tỉm nói: "Hà Ngọc, tại sao chỉ có đại ca của ngươi mới có thể ôm được, tới đây, ta cũng muốn!" Hà Doanh vẫn đứng không nhúc nhích ở tại chỗ, cho đến khi hắn muốn bổ nhào vào trước người mình, mới đột nhiên rút thanh kiếm ở bên người mình ra.

Động tác hoạt nháo của hắn, làm cho đám thiếu niên đều cười lên ha hả. Thoáng cái, tiếng cười từ trong chiếc thuyền hoa này lan truyền ra, khiến cho mọi người không khỏi nhìn về phía bọn họ.
Trong tiếng cười của mọi người, Chu Viễn nhìn Hà Doanh một cái, lại nhìn sang Lệ Thanh cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng, hai mắt bốc lửa. Từ từ, trên mặt như nghĩ ra cái gì đó. Suy nghĩ một lúc, hắn nhếch miệng cười, quay đầu ném cho Hà Doanh một cái ánh mắt quyến rũ. Lần này, bị Hà Doanh bắt được, thiếu chút nữa đã làm nàng nôn mửa.
Mặc dù hội luận diễn hôm nay đình chỉ, một phần đại quý tộc cùng học giả bị tác động mạnh bởi lời nói của Hà Doanh cũng đã lui xuống. Nhưng mà phần đông các quý tộc, vẫn ở lại tại chỗ chờ Tư Nương xuất hiện lần nữa.
Hà Doanh bây giờ, đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Thỉnh thoảng vẫn có người quan sát nàng, mà một vài hành động của Lê Thanh, cũng cố tình dẫn tới sự chú ý của người khác.
Những điều này, Hà Doanh cũng biết, lửa giận của Lê Thanh, nàng cũng bắt được. Nhưng mà, đúng như lời nói của Chu Diễn, bây giờ nàng không phải sợ rồi. Nàng là đã là nhân vật nổi tiếng rồi, cho dù là vua một nước muốn động vào nàng cũng phải tìm một cái cớ hoàn hảo.
Khóe miệng nàng nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, từ đầu tới cuối, Hà Doanh cũng không nhìn về phía Lê Thanh một cái. Nàng biết rõ hắn nhìn mình chằm chằm đầy oán hận, hắn cũng biết nét mặt của hắn bây giờ hoàn toàn là bộ dạng tức sùi bọt mép vì bị cắm sừng. Nàng cũng biết, vì để trấn an sự kích động của hắn, Lộ Minh cùng hộ vệ bên cạnh, đang khốn khổ nói gì đó với hắn. Tất cả những điều đó, ánh mắt Hà Doanh lướt qua đều thấy rõ ràng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.