“ Đến rồi…?....” Phong Tà Nguyệt trầm giọng nói, âm thanh dửng dưng dường như đã biết người kia chắn chắn sẽ đến
“ Ân…?....ngươi biết là ta…” nam nhân thanh âm có chút kinh ngạc
“ Trên đường đi luôn có người theo bước bọn ta, lúc đầu ta cũng nghĩ là cừu nhân nhưng mà ko phải, ko có sát khí, đơn giản là theo dõi thôi…đúng ko Bắc Li Ngạo…..” Phong Tà Nguyệt xoay người lại đối diện nam nhân chính là Bắc Li Ngạo…..
“ A …aa…a…ko sai, không hổ danh là tôn chủ của Phong Ảnh điện, gặp trẫm còn ko hành lễ…” Bắc Li Ngạo cười nói, âm thanh mang chút tà mị hòa uy hiếp…
“ Người có thể khiến cho ta quỳ gối trên đời chỉ duy nhất một người, mà ngươi lại càng ko phải…..” Phong Tà Nguyệt cao ngạo nhìn Bắc Li Ngạo, với hắn đế vương thì sao chứ, cũng vậy thôi, muốn hắn hành lễ…còn khuya a!
“ Phong Tà Nguyệt..ko uổng..nàng chọn ngươi..!!...” Bắc Li Ngạo than nhẹ, đâu còn bộ dáng lạnh lùng như thường ngày, nhãn thần dịu đi, đôi con ngươi nhu hòa nhìn y nhân say giấc trên giường…
Giờ này đây ko còn cái gì gọi là đế vương của một nước, không còn là tôn chủ Phong Ảnh điện người người khiếp sợ, lúc này chỉ là hai người nam nhân đối diện lẫn nhau, cùng chân thành yêu luyến một thiếu nữ mà thôi….nhãn thần đối diện lẫn nhau, lời muốn nói cũng hóa thành tiếng than nhẹ, thở dài….
“ Ngươi có biết ai làm ko..?” Phong Tà Nguyệt nói, phá vỡ ko khí trầm mặc giữa hai người….
“ Dường như là người của Cửu Trọng cung…” Bắc Li Ngạo đáp….
“ Cửu Trọng cung…..lại là Cửu Trọng cung…..” Phong Tà Nguyệt tăng thêm một tầng sương lãnh, đôi con ngươi nồng đậm hận ý, …..
“ Nghe nói Cửu Trọng cung đang cho người truy tìm những người có đôi con ngươi khác lạ…mà dường như tiểu hài tử kia con ngươi màu xanh dương….” Bắc Li Ngạo âm thanh nhàn nhạt….
“ Ngươi nói gì…?..”.Phong Tà Nguyệt kinh ngạc nhìn Bắc Li Ngạo….đôi con ngươi khác lạ sao chứ…!!...hắn..như vậy….mười năm về trước….
“ Ân…!..Cửu Trọng cung có một bí đồ bảo tàng, tìm được 7 nhân có bảy màu con ngươi thì sẽ mở được báu vât, mà có được bảo đồ có thể thống nhất thiên hạ…điều này ta tình cờ tìm được trong văn thư của tổ tiên ….ít người biết!!...” Bắc Li Ngạo nhíu mi đáp, nhãn thần có chút lo lắng. Xem ra sau này, nàng sẽ gặp nhiều chuyện hơn nữa…Cửu Trọng Cung, tổ chức này hắn điều tra bao nhiêu lần nhưng vẫn ko biết được quy mô ẩn sâu trong đó, như vậy bí ẩn làm cho hắn cũng ko biết làm thế nào để đối phó….
“ Bảo đồ…!!...” Phong Tà Nguyệt trầm mặc, suy nghĩ…..rốt cuộc Cửu Trọng cung muốn làm gì…?
“ Ngô..!!....” khẽ rên một tiếng, người trên giường có chút rung nhẹ, khẽ mở nhãn thần, đôi phượng mâu trong suốt như làn nước mùa thu mềm mại ấp áp……..
“ Ân…ta ngủ bao lâu rồi…” Khuynh Thiên nghiêng đầu nói….
“ Ko lâu, hơn 3 canh giờ thôi….”
“ Ngươi..?...” Lãnh Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn Bắc Li Ngạo, sao hắn lại ở đây…
“ Lãnh tiểu thư!....” Bắc Li Ngạo nhãn thần có chút đau xót, cười đáp..nàng ko nhận ra hắn nha, cũng đúng thôi, chỉ có hắn nhìn nàng chứ có bao giờ nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái đâu…
Dù giữa trăm ngàn người liếc mắt một cái là ta đã nhận ra ngươi, Lãnh Khuynh Thiên a! nhưng mà còn ngươi có hay không dùng nhãn thần ôn nhu kia nhìn ta dù chỉ trong chốc lát …!!...
Bắc Li Ngạo nha, không ngờ ngươi tính toán cả một đời, phụ lòng thiên hạ nữ nhân không biết bao nhiêu, cuối cùng lại vì một người mà đau lòng, mà xót xa…..
“ Ân…Bắc Li Ngạo, Đế vương Bắc Li quốc….” Khuynh Thiên cười nhẹ đáp, phượng mâu ôn hòa, ko mặn ko nhạt…..
“ Nàng….” Bắc Li Ngạo kinh ngạc…nàng nhận ra hắn….nàng nhận ra hắn a, Bắc Li Ngạo tâm mừng như điên…ít ra nàng cũng đã nhận ra hắn ko phải sao, ít ra nàng cũng ôn hòa cười đáp hắn là gì….
Lãnh Khuynh Thiên thùy hạ mi mắt, làn mi dài cong vút che đi cái nhìn phức tạp của nàng lúc này,…hey..!! có cần khổ chư vậy ko chứ, hắn và nàng chỉ tình cờ gặp nhau vài lần a, lần đầu mâu thuẫn nho nhỏ nàng chọc tức hắn, lần hai trong tam quốc thi…..Lần ba……
Nhưng mà đôi khi, ái tình đâu phải là gặp nhiều lần, nói nhiều lời mà xuất hiện
Đôi lúc, chỉ cần nhìn đối phương một lần, tâm vô tình khắc sâu bóng dáng vào tâm. Lần sau gặp lại, hình bóng lại càng thêm đậm sâu….
Mỗi ngày, mỗi lần điều kiềm lòng ko đậu ngóng chờ hình bóng của đối phương…
Mỗi ngày si ngốc đứng trên đường chờ mong chỉ để thoáng nhìn thấy đối phương trong một chốc lát…..
“ Nguyệt!..có phải là ngươi đã biết…” Khuynh Thiên xoay đầu đối diện nhìn thật sâu vào mắt Phong Tà Nguyệt vấn
“ Ân….” Phong Tà Nguyệt gật đầu…
“ Ngươi nói xem…ta có tốt như vậy sao?...bọn họ điều như vậy ngốc nha…” Khuynh Thiên cười khổ…
“ Nàng tốt lắm….” Phong Tà Nguyệt ôn nhu đáp, cằm hắn đặt nhẹ trên bờ vai nhỏ bé của nàng, luyên tiếc hít nhẹ mùi thơm nhàn nhạt hương trúc …..quen thuộc..ấm áp….
Vệ Minh Kha, thanh lãnh vô tâm vô tình, Hạo Thiên Diễm tà mị phong lưu, Bắc Li Ngạo đế vương lãnh tình, đa đoan tính toán….còn có hắn lãnh khốc Phong Tà Nguyệt chung quy tâm vì nàng mà loạn nhịp….chung quy ánh mắt cũng chỉ đuổi theo bóng hình xinh đẹp của nàng….
Không phải tốt hay không, đáng hay không chỉ là nguyện ý hay không mà thôi!....ái một người đâu cần nhiều lí do như vậy….yêu đôi khi chỉ là yêu thôi…..!!!!